Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ

Chương 23: Canh một



Edit: Cánh Cụt

“Mộc Dương?” Kiều Viện ngẩn ra một chút, khi nhìn thấy Giải Biệt Đinh thì hơi kinh ngạc, “Thầy Giải?”

Cả người Mộc Dương run lên, nắm chặt tay Giải Biệt Đinh, vô lực mà lặp lại: “Về nhà……”

Lòng Giải Biệt Đinh chấn động đến mức run lên, không để ý đến câu hỏi của Kiều Viện mà trực tiếp đẩy Mộc Dương ra giữa cầu thang, để lại người đàn bà sững sờ cùng Kiều Viện đang suy tư ở đó.

……

Đi vào một hẻm nhỏ không người, bóng của tường bao trùm lên hai người, Giải Biệt Đinh gắt gao ôm Mộc Dương, vỗ nhẹ sau lưng cậu mà trấn an: “Không sao rồi.”

Mộc Dương không khống chế được sự kinh hoảng của mình khi gặp mẹ đẻ, toàn thân sẽ như bị tê liệt, không thể động đậy.

Đôi môi trắng bệch của cậu run run: “Anh đừng nhìn cô ấy……”

Giải Biệt Đinh hơi giật mình: “Cái gì?”

“Anh không phải của cô ấy……”

Giải Biệt Đinh nói theo cậu: “Không phải, là của em mà.”

Mộc Dương từng nghĩ rằng, nếu cuộc sống của cậu và Kiều Viện không thay đổi, vậy có lẽ người ở bên Giải Biệt Đinh và kết hôn cùng anh sẽ là Kiều Viện.

Ai lại không thích Giải Biệt Đinh cơ chứ?

Mà Kiều Viện cũng rất tốt, hiểu chuyện nghe lời hơn cậu, cũng vô cùng thoải mái hào phóng, mỗi một lời nói hành động đều có thể khiến người ta cảm thấy thích.

Nếu đổi lại là cô ấy, vậy có lẽ cuộc hôn nhân này không cần phải cưỡng cầu, trở thành một giai thoại trai tài gái sắc.

Mộc Dương chỉ nghĩ như vậy một lần, sau này vẫn luôn đè nặng ý niệm đó như thể đang tự lừa mình dối người.

Sự chăm sóc của Giải Biệt Đinh dành cho cậu mấy ngày nay lại làm suy nghĩ trong bóng tối đó mọc rễ nảy mầm, nhưng khi một mình thì lại nghĩ, rốt cuộc cậu có gì đáng giá để Giải Biệt Đinh thích?

Giải Biệt Đinh không thiếu cái gì, cậu cũng không thể làm gì cho đối phương, chẳng lẽ chỉ dựa vào tình cảm của cậu thôi ư?

Nhưng cậu đã đánh mất ba mẹ, Giải Biệt Đinh……

Mộc Dương vẫn luôn run rẩy, nắm chặt quần áo của Giải Biệt Đinh không chịu buông.

Giải Biệt Đinh không thể cử động, chỉ có thể ôm lấy Mộc Dương trên xe lăn bằng tư thế bất tiện, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng buồn…… Những chuyện đó không phải do em, là bà ấy sai.”

Bọn họ ở ôm nhau trong bóng đêm, hai trái tim khiếm khuyết cận kề bên nhau, va chạm dồn dập, bình bịch.

Giải Biệt Đinh khó có thể thấy mà hôn sợi tóc Mộc Dương: “Chúng ta đi thôi.”

“Được……”

Giải Biệt Đinh hơi buông Mộc Dương ra, nhìn vành mắt ướt át của cậu nghiêm túc nói: “Rời khỏi thành phố này.”

Mộc Dương lại kích động lên: “Đừng! Đừng quay về……”

Cậu dùng sức đẩy Giải Biệt Đinh, lại bị giữ đôi tay lại, Giải Biệt Đinh tiếp lời cậu: “Không quay về, chúng ta đi nơi khác.”

Nếu cứ luôn ở huyện thành nhỏ đang ẩn giấu câu chuyện xưa này, tim Mộc Dương cũng sẽ luôn bị giam cầm ở đây, vĩnh viễn không được giải thoát.

Lần đầu Giải Biệt Đinh hiểu rõ như vậy, anh đến để đưa Mộc Dương rời đi, đi đâu cũng được, chỉ cần rời xa nguyên nhân khiến cậu đau khổ.

Mãi cho tới khi đến khu nhà thì cảm xúc của Mộc Dương mới chậm rãi ổn định, hô hấp không dồn dập như trước nữa.

Trên đường trở về, Giải Biệt Đinh tùy ý tìm siêu thị rau quả để mua đồ, lúc đến cửa khu nhà thì thấy chủ nhà đang cùng gia đình hộ khác chơi cờ tướng.

“Tiểu Giải với Tiểu Dương trở lại rồi à? Ở đây có đường rim này, có muốn ăn không?”

Mộc Dương há miệng thở dốc, giọng cũng nhỏ đi: “Không cần đâu ạ, cảm ơn bác.”

Cậu vẫn luôn cúi đầu, hơn nữa còn đeo khẩu trang nên không ai thấy được vẻ chật vật trên khuôn mặt cậu

Trở lại trong phòng nhỏ, Giải Biệt Đinh ôm cậu về trên giường: “Chờ anh một lát.”

Hai phút sau, Giải Biệt Đinh bưng một chậu nước ấm đi vào, dùng khăn lông thấm ướt lau mặt cho Mộc Dương.

Ít ai khóc mà còn có thể trông đẹp đẽ, Mộc Dương cũng giống vậy, ngoại trừ việc không có nước mũi thì trên mặt vô cùng hỗn loạn, nước mắt đã khô dính trên da, vành mắt cũng sưng, miệng thì cắn ra máu.

Giải Biệt Đinh xoa nước mắt trên mặt cậu từng chút một: “Có muốn đi đâu chơi không?”

Mộc Dương chậm chạp lắc đầu: “Không đi……”

Giải Biệt Đinh véo nhẹ lên cằm Mộc Dương, vuốt sợi tóc mướt mồ hôi của cậu: “Mộc Dương, được sinh ra không phải lỗi của em, để bác trai bác gái xử lý đi, được chứ?”

Mộc Dương quay mặt đi, không nói lời nào.

“Bọn họ rất yêu em, cũng sẽ không bỏ mối quan hệ với em vì Kiều Viện đâu.” Giải Biệt Đinh nắm tay Mộc Dương, “Chúng ta đi ra ngoài đi, đến khi trở về sẽ ổn thôi.”

“Bọn họ không cần tôi……”

Từ bỏ rồi.

Kiếp trước sau khi công bố thân thế xong thì bọn họ không có liên hệ lại.

Bởi vì Mộc Dương bị hoảng sợ, cậu sợ rằng khi gặp lại một lần nữa thì sẽ xé rách da mặt, sợ người cha mẹ đã từng là tốt nhất sẽ hận cậu: “Mày không phải là con tao, mày là tên ăn trộm!”

Có lẽ Mộc Dương cũng chưa từng phát hiện rằng kể cả có sống lại thì cậu vẫn sợ điều này sẽ xảy ra.

“Không đâu.” Giải Biệt Đinh quay mặt Mộc Dương, đối diện với cậu, “Bọn anh vẫn luôn ở đây.”

Anh mang lòng riêng mà thêm chữ ‘ anh ’ vào, có lẽ anh sẽ có thêm được một khoảng thời gian nữa, chờ Mộc Dương hoàn toàn trở về dáng vẻ tuỳ ý, và tiếp tục không cần sự tồn tại của anh thì lại đi vào biển người cũng không sao.

Mộc Dương mở miệng thở dốc, không nói gì.

Cậu chỉ cố hết sức giơ tay, muốn vuốt đôi mày nhíu chặt của Giải Biệt Đinh: “Anh đừng như vậy……”

Giọng cậu thật nhẹ: “Tôi sợ.”

Sau khi tim Giải Biệt Đinh đau thắt và hôn mê trong bệnh viện hai ngày thì lông mày của anh chưa từng thả lỏng.

Mà Mộc Dương chỉ có thể quan sát ở bên ngoài, muốn duỗi tay vuốt cũng không làm được.

Giải Biệt Đinh hơi giật mình, anh cố gắng thả lỏng mày: “Được, anh không như vậy nữa, em cũng nghe lời, được không?”

Mộc Dương cúu đầu, ừ một tiếng thật nhỏ: “Tôi đói.”

Giải Biệt Đinh lập tức nói: “Anh đi nấu cơm.”

Giải Biệt Đinh vốn định mua đồ ăn xong thì đưa Mộc Dương ra ngoài ăn bữa sáng, hình như một nhà làm bánh bao mà Mộc Dương rất thích, ít nhất trong vài lần Giải Biệt Đinh mua thì cậu đều ăn hết.

Nhưng không ai nghĩ sẽ gặp phải mẹ Kiều, cảm xúc của Mộc Dương hoảng loạn ngay lập tức.

“Em chơi điện thoại một lát đi, sẽ ổn sớm thôi.”

Giải Biệt Đinh vỗ đầu Mộc Dương, đứng dậy đi ra ngoài.

Mộc Dương ngồi yên một hồi lâu, trong mắt không hề có ánh sáng, tựa như không nghĩ gì, mà cũng giống như đang nghĩ về mọi thứ.

Rời khỏi nơi này thì cậu còn có thể đi đâu?

Thủ đô ngợp trong vàng son không thuộc về cậu, khói lửa nhân gian của thành nhỏ cũng không thuộc về cậu.

Cậu không có nơi thuộc về, nhưng cứ yên ổn chết đi theo vận mệnh an bài cũng coi như là tìm được lối về.

Kiếp trước khi bị bệnh nặng, cậu từng nghĩ để lại di nguyện cho Giải Biệt Đinh, rằng chờ sau khi cậu chết thì rải tro cốt vào biển rộng, bay tới nơi nào thì ở nơi đó.

Dù sao hộ khẩu của cậu còn ở chỗ ba mẹ, dòng người thân trên bia mộ ghi tên họ chẳng phải là làm khó người ta quá rồi sao.

Nhưng cậu lại nghĩ rằng, đều phải đã chết thì ích kỷ thêm một lần, ít nhất mộ bia đó có thể chứng minh rằng cậu đã tồn tại trên đài, từng làm con của Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên, cũng từng là người bạn đời pháp lý của Giải Biệt Đinh.

Máy tính bảng có thông báo, đẩy một hot search lên.

# câu chuyện về tôi cùng thần tượng ở chung một bệnh viện #

Hai chữ bệnh viện này làm Mộc Dương nhạy cảm hơn mà run mí mắt, khi nhấn vào thì thấy một bức anh, tuy rằng ảnh chụp sườn mặt khá mờ, nhưng Mộc Dương vẫn nhận ra đây là Giải Biệt Đinh.

Giải Biệt Đinh mặc bộ quần áo thường ngày, đeo khẩu trang đang thanh toán viện phí, không nhìn rõ được sắc mặt.

—— đã nhiều ngày qua đi nhưng tôi vẫn không nhịn được mà phải đăng, không biết Giải thần* thế nào.

*Cũng là một cách gọi như thầy Giải í, mà với Giải thần thì mình đang không biết nên chỉnh như nào nên mình để nguyên nhé, ai biết thì nhắc mình nha

—— thật hay giả…… Giải thần bị bệnh à?

—— làm gì có ai bị bệnh mà tự đi trả viện phí, hơn nữa còn là nhân vật của công chúng, đây chắc chắn không phải nam thần của tôi.

—— có gì nói đó, đúng là rất giống thật…… Dáng người giống nhau như đúc, độ cong của mũi cũng rất giống.

—— tuy rằng không nhìn rõ đôi mắt, nhưng đuôi mắt thầy Giải hơi xếch lên thật, trước kia tôi luôn nghĩ lúc thầy Giải cười rộ lên chắc chắn rất đẹp!

—— anh ta mặt liệt còn gì? Mỗi lần đều diễn nhân vật không khác gì nhau, may mắn nên mới giật giải thôi.

—— trên lầu bị bệnh à? Cô thử may mắn đóng một bộ rồi lên tiên luôn đi?

—— Thầy Giải của chúng tôi không giống nam idol loè loẹt nào đó, vừa ẻo lả lại vừa không kị nam nữ, vừa nhìn thấy ai có địa vị cao là bắt đầu nịnh hót rồi cười như hoa cúc ấy ( đừng nhìn, tôi nói về người trong ava của cô đấy!)

—— đừng cãi nhau nữa…… Trọng điểm của bức ảnh này là đó có phải thầy Giải hay không chứ?

—— tôi đã hỏi người đại diện rồi, nhưng có vẻ không phải, có minh tinh nhà ai đi nằm viện rồi lại tự trả viện phí?

—— mặc kệ người này có đi hay không…… Nhưng đã hai tháng rồi thầy Giải chưa có động thái gì……

—— tin tức trong ngành nè, có khả năng thầy Giải đã xảy ra chuyện rồi, anh ấy mới giải ước phim mới của đạo diễn Yến.

—— đệt, thật hay giả đó?

—— không thể nào! Đạo diễn Yến đã chỉ định là muốn thầy Giải làm nam chính, sao có thể dễ dàng giải ước được?

……

Trên mạng đã nổ tung chảo, người bị mắng idol cười như hoa cúc đã phản kích lại, nói không lựa lời:

—— nhãi con nhà tôi còn là người, không giống mặt liệt nhà cô suốt ngày tỏ ra lạnh lùng như có ai thiếu anh ta 80 vạn, chúc người trong ava cô ở trong bệnh viện cả đời không ra nổi! ( giải ước với đạo diễn Yến không chừng là vì sắp mất mạng nên vòi tiền, tốt nhất là các cô nên chuẩn bị vòng hoa trước đi)

Mộc Dương tức giận đến mức run cả tay, nhanh chóng đánh máy, trước khi đăng comment thô tục thì lý trí đã trở về —— đây là máy tính bảng của Giải Biệt Đinh, tài khoản đăng nhập chắc chắn cũng là của Giải Biệt Đinh.

Cậu hít sâu một hơi, đang định lên tiếng thì nghe thấy Giải Biệt Đinh bên ngoài đang nhận điện thoại.

Mộc Dương cố hết sức xuống giường, chống bàn dùng một chân nhảy đến cửa, nghe thấy Giải Biệt Đinh trả lời đầu dây bên kia: “Không cần xã giao đâu, tôi đăng Weibo.”

Không biết bên kia nói gì mà giọng Giải Biệt Đinh lại nhỏ hơn: “Chờ cậu ấy khoẻ hơn thì hẵng nói.”

Tiếng máy hút bụi át đi tiếng động mà Mộc Dương gây ra, sườn Giải Biệt Đinh đối diện với Mộc Dương: “Ừm…… Em ấy vẫn muốn ly hôn.”

Đàm Giác than nhẹ: “Anh không muốn à?”

Giải Biệt Đinh: “Ừm.”

Đàm Giác cảm thấy mới lạ: “Rung động rồi à?”

Giải Biệt Đinh ngừng trong chốc lát: “Ừm.”

Anh không biết yêu một người là như nào, nhưng khi nhìn Mộc Dương ngã xuống thì trái tim anh cũng muốn ngừng đập theo, chắc hẳn điều đó có thể chứng minh rằng anh đang thích cậu, ít nhất cậu cũng độc nhất vô nhị.

Nhưng anh nhận ra quá muộn, trải qua 5 năm kia rồi thêm một hồi sinh tử, chưa chắc Mộc Dương đã nguyện ý ở lại bên anh.

Khẽ chuyển ánh mắt, Giải Biệt Đinh thấy Mộc Dương đang đứng ở cửa, anh lập tức cúp máy đi đến trước mặt Mộc Dương: “Sao em lại xuống?”

Anh nhăn mày lại, sau đó vì nhớ lại lời của Mộc Dương mà giãn đôi mày: “Em muốn làm gì vậy?”

Mộc Dương lắc đầu, giọng hơi nghẹn: “Anh lên hot search.”

Giải Biệt Đinh bế cậu lên: “Công ty sẽ xử lý.”

Lần này Mộc Dương nhẹ hơn rất nhiều so với lần đầu Giải Biệt Đinh ôm cậu, nhẹ đến mức không có cân nặng.

Giải Biệt Đinh thuần thục đặt cậu lên giường: “Cơm sắp xong rồi.”

Mộc Dương dựa vào đầu giường, theo bản năng mà che lại màn hình máy tính bảng, không muốn để Giải Biệt Đinh nhìn thấy những lời lẽ khó nghe đó.

“Anh đăng Weibo, nhé?” Giải Biệt Đinh thương lượng muốn rút máy tính bảng ra, sau một lát giằng co thì Mộc Dương mới buông tay, nhanh chóng rời khỏi mục bình luận kia.

Nhưng Giải Biệt Đinh vẫn nhìn thấy, trong lòng cũng không dao động gì, chỉ biên tập một bài viết, việc công xử theo phép công:

—— tôi trả viện phí cho người nhà nằm viện, đã xuất viện rồi. Tôi đã hủy hợp đồng với đạo diễn Yến để ở bên cậu ấy nhiều hơn, xin lỗi.

Weibo vừa đăng là fans hoàn toàn há hốc mồm.

Nửa câu đầu thì không có vấn đề gì, người nhà ấy à, cha mẹ là người nhà, chị em anh em cũng là người nhà.

Nhưng xem nửa câu sau, Giải Biệt Đinh trực tiếp nói là ‘cậu ấy’ thì không thể không khiến người khác nghĩ nhiều.

—— ý gì đây? Thầy Giải có đối tượng à? Lại còn là nam nữa à?

—— không không không, dùng xưng hô là người nhà…… Sao tôi cảm thấy đã kết hôn thì đúng hơn ấy?

—— không chấp nhận được…… Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ dịu dàng của Giải Biệt Đinh dành cho người khác.

—— nhân tài như nào mới có thể xứng với Giải Biệt Đinh…… Căn bản là không có!

—— lầu trên đừng nói vậy, Giải Biệt Đinh là diễn viên chứ không phải idol, hơn nữa cũng sắp 30 rồi, kết hôn là bình thường mà?

—— nghĩ nhiều như vậy làm gì, là một fan lâu năm thì tôi thấy dù thầy Giải có kết hôn tôi vẫn làm fan anh thôi, trước kia tôi cảm thấy anh ấy rất cô đơn, có người ở bên thì không thể tốt hơn rồi.

—— giống như trên, người được Giải Biệt Đinh thích sẽ chẳng kém cạnh đâu, chỉ cần không phải người xấu, thầy Giải thích là được.

—— tôi hiểu mấy điều đó mà, nhưng tôi thấy không thoải mái, thầy Giải bị ảnh hưởng tới sự nghiệp vì người này, còn huỷ hợp đồng với đạo diễn Yến, bộ phim điện ảnh này của đạo diễn Yến đang nhắm đến giải thương……

—— Mô Phật, là yêu tinh nào vậy? Yêu đương thì tôi không quản được, nhưng tôi muốn xem thầy Giải diễn bộ điện ảnh này!

—— Đệt, tôi xin phép được nói thẳng nhé, ngăn cản sự nghiệp của đối phương đều là rác rưởi hết.

……

Sau khi Mộc Dương ăn cơm xong thì mới biết được chuyện này, bởi vì Kiều Viện gửi cho cậu hình chụp Weibo của Giải Biệt Đinh: Anh với thầy Giải định công khai à?

Kiều Viện nhận ra Giải Biệt Đinh cũng không kỳ lạ lắm, lần trước lúc đi lấy ba lô thì bọn họ đã tiếp xúc rồi.

Vừa thấy Kiều Viện, Mộc Dương sẽ nhớ đến người đàn bà đã sinh ra rồi bỏ lại cậu, hại một đống người, cánh tay run mất nửa ngày mới gõ nổi một từ: Không.

Cậu không biết dụng ý Giải Biệt Đinh đăng Weibo là gì, nhưng khi thứ xa vời từng hy vọng vô số lần giờ đã được đặt trước mắt, Mộc Dương lại không kích động chút nào, cậu gọi Giải Biệt Đinh, hơi khó khăn để nói: “Anh xoá nó đi.”

Một khi công khai, Giải Biệt Đinh sẽ không có đường lui.

Giải Biệt Đinh hơi ngừng lại, lau khô nước trên tay: “Đã nửa giờ rồi.”

Bây giờ mới xoá thì chắc chắn không kịp.

Ngữ điệu Giải Biệt Đinh thong thả: “Đừng lo lắng…… Nếu em không muốn thì bọn họ cũng không biết em.”

Khi đăng Weibo Giải Biệt Đinh cũng không có ý gì khác, hàm nghĩa duy nhất chính là anh có người để ý.

Còn việc đối phương là ai, Giải Biệt Đinh sẽ không thông báo về sự tồn tại của cậu nếu Mộc Dương không đồng ý.

Mộc Dương hơi hé miệng, cậu còn muốn nói điều gì thì Kiều Viện lại gửi tin nhắn tới: Có phải cậu sắp đi hay không? Ngày mai thời tiết không tệ, thật sự không định tới chụp mặt trời lặn à?

Trong nháy mắt đó, Mộc Dương cảm thấy hình như Kiều Viện đã biết được điều gì không.

Sự khác thường trước mặt mẹ đẻ của cậu đã bị Kiều Viện bắt gặp hai lần, thật sự cô chưa từng hoài nghi chút nào ư?

Mộc Dương đè nén hơi thở, qua hồi lâu mới trả lời: Ngày mai gặp.

Nếu Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên cố kỵ cậu mà mãi không nhận con gái ruột, vậy thì để cậu nói đi.

Kiếp trước cậu đã ích kỷ làm một con rùa đen rụt đầu, đời này cậu nên làm chuyện gì đó.

Cậu không thể thay đổi hơn hai mươi năm quá khứ, vậy thì kịp thời rời đi không để ba mẹ phải khó xử chắc là điều cuối cùng cậu có thể làm.

Mộc Dương an tĩnh mà nằm cả một ngày, tới buổi tối cũng khó có thể đi vào giấc ngủ.

Giải Biệt Đinh đang lau chân cho cậu, làn da nhạy cảm bị khăn lông ấm làm cho đỏ ửng lên, nhìn vô cùng hấp dẫn.

Cậu đột nhiên nói: “Sau hai ngày đi.”

Giải Biệt Đinh ngước mắt: “Được.”

Mộc Dương rũ mắt: “Anh về thủ đô, tôi đi một mình.”

“…… Không được.” Giải Biệt Đinh không thèm nghĩ ngợi mà đã từ chối, cau mày, anh tìm một lý do hợp tình hợp lý, “Thạch cao của em còn chưa được tháo, cần phải có người chăm sóc.”

“Có thể để cho y tá.” Mộc Dương không nhìn anh mà nhìn ra ngoài cửa sổ, “Giải Biệt Đinh…… Tôi muốn làm thêm đơn thoả thuận ly hôn.”

“Tôi không cần gì hết, định mức công ty, tài sản phòng xe đều không cần……” đầu ngón tay Mộc Dương khẽ run, “Chỉ cần anh sống tốt, được không?”

Hô hấp Giải Biệt Đinh ngừng trong chớp mắt, không nói gì. Nha𝗻h‎ 𝗻hất‎ tại‎ ⩶‎ T‎ rù𝒎Tr𝑢𝒚ệ𝗻.VN‎ ⩶

Nhưng anh còn nhớ rõ lời nói lần đó của Mộc Dương lúc ở khách sạn, “Tôi sống hay chết thì cũng không liên quan đến anh, nếu anh nói khi tôi chết anh cũng chết theo nghe còn thấy thuyết phục”.

Anh bế Mộc Dương lên, mặc cho cậu quần áo, nói nhỏ một câu không đầu không đuôi: “Sẽ.”

“…… Cái gì?”

Giải Biệt Đinh khẽ lắc đầu, nâng mặt Mộc Dương lên rồi nghiêm túc hỏi: “Rời khỏi anh em sẽ vui vẻ ư?”

Mộc Dương hơi hé miệng, mãi mà không nói nên lời.