Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 100: Ngoại truyện 2: Từ giả thành thật



Diệp Ca trở về sau ba nhiệm vụ thất bại liên tiếp.

Nói chung, chỉ khi có những giá trị cực kì nguy hiểm anh mới được thông báo để đi giải quyết.

Nhưng khi anh đến, những dao động đó luôn biến mất không thấy tăm hơi, thiết bị thăm dò kiểm tra xong cũng không phát hiện ra điểm bất thường nào.

…Thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Diệp Ca nghĩ mãi không ra.

Anh cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Trực giác của Diệp Ca chẳng mấy khi sai, vậy nên anh cũng không lơ là vì hiện giờ sóng yên biển lặng.

Đây có thể là điềm báo về một âm mưu, cũng có thể là sóng ngầm trước khi có biến, nhất định anh phải bóp nát mối nguy hiểm này từ trong trứng nước.



Kê Huyền u ám cụp mắt nhìn màn hình đang sáng trước mặt.

Hắn cẩn thận đọc từng câu từng chữ trên đó, như muốn nhai kĩ tin nhắn ngắn ngủn kia, vắt kiệt từng chút tin tức giữa các con chữ, đọc đi đọc lại trong lòng.

“Xin lỗi, hôm nay phải tăng ca, chắc sẽ lại về muộn một chút.”

“Rắc rắc.”

Tiếng màn hình vỡ vì không chịu nổi sức nặng vang lên, những vết nứt như mạng nhện lan ra khắp mặt kính.

Lệ quỷ bên dưới bất giác thu nhỏ lại, nó run sợ cúi đầu, chỉ sợ đối phương chú ý tới mình.

“Tại sao…” Giọng nói không rõ vui giận của người đàn ông vang lên trên đầu nó: “Tại sao càng ngày anh ấy lại tăng ca càng nhiều?”

Nhiệt độ trong phòng giảm xuống vài độ trong chớp mắt.

Lệ quỷ phía dưới khóc không ra nước mắt.

Chuyện… chuyện này khó cho quỷ quá đi!

Bọn chúng cố dùng hiệu suất cao nhất để hoàn thành nhiệm vụ Kê Huyền giao, hễ nơi nào thông báo thiết bị thăm dò phát hiện năng lượng cao chúng sẽ lập tức chạy tới và xử lí xong mọi chuyện trước khi Cục quản lí đến, còn tại sao cái tên hung thần bên Cục quản lí kia vẫn phải tăng ca… thì sao chúng biết chứ!

Kê Huyền bình tĩnh suy nghĩ.

Đầu ngón tay lạnh băng tái nhợt gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng “cộc cộc”.

Thế nhưng đám lệ quỷ phía dưới lại nghĩ khác.

Hơi thở trên người Vương dần trở nên âm u đáng sợ, sự yên lặng trước mắt hệt như sợi dây thừng đang chậm rãi siết chặt cổ nó.

Từng tiếng gõ vang lên đại biểu cho sự kiên nhẫn của đối phương đang nhanh chóng hao mòn.

Tuy từ sau trận chiến, Vương không còn nghiêm khắc hành hạ và trừng phạt thuộc hạ nữa, và dường như cũng dễ nói chuyện hơn ít nhiều, nhưng ảnh hưởng tích lũy lâu ngày cũng không biến mất dễ dàng đến vậy; hơn nữa, việc đối phương đuổi Mẹ đi là ván đã đóng thuyền, đối với lệ quỷ nơi “kẻ mạnh là vua”, không gì có sức thuyết phục hơn thế nữa.

Tuy đối phương không khẳng định địa vị của mình, nhưng trong lòng chúng, hắn đã chân chính trở thành vị vua không ngai.

…Dĩ nhiên, trừ nhóm yêu ma cùng hung cực ác vẫn trung thành với Mẹ và đang làm loạn khắp nơi ra.

Quỷ ảnh nhận được ánh nhìn ám chỉ từ một số “đồng nghiệp” xung quanh nó.

Nó hắng giọng, dè dặt nói:

“À thì… Vương, tôi nghe một người bạn của chúng tôi ở Cục quản lí nói mỗi khi máy thăm dò vang lên, bất kể sau đó có lệ quỷ cần xử lí hay không, nhân viên của Cục quản lí đều phải làm rất nhiều thủ tục…”

Quỷ ảnh vẫn còn nhớ dáng vẻ người bạn của nó vừa ôm đầu than thở vừa mở giao diện trò chơi lúc ấy… “Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên chết tiệt, quan liêu! Bệnh hình thức!”

Kê Huyền híp mắt, lộ vẻ suy tư.



Diệp Ca ngồi trong phòng làm việc.

Anh nhíu mày cúi đầu nhìn chằm chằm báo cáo trên bàn mình.

Tình hình mấy ngày nay càng lúc càng kì lạ.

Tuy báo động từ cấp C đến cấp A vẫn không ngừng xuất hiện, nhưng báo động cấp S lại im hơi lặng tiếng, khiến Diệp Ca không khỏi lo lắng bất an.

Báo động giả mấy ngày trước… có lẽ chỉ để thăm dò hệ thống báo động của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.

Mà sự yên tĩnh mấy ngày nay lại vừa khéo chứng minh rằng tình huống mà Diệp Ca quan ngại nhất đã xảy ra.

Lệ quỷ cấp cao đã tìm được phương pháp lách khỏi hệ thống báo động.

Như vậy cũng đồng nghĩa với việc từ nay về sau họ sẽ hoàn toàn mất tiên cơ.

Chuyện này quá mức đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.

Diệp Ca gọi đến ban Chiến đấu, dặn vài câu đơn giản rồi đứng lên rời khỏi phòng làm việc.



Kê Huyền về đến nhà.

Hắn trầm ngâm nhìn vào trong phòng, đôi mắt sáng lên.

Anh đang ở nhà!

Ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn sáng choang, chỉ lấm tấm chút đỏ cam sắp chạng vạng, đây là lần Diệp Ca về nhà sớm nhất trong thời gian gần đây.

Hắn mở cửa.

Chàng thanh niên đứng trước giường, khom người như đang sửa sang thứ gì đó, áo sơmi hơi rộng phác họa vòng eo săn chắc dẻo dai, đường nét rõ ràng của xương bả vai nhấp nhô dưới nếp áo, tỉ lệ eo hông xinh đẹp mượt mà, toát ra cảm giác mạnh mẽ đến hoang dã.

Kê Huyền đứng ở cửa thưởng thức một hồi, sau đó đi tới ôm lấy eo chàng thanh niên từ phía sau.

Diệp Ca ngoái đầu lườm hắn, dường như cũng không mấy kinh ngạc.

“Cậu về rồi à.”

…Sao cứ có gì đó là lạ.

Kê Huyền giật mình, mắt lướt về phía giường.

Quần áo thường ngày được gấp gọn gàng ngay ngắn, bên cạnh là một chiếc túi du lịch đơn giản nửa mở, một phần quần áo đã được bỏ vào trong, trải phẳng dưới đáy.

Con ngươi hắn co lại, lòng nảy lên dự cảm không lành.

Chỉ nghe Diệp Ca nói tiếp: “Gần đây Cục quản lí gặp vài chuyện kì quái, tôi vừa nói chuyện với bên ban Chiến đấu, dự dịnh sẽ dẫn đội tuần tra trong khoảng thời gian này, có lẽ phải ở lại vài ngày.”

Kê Huyền: “…”

Diệp Ca nhìn Kê Huyền, áy náy nói: “Xin lỗi, vẫn cứ bận công việc mãi, e rằng mấy ngày này cũng không dành thời gian bên cậu được…”

Anh nghi hoặc nhíu mày nhìn người đàn ông đột nhiên im lặng trước mặt, hỏi:

“Sao vậy?”

Khóe miệng Kê Huyền cứng ngắc cong lên, hắn gắng gượng mỉm cười: “…Không có gì.”

Diệp Ca bán tín bán nghi nhìn hắn, sau đó xoay người xếp chỗ quần áo còn lại vào túi du lịch.

Sau lưng chàng thanh niên, sắc mặt Kê Huyền sầm xuống, sâu trong đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.

…Là tên nào đưa nghĩ ra ý tưởng ngu xuẩn này vậy!

“Ách xì!”

Quỷ ảnh hắt hơi.

Cánh tay đen ngừng chơi game, hỏi: “Làm sao vậy?”

Quỷ ảnh nghi ngờ gãi mũi, lắc đầu nói: “Không biết nữa…”

Đáng lý ra quỷ sẽ không bị cảm chứ nhỉ.

Nó nhanh chóng bỏ qua chuyện lạ này, cúi đầu nhìn điện thoại, gấp gáp giục: “Nhanh nhanh, sắp đánh tới nhà rồi, ngươi đừng đẩy trụ nữa, tập trung ra mid đi!”



Kê Huyền muốn khuyên Diệp Ca bỏ ý định ấy đi, nhưng thái độ của Diệp Ca lại hết sức kiên quyết.

Trước khi đi, anh lại thay băng cho Kê Huyền.

Trước khi ra ngoài, thấy vẻ mặt hụt hẫng của Kê Huyền, Diệp Ca hiếm khi lại thoáng chút mềm lòng, anh nhấc tay khẽ nhấn đầu đối phương, an ủi: “Đừng lo, tôi sẽ về sớm.”

Kê Huyền nắm cổ tay đối phương, nhất quyết không buông tay: “Bao lâu?”

Diệp Ca suy nghĩ chốc lát, nói: “Khoảng mười ngày.”

Kê Huyền hoảng hồn: “Không được!”

Diệp Ca thuận tay nhéo ngón tay lạnh băng của đối phương: “Không được tùy hứng.”

Kê Huyền đấu tranh: “Vậy em đi cùng anh…”

Diệp Ca không buồn suy nghĩ, lập tức từ chối: “Không được.”

“Vết thương của cậu còn chưa lành, khỏi mơ tưởng chuyện này đi.” Anh híp mắt, đe dọa hắn: “Vậy nên nếu để tôi biết cậu lén lút đi theo thì cậu xong đời.”

Kê Huyền: “…”

Hắn trơ mắt nhìn bóng lưng Diệp Ca biến mất ngoài cửa.

Tự mình hại mình là gì.

Bụng làm dạ chịu là gì.

…Đời này còn gì thảm hơn nữa không?



Sau khi Diệp Ca gia nhập đội tuần tra hàng ngày của ban Chiến đấu, tinh thần của toàn bộ ban Chiến đấu tăng cao. Đọc 𝘵hê𝗆 các chương 𝗆ới 𝘵ại ﹎ T𝐫𝗨 𝗆𝘵𝐫𝐮𝙮ện.vn ﹎

Tất cả các thành viên đều dốc toàn lực làm việc và chiến đấu, khiến cho hiệu suất làm việc tăng gấp mấy lần, ngay cả công việc dọn dẹp tại thành phố M cũng được đẩy nhanh tiến độ không ít.

Nhưng càng khiến Diệp Ca ngạc nhiên hơn là, sau khi anh gia nhập đội tuần tra, hết thảy mọi thứ đều trở nên bình thường.

Tình huống bất thường trước đó cũng không tái phát sinh, tựa như tất cả chỉ là trùng hợp.

Sau khi tập kích vài hang ổ, Diệp Ca gần như đã quét sạch lệ quỷ cấp cao xung quanh, song anh vẫn luôn không hề tìm được chút tin tức và đầu mối liên quan nào.

…Thật sự là kì lạ.

Diệp Ca cực kì khó hiểu.

Nhưng đã một tuần trôi qua, chỉ e rằng dù có tra nữa cũng không thu được kết quả gì.

Diệp Ca lấy điện thoại ra.

Lại là tin nhắn từ Kê Huyền.

Đội viên đi ngang qua vô tình nhìn thấy vẻ mặt anh, không khỏi giật mình.

Ngươi nọ khựng lại, cười thần bí, hỏi: “Gì đây, anh Diệp, bạn gái à?”

Diệp Ca giật mình: “…Cái gì?”

Đội viên nọ tỏ vẻ biết thừa: “Biểu cảm vừa rồi của anh đó, không phải bạn gái thì là ai được nữa?”

Bình thường ở trong đội, tuy tính tình Diệp Ca ôn hòa nhưng vẫn luôn vô tình hay cố ý mang lại cảm giác xa cách và lạnh lùng cho người khác.

Nhưng mỡi nãy, khi Diệp Ca cúi đầu chăm chú nhìn màn hình, nét mặt anh lại có vẻ khác biệt một cách rõ ràng và khó tả.

Dường như chính bản thân anh cũng không để ý mình đã bất giác mỉm cười.

Đôi mắt nhạt màu cụp xuống, ánh sáng từ màn hình hắt sâu vào mắt anh, nụ cười như sinh ra từ sâu trong thâm tâm đó lan dần từng chút một đến khóe mắt chân mày, ngay khoảnh khắc đó cảm giác xa cách lãnh đạm như bị hòa tan.

Đồng đội nheo mắt nhìn anh: “Làm nhiệm vụ lâu như vậy, nhất định là bạn gái nhắn tin giục rồi đúng không?”

Hiếm lắm mới có dịp Diệp Ca lúng túng.

Anh khẽ ho, tai hơi ửng đỏ: “…Không có, đừng đoán mò.”

“Được rồi, được rồi.” Đồng đội giơ tay đầu hàng: “Chẳng qua nếu đúng là bạn gái thì nhất định phải dỗ dành tử tế đấy.”

Diệp Ca đi vài bước.

Anh do dự thoáng chốc, cuối cùng vẫn xoay người lại: “…Như nào nhỉ?”

Đồng đội nói: “Anh Diệp nghĩ nhá, với khối lượng công việc này thì chúng ta gần như không thể về nhà, không gặp nhau bao ngày thế này, chắc chắn bạn gái sẽ cảm thấy vô cùng tủi thân đó! Nhất định phải bồi đắp tình cảm cho tốt…”

Người nọ lải nhải một thôi một hồi, truyền thụ kinh nghiệm yêu đương cho anh.

Diệp Ca hơi thất thần.

Nếu nói như vậy thì… đúng thật.

Ngay trước cả nhiệm vụ này, cũng đã rất lâu anh không dành thời gian đàng hoàng cho Kê Huyền, dù gì anh cũng quá bận rộn với công việc…

Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng anh.

Có lẽ đúng là anh đã hơi xem nhẹ cảm xúc của kê Huyền.

Cộng thêm gần đây cũng không có thu hoạch gì quá lớn từ việc điều tra, cho nên Diệp Ca đã xin ban Chiến đấu nghỉ một ngày.

Anh đi ngang một tiệm hoa, do dự hồi lâu rồi cuối cùng vẫn bỏ tiền mua một bó hoa hồng.

Để gây bất ngờ cho Kê Huyền, Diệp Ca cố tình ẩn giấu hơi thở.

Anh về nhà trước.

Trong nhà không có ai.

Diệp Ca đăm đăm nhìn căn phòng trống, chậm rãi nhíu mày.

Hắn bị thương còn chạy loạn gì chứ?

Ngay sau đó, anh đến nơi Kê Huyền thường gặp thuộc hạ của mình.

Quả nhiên, vừa tới nơi này, Diệp Ca đã cảm nhận được sự tồn tại của Kê Huyền.

Anh thuận lợi vòng qua lính canh, đi tới cửa phòng.

Ngay khi sắp đẩy cửa, Diệp Ca nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên bên trong.

Giọng người đàn ông ẩn chứa sự giận dữ: “…Công việc của anh ấy chưa kết thúc.”

Mi dè dặt khuyên lơn: “Vương, ngài yên tâm, sớm muộn gì…”

“Sớm muộn?” Kê Huyền gằn giọng nhắc lại từng chữ, đôi mắt đỏ rực híp lại, bình tĩnh nhìn quỷ ảnh đang nơm nớp lo sợ trước mặt: “Là sớm, hay muộn?”

Mi: “…”

Nó rùng mình.

Kê Huyền trầm mặt đi qua đi lại: “Ta không chờ nổi nữa.”

Mi khóc không ra nước mắt.

Nó vừa bị phạt nặng vì ý tưởng tệ hại trước đó, vậy nên hiện tại nó càng thêm cẩn thận, không dám đưa ra bất kì đề nghị gì, chỉ dám ra sức khuyên can: “Vương… ngài kiên nhẫn một chút, nếu không khéo quá lại hóa vụng lại không tốt…”

Kê Huyền nghiến răng: “Nếu cứ tiếp tục như này, kiểu gì vết thương của ta cũng khỏi.”

Quỷ ảnh vắt óc nghĩ kế giúp hắn: “Hay là… lại tìm tên quỷ đã gây ra vết thương đó?”

Kê Huyền: “Không được, lâu quá rồi, anh trai sẽ…”

“Sẽ như nào?”

Cửa mở.

Giọng chàng thanh niên đều đều, không có bao nhiêu cảm xúc lên xuống, nhưng vẫn mang lại cảm giác u ám đáng sợ khó hiểu.

Kê Huyền sững người.

Diệp Ca thong thả bước vào.

Vẻ mặt anh cực kì bình tĩnh, như trời quang mây tạnh trước cơn bão:

“Phải khỏi cái gì cơ?”

Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng trẻo, cành hoa hồng “rắc” một tiếng gãy ngang.

Mi gom hết can đảm phá vỡ bế tắc: “Thật ra thì…”

Diệp Ca liếc qua.

Mi: “!”

Nó đột ngột thẳng người: “Tôi đi đây.”

Quỷ ảnh chưa bao giờ biến mất nhanh đến vậy, cứ như đang bị nước lũ hay thú dữ đuổi theo sau lưng.

Chỉ còn hai người sót lại trong phòng.

Kê Huyền nhìn Diệp Ca đi về phía mình, trái cổ nhọc nhằn lên xuống.

Hắn tê hết da đầu, chầm chậm lui về sau: “…À, chuyện này… anh ơi, anh nghe em giải thích…”

Diệp Ca dịu dàng cười: “Được.”

“Lần này tôi có thời gian.”



Nghe nói đêm đó, nơi ở của Quỷ Vương phát ra tiếng gào thét thảm thiết.

Lệ quỷ canh cửa cực kỳ xoắn xuýt.

Đã rất lâu rồi chúng không nghe thấy âm thanh này.

Không biết… lần này là con quỷ nào chọc đến vị Vương vui giận thất thường này đây?

Nhưng chỉ có Mi biết.

E rằng từ hôm nay… vết thương trên người Vương không còn là giả nữa.

——————-

Tác giả:

Nguy, Kê Huyền, nguy.