Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 103: Ngoại truyện 5: Địa vị trong gia đình



Dường như tình trạng gần đây của Huyết Cổ Ngư hơi bất thường.

Diệp Ca về nhà sau giờ làm như thường lệ và mở cửa.

“Tách.” Đèn phòng sáng lên, Huyết Cổ Ngư nằm trong phòng khách ngẩng lên, đầu lâu trắng hếu phản chiếu ánh đèn vàng nhạt, hốc mắt đen thui nhìn Diệp Ca rồi lại uể oải cúi xuống, gác đầu lên cơ thể cuộn tròn.

Diệp Ca lo lắng cau mày.

Huyết Cổ Ngư đã như thế này nhiều ngày rồi.

Phần lớn thời gian nó đều đi theo Kê Huyền, không ở nhà thường xuyên, nhưng chỉ cần đúng lúc gặp được Diệp Ca về nhà thì nhất định sẽ quẫy đuôi ra đón, vui vẻ bơi vài vòng quanh người anh, gần như có thể đẩy anh ngã nhào. Nhưng mấy ngày lại không thế, không chỉ lần nào Huyết Cổ Ngư cũng ở nhà khi Diệp Ca về, mà dường như nó cũng không theo Kê Huyền ra ngoài, quan trọng hơn là…

Diệp Ca đi tới, anh ngồi xuống trước mặt Huyết Cổ Ngư, đưa tay sờ đầu nó.

Huyết Cổ Ngư cọ cọ lòng bàn tay Diệp Ca, khẽ quẩy đuôi, song nhìn thế nào cũng có vẻ uể oải không hào hứng.

Chuyện này cũng quá bất thường.

“Mày sao đấy?” Diệp Ca khoanh chân ngồi bệt trước mặt Huyết Cổ Ngư, nhíu mày nhìn nó: “Khó chịu ở đâu à?”

Rất hiển nhiên, Huyết Cổ Ngư chẳng thể nào đáp lời.

Nó chỉ ngoe nguẩy đuôi, nhích đến một chút, gác đầu lên gối Diệp Ca, ngoan ngoãn không muốn rời đi, trông cực kì đáng thương.

Diệp Ca lo lắng.

Không lẽ bị thương rồi? Hay là thương tích từ trận chiến trước chưa lành?

Anh lấy điện thoại gọi cho Kê Huyền.

Đầu bên kia, Kê Huyền trả lời mập mờ: “…Thế à? Em nghĩ chắc nó nhớ anh thôi?”

“Ồ, ra vậy…” Diệp Ca híp mắt, nguy hiểm nói: “Vậy nên… mấy ngày nay cậu không dẫn nó theo ra ngoài cũng là vì nó quá nhớ tôi à?”

Kê Huyền: “…”

Hắn nghiêm túc nói: “Thật mà, đôi khi thú cưng sẽ trầm cảm vì không được chủ nhân bầu bạn, dẫn đến trạng thái không được tốt.”

Huyết Cổ Ngư nằm trên gối Diệp Ca ngẩng lên, nó ủn đầu vào bụng Diệp Ca như thể đang rất không hài lòng với việc Kê Huyền xem mình như thú cưng.

Diệp Ca vỗ vỗ đầu nó, nửa tin nủa ngờ: “Thật?”

Kê Huyền: “Anh cứ hỏi quỷ ảnh thử xem, nó rất có kinh nghiệm trong khoản này.”

Cúp điện thoại.

Kê Huyền thở phào.

May quá, tạm qua mắt được rồi.

Người điều khiển rối chứng kiến toàn bộ: “…”

Gã châm chọc nhếch môi, giễu cợt: “Nhìn ngươi này, đến nỗi đó à?”

Kê Huyền nhìn người điều khiển rối, nét mặt đã khôi phục vẻ vui giận không rõ, đôi mắt đỏ rực híp lại, toát ra sự uy nghiêm thâm trầm thuộc về Quỷ Vương. Hắn cau mày, hỏi: “Tóm lại là ngươi có cách hay không?”

Người điều khiển rối sợ hãi trước sức mạnh của đối phương, không cam lòng bĩu môi, buồn bực nói:

“Cách thì có, nhưng có thể hơi tốn thời gian.”

Kê Huyền: “Mất bao lâu?”

Người điều khiển rối: “Chắc khoảng hai mươi bốn tiếng.”

Kê Huyền bình tĩnh gật đầu: “Được, vậy ta cho ngươi bốn tiếng.”

Người điều khiển rối: “???”

Đây là việc con người làm ra hả?

Gã nghiến răng, nói: “Ngươi biết hiện tại ta không phải là người tự do đúng không?”

Người điều khiển rối nhấc tay để Kê Huyền nhìn thấy cái còng bằng bạc đặc chế trên cổ tay gã… là vây cánh dưới quyền Mẹ, sau khi hết thảy kết thúc gã cũng chịu trừng phạt tương ứng, nhưng xét đến việc ở giai đoạn sau gã đã cực kì hợp tác, góp sức lật đổ Mẹ nên hiện tại người điều khiển rối cũng xem như là nhân viên đặc biệt ngoài biên chế của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, lấy công chuộc tội.

Kê Huyền: “Bên phía Cục quản lí ngươi không cần lo.”

Người điều khiển rối: “…”

Không lo cái cục kít.

Nhìn dáng vẻ vừa rồi là đoán được địa vị gia đình của hắn rồi.

Nhưng gã không có quyền lựa chọn, người điều khiển rối chửi thầm trong bụng, song cũng buộc phải bắt tay vào làm.



Diệp Ca bấm số Mi.

“Thú cưng?” Mi lập tức hăng hái: “Ta rất có kinh nghiệm trong khoản này đó!!! Nói đi, cần ta giúp gì?”

Diệp Ca: “Nếu thú cưng… không được chủ nhân bầu bạn trong thời gian dài sẽ bị trầm cảm à?”

Mi nghiêm túc gật đầu: “Dĩ nhiên! Việc có chủ nhân bầu bạn cực kì quan trọng với thú cưng, không chỉ vậy, nếu là chó thì cũng rất cần có những động vật nhỏ khác làm bạn nữa…”

Vừa nhắc đến đúng “chuyên ngành” của mình, Mi thao thao bất tuyệt.

Nó gần như có thể viết được một quyển sách về những thứ phức tạp nó từng trải qua trên phương diện thú cưng.

Tuy quỷ ảnh cực kì thích mèo, nhưng chó mèo là những động vật nhỏ có giác quan vô cùng nhạy bén, khi đối mặt với những lệ quỷ cấp cao như quỷ ảnh, rít gào và trốn đi là còn nhẹ, chúng gần như không để nó chạm vào người. Là một người nghiện mèo, việc này khiến Mi vô cùng buồn bã và đau đớn, thường ngày nó chỉ có thể xem ảnh mèo và hít mèo online để xả bớt cơn thèm mèo.

Nhưng gần đây, ngành công nghiệp thú cưng nhằm vào lệ quỷ đang dần phát triển trên.

Tuy không thể nuôi mèo sống, nhưng có thể nuôi linh hồn mèo!

Mi mừng rơi nước mắt, mua ngay lập tức.

Chẳng mấy chốc, nó đã có năm con mèo, một con chó và hai con cá, trở thành một con quỷ hạnh phúc thực sự.

Sau khi “truyền thụ” kinh nghiệm, Mi vẫn chưa thỏa mãn, nó đề nghị:

“Hay là ngươi mang thú cưng của mình đến chỗ ta đi? Có khi chúng sẽ thân thiết với nhau đấy!”

Diệp Ca vui vẻ trả lời: “Được.”

Nửa giờ sau.

Quỷ ảnh cứng ngắc chậm rãi ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên đứng sau Huyết Cổ Ngư to lớn đáng sợ.

Đầu lâu dê trắng ởn cúi gằm dựa vào người chàng thanh niên, hốc mắt đen ngòm nhìn nó chằm chằm, một thứ áp lực đáng sợ nào đó đột nhiên tràn ra.

Con mèo sau lưng quỷ ảnh rít lên, chạy trốn ra xa.

Nó đứng tại chỗ, đờ đẫn hỏi: “Đây… đây là thú cưng của ngươi?”

Diệp Ca sờ đầu Huyết Cổ Ngư: “Ừ.”

Mi: “…”

Tiên sư ngươi! Ngươi tưởng ta chưa từng gặp vị sát tinh này hay gì!

Diệp Ca lo âu nhìn Huyết Cổ Ngư bên cạnh: “Gần đây trạng thái nó không tốt, lúc nào cũng có vẻ rất uể oải, ngươi có biết vì sao không?”

Mi nhăn nhó.

Có quỷ mới biết đó.

Không đúng, hình như ta là quỷ mà.

“Chi bằng… ngươi dành nhiều thời gian với nó chút?” Mi thử nghĩ kế.

Diệp Ca đưa tay, Huyết Cổ Ngư tự động gác đầu nó lên, thân mật cọ tay anh, trông cực kì ngoan ngoãn, như thể nó thực sự chỉ là một con thú cưng quá cỡ.

Anh thở dài: “Tiếc là tôi còn phải làm việc.”

Từng thấy Huyết Cổ Ngư tàn sát khắp nơi, quỷ ảnh cảm giác thế giới quan của nó đã vỡ vụn, đổi mới hoàn toàn.

Diệp Ca quay sang nhìn quỷ ảnh, đề nghị: “Biết đâu nó sẽ khá hơn nếu sống chung với thú cưng của ngươi?”

Mi: “…”

Không ấy ngươi giết ta luôn đi.



Sau khi rời khỏi nhà Mi, Diệp Ca ngoái lại nhìn Huyết Cổ Ngư đang ngoan ngoãn theo sau mình, hỏi: “Mày muốn tao ở bên mày nhiều hơn à?”

Huyết Cổ Ngư quyến luyến dụi anh, tuy thoạt trông vẫn rất uể oải nhưng cũng ngoan hơn bình thường nhiều.

Diệp Ca: “Muốn thật à?”

Huyết Cổ Ngư quẫy đuôi.

“Vậy nhỏ đi được không?”

Thấy Diệp Ca bắt đầu xiêu lòng, Huyết Cổ Ngư quẫy đuôi mạnh hơn.

Diệp Ca do dự thoáng chốc, sau đó thỏa hiệp, nói: “…Được rồi.”

Quả nhiên trông Huyết Cổ Ngư có vẻ phấn chấn hơn nhiều so với trước đó.

Diệp Ca thả Huyết Cổ Ngư đã thu nhỏ vào túi, nói: “Ngoan, yên lặng nhé.”



Kê Huyền vào phòng.

Hắn nhíu mày, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt.

Kê Huyền quay sang nhìn người điều khiển rối đang bận rộn: “Xong chưa?”

Người điều khiển rối: “Gần xong rồi.”

Gã nối nốt sợi dây điều khiển rối cuối cùng rồi thở phào: “Giờ chỉ cần chờ là được.”

Gã ngồi trên ghế cao, đung đưa đôi chân ngắn cũn: “Vậy nãy ACE tìm ngươi làm gì?”

Kê Huyền liếc gã: “Cái gì?”

Người điều khiển rối làm mặt quỷ: “Ta chẳng thèm quan tâm đôi tình nhân chó má các ngươi làm gì đâu, chỉ hỏi đại thế thôi.”

Dùng hai chữ “tình nhân” này hay lắm.

Kê Huyền hơi bớt giận, hiếm khi mới trả lời đối phương: “Chỉ là hỏi về Huyết Cổ Ngư thôi.”

“Con cá thối kia của hai ngươi á?” Người điều khiển rối nhăn mặt: “Nó làm sao?”

“Chẳng là ăn hơi nhiều.” Kê Huyền thờ ơ đáp.

Người điều khiển rối: “…??”

Theo trí nhớ của ta, hình như mới nãy ngươi không nói vậy.

Kê Huyền như nhìn thấu nghi hoặc trên mặt gã, hời hợt nói:

“Anh không cho ta cho Huyết Cổ Ngư ăn linh tinh.”

Giọng hắn rất đỗi bình thường, nhưng người điều khiển rối vẫn nhìn ra được sự ngọt ngào trên mặt hắn.

Người điều khiển rối: “…”

Ta không nên rảnh rỗi bắt chuyện với ngươi.

Không chỉ không moi được thông tin gì mà còn bị thồn đồ ăn chó ngập miệng, đáng ghét.

Đột nhiên, sợi tơ trước mặt gã rung lên.

Người điều khiển rối lập tức phấn khởi: “Có rồi!”

Kê Huyền: “Ở đâu?”

Người điều khiển rối chạm tay vào sợ tơ, qua vài giây, hắn ngờ vực mở mắt, nói: “Hình như… đang di chuyển?”

Kê Huyền nhíu mày, có vẻ khó hiểu.

“Chẳng qua vị trí cuối cùng ở khá gần đây.” Người điều khiển rối thu hồi sợi tơ: “Bây giờ đi chắc là kịp đấy.”



Diệp Ca thu lưỡi hái về tay.

Trải qua thời gian dài rèn luyện, hiện tại người của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên đã rất quen thuộc với quy trình xử lý này.

Diệp Ca cảm thấy có gì đó động đậy trong túi của mình.

Anh buông tay, vỗ về trấn an nó: “Ngoan, xong ngay thôi.”

Nhưng biên độ động đậy của túi càng lớn hơn.

Diệp Ca ngạc nhiên.

Chuyện gì vậy, khó chịu à?

Anh còn chưa kịp nghĩ ra nguyên do, Huyết Cổ Ngư đã nhảy ra khỏi túi anh, cơ thể đột ngột biến lớn, bơi nhanh về phía xa.

Những người chung quanh giật mình hoảng sợ, vào tư thế phòng thủ theo phản xạ.

Diệp Ca áy náy giải thích vài câu, đám người từ Cục quản lí mới thả lỏng.

Anh không yên tâm, đuổi theo hướng Huyết Cổ Ngư biến mất.

Huyết Cổ Ngư cũng không bơi bao xa mà chỉ vòng quanh một khu vực trống trải, có vẻ cực kì khó chịu.

Diệp Ca lo lắng nhíu mày.

Đó giờ anh chưa từng thấy Huyết Cổ Ngư kì lạ như vậy.

Anh lấy điện thoại, tìm số Kê Huyền.

Vừa gọi đi, Huyết Cổ Ngư đã đột nhiên co giật, sau đó nó há miệng, phun ra một thứ gì đó.

Diệp Ca:???

Anh bước tới vài bước.

Chỉ thấy giữa vũng chất nhờn trên mặt đất có một con rối to cỡ lòng bàn tay.

Nhìn kiểu gì cũng thấy quen quen.

Cách đó không xa, tiếng chuông điện thoại vang lên trong màn đêm.

Diệp Ca ngẩng lên, nhìn về phía âm thanh phát ra.

Anh thấy Kê Huyền đứng cách đó không xa, trong tay cầm chiếc điện thoại đang reo ầm ĩ.

Hắn chậm rãi chuyển mắt từ Diệp Ca sang Huyết Cổ Ngư bên cạnh, cuối cùng dừng lại trên con rối trông giống hệt Diệp Ca, trầm mặc: “…”

Kê Huyền: “…Em có thể giải thích.”

Diệp Ca chầm chập hít thật sâu, gằn từng chữ: “Cậu còn tàng trữ bao nhiêu… đồ của tôi nữa?”

Kê Huyền lảng mắt.

Chuyên gia làm rối – người điều khiển rối nhận ra tình hình khác lạ, bèn nói: “Vậy ta đi trước đây…”

Diệp Ca nhếch miệng.

Anh giơ tay nắm cổ áo người điều khiển rối, bình tĩnh nói:

“Mày đừng có mơ.”



Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của các chuyên gia, đã thu được một cơ số mô hình, búp bê, bao gồm con rối, con rối bằng bông trong một đêm nào đó, gây ra cú sốc mang tính hủy diệt với một doanh nghiệp đen nào đó.

Do cho thú cưng ăn uống linh tinh, còn nói dối và tàng trữ đồ cấm, chủ mưu của vụ án lần này đã bị trừng phạt nghiêm khắc.

Sau khi bị ép phải ngủ cùng Huyết Cổ Ngư ba ngày, đương sự cho hay đã vô cùng hối lỗi.

Sai rồi, sau này vẫn dám.