Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 35: Một sự kích động lạ thường đang vùng vẫy dưới lớp da anh



Diệp Ca cúi đầu, chăm chú quan sát chiếc máy dò trên tay.

Phán đoán ban đầu của anh không sai, đây đúng là đạo cụ đổi được trong trò chơi.

“Di chứng” từ cuộc “ăn chơi tưng bừng” trong biệt thự lúc nãy vẫn chưa biến mất, anh vẫn cảm nhận được cơn thèm ăn rục rịch trong cơ thể mình, giếng âm phía sau mang đến sức hút khiến anh không thể chối từ, nó đang khẽ gọi anh trong bóng tối.

Diệp Ca không thể không dành bớt sự tập trung ra để kiềm chế ham muốn của mình, đề phòng anh máu dồn lên não quay lại đánh chén một bữa no nê.

Bỗng dưng, anh cảm nhận được có một thứ còn thu hút hơn đang nhanh chóng lại gần anh.

So ra thì giếng âm bỗng chẳng còn chút sức hút nào nữa.

Sự chú ý của anh lập tức bị nó hút mất.

Diệp Ca siết chặt ngón tay, bất giác nuốt nước bọt.

Anh vô thức ngẩng đầu nhìn về phía mùi thơm bay đến…

Một chiếc xe thể thao kiểu dáng khí động học dừng trước mặt mọi người.

Diệp Ca bỗng có dự cảm chẳng lành.

Cửa xe mở ra.

Dự cảm chẳng lành thành hiện thực.

Diệp Ca: “…”

Thật sự không cần phải vậy đâu.

Thậm chí anh chỉ kịp che lấp mùi con người trên cơ thể mình đi… Mà sau khi vừa rời khỏi giếng âm thì chuyện này không có gì khó cả.

Nhưng…muốn chạy thì e là khó đấy.

Nhất là khi đối phương đang đi về phía anh.

Đôi mắt đen kịt của người đàn ông cụp xuống, ánh nhìn cực kỳ áp lực đảo quanh mấy người trước mắt, sau đó lẳng lặng thu về.

Hắn vươn tay ra: “Tôi là Kê Huyền.”

“Tôi là Triệu Đông.” Triệu Đông giơ tay ra mà chẳng cảm nhận được gì, cậu ta nhiệt tình nắm bàn tay đưa ra giữa không trung của đối phương: “Chào anh, chào anh, anh là chủ nhân ngôi nhà này đúng không?”

Kê Huyền: “Phải.”

Trình Sách Chi cũng nhiệt tình giơ tay: “Tôi là Trình Sách Chi, chào anh.”

Diệp Ca: “…”

Mắt anh tối sầm đi.

Quả nhiên người đàn ông phía trước hơi đảo mắt, đôi môi nhạt màu khẽ nhếch lên, giọng nói còn xen lẫn vẻ gì đó lạ thường: “Chào anh.”

…Nếu biết trước hôm nay, chắc chắn Diệp Ca sẽ không báo dối tên Trình Sách Chi.

Ngay khi anh đang váng đầu hoa mắt vì chuyện này, Kê Huyền bỗng nhìn anh.

Hắn cụp mắt, đôi mắt đen kịt như vực sâu không đáy, hắn hỏi: “Còn đây là?”

Lúc này Diệp Ca mới nhận ra trong ba người ở đây, chỉ còn anh là chưa tự giới thiệu.

Ngón tay Kê Huyền nhợt nhạt, thon dài, từng đốt ngón tay rõ ràng, hắn lặng im đưa tay về phía Diệp Ca.

Diệp Ca cắn răng bước lên, giơ tay phải ra nắm lấy tay đối phương.

“…Diệp Ca.”

Tay Kê Huyền rất lạnh, lòng bàn tay khô ráo, từng đốt tay khỏe khoắn.

Khi bắt tay với hai người vừa rồi, hắn chỉ chạm rồi buông ngay, mang theo vẻ xa cách và lịch sự.

Còn lúc này, những ngón tay của hắn từ từ siết lại, kìm nén và mạnh mẽ, hai lòng bàn tay dán sát vào nhau, ngón cái lẳng lặng miết lên vùng da giữa ngón trỏ và ngón cái của Diệp Ca.

Trước khi Diệp Ca kịp nhận thấy điều gì, Kê Huyền đã thu tay về.

Hắn lại quay sang nhìn Triệu Đông, hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Biểu cảm của Kê Huyền bình tĩnh và chân thành quá mức, chẳng khác nào một người bình thường vô tình mua phải một căn nhà bị ma ám, chân thật đến mức có một chốc Diệp Ca cũng thấy ngờ ngợ…

Nhưng thật ra thì…

Là một Quỷ Vương, còn mua lại giếng âm duy nhất không bị Cục quản lý giám sát trong thành phố…

Sao hắn có thể không biết căn nhà mình mua có vấn đề gì được chứ?!

Triệu Đông bắt đầu tường thuật lại chi tiết mọi chuyện cho hắn, thỉnh thoảng Trình Sách Chi còn chêm thêm vài câu.

Diệp Ca hơi thất thần.

Nhiệt độ lạnh lẽo cùng bàn tay ngày một siết chặt của đối phương như vẫn còn vương lại trên tay anh, như một ảo ảnh không thể tan biết, nó dán chặt lên da anh, khiến anh bắt đầu cảm thấy…đói khát.

Năm giác quan vẫn chưa khép lại tham lam hút lấy khí thế và năng lượng người kia tỏa ra trong không khí.

Cảm giác xao động kỳ lạ kia khiến Diệp Ca thấy vô cùng lạ lẫm.

Lần này Kê Huyền đến không đúng lúc chút nào.

Hắn xuất hiện ngay khi anh vừa giải phóng cơn thèm ăn nhưng lại chưa kịp ăn no, khiến Diệp Ca vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế ham muốn cắn nuốt của mình khi tiếp xúc với thứ mỹ vị tuyệt hảo – hơn nữa anh còn từng nếm thử – có lẽ là cao cấp nhất trên đời.

Khiến cho Diệp Ca vô thức muốn lại gần nó, thôn tính nó.

Anh ép bản thân nhìn xuống, dán mắt lên mũi chân mình.

Nhưng thị giác bị đoạt mất lại làm những giác quan khác càng thêm nhạy cảm.

Anh có thể ngửi thấy sự lạnh lẽo bất chợt tỏa ra khi lại gần đối phương, anh có thể nếm được từng cơn rung rất khẽ nơi thanh quản khi đối phương nói chuyện, anh có thể chạm được mùi thơm ngào ngạt và đặc quánh tỏa ra từ sâu trong cơ thể đối phương.

“…Nên là lúc đó tôi đã nói với mấy cô cậu trẻ tuổi liều lĩnh kia rằng đây là căn nhà ma bị bỏ hoang sau khi đứt vốn, nhưng đồ dùng và máy móc bên trong vẫn chưa được bỏ hẳn…”

“Đứt vốn?” Kê Huyền nhướng mày.

Giọng hắn trầm thấp bằng phẳng, không có vẻ gì là không vui, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác thấy căng thẳng.

Triệu Đông vội vàng chữa cháy: “Không phải, không phải, Tiểu Trình không có ý đó đâu, lúc đó tình hình khẩn cấp quá nên nói vậy cho đỡ lộ thông tin thôi…”

Kê Huyền khẽ cười: “Tôi hiểu.”

“Nhưng đúng lúc tôi cũng đang đau đầu không biết mua chỗ này rồi có thể làm gì, cảm ơn…anh Trình đây cho tôi một ý tưởng tuyệt vời.”

Kê Huyền dừng lại một chốc khi nói tới “anh Trình”, giọng nói còn xen lẫn tiếng cười khó phát hiện.

“Tôi nên cảm ơn anh mới đúng.”

Triệu Đông nghe vậy mới cuống cuồng: “Đợi đã, anh định khai trương chỗ này thật à? Vừa rồi tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Có thể căn nhà anh mua có ma đó…”

Diệp Ca hoàn hồn.

Dù vẫn cụp mắt nhưng anh cũng bắt đầu chú ý đến cuộc trò chuyện của ba người kia rồi.

Cho đến lúc này người của Cục quản lý vẫn không biết đây là “giếng âm”, dù sao họ cũng không có khả năng cảm nhận âm khí như Diệp Ca. Vậy nên muốn xác định một nơi nào đó có khả năng tự hội tụ âm khí hay không, họ cần thí nghiệm và đo thử rất lâu mới kết luận được. Vậy nên với họ thì bây giờ, đây chỉ là một căn nhà nghi là có ma thôi.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Trình Sách Chi hùa theo: “Anh có biết làm vậy nguy hiểm thế nào không?”

Diệp Ca: “…”

Anh phải nghĩ xem lần báo cáo tiếp theo nên làm thế nào để cứu lại hình tượng “Trình Sách Chi” đã sụp đổ này đây.

Kê Huyền bình tĩnh nói: “Tôi là dân kinh doanh, hành động và việc điều tra của các anh sẽ làm loạn kế hoạch của tôi, hơn nữa nếu cả những người không liên quan cũng chú ý đến đây thì chẳng phải nơi này sẽ mất hết giá trị sao?”

Một câu này có hai cách hiểu, muốn hiểu theo góc độ làm ăn hay bất cứ góc độ nào khác đều vô cùng dễ dàng.

Ngay giây sau, Kê Huyền lại nói:

“Nhưng mà…”

Mọi người lập tức chú ý nhìn hắn.

Kê Huyền thong thả nói: “Đóng cửa và kiểm tra quy mô lớn thì gây chú ý quá, nhưng làm quy mô nhỏ thì không sao.”

“Các anh có thể cử một nhân viên vào kiểm tra mức độ nguy hiểm của căn nhà này cùng với tôi.”

Hắn thờ ơ đảo mắt quanh ba người trước mặt, cuối cùng nhìn thẳng vào Trình Sách Chi: “Anh đi, được không?”

Trình Sách Chi đứng hình: “?”

Sao…sao lại là tôi hả?

Ban đầu, để che giấu chuyện Diệp Ca vào trong cứu người cũng như bảo vệ hai con ma hù dọa vô tội kia, Trình Sách Chi không nói thật hoàn toàn với bọn Triệu Đông. Nói chính xác hơn thì cậu ta có nói thật, nhưng lại hạ thấp mức độ nguy hiểm đi rất nhiều.

Vậy nên trong suy nghĩ của Cục điều tra, cùng lắm căn biệt thự này chỉ nằm ở mức thấp nhất là dọa người bình thường ngất xỉu thôi.

Triệu Đông trầm ngâm một hồi, gật đầu đồng ý: “Cũng được.”

Trình Sách Chi tuyệt vọng ra mặt, nghẹn ngào không nói được gì… Bê đá đập chân mình là thế này đây!

Cậu ta không có năng lực sống sờ sờ đi ra đi vào chỗ này đâu!

Lúc này, Diệp Ca mới lên tiếng: “Nhưng hôm nay cũng muộn lắm rồi, mọi người mệt cả rồi, ngày mai vào được không?”

Kê Huyền chăm chú nhìn anh nửa giây, sau đó gật đầu.

“Được.”

Trình Sách Ch lái xe đưa Diệp Ca về thành phố.

Vừa lái xe, Trình Sách Chi vừa hoang mang hỏi: “Ngày mai em phải làm sao đây anh ơi? Em thật sự không có năng lực đi ra đi vào chỗ đó với người ta đâu… Dù là ban ngày nhưng mà em vẫn sợ lắm!”

Cậu ta đau đầu đau tim, hối hận vô cùng.

“Đây là quả báo vì đã nói dối sao! Quả nhiên là một lời nói dối phải bù đắp bằng vô số lời nói dối khác mà… Hu hu hu, em sai rồi.”

Diệp – nói dối vô số kể – Ca: “…”

A, tôi cũng từng nghĩ vậy đấy, đau quá.

Nhưng may sao trong lúc ba người kia đang nói chuyện, Diệp Ca đã nghĩ ra cách giải quyết.

Anh bình tĩnh nói với Trình Sách Chi: “Đưng lo, ngày mai tôi đi thay cậu.”

“Ớ?” Trình Sách Chi sửng sốt, quay sang nhìn anh: “Nhưng mà… Chủ nhà sẽ không tức giận chứ?”

Diệp Ca: “Lúc đó tôi bảo cậu ốm rồi nên tôi đi thay, chắc người ta cũng chỉ chọn bừa thôi, không có vấn đề gì đâu.”

Anh nói thêm: “Còn nữa, cảm ơn cậu.”

Diệp Ca biết rõ tại sao Trình Sách Chi lại báo tình hình căn biệt thự theo hướng nhẹ nhất như vậy, là vì chỉ có làm vậy mới có thể giải thích được vì sao Quản Thiên Dật lại an toàn trở ra mà không để lộ sự khác thường của Diệp Ca.

Anh nói câu này nghiêm túc đến lạ, khiến Trình Sách chi cũng không khỏi ngại ngùng.

Trình Sách Chi rời mắt, gượng gạo nói; “Em làm vậy không phải vì anh đâu, cái chính là em lo Cục quản lý sẽ giết chết hai linh hồn nhỏ đáng thương kia thôi…”

Vừa dứt lời, Trình Sách Chi bỗng khựng lại:

“Ơ, nói mới nhớ, hai con ma kia đâu rồi? Sao không thấy chúng nó nữa?”

Giờ nhớ lại, hình như chúng nó đã biến mất từ lúc nãy rồi.

Diệp Ca lại rõ đáp án của câu hỏi này vô cùng.

Kê Huyền tới, hai con ma hù dọa đó không chạy mới lạ.

Anh nhún vai: “Không biết.”

Đúng lúc này, một giọng nói khe khẽ dè dặt vang lên ở hàng ghế sau: “Anh…anh ơi…”

Diệp Ca sững người, quay đầu nhìn lại.

Anh thấy hai linh hồn trong suốt như cục thạch từ từ nhô đầu ra từ sau tấm đệm, yếu ớt nói: “Tụi tui ở đây nè.”

Ma hù dọa nhỏ nghẹn ngào: “Bây giờ bọn tui không về được nữa rồi, bị ma vương chiếm mất nhà rồi.”

Trình Sách Chi không nghĩ nhiều.

Dù sao thì với những linh hồn bé nhỏ thế này, Cục quản lý có thể nắm trọn quyền sinh sát của chúng chắc chắn là ma vương rồi.

Cậu ta thở dài, đồng cảm nói: “Hầy, chịu thôi, căn nhà đó kỳ lạ quá, Cục quản lý không thể mặc kệ được.”

Ma hù dọa lớn tủi thân gật đầu: “Nhưng mà bây giờ bọn tui không có nhà để về nữa.”

Diệp Ca: “…”

Bỗng dưng anh cảm thấy hồi hộp.

Không phải hai con ma này định về nhà anh đấy chứ?

Ngay giây sau, hai con ma hù dọa đã từ từ lại gần, thẹn thùng hỏi nhỏ: “Xin…xin hỏi, bọn tui có thể ở tạm nhà anh không?”

Trình Sách Chi vui mừng đáp: “Tôi á? Đương…”

Ma hù dọa nhỏ bay qua, rúc vào cạnh ghế Diệp Ca, đôi mắt tròn xoe háo hức nhìn anh: “Được không anh?”

Trình Sách Chi: “…”

Lòng tự tôn bị tổn thương.

Không thể chữa lành!

Đám mê trai đẹp này! Trả lại sự đồng cảm cho tôi!

Diệp Ca: “…”

Xin lỗi, tôi thật lòng không muốn nhà mình có thêm hai con ma kỳ quặc nữa đâu.

Nhưng anh chưa kịp mở miệng từ chối, cánh tay đen đã giương nanh múa vuốt nhào ra.

Vừa rồi khi có Kê Huyền thì nó im như thóc, cố gắng giấu mình trong phạm vi có hơi thở của Diệp Ca che đậy, giờ đã lại hoạt bát như mọi khi: “Này! Bọn mi nói gì đấy!”

Nó cực kỳ lo lắng túm chặt cổ áo Diệp Ca: “Đừng có tùy tiện chui vào nhà người khác ở chứ!”

Diệp Ca: “…” Mày cũng có tư cách nói thế à?

Ma hù dọa không phục, xáp lại gần hơn: “Tại sao mi được mà bọn ta không được?”

“Mơ đi! Không được là không được đó!” Cánh tay đen hùng hổ nói.

Thấy ba con quỷ chuẩn bị cãi nhau, Diệp Ca đau đầu miết mũi: “Dừng.” Hai con ma hù dọa và cánh tay đen đều im ngay tức thì, đồng loạt nhìn về phía Diệp Ca.

Diệp Ca nói: “Mấy hôm tới bọn mày có thể ở tạm nhà tao.”

Tuy đúng là ma hù dọa vô hại, nhưng nếu để nó sống chung với người bình thường thì chúng sẽ làm tiêu hao dương khí trong cơ thể người đó, cũng như khi con người ở nơi nặng âm khí quá lâu vậy. Vậy nên Diệp Ca không thể để Trình Sách Chi đưa hai con ma này về được.

Cánh tay đen: “!”

Thân quỷ của nó xìu xuống như quả cà tím sau tiết Sương Giáng.

Nhưng không đợi hai con ma hù kia dọa kia kịp vui vẻ, Diệp Ca đã lạnh lùng nhấn mạnh, lặp lại hai chữ: “Ở tạm.”

Nhìn vẻ mặt thất vọng của hai con ma kia, không hiểu sao cánh tay đen lại vui vẻ cực kỳ.

Nó cười “he he”, nằm lại trên vai Diệp Ca.

Trình Sách Chi đang lái xe bớt vài giây nhìn sang cánh tay đen, bỗng có một câu nói bất chợt xuất hiện trong đầu cậu ta:

Chỉ cần bản cung chưa chết thì các ngươi đều chỉ là thiếp.

…Chắc chắn là do cách nghĩ của cậu ta không đúng rồi.

Cậu ta thở dài, cảm thán: “Quỷ duyên của anh tốt thật đấy.”

Diệp Ca: “…Tôi tình nguyện tặng cái quỷ duyên này cho cậu, cảm ơn.”

Lúc này, hai con ma hù dọa đã dịch sát lại cạnh anh, ma hù dọa lớn dán người lên cổ tay Diệp Ca, còn ma hù dọa nhỏ thì rúc mình vào bàn tay Diệp Ca.

Diệp Ca vô thức bóp nó.

Lành lạnh, mềm mềm, trơn trơn.

Đúng là giống thạch thật.

Khuôn mặt bán trong suốt của ma hù dọa nhỏ đỏ ửng: “Ư.”

Ma hù dọa lớn cũng không chịu để yên: “Này, này! Tui cũng muốn được bóp!”

Cánh tay đen hả hê ngồi trên vai Diệp Ca, đổ thêm dầu vào lửa: “Đánh nhau đê, đánh nhau đê.”

Diệp Ca: “…”

Giờ anh đã bắt đầu hối hận với quyết định của mình rồi.



Hôm sau.

Diệp Ca thay đổi hơi thở, quen tay che đậy diện mạo của mình, sau đó anh mở quỷ vực, đến căn biệt thự kia.

Bất ngờ thay, khi anh đến nơi thì Kê Huyền đã ở đó rồi.

Hắn tựa vào vách tường loang lổ bên ngoài biệt thự, đôi chân dài hơi gập, mắt nhìn xuống, như thể đang suy tư chuyện gì.

Một chiếc xe đỗ ở phía xa.

Diệp Ca không biết nhãn hiệu đó, nhưng dù là nhìn bằng con mắt của một người ngoài nghề, anh vẫn có thể thấy từng đường cong trên chiếc xe kia thoang thoảng mùi tiền.

Và anh cũng có thể nhận ra một điều rõ ràng rằng, chiếc xe này không phải chiếc tối hôm qua.

Diệp Ca bắt đầu nghiêm chỉnh suy nghĩ một vấn đề nghiêm túc.

Rõ ràng cùng đi ra từ trò chơi mà… Sao điều kiện kinh tế lại chênh lệch trên trời dưới đất thế này?!

Kê Huyền ngước mắt nhìn về phía Diệp Ca.

Mắt hắn đã không còn màu đen khi ngụy trang nữa mà trở lại là màu đỏ sẫm ma mị.

“Ngươi biến lại rồi.” Giọng hắn rất thờ ơ, như thể đang trần thuật một sự thật đơn giản.

Diệp Ca bình tĩnh nói: “Thế này tiện hơn.”

Kê Huyền đứng thẳng dậy, đi về phía anh.

Hắn nhìn xuống, khẽ cong môi: “Ngươi giả làm con người thành công lắm, cả ta cũng không cảm nhận được mùi hương vốn có của ngươi.”

Diệp Ca: “…”

Đương nhiên rồi, Trình Sách Chi chỉ là người bình thường thôi mà, cảm được mới lạ đó.

Anh điềm đạm nói: “Chuyện nhỏ thôi, ngài quá khen.”

“Vậy thì…” Diệp Ca hỏi dò: “Tiếp theo ngài định làm gì với nơi này? Thưa Vương.”

Đây là giếng âm duy nhất ở thành phố M vẫn chưa bị giám sát và quản lý, không cần phải nghĩ cũng biết nó quý giá thế nào với lệ quỷ.

Không cần nghĩ nhiều anh cũng biết, Kê Huyền không thể dâng không chỗ này lên được.

Vậy nên phải xem mục đích của đối phương là gì, Diệp Ca mới quyết định mình có mạo hiểm quét sạch chỗ này không.

Kê Huyền nói: “Không cần gọi ta là Vương.”

Diệp Ca sững người: “?”

Anh vô thức ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, song lại va thẳng vào đôi mắt đỏ thẫm kia, tựa như có dòng chảy ngầm bí ẩn đang cuồn cuộn dưới mặt nước lặng u tối.

Kê Huyền điềm tĩnh nói: “Gọi tên tôi là được.”

Diệp Ca: “…Vậy không hay lắm đâu nhỉ?”

Kê Huyền nhướng mày: “Có gì mà không hay?”

Hắn hỏi: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta yêu cầu chúng gọi ta là Vương sao?”

Diệp Ca: “…”

Cũng phải.

Dù Kê Huyền không chủ động yêu cầu đối phương gọi hắn là “Vương”, nhưng với sự cung kính và sợ hãi của đám quỷ kia với hắn thì e là cũng chẳng ai dám gọi thẳng tên hắn.

Nhưng…nếu vậy thì, anh càng không thể đồng ý được.

Nếu anh trở thành con quỷ duy nhất trong đám thuộc hạ gọi tên thật của Vương thì lại đặc biệt quá.

Diệp Ca vừa định từ chối đã nghe thấy đối phương hờ hững nói:

“Không phải ngươi ngưỡng mộ ta à?”

Diệp Ca: “…”

“Ta cho người quyền được gọi tên thật của ta.” Khóe môi Kê Huyền nhếch cao hơn, nhưng giọng nói vẫn hờ hững như cũ: “Ngươi không thấy vinh hạnh à?”

Diệp Ca: “…”

Anh nghiến chặt răng hàm.

Mẹ kiếp, thằng nhóc chết tiệt.

Nếu bỏ qua chuyện mấy năm trước hắn ta muốn giết mình thì lúc đó hắn vẫn đáng yêu hơn bây giờ chút.

Anh ép mình nặn ra hai chữ khô khốc: “…Kê Huyền.”

Sau khi đạt được nguyện vọng, Kê Huyền thỏa mãn quay đi, ngón tay thon dài trắng bệch nâng lên.

Sợi xích sắt nặng trịch rơi xuống, cánh cổng khắc hoa đã gỉ sét kêu “cót két”, từ từ trượt vào trong.

Kê Huyền tiến lên.

Diệp Ca sững lại một chốc, không hiểu ý hắn lắm.

Kê Huyền mới quay lại nhìn anh: “Đi theo.”

“Không phải ngươi hỏi ta định làm gì với nơi này sao?”

Diệp Ca “À” một tiếng, rảo bước bắt kịp bước chân của đối phương.

Họ lại bước vào căn biệt thự.

Căn biệt thự bị bỏ hoang đứng giữa bụi cỏ im lặng và chết chóc, khác với ban đêm, căn biệt thự lúc ban ngày có vẻ chán chường và tĩnh lặng, không có vẻ “dồi dào sức sống” như lần trước Diệp Ca thấy nó.

Mỗi một giếng âm có thuộc tính và trạng thái khác nhau, có thể thấy thuộc tính của nơi này là ngày-đêm chênh lệch.

Kê Huyền khẽ nâng ngón tay.

Mặt đất lẳng lặng gồ lên, tràn lan một màu đỏ thẫm.

Cái đầu dê trắng ởn trồi trên khỏi mặt đất sau lời gọi, thân hình to lớn trôi dưới đất, từ từ xuất hiện trước mặt hai người.

“Đi đi.” Kê Huyền nói.

Huyết Cổ Ngư nghe lời hắn bơi vào sâu trong căn nhà, cái đuôi xương trắng thong thả quẫy, thoắt cái đã biến mất sau cánh cổng biệt thự mở rộng.

Một tiếng thét bén nhọn khó tả vọng ra từ sâu trong căn phòng.

Như thể căn biệt thự đang gào thét.

Vì hôm qua đã ăn không ít âm khí nên dù lúc này đang là ban ngày, Diệp Ca cũng có thể lờ mờ cảm nhận được sự thay đổi phát ra từ sâu trong căn nhà.

Giống như có một thứ gì đó đang hút hết sức mạnh trong cơ thể nó ra ngoài, âm khí trong giếng âm giảm đi nhanh chóng…cho đến khi hoàn toàn trống rỗng.

Căn biệt thự trước mắt trở thành một tòa nhà bình thường, không còn chút “sức sống” nào nữa.

Không lâu sau, Huyết Cổ Ngư xuất hiện trước cửa.

Tốc độ bơi của nó rất chậm, mất mấy giây mới đến được chỗ Kê Huyền.

Sau đó, Huyết Cổ Ngư ngẩng đầu, đặt một viên cầu đen sì nhỏ cỡ nắm tay vào tay Kê Huyền, mà giữa viên cầu đó như có một làn sương đang chảy chậm.

Mùi thơm quen thuộc phả ra, Diệp Ca cảm giác bụng mình đang quặn lại.

Kê Huyền xoa đầu nó: “Bé ngoan.”

Huyết Cổ Ngư ợ một phát.

Dường như lúc này nó mới nhận ra sự tồn tại của Diệp Ca.

Huyết Cổ Ngư quay người bơi về phía Diệp Ca, nó thân thiết cọ cái đầu khổng lồ vào tay anh, sau đó lật người lại, phơi cái bụng toàn xương trắng và máu tươi của mình ra.

Diệp Ca chần chừ một lát rồi khom người, xoa bụng nó.

Lành lạnh, mềm mại, đàn hồi, giống như một quả bóng nước dính mềm… Nhưng anh phải cẩn thận không để tay mình chìm vào, cảm giác ấy thật sự rất khó tả.

Cuối cùng Huyết Cổ Ngư cũng được như ý, nó vui vẻ quẫy cái đuôi khổng lồ, suýt nữa làm văng cả máu lên người Diệp Ca.

Đột nhiên, Diệp Ca cảm nhận được một hơi thở quen thuộc đang lại gần mình.

Kê Huyền khom người sau lưng anh, sự tồn tại mạnh mẽ của hắn bất chợt xâm phạm vào phạm vi thoải mái của Diệp Ca.

Giọng hắn trầm thấp và vui vẻ, vang lên ngay sát tai Diệp Ca:

“Nó no rồi.”

Diệp Ca chóng mặt hoa mắt, cơ thể tức thì cứng đơ.

Không phải vì điều gì khác…mà vì…

Thật sự rất thơm.

Quả bóng đen kia như đã gợi lên cơn thèm thuồng bị anh đè nén, khiến khả năng cảm nhận âm khí của anh trở nên nhạy cảm…hệt như tối qua.

Diệp Ca đè lưỡi lên hàm răng, cảm nhận từng chiếc răng hàm đang rục rịch trước sự thôi thúc của cơn đói.

Một nỗi kích động lạ thường đang vùng vẫy dưới lớp da anh.

…Muốn lao qua đó.

——————–

Tác giả:

Kê Huyền: Tới đây, mau lên.