Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 40: Đáng sợ hơn cả Vương…là Vương lúc ghen



Bàn tay chàng thanh niên vẫn đưa ra lưng chừng, mu bàn tay hiện rõ gân máu vì dùng sức. Trong bóng tối, đầu ngón tay tái nhợt run rẩy như xúc tu của một con bướm đang hấp hối, không cách nào tiến xa hơn nữa.

Kê Huyền nắm cổ tay anh, kéo anh ra xa khối thịt nọ từng chút một.

Càng cách xa, người thanh niên trong ngực càng giãy giụa dữ dội.

Anh vùng vẫy chống cự theo bản năng, nhưng lại không sao thoát khỏi tay đối phương, lồng ngực dán chặt sau lưng anh như phiến đá kiên cố, chặt chẽ giam cầm anh ở nơi chỉ cách Mẹ một bước chân.

“Suỵt…” Người đàn ông an ủi anh với chất giọng trầm thấp, nhẹ nhàng.

Hắn thì thầm vào tai anh, giọng nói chứa đầy sự cưng chiều dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra: “Thứ đó không chạm vào được.”

Nó là một phần của Mẹ.

Dù chỉ là một khối thịt tách ra từ cơ thể Mẹ, nó vẫn có thể sống dậy và sống một cách độc lập sau một thời gian ngắn, không ngừng tràn ra thứ ác ý thuần túy, ô nhiễm, mê hoặc, thẩm thấu.

Bà ta là mẹ của tất cả quái vật và lệ quỷ, là nguồn gốc của hết thảy những ác ý tối tăm.

Bà ta hào phóng đưa một phần cơ thể mình đến miệng Diệp Ca, dụ dỗ anh: ăn đi.

… Ăn nó, anh sẽ trở thành một người con, thành bề tôi, thành thú cưng của bà.

Chỉ cần ăn nó anh sẽ có thể về nhà, về lại vòng tay u ám và tĩnh mịch của bà, cảm nhận sự yêu thương của bà, trở thành một phần của bà.

Kê Huyền cụp mắt, đôi môi lạnh băng chạm vào hõm vai ấm áp của chàng thanh niên.

Làn da trên cổ đối phương mềm mịn như một miếng ngọc ấm, lớp da thịt mỏng manh mà săn chắc bọc ngoài xương, khi kề sát lại hắn có thể ngửi thấy mùi thơm của dòng máu dưới da, khiến cho người ta không kìm lòng muốn cắn một miếng, nhấm nháp trong miệng.

Hắn nghĩ vậy, cũng đã làm vậy.

Kê Huyền say mê hôn lên làn da mềm mại nơi hõm vãi người nọ, hít thật sâu hơi thở nồng nặc mùi máu tanh trên người chàng thanh niên. Hắn muốn liếm láp và nhai nuốt anh để lấp đầy lồng ngực trống rỗng, lạnh băng và tĩnh mịch của mình.

Hắn có thể cảm nhận được hàng mi dài của người nọ run rẩy dưới bàn tay mình, tựa như lớp lông nhung của một loài động vật nhỏ nào đó phớt nhẹ qua lòng bàn tay hắn.

Hắn muốn siết tay lại, giữ chặt lấy cảm giác nhột nhạt đó trong tay, song lại lo lắng nếu nắm quá chặt sẽ bóp vỡ nó.

Xúc động muốn hủy hoại và dục vọng thương tiếc giằng xé nội tâm hắn.

Kê Huyền tựa cằm trên vai đối phương, lặng lẽ thở dài.

…Nếu lúc nào anh ấy cũng dịu ngoan thế này thì tốt quá.

Thế nhưng, Kê Huyền biết rất rõ rằng mọi thứ hoàn toàn ngược lại, một khi đối phương tỉnh táo anh ấy sẽ lại là ACE sắc bén, tàn nhẫn và bất khả chiến bại, sẽ không chút nương tay  xé toang ngực hắn bằng vũ khí của mình.

Thật đáng tiếc.

Kê Huyền mở quỷ vực.

Khe nứt đỏ rực xuất hiện giữa khoảng không, dần dần khuếch đại, rồi từ từ nuốt chửng khối thịt vẫn đang thấm chất lỏng ra ngoài vào trong.

Cuối cùng, ác ý từ khối thịt cũng bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Hơi thở của Mẹ vừa biến mất, sự bất thường trong thành phố cũng lập tức ngừng lại.

Sắc đỏ trên bầu trời chậm rãi rút đi như thủy triều, dần dần trở lại màu sắc vốn có.

Trên mặt đất, ác quỷ và quái vật không còn tiếp tục điên cuồng, tay chân mọc ra trên xác sống cũng tự động rụng đi. Chúng lảo đảo bước đi trên đường phố hỗn loạn, thi thoảng lại vấp vào những vết nứt dưới đất ngã xuống, sau đó nằm bất động bên trong.

Những sinh vật thích ẩn thân trong bóng tối lại quay về với bóng tối.

Ngoại trừ những lệ quỷ và oan hồn cực kì độc ác bất chấp tấn công con người, phần lớn quái vật và quỷ hồn đều không còn quá hung hãn và đáng sợ.

Đội quân quái vật sụp đổ trong nháy mắt.

Những người vẫn luôn chiến đấu đến tận giờ khắc này ngơ ngác nhìn nhau, mặt mũi ai nấy đều tái nhợt và mệt mỏi, quần áo nhăn nhúm trên người dính đầy máu tươi và chất lỏng, nhếch nhác vô cùng. Tay họ run rẩy vì mất sức, họ đứng giữa con đường gần như chẳng còn nguyên dạng, ngây ngẩn nhìn về phương xa.

Màu máu nhạt dần.

Nơi đường chân trời, ánh mặt trời rực rỡ tựa như hàng ngàn sợi tơ vàng xuyên qua tầng mây.

…Trời sáng rồi.

Trong tòa cao ốc.

Ánh ban mai mới ló chiếu qua lớp kính, in lên sàn nhà bóng loáng, xua đi phần nào bóng tối.

Thế nhưng sâu trong tòa nhà vẫn tối đen như mực, như thể không một tia sáng nào có thể chiếu tới đây.

Sau khi khối thịt đỏ tươi kia biến mất, ánh sáng nhờ nhờ màu đỏ ban đầu cũng mất đi, cả căn phòng bỗng trở nên tối tăm và lạnh lẽo.

Biểu cảm của Kê Huyền không có chút thay đổi nào song sắc mặt lại nhợt nhạt hẳn đi. Trong căn phòng tối, trông hắn không khác gì một bóng ma u ám.

Người thanh niên trong lòng hắn sụp xuống như một con rối đứt dây.

Kê Huyền kịp thời choàng tay qua eo Diệp Ca, hắn chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng đặt anh xuống.

Hắn còn chưa kịp rút tay rời đi, người thanh niên trong lòng đã bất ngờ mở to mắt.

Động tác của Kê Huyền khựng lại.

“…” Diệp Ca rì rầm gì đó, âm thanh mơ hồ không quá rõ ràng.

Hàng mi dài run run nhấc lên, để lộ đôi mắt đen kịt: “…Đói.”

Bỗng nhiên, không một lời báo trước, Diệp Ca đè lên người Kê Huyền: 

“Đói.”

Giọng anh vừa trầm vừa êm, xen lẫn chút âm mũi cứ như đang làm nũng. Thế nhưng hành động của anh lại vô cùng mạnh mẽ và dữ tợn, tựa như một con thú dữ đang săn mồi, tao nhã đè con mồi xuống.

Kê Huyền giật mình.

Hắn ngước mắt, đôi con ngươi màu máu đỏ tươi dán lên người thanh niên đè trên người mình, lồng ngực bằng phẳng bỗng chốc phập phồng liên tục, tuy nhiên, hắn không giãy dụa.

Diệp Ca cúi người ngửi môi dưới của đối phương.

Chóp mũi lạnh băng chậm rãi trượt xuống cổ người đàn ông, nhẹ nhàng chạm vào làn da của người nọ.

Cơ bắp trên người Kê Huyền gồng lên, đôi con ngươi đỏ sậm trở nên tối tăm và sâu thẳm, như một hồ máu chậm rãi chảy trôi trong bóng tối.

Hắn giơ tay đè lên vai Diệp Ca, nhưng bàn tay không dùng chút sức nào, như thể đang khích lệ gì đó.

Diệp Ca ngây người suy nghĩ vài giây, sau đó há miệng cắn yết hầu đối phương.

Kê Huyền xuýt xoa.

… Nhưng không phải vì đau.

Yết hầu hắn run rẩy, mãi một lúc sau giọng nói khàn khàn mới tràn ra khỏi cổ họng, như thể bị lửa nỏng thiêu đốt, âm thanh khô cằn đến nỗi không thể nghe ra âm sắc ban đầu:

“…Tổ tông của em ơi, anh…”

Anh đang ép em phạm tội đấy.

Diệp Ca cúi xuống, đầu óc anh cực kì hỗn loạn, tựa như một búi len rối bời quấn vào nhau trong khi lí trí bị chèn ép xuống nơi sâu nhất, không thể trở mình.

“Đói.”

Anh rầm rì.

Không hiểu tại sao thứ khiến anh vừa yên lòng vừa cám dỗ kia bỗng dưng biến mất. Lúc này, nguồn năng lượng anh đã ăn vào khi trước bắt đầu mất kiểm soát, va chạm lung tung trong cơ thể anh hòng tìm kiếm lối ra. Xương cốt và mạch máu trong người anh nóng rát, song hết thảy cảm giác đều bị cơn đói áp đảo, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, không ngừng gào thét điên cuồng trong đầu anh.

Ngay sau đó, anh cảm nhận được một hương vị vô cùng hấp dẫn xuất hiện bên cạnh mình.

Dù không mở mắt, anh vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, như nguồn sáng duy nhất trong bóng đêm không ngừng lan tỏa ánh sáng và hơi ấm, mùi thơm ngọt ngào ấy lan ra, thôi thúc khiến anh thèm thuồng.

Diệp Ca nhả ra, sau đó lại cắn lên xương quai xanh của Kê Huyền.

Lần này anh cắn rất mạnh.

Hàm răng sắc nhọn đâm vào da thịt, đầu lưỡi ấm áp tham lam cuốn đi chất lỏng tanh ngọt lành lạnh vừa tràn ra.

Con ngươi Kê Huyền co lại.

Dục vọng của hắn bắt đầu rục rịch, ngấp nghé bên bờ vực mất tự chủ. 

…Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ hắn sẽ không nhịn được mà làm vài chuyện không thể cứu vãn.

Thực ra, Kê Huyền không ngại để đối phương ăn luôn mình.

Nhưng vấn đề là Diệp Ca ăn càng nhiều, anh sẽ càng đến gần với việc biến thành quái vật hơn, càng tiến gần đến giới hạn mơ hồ đó, Mẹ sẽ càng dễ dàng đẩy anh sang bên kia.

Nếu là Kê Huyền trước đây, hắn sẽ không bận tâm chút nào.

Chẳng phải hai con quái vật sẽ càng xứng đôi sao?

Nhưng…chuyện suýt bị đâm chết trong trò chơi kia đã gióng lên hồi chuông cảnh báo Kê Huyền, nếu lần này hắn lại gấp gáp mà bất chấp tất cả, anh sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho hắn.

Và còn một lí do ích kỉ hơn, mãnh liệt hơn đang càn quấy trong cõi lòng Kê huyền.

Ba ngày ngắn ngủi trong ảo cảnh của quỷ gương đã để lại cho hắn một ấn tượng không thể phai mờ.

Hắn phát hiện điều mà mình nhớ nhung nhất lại là khi mọi thứ vẫn chưa xảy ra, khi hắn ở cạnh Diệp Ca trong hình hài một đứa trẻ.

Giữa nhưng cuộc chiến liên hồi, đối phương cụp mắt, dịu dàng gọi hắn: “Huyền.”

Tiếc rằng với Kê Huyền lúc đó, như vậy không đủ.

Hắn muốn nhiều hơn nữa.

…Ham muốn vô độ của hắn đã đẩy hai người đến bờ vực không lối thoát.

Song, ngay cả bây giờ, Kê Huyền vẫn chưa hề thay đổi.

Khác biệt duy nhất là hắn đã từng dễ thỏa mãn hơn.

Bất kể là bất chấp thủ đoạn giam cầm Diệp Ca bên cạnh, hay ăn thịt đối phương, hoặc cho đối phương ăn thịt mình để hòa thành một thể, Kê Huyền khi ấy đều sẵn sàng chấp nhận, thậm chí còn cảm thấy hài lòng, không đòi hỏi gì thêm.

Tuy nhiên, ba ngày kia đã khiến hắn tham lam hơn, khó thỏa mãn hơn.

Những nguyện vọng trước đây đã không còn để lấp đầy cái bụng của hắn nữa.

Thay vì cách làm cương quyết và tàn bạo trước kia, Kê Huyền thực sự hi vọng…có thể khiến anh cam lòng ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn không rời.

Giống như một con bướm vướng vào mạng nhện, trước khi nó kịp nhận ra, đôi cánh xinh đẹp mềm mại đã dính chặt vào lưới, có giãy dụa cách nào cũng không thể thoát khỏi.

Kê Huyền nhắm nghiền mắt, chậm rãi kéo đối phương khỏi xương quai xanh của mình.

Diệp Ca mở to đôi mắt đen như mực, lặng lẽ nhìn hắn.

Đôi môi mím chặt của Diệp Ca rất mỏng, thoạt trông vô cùng khó gần, nhưng lúc này nó lại hơi nhếch lên, đôi môi nhợt nhạt được máu nhuốm màu đỏ thẫm, viền môi mềm mại không rõ nét, nhìn vào như đang…mời gọi.

Yết hầu trên cổ Kê Huyền khẽ trượt.

Khi nhịn đến một mức nào đấy, sẽ luôn có lúc không thể nhịn được nữa.

Hắn nâng tay, bàn tay to lớn lạnh lẽo ấn gáy đối phương rồi hôn lên.

Nụ hôn mãnh liệt và thô bạo, hàm răng sắc quệt rách khoang miệng đối phương, dòng máu lạnh lẽo và máu tươi nóng ấm quấn quít trên đầu lưỡi, chẳng thể phân biệt quái vật cùng con người.

Âm khí tích tụ khi chém giết trong thân thể người thanh niên bị đối phương hút lấy, nhanh chóng rút khỏi cơ thể.

Nhiệt độ trên những ngón tay buông thõng bên người anh từ từ trở lại như thân nhiệt vốn có của con người, trái tim đập chậm lại khi tiến gần đến giới hạn phi nhân loại cũng dần khôi phục nhịp đập bình thường.

Kê Huyền có thể nghe thấy tiếng tim đập ngày một mạnh hơn từ lồng ngực dán sát trên cơ thể mình của đối phương…

“Thình thịch”… “thình thịch…“thình thịch”…

Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng bằng lòng buông anh ra.

Hơi thở của chàng thanh niên rối loạn và gấp gáp vì khó thở, anh cụp mắt, song đôi mắt bên dưới hàng mi đã rút đi màu đen đặc dị thường, trở về màu lưu li nhàn vốn có, ánh mắt anh hơi rời rạc, dường như vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mông lung.

Anh mờ mịt nhìn về phía đối phương, đôi mắt ngần ngận nước, đôi môi hé mở đỏ thắm, như thể đang cảm thấy nghi hoặc và mơ hồ.  

Kê Huyền không kìm lòng cúi đầu, liếm cánh môi dưới sưng đỏ sau nụ hôn.

Nhưng lần này hắn chỉ lướt rất nhẹ.

Có rất nhiều cách để đối phương trở lại thành người từ ranh giới biến thành quái vật, chẳng qua vì mục đích cá nhân mà Kê Huyền đã chọn biện pháp có lợi cho mình nhất.

Hắn cong môi, nhẹ nhàng đặt đối phương nằm xuống đất.

Đột nhiên, Kê Huyền nhận ra thứ gì đó, hắn quay đầu nhìn về phía góc tối phía xa.

Hắn ngoắc ngón tay.

“A a a a a a a a a a!!” Một cái bóng màu đen gào thét bay vào tay hắn.

Cánh tay đen nhắm tịt mắt, nó kêu gào thảm thiết: “A a a a a a a a a a a!”

Kêu Huyền cau mày: “Câm miệng.”

Bây giờ Diệp Ca đã khôi phục trạng thái con người, nếu con quỷ này cứ hét ầm lên như vậy nói không chừng sẽ đánh thức anh.

Cánh tay đen lập tức im bặt.

Nó có thể cảm nhận được khí chất áp đảo trên người đối phương, mạnh mẽ đến mức nó không tài nào cử động được… chỉ cần người nọ muốn bóp chết nó, nó hoàn toàn không thể chống trả.

Cánh tay đen run lẩy bẩy, sợ đến suýt khóc: “Vương… Vương.”

Nó run đến nỗi gần như xuất hiện bóng mờ: “Hồi…hồi hồi hồi…hồi nãy tui không thấy gì đâu á…”

Chuyện này đúng là thật.

Ngay khi Kê Huyền xuất hiện, cánh tay đen lập tức cụp đuôi chạy trốn với tốc độ ánh sáng, nhưng đáng tiếc linh thể của nó bị trói buộc với Diệp Ca nên chỉ có thể chạy ra khoảng cách xa nhất rồi co rúm lại, cầu nguyện đối phương không phát hiện ra mình.

Tuy nhiên, dù đã ở rất xa, nó vẫn biết rõ những chuyện vừa xảy ra.

Vương!!! Cứu ông chủ thì cũng thôi!!!

Vậy mà còn dê ông chủ!!!

Chuyện…chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Lúc này, cánh tay đen mới thật sự hiểu rằng, không thể tin mấy lời đồn đại được.

Làm quái gì có chuyện vì bị bội tình bạc nghĩa mà sinh hận? Rõ ràng là muốn nối lại tình xưa và thèm khát cơ thể anh!!! 

Câu chuyện tức khắc chuyển từ sảng văn yêu hận tình thù sang truyện sếch máu chó ba xu!!!

Cánh tay đen khóc ướt mặt.

Nó cảm giác mình không chỉ không giữ được mạng mà còn có khả năng bị hủy thi diệt tích.

Đời đến đây là hết!!

Kê Huyền nhướn mày, dường như rất hứng thú, hỏi: “Hử? Ngươi không thấy gì hết à?”

Cánh tay đen: “…”

Lỡ mồm rồi…

Toi.

Cơ thể nó cứng đờ, suýt thì ngất xỉu.

“Trước giờ ta chưa từng thấy ngươi.” Kê Huyền thong thả đùa nghịch linh thể của cánh tay đen, kéo dài rồi vo tròn, nhìn nó biến dạng trong tay mình, nói: “Xem ra anh ấy giấu ngươi rất tốt.”

“Có vẻ như ngươi mới là con quỷ gần gũi với anh ấy nhất.”

Giọng nói của hắn càng lúc càng lạnh lẽo.

Đến chữ cuối cùng, cánh tay đen có thể cảm nhận được sát ý nặng nề của đối phương…cùng với sự ghen tức.

…Nếu nó có chân, nó sẽ nhón chân một phát rồi lăn đùng ra ngất ngay.

Đáng sợ hơn cả Vương…là Vương lúc ghen.

Kê Huyền thắt nút cánh tay đen, bình tĩnh nhìn đối phương giãy dụa trong tay mình, khóe môi hắn cong lên nhưng lại không có ý cười:

“Tiếc quá.”

Nếu hắn giết nó, Diệp Ca sẽ phát hiện.

Hơn nữa, hắn nhớ trước khi mình vội vã chạy tới, là còn quỷ nhỏ bé yếu ớt này đang cố gắng kéo Diệp Ca ra xa, cũng coi như có chút công lao không đáng kể.

Kê Huyền bình tĩnh nghĩ.

Ngay lúc cánh tay đen không còn hi vọng, nghĩ rằng mình sắp hẻo đến nơi rồi, đối phương bỗng dưng thả tay ra.

Nó trợn tròn mắt, vẫn giữ nguyên bộ dáng thắt nút kì dị, nhìn Kê Huyền.

Ánh mắt Kê Huyền lạnh lẽo, nụ cười trên khóe môi càng rõ thêm:

“Sau này nếu ta ngửi được mùi của ngươi trên người anh ấy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy nữa, rõ chưa?”

Cánh tay đen gật đầu lia lịa.

Kê Huyền cụp mắt nhìn Diệp Ca.

Chàng thanh niên lẳng lặng nằm thẳng dưới sàn, nét mặt trầm tĩnh, hơi thở đều đều như đang ngủ say. Mái tóc nhạt màu che phủ vầng trán anh, ánh sáng ban mai từ từ tràn vào sảnh lớn tối tăm, chiếu xuống nền nhà bóng loáng, tựa như một bức tranh sơn dầu. 

Nét lạnh lùng trong mắt Kê Huyền bất giác tan đi.

Hắn cúi xuống, đầu ngón tay lướt qua môi dưới của Diệp Ca, chữa trị vết thương trên môi anh.

Tuy hơi đáng tiếc, nhưng không còn cách nào khác để che giấu hành tung của hắn nữa.

Kê Huyền quyến luyến nhìn anh thật lâu.

Anh ơi, ngủ ngon nhé.

Sau đó ắn rời mắt, quay người ra ngoài.

Huyết Cổ Ngư nằm bên ngoài tòa nhà, hốc mắt đen kịt nhìn chằm chằm cánh cửa. Ngay khi thấy Kê Huyền xuất hiện, nó lập tức bay tới như đạn đại bác rời nòng, vọt đến trước mặt Kê Huyền. Nó lo lắng quẫy đuôi đuôi, vừa lo lắng bơi quanh Kê Huyền vừa dụi cái đầu lâu trắng hếu vào người hắn.

“Không cần lo,” Kê Huyền vỗ nó: “Anh ấy không sao.”

Bấy giờ, Cổ Huyết Ngư mới bình tĩnh lại.

Nó nhẹ nhõm vẫy đuôi, bắt đầu cọ đầu vào tay Kê Huyền như mọi lần.

Thế nhưng, Kê Huyền tránh đi.

Hắn nói: “Mấy ngày tới ngươi cứ đi theo anh ấy.”

Huyết Cổ Ngư bối rối ngẩng đầu nhìn chủ nhân của mình.

Không hiểu sao, hình như chủ nhân của nó…nhợt nhạt hơn nhiều.

Kê Huyền rời mắt.

…Hành động vừa rồi của hắn không khác gì trực tiếp chống đối Mẹ, khoảng thời gian sắp tới, xung quanh hắn nhất định sẽ tràn ngập gió tanh mưa máu.

Kê Huyền không quan tâm đến chuyện này, trước giờ, địa vị của hắn chưa từng dựa vào thân phận “con ruột”, năng lực của hắn là do hắn đạp lên núi thây biển máu từng bước mà có được. Tuy nhiên, mấy ngay tới chắc chắn hắn sẽ không thể phân thân để chú ý tình hình bên phía Diệp Ca.

Hắn lo rằng Mẹ sẽ ra tay với Diệp Ca trong khoảng thời gian này.

Còn cả…khối thịt kia nữa.

Hắn cũng mới chỉ thu nó vào quỷ vực của mình chứ không có ý định đụng tới hay tiêu hóa nó. Năng lượng của Mẹ khó giải quyết hơn tưởng tượng của hắn nhiều, hắn muốn tìm cách khác xử lí nó.

Kê Huyền nhìn Huyết Cổ Ngư: “Bảo vệ anh ấy thật tốt.”

Dứt lời, hắn quay người, quỷ vực đỏ sẫm mở ra, nuốt chửng thân hình hắn vào trong.

Trước cửa tòa nhà không còn một bóng người.



Bên trong cao ốc.

Diệp Ca từ từ tỉnh lại.

Anh mờ mịt chớp mắt, giơ tay chắn ánh nắng chiếu vào mắt mình.

Bỗng chốc, anh không biết mình đang ở đâu.

Trí nhớ về đêm hôm trước nhanh chóng tràn vào đầu anh.

Quỷ Môn mở rộng, bách quỷ dạ hành, tiếp đó, vì muốn ngăn cản sự tiến hóa của bầy quỷ, anh đã đến trung tâm thành phố…

Sau đó thì sao?

Diệp Ca rề rà ngồi dậy, xương cốt toàn thân lộp cộp kêu vang, đau nhức như thể bị một chiếc xe tải cán qua. Anh cau mày, quay đầu nhìn khung cảnh xung quanh mình.

Sảnh lớn hoàn toàn sạch sẽ, không có vẻ gì là vừa trải qua một cuộc chiến, ánh mặt trời chiếu vào qua cửa kính…

Thoạt trông mọi thứ rất đỗi bình thường, bình thường ngoài sức tưởng tượng.

Đúng vậy, mặt trời đã mọc, không khí cũng không pha lẫn mùi máu và âm khí. Hết thảy đều đã kết thúc.

Thế nhưng Diệp Ca lại chẳng có chút ấm tượng nào về đêm hôm qua.

Anh cau mày, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Trên nền đất bên cạnh có một vũng máu đỏ tươi, như một vệt màu nghuệch ngoạc đã khô, song màu sắc vẫn tươi mới như trước.

Diệp Ca ngẩn ra.

Gì vậy…?

Ngay lúc này, vô số hình ảnh vụn vặt thoáng hiện trong đầu anh, một đốm màu đỏ tươi trong bóng tối, hoa văn dày đặc trên mặt đất, và…một nụ hôn mãnh liệt mà tối tăm?

Nhưng trước khi anh kịp nắm bắt những hình ảnh đó, chúng đã vội tan biến.

Diệp Ca sờ môi mình.

Trơn mịn, lạnh băng, không có vết thương.

Là mơ à?

Anh chợt nhớ đến cánh tay đen, không biết tại sao cánh tay đen luôn thích bám trên vai anh bây giờ lại đang nấp ngoài xa.

“Hôm qua…đã có chuyện gì thế?”

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Ca, cánh tay đen lắp bắp trả lời: “Tui…tui cũng không biết, tối hôm qua vừa vào cao ốc tui đã bất tỉnh rồi.”

…Đương nhiên, nó cũng mong mình bất tỉnh thật.

Diệp Ca nghi hoặc nhíu mày, nhưng anh còn chưa kịp hỏi tiếp đã cảm giác có thứ gì đó đụng nhẹ vào tay mình.

Anh quay sang thì thấy Cổ Huyết Ngư đang nghoẹo cái đầu khổng lồ, quẫy đuôi sau lưng mình.

Thấy mình đã thu hút được sự chú ý của Diệp Ca, nó bơi tới, há miệng.

Tiếng “leng keng” giòn giã vang lên.

Một ống nghiệm được đặc chế rơi ra từ trong miệng nó, lăn đến bên tay Diệp Ca

Diệp Ca ngạc nhiên, sau đó nhặt ống nghiệm lên.

Đây là lõi của con Huyết Cổ Ngư giả. Bên trong ống nghiệm đặc chế là một giọt máu màu xanh đang lóe lên ánh sáng kỳ dị mà u tối dưới ánh mặt trời.

Dù giọt máu bên trong là của ác quỷ, nhưng chiếc ống nghiệm này chắc chắn là của con người.

Chỉ cần lần theo manh mối này, nhất định anh sẽ tìm được đầu mối khác.

Diệp Ca cong môi.

“Mày thông minh quá đi mất.”

Cổ Huyết Ngư quẫy đuôi liên tục như hiểu được lời khen của anh.

Nó lật người cái “rầm”, vui vẻ phơi bụng cho Diệp Ca, cứ như đang làm nũng.

“Rồi rồi rồi.” Diệp Ca bất đắc dĩ thở dài, cười với nó.

Anh giơ tay, vụng về gãi nhẹ lên phần bụng được bao bởi những khúc xương sườn trắng hếu của Huyết Cổ Ngư. Nó vui vẻ quẫy đuôi, không ngừng dụi vào người Diệp Ca.

Dường như do ánh mặt trời quá chói chang.

Vật bên cạnh hắt sáng chiếu vào mắt Diệp Ca.

Anh dõi theo hướng tia sáng…nhìn ống nghiệm lẳng lặng nằm một bên, phần đầu kim loại lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đảo mắt qua giọt máu màu xanh trong ống nghiệm, một suy nghĩ lướt qua trong đầu Diệp Ca.

Cốt lõi của Huyết Cổ Ngư là máu trong tim của lệ quỷ.

Anh nhìn con Huyết Cổ Ngư mình đang xoa, trầm ngâm suy nghĩ…

Vậy, lõi của nó là máu trong tim của lệ quỷ nào?

Câu trả lời hết sức rõ ràng.

Tuy nhiên, một suy đoán khác cũng xuất hiện cùng nó.

Bụng Huyết Cổ Ngư là chất máu sền sệt bán lỏng, chậm rãi nhấp nhô lên xuống, cảm giác khi sờ vào giống như…cho tay vào một chậu thạch biết co bóp vậy.

Diệp Ca dồn lực vào tay, từ từ nhấn sâu vào bụng nó.

Dường như Huyết Cổ Ngư cũng cảm nhận được có gì đó bất ổn, nó quay đầu lại, hốc mắt đen thui nghi hoặc nhìn Diệp Ca. Song, nó không hề có ý định phản kích, dáng vẻ như hoàn toàn tin tưởng người này sẽ không làm gì hại mình.

Cổ tay Diệp Ca không vùi xuống.

Anh cau mày, lục lọi trong khoang ngực của Huyết Cổ Ngư…

Cuối cùng, anh cũng chạm tới một lõi tròn ấm, nằm sâu dưới xương sườn Huyết Cổ Ngư, đang không ngừng tỏa năng lượng ra ngoài.

Anh chuyển một ít năng lượng đến đầu ngón tay mình và cảm nhận.

Ngay giây sau, Diệp Ca trợn tròn mắt, hơi thở chợt nghẹn lại, như thể bị choáng váng trước tình huống ngoài ý muốn.

Lõi của Huyết Cổ Ngư không chỉ có một, mà là…hai giọt chất lỏng.

Một giọt máu trong tim của lệ quỷ.

Giọt còn lại thuộc về con người…

Là nước mắt.

Sau khi phát hiện ra sự thật, Diệp Ca lập tức rút tay ra lùi lại.

Con ngươi anh co lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Hình ảnh trong kí ức lại hiện lên một lần nữa.

Cậu bé tái nhợt gầy yếu đứng giữa biển máu, mái tóc đen nhánh, đôi mắt đỏ tươi.

Trên ngực cậu bé thủng một lỗ thật to, trông như như bị một thứ gì đó sắc bén xuyên qua.

Chàng thanh niên đứng ngay gần đó, gương mặt trắng bệch, hơi thở hỗn loạn, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng lạnh lùng nhưng vẫn không kìm được mà run khẽ, lưỡi dao trong tay anh ánh lên vẻ lạnh lẽo sắc bén, xuyên thẳng qua thân hình gầy gò của cậu bé trước mặt.

Máu tươi không ngừng tuôn ra từ ngực cậu.

Cậu tò mò cúi đầu ngắm vết thương trên ngực mình, máu tươi thấm ướt những ngón tay.

Cậu bé ngẩng đầu, nhìn chàng thanh niên trước mắt.

Vẻ mặt vốn bình tĩnh của cậu lập tức thay đổi, con ngươi đỏ tươi nhanh chóng co lại. 

Cậu bé run rẩy đưa tay về phía đối phương.

Một giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên má chàng thanh niên, rơi xuống bàn tay nho nhỏ nhuốm máu, đường chỉ tay bị máu nhuộm kín, trở nên mờ nhạt không rõ.

Ngay lúc này, biểu cảm điên cuồng và sự cố chấp âm u lạnh lẽo trong mắt cậu bé tan đi như lớp băng chảy, rồi biến mất hoàn toàn.

Đôi môi tái nhợt cong lên, cậu nở nụ cười ngây thơ mà sung sướng:

“…Tốt quá.”

Sau đó, cậu bé nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngã ra sau.

Huyết Cổ Ngư trở người, nó bơi đến lần nữa, cọ cái đầu khổng lồ vào bàn tay đối phương.

…Thì ra đây chính là nguyên nhân mày thông minh như vậy.

…Thì ra đây là lí do vì sao mày gần gũi với tao.

Diệp Ca cười gượng.

Thế nhưng, một ý nghĩ đầy chấn động khác bất chợt hiện ra.

Cho tới bây giờ, Huyết Cổ Ngư chỉ gần gũi với hai người…Kê Huyền, và anh.

Vậy thì một chủ nhân như Kê Huyền có thể không biết lõi của thú cưng mình là gì sao? Không thể nào.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai anh: “Nó thích ngươi.”

“Ngươi có thể vuốt nó.”

Một suy nghĩ đột ngột ập vào đầu khiến cho đầu óc Diệp Ca lập tức ngừng hoạt động, trong tâm trí trống rỗng chỉ còn một câu nói duy nhất:

…Kê Huyền biết.

——————————

Tác giả:

Kê Huyền không ngờ acc clone mình giếm lâu như vậy lại bị thú cưng làm lộ.

Huyết Cổ Ngư nghoẹo đầu: “?”