Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 6: Tiêu chuẩn kép



Trong bóng tối, cô bé khóc rấm rứt không ngừng.

Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống đầu gối em.

Em chỉ nhớ mình đang ngồi học trong lớp thì bỗng dưng chóng mặt hoa mắt, sau đó em ngất đi, khi tỉnh thì đã ở nơi đáng sợ này rồi.

Xung quanh lạnh quá, thật sự rất lạnh, cả cơ thể em đều đang run rẩy vì lạnh.

Đã vậy lúc nào em cũng nghe thấy vài âm thanh sột soạt quái dị vọng lại từ phía xa, dù cho em đã gồng mình bịt tai lại vẫn không thể ngăn những âm thanh đó len lỏi qua kẽ tay.

Đáng sợ quá…

Bố ơi, mẹ ơi, con nhớ bố mẹ lắm…

Mọi người đâu rồi…

Cô bé run rẩy cuộn thân thể vốn đã nhỏ gầy của mình lại, dán chặt lưng vào tường, như thể chỉ khi làm vậy em mới có thể cảm nhận được chút an toàn ít ỏi.

Bỗng dưng, em nghe thấy một giọng nói vang lên trên đầu mình:

“Sao thế, em bị lạc à?”

Cô bé giật bắn mình, sau đó ngước đôi mắt ầng ậc nước, nhìn về phía âm thanh vừa phát ra.

Em nhìn thấy một chàng trai rất cao đứng ngay gần mình, anh ta cũng mặc quần áo bệnh nhân, màu da rất trắng, đôi mắt màu hổ phách hơi híp lại, trông có vẻ lười biếng.

Anh ngồi xổm xuống, giọng nói trong trẻo, bình tĩnh khiến em bỗng thấy an tâm đến lạ.

“Em tên gì?”

Cô bé nấc một tiếng, rụt rè trả lời: “Em…em tên là Tôn…Tôn Giai Lạc.”

“Mấy tuổi rồi?”

“Em sắp tám tuổi rồi ạ.” Nước mắt gột rửa làm đôi mắt to tròn càng thêm đen láy, cô bé khịt mũi, nhỏ giọng trả lời:

Diệp Ca lẳng lặng híp mắt.

Vừa nãy còn cách quá xa nên anh chưa cảm nhận được rõ, giờ lại gần rồi, anh có thể dám chắc rằng mình có thể ngửi thấy mùi quỷ khí hôi thối, âm u và lạnh lẽo từ sinh hồn của cô bé này, mùi hương ấy đã thấm sâu vào linh hồn của cô bé.

Nếu sinh hồn rời khỏi cơ thể ba ngày vẫn không trở về cơ thể thì sẽ không bao giờ quay về được nữa.

Nếu Diệp Ca bỏ mặc cô bé thì chắc chắn em sẽ phải chết, và luồng quỷ khí này sẽ biến em thành một oán linh mới.

Bệnh viện này là chỗ hợp tác lâu dài với Cục quản lý, nếu chỗ này có chuyện gì thì chẳng những không có chỗ nào thanh toán bảo hiểm y tế cho nhân viên, còn kéo theo hàng loạt phản ứng dây chuyền tồi tệ hơn, hậu quả khó mà lường được.

Xem ra anh không thể bỏ mặc chuyện này rồi.

Diệp Ca thầm thở dài.

…Aizzz, nghỉ bệnh vẫn phải tăng ca.

Nô lệ cho tư bản thảm nhất là đây chứ đâu.

Sau khi trả lời hai câu hỏi của anh, Tôn Giai Lạc đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.

Cô bé ngước đầu nhìn Diệp Ca, dè dặt hỏi:

“Anh… anh có thể nhìn thấy em ạ?”

Khi vừa tỉnh lại, bất kể cô bé có khóc lóc ầm ĩ thế nào thì các bác sĩ, y tá đi ngang qua đều làm ngơ với em, em hoảng sợ quá muốn thử kéo vạt áo họ, rồi lại bàng hoàng nhận ra ngón tay mình xuyên qua thân thể đối phương…

Dù Tôn Giai Lạc còn nhỏ, nhưng những điều nên biết em cũng biết cả rồi.

Cô bé cố kìm nước mắt, nghẹn ngào hỏi: “Em…Em chết rồi đúng không?”

Diệp Ca cụp mắt, đưa tay về phía cô: “Lại đây.”

Những ngón tay của chàng trai trắng nõn, thon dài, từng khớp xương rõ ràng, ánh đèn hắt vào từ ngoài cửa sổ làm ngón tay anh sáng bóng như ngọc thạch.

“Em sờ thử xem.”

Tôn Giai Lạc dè dặt vươn bàn tay bé nhỏ tái nhợt, đặt lên tay đối phương… Sau đó cô bé trợn mắt kinh ngạc: “…Chạm, chạm được này!”

“Em thấy đấy.” Nét cười nhạt nhòa thấp thoáng bên môi anh: “Cả em và tôi đều chưa chết, đúng không?”

Diệp Ca nắm tay cô bé, nhẹ nhàng kéo em dậy.

“Đi thôi, tôi dẫn em đi tìm bố mẹ.”

Đôi mắt cô bé sáng rực, em gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ!”

Nghe cô bé trả lời, cánh tay đen bấu lấy vai Diệp Ca, thò đầu ra lầm bầm:

“Ài, lại là một con người ngu xuẩn mê mẩn trước vẻ ngoài.”

Loài người đáng buồn làm sao, không có ai nhìn thấy một con người khác bên dưới lớp vỏ bọc của người đàn ông này tàn nhẫn độc ác, điên cuồng đến thế nào.

Tôn Giai Lạc giật mình nhìn cánh tay đen bất ngờ thò ra: “Anh ơi… cái, cái gì đang ở trên vai anh thế?”

“Đồ trang sức.”

Diệp Ca mỉm cười lôi cánh tay đen xuống.

Tay chàng trai vô cùng linh hoạt, chỉ cần vài giây anh đã kéo dãn cánh tay đen, sau đó buộc lại thành một chiếc nơ bướm: “Xinh không?”

Tôn Giai Lạc ngạc nhiên nhìn chiếc nơ trong tay Diệp Ca, gật đầu cái rụp: “Xinh ạ!”

Cánh tay đen: “…???”

Không có xíu quỷ quyền nào hết!!



Diệp Ca dắt cô bé ra khỏi phòng bệnh.

Ban đêm, bệnh viện rất yên tĩnh, hàng lang không một bóng người, chỉ có một y tá trực tại quầy lễ tân.

Nhờ vào khuôn mặt ưa nhìn và những lời lẽ ngon ngọt chân thành, Diệp Ca nhanh chóng hỏi được thông tin về Tôn Giai Lạc từ đối phương… Không có gì bất ngờ, sau chuyện hôm nay, gia đình Tôn Giai Lạc đã làm thủ tục chuyển cô bé sang bệnh viện tư đắt đỏ hơn.

Trong lúc hai người trò chuyện, cánh tay đen ra sức tự gỡ cơ thể mình, sau đó nó bám vào quần áo của Diệp Ca, bò dần lên vai anh.

Nghe hết đầu đuôi câu chuyện, nó quấn lấy cổ áo Diệp Ca, hạ thấp giọng, hỏi:

“Đại ca, thế anh định làm gì?”

Đã muộn thế này rồi, chắc hẳn phương tiện giao thông công cộng của con người đều đã dừng hoạt động.

Cánh tay đen uốn éo:

“Hay là đợi đến mai nhé?”

Diệp Ca liếc mắt nhìn nó, không buồn trả lời.

Anh bước đến máy bán hàng tự động, lấy tiền xu trong túi ra nhét vào máy, một túi kẹo rơi ra sau vài tiếng “leng keng”.

Diệp Ca nắm túi kẹo trong tay vài giây, một luồng quỷ khí từ từ quấn quanh gói kẹo.

Sau đó anh ngồi xổm xuống, đưa gói kẹo cho cô bé, nhẹ nhàng hỏi: “Có đói không? Ăn tạm cái này đi.”

Cô bé rụt rè cảm ơn.

Diệp Ca nhìn thẳng vào mắt cô bé: “Bây giờ tôi cần che mắt em lại, chúng ta sẽ đi tới chỗ này gần thôi, em nắm tay tôi đừng buông ra là được, được không?”

Tôn Giai Lạc nắm chặt gói kẹo, gật đầu: “Vâng! Em… Em làm được ạ.”

Diệp Ca mỉm cười, xoa đầu cô bé:

“Ngoan lắm.”

Anh thu tay lại, một tia sáng chợt lóe lên nơi đầu ngón tay anh, anh cắt một miếng vải dài từ trên bộ quần áo, sau đó bịt lên mắt Tôn Giai Lạc.

Sau khi Diệp Ca làm xong mọi việc, cánh tay đen mới thắc mắc thò đầu ra hỏi:

“Anh phong bế toàn bộ giác quan của nó? Tại sao thế?”

Một giây sau, nó kinh ngạc thốt lên như vừa nhận ra điều gì đó: “Chẳng, chẳng lẽ…?”

Diệp Ca lạnh lùng lườm nó: “Giờ mới hiểu à?”

Cánh tay đen á khẩu.

Quỷ vực không có hạn chế về không gian và thời gian, mọi thứ tồn tại bên trong quỷ vực đều nằm trong tay kẻ khởi tạo, năng lực của kẻ đó càng mạnh, diện tích quỷ vực càng lớn.

Có điều nó cũng không ngờ một người bình thường như Diệp Ca không chỉ có thứ quỷ khí với độ thuần túy cực kỳ cao trong cơ thể, mà còn có thể mở cả quỷ vực, đã vậy quỷ vực của anh còn kéo dài như vậy…

…Chắc chắn anh ta là một tên quái vật!

Diệp Ca vung tay, ánh sáng lại lóe lên trên đầu ngón tay, sau đó anh từ từ vạch xuống.

Khoảng không trước mắt bỗng nứt thành một khe hở, hơi lạnh cùng mùi máu tanh mặn lập tức ập ra, Diệp Ca dắt cô bé đi về phía trước, chẳng mấy chốc bóng dáng hai người đã biến mất.

Khe nứt khép lại, hành lang không một bóng người.



Cánh tay đen khiếp đảm ôm chặt cổ áo Diệp Ca, dè dặt quan sát xung quanh.

Nói theo cách nào đó thì có thể xem quỷ vực như thế giới nội tâm của kẻ sáng tạo được thực thể hóa.

Dĩ nhiên, Diệp Ca không định cho nó thấy toàn cảnh quỷ vực của mình, cố ý kiểm soát những gì nó có thể nhìn thấy.

Tất cả những gì nó nhìn được là một vùng đỏ tươi chói mắt.

Những mảng đỏ đậm, nhạt đan xen vào nhau, dựng chắn hai bên lối đi như hai vách tường, dòng máu đỏ nồng mùi rỉ sắt thấm ra ngoài từng lớp như thể đang ngọ nguậy.

Cánh tay đen bình tĩnh lại, nhìn sang cô bé đang được Diệp Ca dắt tay.

Đôi mắt em được che kín, miệng ngậm kẹo, năm giác quan bị phong bế, bước trên biển máu mà không hay biết gì, được bảo vệ vô cùng kỹ càng.

Cánh tay đen hơi bất ngờ, nó thở dài:

“Không ngờ anh lại tốt với trẻ con vậy đó.”

Sau đó nó nhỏ tiếng lẩm bẩm: “…So với người khác thì đúng là tiêu chuẩn kép luôn.”

Diệp Ca mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói:

“Việc cần làm thôi.”

Quỷ cũng không tin anh.

Cánh tay đen thầm nghĩ.

Cách phong bế giác quan thì nhiều lắm, nhưng Diệp Ca lại dùng cách ôn hòa nhất, cũng tốn công nhất.

Nhưng hiển nhiên nó không dám nói ra những gì mình nghĩ, chỉ ngoan ngoãn ngồi im trên vai Diệp Ca đợi đi hết con đường.

Diệp Ca nhìn cô bé đang nắm tay mình, vẻ khác lạ chợt thoáng qua trong mắt anh.

Thật ra đây không phải lần đầu tiên anh nghe người ta nói vậy.

Chẳng qua lúc đó anh vẫn chưa phải là ACE, hung thần đứng vững vị trí đầu bảng trong trò chơi.

Khi đó anh mới tham gia trò chơi không lâu, dù đã hiểu rõ sự tàn khốc và đẫm máu của trò chơi nhưng vẫn chưa vứt bỏ hoàn toàn những sự ngây thơ, lương thiện của xã hội văn minh, pháp trị.

Đó là một phó bản sinh tồn trong trường học.

Người chơi đứng giữa sân tập bị bóng tối bao phủ, thấp thỏm nghe giọng nữ máy móc chậm rãi giải thích quy tắc của phó bản lần này.

Quy tắc rất đơn giản, có thể khái quát trong ba chữ.

Chơi đuổi bắt.

Chẳng qua nó khác với trò đuổi bắt trong hiện thực, trong trò chơi, phe đi bắt là những con quỷ thực sự, mà người chơi bị giết cũng sẽ biến thành quỷ, tham gia vào phe bắt, “thu hoạch” mạng sống của những đồng bạn cũ.

Trong lúc chờ đợi, Diệp Ca chú ý đến một người chơi đứng giữa đám đông.

Đó là một đứa bé mới mười ba, mười bốn tuổi.

Cậu bé không cao, so với những đứa trẻ đồng trang lứa thì rất gầy, cậu rất ít khi ngẩng đầu, trông vừa u ám vừa lạnh lùng.

Đồng đội tạm thời của Diệp Ca nhận thấy ánh mắt của anh, cũng nhìn sang phía đó, sau đó anh ta bật cười, lắc đầu nói:

“Ô, có cả trẻ con nữa à… Tao cá là thằng nhóc này không sống được đến hết phó bản này đâu.”

Phó bản lần này kéo dài chín tiếng, hơn nữa quy tắc cũng đã cho họ thấy rõ càng về sau càng khó sống sót, mà một đứa trẻ thì không thể có đủ thể lực và sức chịu đựng như vậy.

Một đồng đội khác cũng khinh thường bĩu môi: “Thôi đi, tao cá được nửa tiếng thôi.”

Diệp Ca nhíu mày, quay đi mà không nói gì hết.

Đồng đội tạm thời kia vỗ vai anh: “Trò này là vậy đấy, khôn thì sống dại thì chết, ai thích ứng được thì sống được… chẳng mấy nữa mày sẽ quen thôi.”

Không lâu sau, trò chơi bắt đầu.

Đúng như dự đoán, thời gian dần trôi, độ khó của phó bản tăng dần theo cấp số nhân, càng về sau càng khiến người chơi không thở nổi.

Tổ đội sáu người Diệp ca gia nhập chẳng mấy chốc đã chết mất một nửa, những người còn lại cũng kiệt sức vì chạy thục mạng, gần như có mấy lần họ suýt đã thiệt mạng.

Âm khí dày đặc trên hành lang trường học, bóng đèn trên đầu kêu rè rè kêu liên hồi, vách tường bị quỷ khí ăn mòn, cháy đen bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lớp vôi tường tróc ra rơi lộp bộp trên dãy hành lang yên ắng khiến người chơi phải sởn tóc gáy.

Ở nơi tăm tối phía cuối hành lang, đám tóc đen dày nặng xõa tung như những con rắn trườn về phía trước, phủ kín vách tường, sàn nhà và cả trên trần, đuổi theo ba người đang chạy đằng trước.

Bọn họ đã dùng gần hết đạo cụ, gần như bây giờ chỉ còn nước chạy thôi.

Đúng lúc này, Diệp Ca bỗng trông thấy một bóng dáng gầy nhỏ đứng cạnh cầu thang.

Mặt cậu bé trắng bệch, hành lang u tối càng khiến cậu trông có vẻ đáng sợ. Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn về phía ba người.

Ác quỷ đang đuổi sát phía sau, mà trông cậu bé chẳng hề có ý định bỏ chạy, dường như nỗi sợ làm cậu bé chẳng thể suy nghĩ gì, chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhìn nguy hiểm đang lại gần.

Diệp Ca cắn răng, như vừa quyết định chuyện gì đó, anh giơ tay kéo cánh tay nhỏ gầy của cậu bé:

“Đứng ngây ra đó làm gì! Chạy mau!”

Dường như cậu bé không ngờ anh lại làm vậy, nó ngơ ngác ngẩng đầu lên, mặc cho anh kéo mình chạy về phía trước.

Chạy thục mạng qua vài khúc rẽ, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng họ đã tìm thấy một căn phòng an toàn.

Mớ tóc đen nhánh chen nhau lao tới, lại bị cánh cửa đóng “sầm” cản lại bên ngoài.

Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng thở nặng nề.

Căn phòng an toàn này chỉ duy trì được mười phút, tuy chẳng được bao lâu nhưng ít nhiều cũng cho họ cơ hội nghỉ ngơi lấy sức.

Gã đồng đội chống đầu gối thở dốc, sau đó đứng thẳng dậy, gã liếc Diệp Ca, châm chọc:

“Bất ngờ thật, mày cũng có tình thương với trẻ con cơ đấy… Sao hả, mềm lòng à?”

Gã cười nhạo: “Mày cứu thằng oắt con này về thì được cái beep gì? Cùng lắm là thêm một gánh nặng, đến lúc này rồi mày còn chưa hiểu quy luật của trò này à? Mềm lòng với thương cảm chẳng đáng một xu nào hết.”

Diệp Ca không trả lời.

Anh cụp mắt, nhìn về phía cậu bé được mình kéo vào phòng an toàn, rồi nói giọng lạnh tanh:

“Lần sau gặp nguy hiểm nhớ phải chạy.”

Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sâu thẳm chăm chú nhìn anh, nó mím môi, ngoan ngoãn gật đầu.

“Tôi không cứu em lần nữa đâu.”

Diệp Ca nhíu mày, lạnh lùng nói xong mấy câu rồi xoay người lại gần cửa phòng an toàn, quan sát tình hình bên ngoài cửa sổ.

“Dạ”. Giọng đứa bé có vẻ khàn đặc quái dị, nó chăm chú nhìn người thanh niên đang quay lưng về phía mình, một tia sáng đỏ tươi xẹt qua đáy mắt u ám của nó:

“…Cảm ơn anh.”

————————–

Tác giả:

Diệp Ca, tiêu chuẩn kép có thừa.