Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 8: “Nếu không phải vì Mày, hắn sẽ không đến.”



Lưu Triệu Thừa: “…Há?”

“Dù… dù tôi đã ngủ say, nhưng lòng tôi vẫn nghĩ về công việc.” Diệp Ca đành phải bịa tới cùng: “Là đầy tớ của nhân dân, tôi phải cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi…”

Đúng lúc này, Triệu Đông chạy lại từ phía sau, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người:

Cậu ta thở hổn hển báo cáo với Lưu Triệu Thừa:

“Sếp, bên kia chuẩn bị xong rồi ạ.”

Câu nói của cậu ta đã thành công thu hút sự chú ý của Lưu Triệu Thừa.

Ông cau mày: “Xong hết quy trình rồi à? Nhanh thế mà ban Chiến đấu đã định vào trong rồi?

“Cũng chỉ là nhiệm vụ cấp C thôi mà, nhanh cũng bình thường sếp ạ.” Triệu Đông cúi đầu đọc tài liệu trong tay: “À đúng rồi, phía ban Chiến đấu còn nói họ cần một người bên phòng chúng ta đi theo thu thập số liệu về nghiên cứu.”

Lúc này, Lưu Triệu Thừa mới nhớ ra còn có một người sống sờ sờ đứng cạnh mình.

Ông ta quay sang nhìn Diệp Ca vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân.

“Không phải cậu cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi à?” Lưu Triệu Thừa lạnh lùng nói: “Thay quần áo đi, cậu đi theo họ.”

Diệp Ca: “…”

Đệch.

Tự bê đá đập chân mình rồi.

Anh chống cự ra mặt, nói: “Nhưng mà… giờ tôi vẫn đang nghỉ bệnh…”

Lưu Triệu Thừa “thiết diện vô tư” nói: “Gần đây lúc nào phòng cũng thiếu nhân lực, lại còn hụt mất một người mới, đám Triệu Đông còn phải ở ngoài kiểm tra dao động số liệu bên trong, ngoài cậu ra không còn ai đi hết.”

Dù đúng là anh định vào đó thật, nhưng anh không muốn vào cùng đám vướng tay vướng chân ban Chiến đấu kia đâu!

Diệp Ca vẫn muốn giãy dụa: “Nhưng…”

Lưu Triệu Thừa: “Tối nay trả lương tăng ca cho cậu.”

Ông ta nghiến răng, miễn cưỡng bổ sung: “Còn nữa, tháng này thưởng hiệu suất cho cậu.”

Diệp Ca: “!”

Anh lập tức phấn chấn, hào hứng hỏi: “Tôi thay đồ ở đâu được?”

Triệu Đông đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ: …Anh không cần phải chân thực đến thế đâu…



Hai mươi phút sau, năm thành viên ban Chiến đấu cùng một nhân viên ghi chép số liệu phòng Hậu cần đã sẵn sàng đợi xuất phát. 

Diệp Ca quay sang hỏi một thành viên ban Chiến đấu: “Đúng rồi, tối nay các cậu đến đây làm nhiệm vụ gì thế?”

“Cũng không có gì, hai hôm nay có năm học sinh liên tiếp bị bóng đè tại cùng một tầng trong trường, còn có một em đang hôn mê nữa, mà tôi đoán cùng lắm là có một linh hồn lang thang lạc vào đây thôi…” Người đó nói xong mới ngạc nhiên nhìn anh: “Ơ mà, dù nhiệm vụ đơn giản thật đấy, nhưng cậu đến đây mà chẳng biết gì hết à?”

“Điều động đột xuất.” Diệp Ca bất đắc dĩ nhún vai: “Không trâu bắt chó đi cày đó.”

Người kia gật đầu đồng cảm: “Hầy, tôi cũng vậy.”

Cậu ta chỉ vào logo “Thành viên đội F ban Chiến đấu” trên đồng phục của mình: “Các thành viên khác đang quay cuồng với vụ lột da cả rồi, bên này thiếu người nên là tôi bị điều sang.”

“Tôi tên Triệu Quảng Thành, còn cậu?” Cậu ta chìa tay về phía Diệp Ca.

“Diệp Ca.”

Hai người bắt tay xong, Triệu Quảng Thành hăng hái vỗ vai Diệp Ca:

“Người anh em yên tâm, không phải lo lắng gì hết! Vào trong đó có tôi bảo vệ cậu, không có chuyện gì đâu!”

Diệp Ca mỉm cười, làn da vốn nhợt nhạt như bừng sáng trong đêm, đôi mắt màu hổ phách híp lại, khi chăm chú nhìn người đối diện lại có vẻ hết sức chân thành: “Cảm ơn người anh em.”

Sân trường về đêm khi không có tiếng học sinh đùa giỡn ồn ào hay tiếng đọc bài sang sảng trở nên yên tĩnh đến lạ.

Vào trong khu phòng học, ánh sáng bên ngoài cổng trường như bị bỏ lại phía xa, như thể họ đã tiến vào một không gian biệt lập. Giữa bóng tối mờ mịt, chỉ có ánh đèn lạnh lẽo chiếu sáng hành lang không một bóng người phía trước.

Đoạn người đi thẳng lên tầng ba, nơi sự việc xảy ra.

Diệp Ca đi phía cuối hàng ngũ, vẫn giữ khoảng cách không xa không gần với họ, bình tĩnh quan sát hành lang trước mắt.

Vào cũng đã vào rồi, tốt nhất anh là có thể âm thầm giải quyết nhanh tên quỷ hút máu kia trước khi các thành viên ban Chiến đấu phát hiện.

Dù gì hiện giờ cũng chỉ mình anh biết vị trí ẩn nấp chính xác của nó, đã vậy anh cũng quen với việc xử lý mấy thứ này rồi, vậy nên chuyện chẳng cũng không có gì quá khó khăn với anh cả

Đợi đến khi xử lý ổn thỏa thì bảo cánh tay đen xuất hiện lần nữa, sau khi đám người ban Chiến đấu tưởng mình đã tiêu diệt được nó thì tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ, vẹn cả đôi đường, cả nhà cùng vui.

Cánh tay đen không biết mình lại sắp phải đổ vỏ: “Hắt xì!”

Sao tự nhiên lại có cảm giác rờn rợn thế nhỉ?

Nó ngơ ngác nhìn khắp xung quanh, sau đó thu mình về lại dưới cổ áo Diệp Ca… Ừm, chắc là ảo giác thôi.

Đúng lúc này, đội trưởng đi đầu hàng bỗng dừng lại.

Hắn lấy một thiết bị kỹ thuật hình cầu trong túi đựng bên hông ra, kẹp giữa hai ngón tay.

Diệp Ca bỗng có dự cảm chẳng lành.

Anh cất tiếng hỏi: “Đó là gì thế?”

Câu hỏi vang lên quá đột ngột khiến tất cả thành viên trong đội đều quay sang nhìn anh.

Đội trưởng sốt ruột cau mày: “Đây là thiết bị mới nhất của Cục, nó có thể ép những linh hồn lang thang đang ẩn nấp hiện hình mà không cần cầm máy dò vào kiểm tra từng phòng, giải quyết xong việc nhanh còn về ngủ.”

Một hồi chuông cảnh báo bỗng reo inh ỏi trong đầu Diệp Ca.

“Đợi…”

Đội trưởng bực dọc lườm anh.

Một thành viên phòng Hậu cần thì biết cái gì chứ?

Không đợi anh nói xong, hắn đã dồn sức vào ngón tay bóp nát quả cầu nhỏ.

“Tít tít tít tít tít tít tít!!”

Tiếng còi báo động chói tai vang lên trong xe giám sát ngoài cổng trường. Triệu Đông đứng bật dậy, khiếp đảm nhìn những mảng đỏ to đùng đột ngột vọt lên trên màn hình.

Cậu ta hoảng sợ lui về sau mấy bước, thậm chí còn không nhận ra mình đã đẩy chiếc ghế sau lưng ngã “rầm” xuống đất.

Các máy giám sát khác cũng hiển thị hình ảnh tương tự.

Chỉ số âm khí tăng vọt, bùng nổ chỉ trong vài giây ngắn ngủi!

Triệu Đông không dám tin vào mắt mình.

Chuyện… chuyện gì thế này?

Cậu ta đã làm giám sát dữ liệu hiện trường hơn bảy năm rồi, những chưa bao giờ gặp phải tình trạng thế này…

Nhiệm vụ vốn chỉ cần một đội ngoài biên chế đã có thể xử lí được lại bất ngờ trở thành tai họa hủy diệt vô cùng nghiêm trọng chỉ trong vài giây sau khi nhân viên của họ tiến vào!

Trong trường.

Sau khi khói mù tan đi, Diệp Ca từ từ mở mắt.

So với lúc trước, cảnh tượng trước mắt anh đã thay đổi hoàn toàn.

Bóng tối dày đặc như một vật sống bao trùm lên cả dãy hành lang, ánh sáng đèn trần lập lòe mờ tối, nhưng cũng chỉ có thể chiếu sáng một khu vực rất nhỏ. 

Những đường kinh lạc và mạnh máu đen kịt bám trên vách tường màu mòng két, chúng nảy lên thình thịch, một chất nhầy hôi thối mùi mục rữa ồ ạt trào ra ngoài.

Diệp Ca lẳng lặng thở dài.

Sở dĩ đám quỷ hút máu khó nhằn không chỉ vì khó tìm ra chúng, mà còn bởi vì một khi chúng chịu tác động từ thế giới bên ngoài, chúng sẽ tạo ra một quỷ vực tạm thời theo bản năng. 

Dù bản thân chúng chỉ là cấp C nhưng loại quỷ vực tạm thời này có thể vượt qua cả cấp A.

Hơn nữa quỷ hút máu nắm quyền khống chế hoàn toàn bên trong quỷ vực, một khi bị cuốn vào gần như chỉ có đường chết.

Chỉ còn lại một mình Diệp Ca đứng giữa hành lang, tất cả các thành viên khác trong đội đều đã mất tích.

Xét cho cùng thì những thành viên ban Chiến đấu kia thực sự quá yếu, rất có thể ngay khi quỷ vực mở ra họ đã bị mang đi làm lương thực dự trữ rồi. Nhưng họ không có gì nguy hiểm với quỷ hút máu nên với thói quen ăn uống của chúng, khả năng cao là họ vẫn còn sống.

Chỉ không biết họ đã bị giấu đi đâu thôi.

Nhìn quanh không gian tràn ngập sự thù địch, mà rất có thể cũng đã chú ý đến sự tồn tại của anh, Diệp Ca không khỏi thở dài.

Anh cần được tăng lương, thật đấy.

Trước cổng trường.

“Có chuyện gì thế?” Lưu Triệu Thừa vội vàng lao lên xe, cái đầu trọc lóc lấm tấm mồ hôi.

Thấy số liệu trên màn hình, một trưởng phòng đã đi qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn như ông ta cũng sợ tái mặt.

“Chuyện này…”

Mặt Triệu Đông trắng bệch, lắc đầu không nói nên lời.

Nhìn qua cửa kính ô tô, họ có thể trông thấy một màn sương tối tăm, rét mướt giăng kín nóc trường, tỏa ra thứ hơi thở bất an quái dị, tựa như những chiếc xúc tu chậm rãi vươn dài giữa không trung, ác ý cười nhạo đám người trước mắt.

“Mau… mau xin tiếp viện!” Giọng Lưu Triệu khàn đến gần như chẳng nghe rõ: “Nhiệm vụ cấp A đột phát! Nhanh!”



Trên hành lang tối tăm lạnh lẽo, sàn nhà và vách tường đều bị bóp méo thành hình thù kỳ dị, chất nhầy hôi thối không ngừng chảy ra.

Chàng trai trẻ thong thả đi về phía trước.

Cánh tay đen co người dưới cổ áo Diệp Ca, nhỏ giọng nhắc nhở:

“…Có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta.”

Liếc mắt, anh có thể nhìn thấy một con mắt đen sì đột ngột xuất hiện trên tường rồi nhanh chóng biến mất, như thể chỉ là một khe hở bất ngờ xuất hiện rồi khép lại.

Diệp Ca bình tĩnh đi tiếp: “Tất nhiên.”

“Quỷ hút máu luôn rất cẩn thận, khi nó phát hiện không thể kiểm soát đối thủ ngay lập tức, nó sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu.” Diệp Ca thong thả nói: “Nó sẽ kiên nhẫn quan sát, sau đó tổ chức một đợt tấn công theo kinh nghiệm của nó, thăm dò sức mạnh của kẻ địch…” 

Vừa dứt lời, vài chiếc xúc tu nhầy nhụa vọt ra từ vách tường phía trước, lao về phía Diệp Ca với tốc độ nhanh như chớp.

Diệp  Ca ngẩng đầu, con ngươi nhạt màu tĩnh lặng như mặt hồ phản chiếu hình ảnh to dần của đám xúc tu đen kịt.

Anh híp mắt, ánh sáng lạnh băng từ lưỡi hái lóe lên giữa những ngón tay.

Ngay sau đó, đám xúc tu ào ào lao đến bỗng yên lặng đứt thành vô số đoạn nhỏ trước mắt anh rồi rơi xuống đất, sau đó chúng tan ra trên sàn nhà như giọt mưa rơi xuống vũng nước.

“…Kiểu thế này.”

Diệp Ca tổng kết.

Hành lang phía trước càng thêm tăm tối.

Âm khí nồng đậm trong không khí gần như tụ lại thành thực thể, chỉ cần con người vô ý đụng phải cũng đủ để gây nên tổn thương không thể cứu vãn. Những linh hồn bị quỷ khí ô nhiễm hiện thân từ mọi ngóc ngách trong hành lang, giương nanh múa vuốt nhào tới chỗ Diệp Ca. Cùng lúc đó, vô số xúc tu đen kịt chảy ra chất lỏng ăn mòn cũng tấn công anh từ những góc độ vô cùng quỷ quyệt, chực chờ tìm cơ hội nuốt chửng con người ngu ngốc lạc vào địa bàn của mình.

Thế nhưng, chàng thanh niên đứng giữa vòng vây như không bị quấy nhiễu chút nào, anh đi từng bước vững chắc về nơi xảy ra sự việc mà Tôn Giai Lạc nhắc đến.

Anh càng đến gần, những đợt công kích càng thêm dồn dập và nóng vội, như thể muốn ngăn cản anh.

Diệp Ca vừa đối phó với tình huống mỗi lúc một ác liệt, vừa dành thời gian kêu ca với cánh tay đen:

“Tính ra thì trong trò chơi nó bị mọi người ghét vậy là vì một khi nó mở quỷ vực tạm thời, nó có thể sai khiến toàn bộ những ác quỷ cùng cấp khác bị kéo vào trong quỷ vực đó, và điều khiển chúng đối đầu với người chơi.”

Nhà vệ sinh nữ ở ngay phía trước.

Chất lỏng màu đen sền sệt phủ kín từ cửa phòng vệ sinh đến vách tường, vô số mạch máu đan xen co bóp nằm trong bức tường, tựa như quả tim còn sống sờ sờ của quái vật.

Diệp Ca tiện tay đánh bay một linh hồn mặc quần áo học sinh cũ nát, sau đó đạp tung cửa nhà vệ sinh, lười biếng nói thêm:

“…Nhưng đến thế giới hiện thực thì dù chúng có mở quỷ vực ra đi nữa, xung quanh cũng chỉ toàn mấy du hồn vô hại thôi…”

Diệp Ca làm bộ thở dài:

“Ài, tiếc quá, tiếc quá.”

Có vẻ như những gì anh nói đã chọc giận quỷ hút máu, âm thanh xoèn xoẹt chói tai liên tục vang lên từ sâu trong bức tường, cả căn phòng, tầng lầu, thậm chí cả tòa nhà cũng run rẩy theo.

Bức tường như sống dậy.

Cả tòa nhà ầm ầm đè xuống con người bé nhỏ trước mặt, muốn nghiền nát anh dưới những ngón tay bê tông cốt thép của nó.

Cả Diệp Ca cũng phải chật vật chiến đấu với nó.

Đột nhiên, một chiếc xúc tu đen kịt, to như thắt lưng vọt lên từ trong một bồn vệ sinh, lao về phía Diệp Ca nhanh như chớp…

Cánh tay đen gào lên thất thanh: “Cẩn thận…!

Chất lỏng sền sệt, hôi thối nhỏ xuống từ trên trần, trước khi nó rơi xuống đất, một tiếng chém khi lưỡi dao sắc lẹm cắt ngang không khí bỗng vang lên.

“Bộp bộp”.

Từng khúc xúc tu bị cắt đều tăm tắp rơi xuống sàn, những đoạn tua đứt rời ấy ngọ nguậy không ngừng.

Chàng thanh niên đứng giữa vũng máu và chất nhầy, những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nắm hờ phần chuôi đen sì của lưỡi hái, lưỡi dao dài cong vút xé toạc không khí, nó mỏng như cánh ve, lạnh lẽo và trong suốt như nước suối.

Không có bất kì vết tích nào đọng lại trên lưỡi dao, như thể những thứ nó cắt qua đều đã bị nó nuốt chửng.

Diệp Ca liếc nhìn nơi xúc tu vừa vươn ra, nói giọng tỉnh bơ:

“…Chỗ hay đấy, rất hợp với mày.”

Không ai để ý rằng ngay khi vũ khí của Diệp Ca xuất hiện, mọi đòn tấn công đều dừng lại.

Không gian chật hẹp phía trước chìm vào sự yên lặng khác thường

Một tiếng rít rất khẽ bỗng vang lên, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng lại âm độc đến mức có thể khiến cho tất cả mọi người không rét mà run.

“Là mày…”

Diệp Ca cũng không ngờ nó lại mở màn bằng câu này.

Anh kinh ngạc nhướng mày.

…Không lẽ mình nổi tiếng vậy sao?

Cả loài quỷ hút máu sắp bị diệt chủng cũng biết?

“Chỉ là một con người bé nhỏ…” Nỗi hận thù mãnh liệt xen lẫn trong giọng nói của nó: “…lại khiến toàn tộc bọn ta diệt vong!”

Diệp Ca: “…”

?

Từ từ? Cái gì cơ?

“Nếu không phải vì mày, hắn sẽ không đến! Nếu không phải vì mày, việc gì tao phải co ro thoi thóp trong buồng vệ sinh này, phải gắng gượng kéo dài sự sống nhờ những linh hồn yếu ớt đáng ghét kia!”

Hận thù khiến âm thanh vốn u ám mà nhỏ nhẹ trở nên cực đoan, cao vút, xen lẫn với tiếng rít cuồng loạn khiến người ta rợn tóc gáy.

Sàn và trần nhà bắt đầu chao đảo, ác ý mãnh liệt thôi thúc vách tường trào ra thứ chất lỏng dính dớp và hôi thối, chúng trút từ vách tường xuống sàn nhà phát ra những tiếng “xì xèo”.

Diệp Ca ngớ ra: “…”

Nó vừa nói cái vẹo gì vậy!

Dù chắc mày cũng chả chịu nghe đâu, nhưng tao thật sự không biết gì hết!

——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Ca: Người ngồi ở trong nhà, nồi trên trời rơi xuống.