Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 2: Độ Niệm từng nói qua vô số lời xin lỗi



Edit: Lune

Bóng đêm ngày càng sâu thẳm.

Bóng dáng Độ Niệm lẻ loi một mình trên phố thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Nhưng y vẫn vừa đi vừa nhìn thẳng về nơi nào đó không chớp mắt, cảm giác giữa hai hàng mày tuy thanh thoát nhưng quá mức lạnh lùng, cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc làm không ai dám tiến lên bắt chuyện.

Cảnh vật trên đường không khác nhiều lắm so với ba năm trước, ngay cả mấy kẻ lang thang say khướt ven đường cũng toàn là những gương mặt quen thuộc, khiến Độ Niệm có ảo giác quay về lúc ấy.

Nhưng ký ức bên người Phó Kiêu quá sâu sắc, khiến y nhận thức hết sức rõ ràng, đây đã là năm thứ ba y ở bên cạnh Phó Kiêu.

Thực ra theo như cốt truyện trong sách, nhân vật phản diện Phó Kiêu lẽ ra đã chết từ một tháng trước.

Trong sách, gián điệp bán tin tức cho những người khác trong nhà họ Phó, vì thế Phó Kiêu mới bị người ta uy hiếp. Người trong họ bắt được tin tức, vờ như mục đích là vì tiền, sau đó dùng thân phận nặc danh đòi Phó Kiêu một khoản tiền lớn.

Mà Phó Kiêu đang trên đường đến chỗ hẹn thì bị dính bẫy, cuối cùng xe nát người tan.

Phó Kiêu trong sách thật ra cũng không phải dạng yếu, thậm chí giai đoạn trước còn vượt trội hơn cả nam chính về nhiều mặt, nhưng sau đó bị cốt truyện do tác giả sắp đặt ép giảm trí thông minh, thêm cả việc quá tin tưởng vào người bên cạnh, cho nên mới có thể xuống sân khấu đột ngột như vậy.

Cho nên Độ Niêm biết rõ cốt truyện rồi, cũng không tốn nhiều sức đã tránh được tình tiết đó.

Y ở đây trước khi gián điệp bán tin tức, thêm nữa còn âm thầm ra tay ngăn cản, nhiều lần dùng tin tức giả lừa gạt gián điệp, thành công tránh được tình tiết Phó Kiêu ngỏm trong cốt truyện.

Tuy gián điệp không phát hiện y âm thầm phá đám bên trong, nhưng không đại biểu cho việc không ai biết chuyện người trong dòng họ cấu kết với gián điệp. Bởi thế, sau sự kiện kia, bọn họ đã coi Độ Niệm thành cái đinh trong mắt, chỉ muốn sớm ngày diệt trừ.

Độ Niệm từng đánh qua với đám người bọn họ phái đến mấy lần, ban đầu còn có thể đối phó được, về sau số người cử đến càng ngày càng nhiều, y cũng khó tránh được phải chịu thiệt một chút.

Vết thương trên tay y chính là do đám người kia ban tặng.

Độ Niệm cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện nhờ Phó Kiêu giúp đỡ, chẳng qua cân nhắc đến tính cách đa nghi của Phó Kiêu, nhất định sẽ nghi ngờ nguồn gốc thông tin của y. Y không muốn trước khi kết thúc nhiệm lại rước thêm rắc rối không cần thiết, vì thế cũng không nói chuyện này với hắn.

Theo lý thì sau khi né được tình tiết kia trong cốt truyện, Độ Niệm đã hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt nhân vật phản diện rồi. Nhưng khi y đệ trình nhiệm vụ lên, hệ thống lại không chấp nhận.

"Trước thời điểm kết cục thật sự xảy ra, ai cũng không có cách nào bảo đảm sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra cả."

Đây là nguyên văn của hệ thống.

Thế nên Độ Niệm chỉ có thể tiếp tục chờ đợi bên cạnh Phó Kiêu, đợi ngày kết cục xảy ra.

Giống như làm xong một đề thi biết rõ mình được điểm tối đa rồi, nhưng lại phải đợi hết giờ thi mới được nộp bài, cũng may quá trình chờ đợi khá nhàn hạ, chỉ là phải tiếp tục chịu đựng bị người nào đó giày vò mà thôi.

Có điều mấy ngày như vậy cũng sắp kết thúc rồi.

Độ Niệm chậm rãi thở ra một hơi, nghĩ đến thời điểm kết cục sắp đến, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Lúc sắp ra khỏi phố quán bar, y nghe thấy có người gọi tên mình phía sau.

Y quay đầu lại, thấy có một nhóm người đứng trước cửa quán bar, đang duỗi dài cổ nhìn về phía y bên này.

Thấy y quay đầu, người đứng phía trước lập tức vẫy tay nhiệt tình: "Độ Niệm, đúng là cậu rồi!"

Không chờ Độ Niệm trả lời, đám người kia đã bước tới.

Độ Niệm đứng yên tại chỗ, nhìn đám người này một lượt, tâm tình trong mắt không rõ ràng.

Y quen đám người lúc đang làm việc ở đây.

Lúc đó y còn chưa dụ được Phó Kiêu, những người này ỷ vào gia cảnh bản thân tốt, cho nên lần nào cũng bảo ông chủ gọi y tới tiếp rượu. Ông chủ là người thành thật, từ chối giúp y mấy lần xong cũng thấy hơi khó xử.

Độ Niệm không muốn bỏ việc vì chuyện này, ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp cận Phó Kiêu, cho nên bảo ông chủ đồng ý yêu cầu của bọn hắn, qua tiếp rượu một lần.

Không ngờ đám người này nói tiếp rượu lại hoàn toàn đúng theo nghĩa đen.

Tuy bọn họ đều là đám con nhà giàu ăn chơi lêu lổng, nhưng lại rất biết giữ quy tắc, chỉ bảo y rót rượu, không hề làm chuyện gì khác. Liên tục mấy tuần như vậy, ông chủ cũng ngầm đồng ý cách làm của bọn họ. Chỉ cần bọn họ đến quán, sẽ để Độ Niệm dừng việc đang làm mà qua uống rượu với bọn họ, y nhận được tiền tip xong, đều đưa cả cho ông chủ.

Mãi đến khi Độ Niệm đi theo Phó Kiêu rồi, cũng sẽ thỉnh thoảng ra đây uống cùng bọn hắn vài ly, nhưng hầu hết thời gian, Độ Niệm vẫn thích ngồi một mình hơn cả.

"Vào uống một ly cùng nhau không?" Có người lên tiếng bắt chuyện với y.

Độ Niệm chỉ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Cũng lâu rồi y không ra ngoài thả lỏng, vừa lúc tối nay Phó Kiêu không ở nhà, về muộn chút cũng không sao.

"Đi thôi." Độ Niệm đi vòng qua, vào quán bar ngay phía sau bọn họ.

Ánh đèn đủ loại màu sắc trong quán bar lập lòe lóa cả mắt, tiếng nhạc ầm ĩ xộc thẳng vào màng nhĩ, trai gái điên cuồng uốn éo trên sàn nhảy.

Bộ lễ phục trên ngươi Độ Niệm vẫn chưa thay, bước chân thong thả, tao nhã như đang tham gia một buổi khiêu vũ, không hợp với bầu không khí trong quán bar.

Không ai dùng ánh mắt kì lạ nhìn y cả. Ai nhìn y cũng phải trợn tròn mắt, ánh mắt bọn họ bị y thu hút nên không ai để ý đến bộ quần áo không hợp trên người.

Độ Niệm đi theo nhân viên phục vụ vào ghế lô, chọn chỗ trong góc rồi ngồi xuống, nửa người ẩn trong bóng tối.

Đám người đi theo phía sau, vừa vào đã thấy dáng vẻ nhàn tản của Độ Niệm ngồi dựa vào ghế sô pha. Hai khuy áo trên cùng mở ra, đường cong xương quai xanh mượt mà hoàn mỹ, tay áo được vén lên, để lộ cổ tay trắng sứ.

Lúc ánh sáng từ đèn tròn đảo qua, còn có thế nhìn thấy eo nhỏ của y lấp ló dưới lễ phục, cùng đôi chân dài cong lên tùy ý.

Dù bọn họ đã biết Độ Niệm được mấy năm, nhưng khi nhìn thấy cảnh này vẫn thấy đẹp đến mức choáng ngợp.

Mấy năm trước, trong quán bar, bọn họ đã yêu cầu Độ Niệm đến tiếp rượu, cũng là vì bị vẻ ngoài này mê hoặc.

Lần đầu tiên nhìn thấy Độ Niệm, đúng là có nhiều người trong đám bọn họ cũng có ý. Vì để làm quen với Độ Niệm mà bọn họ đã đập không biết bao nhiêu tiền, khiến ông chủ đưa Độ Niệm đến uống rượu cùng mình. Đợi đến khi Độ Niệm đến bàn của họ thật, lại không có ai dám xuống tay, cuối cùng đành yêu cầu Độ Niệm rót rượu một cách nhạt nhẽo.

Về sau Độ Niệm đi theo Phó Kiêu, lại càng không có ai dám có ý với Độ Niệm nữa.

Ghế lô yên tĩnh trong giây lát, vẫn là Thường Anh Nam phản ứng lại đầu tiên, bước lên rót rượu giúp Độ Niệm.

Rượu trong suốt chậm rãi rót vào trong ly thủy tinh, mãi đến khi sắp tràn ra, mới nghiêng chai rời khỏi miệng ly.

Bọn họ nhìn ra Độ Niệm hôm nay không muốn nói chuyện, ai nấy đều tự giác không lên tiếng, đợi uống xong mấy vòng, bầu không khí trong ghế lô mới sôi nổi hơn một chút.

Tuy Độ Niệm ngồi trong góc, nhưng không ai có thể lờ y đi được, mỗi lần y vừa đặt ly rượu uống hết xuống, lại có người háo hức đầy mặt rót rượu cho y.

Nhưng Độ Niệm hôm nay có vẻ không hào hứng lắm, uống được hai ly thì dừng, rút mấy tờ tiền ra lót dưới đáy ly, sau đó đứng dậy rời đi.

Bầu không khí trong ghế lô vẫn sôi nổi như cũ, giống như không có ai phát hiện y rời khỏi, mãi đến khi bóng lưng của y biến mất, trong ghế lô mới trở nên yên tĩnh.

Có người mở đầu, không nhịn được mà hỏi thắc mắc trong lòng ra khỏi miệng: "Độ Niệm hôm nay sao lại mặc như thế nhỉ?"

"Thế mà còn phải hỏi."

Thường Anh Nam vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa: "Chắc chắn là tới tham gia tiệc tối nên mới mặc như vậy."

Giờ này, dù là tiệc tối nào hẳn cũng vừa mới bắt đầu, cho nên nguyên nhân Độ Niệm mặc lễ phục xuất hiện ở phố quán bar có thể đoán ra được.

Chắc là chưa đến tiệc tối, đã bị đuổi xuống giữa đường.

Mà bọn họ đều thừa biết, người đuổi Độ Niệm xuống xe, trừ Phó Kiêu ra thì không còn ai khác.

Sau khi rút ra được kết luận này, lại không ai có ý cười nhạo.

Ghế lô lại lâm vào trầm mặc.

Rời khỏi bầu không khí vẩn đục trong quán bar, lại thêm gió lạnh thổi vào người, Độ Niệm tỉnh táo hơn không ít.

Y đi dọc theo con đường ban nãy về phía trước, bước chân còn vững hơn người không uống rượu.

Trước khi xuyên vào sách, y thường xuyên tụ tập uống rượu với bạn bè trong võ quán, chút rượu ban này còn chưa đến mức ảnh hưởng đến y.

Đi vượt qua một quán bar, bước chân vội vã của Độ Niệm ngừng lại.

Quán bar này không hợp với bầu không khí náo nhiệt trên đường, cửa chính đóng chặt, phía trên còn dán giấy niêm phong. Y đến gần mấy bước, nhìn tờ thông báo dán bên bên trên.

Đọc hết nội dung trên đó, y mới đứng thẳng dậy, trong mắt hơi suy tư.

Quán bar này chính là quán mà y từng làm việc lúc mới xuyên vào, cũng là nơi y gặp được Phó Kiêu.

Trong tờ thông báo nói rõ, ông chủ về muốn về quê mở quán mì với vợ, cho nên quyết định nhượng lại quán bar này.

Sau khi Độ Niệm xuyên đến thế giới này, trừ lúc đầu làm việc trong quán bar, về sau vẫn luôn ở bên cạnh Phó Kiêu, không có kinh nghiệm làm việc nào khác.

Cân nhắc đến chuyện rời khỏi Phó Kiêu sau khi hoàn thành nhiệm vụ, không có kinh nghiệm làm việc, tìm việc lần nữa có lẽ sẽ hơi khó khăn, cho nên trước đó y phải tìm xong đường sống cái đã, miễn cho đến lúc rời khỏi Phó Kiêu rồi lại rơi vào hoàn cảnh lúng túng.

Mua lại quán bar này cũng là một lựa chọn không tồi.

Y đã làm việc ở đây một thời gian, biết rõ con đường này quanh năm đều vô cùng náo nhiệt, mà quán bar này lại ở vị trí cũng rất dễ thấy, cho nên việc kinh doanh vẫn tốt vô cùng.

Điểm không tốt duy nhất là nơi này gần Phó Kiêu quá.

Có điều cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, đợi đến lúc y kiếm đủ tiền, sẽ đến chỗ khác mở chi nhánh, vậy là có thể rời xa chỗ này vạn dặm rồi.

Độ Niệm lưu nội dung tờ thông báo vào điện thoại.

Lúc về đến nhà, thấy đèn trong phòng khách biệt thự sáng trưng.

Một cậu học sinh có dáng người mảnh khảnh ngồi trên ghế sô pha, ôm cặp sách bằng vải trong ngực, nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu nhìn qua.

"Anh Độ Niệm." Cậu học sinh chủ động lên tiếng chào y.

Độ Niệm cùng cậu ta nhìn nhau vài giây, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo: "Sao cậu lại ở đây?"

Cậu học sinh trước mặt tên là Tiêu Như Niên, là con trai của quản gia, cũng là gián điệp trong sách.

Tiêu Như Niên với Phó Kiêu quen nhau hơn mười năm, cậu ta nhỏ hơn Phó Kiêu hai tuổi, từ khi đi học đã được nhà họ Phó sắp xếp cho vào trường Phó Kiêu, học cùng chỗ với Phó Kiêu mấy năm, quan hệ hai người cũng coi như khá thân thiết.

Trong sách, bề ngoài Tiêu Như Niên tỏ ra rất thật thà, ngây thơ, nhưng thực chất đã sớm lén cấu kết với những người khác trong nhà họ Phó.

Dù nhận được nhiều lợi ích từ những người đó, đồng ý làm việc giúp bọn họ, nhưng có lẽ Tiêu Như Niên cũng có tình cảm với Phó Kiêu thật, cho nên trước giờ chưa hề có ý đồ xuống tay với Phó Kiêu. Nhưng trong cốt truyện đầu voi đuôi chuột này, đến cuối cùng cậu ta vẫn bị người khác lợi dụng, gián tiếp hại chết Phó Kiêu.

Dù Độ Niệm đã né được hướng đi của cốt truyện, nhưng thời điểm kết cục xảy ra ngày càng gần thế này, Tiêu Như Niên lại đột nhiên xuất hiện ở đây, đó cũng không phải dấu hiệu tốt lành gì.

Năm nay Tiêu Như Niên còn đang học đại học, khuôn mặt vẫn hơi non nớt, cậu ta ôm cặp sách trong ngực đứng dậy, bối rối mà vê gấu áo: "Anh Độ Niệm, em đến đưa đồ cho cha rồi đi ngay ạ."

"Đưa cái gì?"

Độ Niệm tiến lên mấy bước, cụp mắt nhìn khắp người Tiêu Như Niên một lượt, sau đó lại nhìn về mặt cậu ta.

Dáng người y cao gầy, cao hơn Tiêu Như Niên nửa cái đầu, vẻ mặt không biểu cảm lúc này không hiểu sao lại thấy cực kỳ áp lực, Tiêu Như Niên không chịu được mà lùi về sau một bước.

"Độ Niệm."

Từ sau lưng hai người truyền đến giọng nói lạnh như băng.

Độ Niệm quay đầu, thấy Phó Kiêu đang đứng trên cầu thang, môi mỏng mím chặt, khóe miệng trùng xuống, quanh người tản ra khí lạnh.

Y khẽ run lên. Giờ này đáng lẽ Phó Kiêu vẫn đang ở tiệc tối chứ, sao sớm vậy đã về rồi.

Không chờ y nghĩ xong, Phó Kiêu đã đi tới.

Đây không biết đã là lần thứ mấy bị Phó Kiêu bắt gặp cảnh y chĩa mũi nhọn vào Tiêu Như Niên rồi. Độ Niệm há miệng, lại cảm thấy không cần thiết giải thích nên dứt khoát không nói gì.

Y cứ nghĩ Phó Kiêu đến bảo vệ cho Tiêu Như Niên, nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo kia hỏi:

"Lại đi uống rượu?"

Độ Niệm khựng lại một chút, gật đầu.

Phó Kiêu híp mắt, con ngươi sâu thẳm như đầm nước lạnh.

"Tôi đưa em rời khỏi nơi đó, em lại cả ngày chỉ muốn quay về."

Tiêu Như Niên vẫn luôn im lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Anh Phó, hôm nay trời lạnh thế này, hay là đừng đuổi anh Độ Niệm ra ngoài nữa."

Độ Niệm nâng mí mắt nhìn thoáng qua Tiêu Như Niên.

Phó Kiêu không trả lời Tiêu Như Niên, cũng không phủ nhận, không biết có phải đang đợi y chịu thua nhận lỗi hay không.

Ba năm này, Độ Niệm từng nói qua vô số lời xin lỗi, y thừa hiểu làm cách nào mới có thể lấy lòng Phó Kiêu, cũng biết chẳng qua chỉ cần một câu nói là xong.

Nhưng hôm nay y không muốn nói như vậy nữa.

Ngay cả ra vẻ cũng chẳng muốn làm.

"Ầm—"

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên.

Tiếng gió lạnh gào thét bị ngăn cách bên ngoài, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Độ Niệm đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại, còn thuận tay đóng cổng lại cho họ.