Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 1: Tại hạ chỉ là quản gia thôi (1)



Edit: Sil

Tiến độ chinh phục Nam chính: 90 %

Tạ Vi Vi nhìn báo cáo tiến độ mà Hệ thống truyền đến, khuôn mặt căng thẳng lộ ra chút tươi cười, thở phào nhẹ nhõm nói với Hệ thống: “Cuối cùng cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Hệ thống: “Tiến độ đạt tới 90 % chỉ bởi vì nam chính cuối cùng cũng quyết định buông tha nữ chính, còn chưa yêu cô.”

Tạ Vi Vi xua tay không thèm để ý: “Chia cắt tình yêu đích thực đã là chuyện khó nhất. Chuyện khó nhất ta cũng làm được rồi, khiến nam chính yêu ta còn không phải nhẹ nhàng ư. Ta chinh phục từ Thế giới cấp D đến Thế giới cấp S, kinh nghiệm phong phú, biết sau này phải thế nào rồi.”

Hệ thống: “Cấp S là Cấp S bởi vì nó càng khó khống chế hơn so với các thế giới cấp thấp hơn, tốt nhất là cô không được thiếu cảnh giác.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Tạ Vi Vi nói vậy, trong lòng lại nghĩ “Hệ thống Nhân tạo cũng chỉ là Hệ thống Nhân tạo”, không hề biết gì về tâm lý con người. Hiện tại nữ chính đã không còn là thiên kim Tiểu thư cao cao tại thượng, thẳng thắn tùy tiện của năm đó nữa, cô ta đã gả cho người khác, sinh con cho người khác, hơn nữa cha mẹ còn xảy ra tai nạn, hiện tại người duy nhất cô ta có thể dựa vào cũng chỉ có chồng mà thôi.

Mặc dù cô ta còn chưa từ bỏ ý định, nhưng lại có thể làm gì bây giờ? Một bà già 30 tuổi hai bàn tay trắng còn có can đảm theo đuổi bạn trai cũ cao cao tại thượng, công thành danh toại sao? Hiển nhiên là không, trái tim cô ta đang dần dần chết đi, vậy nên khí vận trên người cô ta đang không ngừng chảy về phía mình, rất nhanh thôi mình sẽ thay thế được cô ta, trở thành nữ chính mới. Càng đừng nói tới việc hiện nay nam chính cũng đã thực sự quyết định buông tay, dưới tình huống này, kết cục là chắc chắn rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng Tạ Vi Vi dâng lên cảm giác vui sướng, quá không dễ dàng, không hổ là Thế giới cấp S, tình cảm và ràng buộc giữa nam nữ chính bỏ xa các thế giới cấp khác. Cô gây rối từ bên trong, vắt hết óc suy nghĩ làm sao để chia rẽ họ, biến một chuyện ngọt sủng trở thành ngược văn, lại đến trạng thái “Gương vỡ khó lành” của hiện tại, thế mà đã dùng gần 10 năm!

Nhưng khi nghĩ đến khí vận trên người nữ chính và một nửa khí vận đạt được khi kết hợp với nam chính, cô liền cảm thấy toàn bộ công sức đều đáng giá.

Còn 10 % cuối cùng, cô tin tưởng mình có thể dễ dàng đạt được.

Nghĩ vậy, cô lại cảm thấy bản thân không cần phí thêm năng lượng nữa, liền thu hồi máy theo dõi ẩn mà bất kể bản thân đi theo nam chính đến nơi nào vẫn luôn bên cạnh nữ chính trong suốt 10 năm qua.

……

……

Ngay khi Công Lược Giả vô cùng đắc ý thu hồi máy theo dõi, nữ chính đang ngủ mê mệt trong phòng chậm rãi mở mắt ra.

Đầu tiên, cô mờ mịt nhìn quanh, sau đó liền trợn to hai mắt, trong đầu hiện lên một lượng lớn ký ức, cô cong đầu gối lại ôm lấy đầu, tròng mắt nhìn chằm chằm vào ga giường, dần dần minh mẫn, tựa như dao nhỏ tẩm độc, chỉ tiếc không thể chém Tạ Vi Vi hàng nghìn, hàng vạn nhát dao.

Cô đã trải qua 10 kiếp, trong 10 kiếp này cô vốn nên sống vui sướng hạnh phúc với người yêu đích thực của mình đến trọn đời. Nhưng cả 10 kiếp này đều bị phá hỏng. Cả 10 lần kìa cô đều không hề có chút ký ức gì, hoàn toàn không biết đến những chuyện này, phải cho tận đến kiếp cuối cùng, Tạ Vi Vi mới mang biểu cảm độc ác nói cho cô chân tướng, khiến cô ôm hận mà chết.

Không biết khoảnh khắc khi biết rõ chân tướng kia đã mang giá trị thù hận lên quá cao hay chuyền gì khác, mới dẫn đến một hiệu ứng đặc biệt, cô không chỉ trở về thế giới thứ nhất mà toàn bộ ký ức của những thế giới tiếp theo cũng đều quay về theo.

“Tạ Vi Vi……” Cô nghiến răng nghiến lợi, ngón tay đang nắm chặt ga giường trắng đến lộ ra cả xương. Nhưng rất nhanh sau đó, cô hít sâu, đứng dậy đi tới phòng tắm, mở vòi hoa sen, để dòng nước lạnh lẽo bao phủ từ trên xuống dưới, làm bộ óc nóng lên dần bình tĩnh lại, cũng rửa trôi dòng lệ nóng yếu ớt trào ra trong mắt cô.

Cô cắn chặt cánh môi đang run rẩy, bàn tay nắm chặt thành quyền chống lại mặt tường, không biết đã đứng trong nước bao lâu.

……

Ngày hôm sau.

Joy, quản gia của cô tới gõ cửa gọi cô dậy, vừa gõ một lúc, cửa đã mở ra.

“Chào buổi sáng.” Tang La nhìn cô, hơi nghiêng đầu, lộ ra nụ cười tươi.

Joy ngẩn người, “Chào buổi sáng, Phu nhân.”

“Văn Văn đi học rồi sao?”

“Dạ, Tiểu Thiếu gia đã tới trường.”

“Ôi, thật đáng tiếc, ta còn muốn gặp nó một lần vào buổi sáng, đáng tiếc cuối cùng vẫn chậm một bước.” Tang La vừa nói, vừa đi qua cầu thang xoắn ốc xuống nhà.

Bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi, Joy khom lưng đứng bên cạnh Tang La, làm tròn trách nhiệm chia thức ăn cho cô, trong lòng có chút kinh ngạc mang theo nghi ngờ. Thật kỳ lạ, đây chính là một cảm giác vô cùng vi diệu, rõ ràng cách ăn mặc của Tang La không hề khác so với trước đây, nhưng lại khiến cô có cảm giác rực rỡ hẳn lên.

Phải chăng vì nét u buồn luôn phảng phất giữa mày của cô biến mất, lộ ra nụ cười như cành Hoa Anh Đào khiến mình kinh ngạc? Hay vì đôi mắt như mặt nước lặng của cô đang tỏa sáng, khiến cho đôi mắt cũng chuyển sang màu caramel ngọt ngào?

Không, nguyên nhân càng sâu sắc hơn, dường như từ tận bên trong cơ thể cô đã biến đổi, tỏa ra hương vị độc đáo này.

Tang La tận hưởng sự phục vụ của Joy, bối cảnh của mỗi thế giới đều không giống nhau, chỉ có thể giới này mới có Quản gia cần thiết cho việc du lịch tại gia*. Trước kia cô vốn coi bọn họ như lẽ tự nhiên, dù sao cũng là nghề nghiệp được thiết kế riêng cho giới Quý tộc, nay nghĩ lại, cô cũng không thể không quý trọng được.

*) Chỗ này tác giả ghi là “du lịch tại gia”, chắc là để chỉ việc dù có ở nhà vẫn được hầu hạ như khách du lịch chăng.

Song, cô hẳn cũng không thể hưởng thụ sự phục vụ của Joy được lâu nữa.

Không lâu sau khi dùng xong bữa sáng, Chu Tiến đã trở lại. Cô ngước mắt lên, đối diện với tầm mắt của anh ta, bầu không khí nhàn hạ ngay lập tức biến đổi.

“Đã qua 3 ngày rồi, nói ra lựa chọn của cô đi.” Chu Tiến nhìn cô, đôi mắt kia rút đi nét dịu dàng lấy lòng như trước kia, trở nên cương quyết, nhất định phải có được. Anh ta đẩy đến một phần Đơn thỏa thuận ly hôn.

Lúc này, cha mẹ cô đã xảy ra tai nạn, cha tử vong, tuy mẹ vẫn còn cứu được, nhưng bà vẫn hôn mê, đã hôn mê liên tục mấy tháng ròng.

Cha mẹ chỉ có một người con gái là cô, nhưng họ cũng xem Chu Tiến như con trai ruột, tin rằng gã là người đối xử tốt nhất với cô trên thế giới này chỉ sau họ, nên đã sớm giao Công ty cho gã quản lý.

Mà sau khi tai nạn xảy ra, mẹ còn ở bệnh viện chưa tỉnh lại, Chu Tiến liền muốn dậu đổ bìm leo, bắt cô chọn giữa Ly hôn và rồi khỏi nhà, hoặc sinh một đứa con cho gã. Vì một văn kiện đặc biệt mà cha mẹ đã ký với gã, mà gã hoàn toàn có thể đuổi cô ra khỏi nhà không một xu dính túi, độc chiếm toàn bộ tài sản của cha mẹ cô.

Lúc đó cô chọn gì nhỉ? Cô rất muốn ly hôn, nhưng vì mẹ và con trai đang nằm trong bệnh viện mà dần dần tuyệt vọng, nỗi bất lực trào ra từ sâu trong linh hồn khiến cô lựa chọn thỏa hiệp. Mà lần thỏa hiệp này, cũng có nghĩa rằng cô đã hoàn toàn kết thúc với Văn Yến Quân, cùng với chiến thắng của Tạ Vi Vi.

Nghĩ đến đây, đáy mắt Tang La hiện lên một tia u ám, cô duỗi tay với lấy chiếc bút, cũng cầm Đơn thỏa thuận ly hôn đến.

Chu Tiến tái mặt, “Tốt nhất là cô nên nghĩ kỹ đi, ba cô đã không còn, mẹ cô còn hôn mê trong bệnh viện, trừ tôi ra cô đã trắng tay!”

“Vậy nên anh mới cảm thấy bản thân có thể nắm tôi trong tay sao?” Tang La liếc mắt nhìn anh ta, không chút do dự ký tên mình trong phần ký tên.

“Tốt, rất tốt, cô tình nguyện ly hôn với tôi chứ không muốn sinh cho tôi một đứa con!” Chu Tiến tức đến hộc máu, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, “Cút đi, mang theo đứa con hoang kia đi, đừng mong tôi sẽ mềm lòng, nói một đồng tiền đều không cho cô là không cho!”

Tang La nhìn anh ta, khuôn mặt lộ ra nụ cười trào phúng, “Đừng làm ra vẻ bị phản bội nữa, chuyện của chúng ta lúc trước như thế nào, lòng anh đều biết rõ.”

Biểu cảm của Chu Tiến hơi cứng lại.

Tang La đã đứng dậy đi lên lầu. Chu Tiến nhìn theo bóng lưng của cô, sắc mặt âm trầm, mu bàn tay đang níu lấy Đơn thỏa thuận ly hôn nổi đầy gân xanh. Tốt lắm, còn tưởng chuyện tới nước này rồi rốt cuộc cũng làm cho cô ta phải cúi đầu, hóa ra vẫn còn kiêu ngạo như trước. Quá ngây thơ rồi, thật buồn cười, cô ta cho rằng đã là thời điểm gì rồi? Một Đại Tiểu thư chưa từng chịu khổ, còn mang theo đứa con chồng cũ có thể làm được gì chứ? Cô ta sẽ hối hận, anh chờ cô ta trở về quỳ xuống cầu xin mình!

Vì đã sớm nhờ Joy thu xếp ổn thỏa hành lý, Tang La nhanh chóng mang theo hành lý của mình và con trai rời đi ngôi biệt thự này. Joy là Quản gia cấp A, Tang La tất nhiên là không thể chỉ trả tiền lương cho cô, đối với cô hiện nay mà nói, hưởng thụ sự phục vụ của Quản gia Cấp A cũng là quá xa xỉ. Nhưng tình chủ tớ nhiều năm qua vẫn khiến Joy phí thời gian dẫn cô đi tìm một căn nhà cho thuê phù hợp, lại cùng cô tới trường đón con trai.

Joy nhìn như muốn nói gì lại thôi, đại khái là người không hiểu nội tình như cô ấy không thể hiểu nổi tại sao Tang La lại lựa chọn ly hôn, nếu lựa chọn ly hôn, tại sao lại dễ dàng thỏa hiệp với việc ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, nếu cô tranh thủ, chắc chắc có thể giành được một phần tài sản nhất định.

“Joy, cô có thể giúp ta một việc không?” Tang La hỏi.

“Mời ngài nói.”

“Cô có thể nghĩ cách khiến cho đồng nghiệp của cô, quản gia Anna, biết ta đã lý hôn với Chu Tiến được không?” Chuyện này cũng không hề đơn giản là chỉ một câu nói, còn liên quan tới danh tiếng trong ngành của Joy. Một Quản gia ưu tú, cho dù đã từ chức, cũng sẽ không tùy tiện bàn tán chuyện của Chủ nhân trước. Vậy nên, nếu Joy muốn nói cho Anna biết, tất nhiên sẽ phải lựa lời, để khi nói ra chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến danh tiếng của cô.

Joy hơi sửng sốt, “Vì sao ngài lại……”

Loại chuyện như vậy sớm muộn cũng sẽ người bên ngoài biết đến, nhưng đương sự nào sẽ gấp rút muốn cho toàn thế giới đều biết đến chứ? Anna là một Quản gia cấp B, trình độ nghiệp vụ của cô đã đạt đến Cấp A, lại không có cách nào trở thành Quản gia cấp A cả, chính vì cô ta không thể khống chế được cái miệng của mình. Mà cái gọi là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” chính là Trần Phu nhân, Chủ nhân của cô ta cũng là một người cực kỳ lắm miệng. Để cho Anna biết chuyện này tương đương với việc khiến cho Trần Phu nhân biết, chẳng khác nào làm cả thế giới đều biết cả.

“Tôi đúng là muốn cho cả thế giới đều biết đến, hơn nữa còn càng nhanh càng tốt.” Tang La dựa vào lưng ghế, mỉm cười nói, đáy mắt lại tràn đầy lạnh lẽo. Tạ Vi Vi, muốn cướp người đàn ông của cô, muốn cướp lấy khí vận của cô ư, còn cho rằng hiện nay đã nắm chắc tình hình rồi sao?

Vào lúc cô còn không biết gì cả, có lẽ là như thế, bởi cô thấy có lẽ đây chính là vận mệnh của mình. Bọn họ vốn chú định sẽ hữu duyên vô phận, con người không thể chống lại ý trời. Nhưng hiện tại thì không giống thế.

Trong đầu cô hiện lên gương mặt của Văn Yến Quân, khi anh nghe được tin cô ly hôn sẽ có phản ứng thế nào đây nhỉ? Không phải không hề dao động chút nào, trong lòng anh có một hạt giống, cho dù đã sắp chết đi vì thiếu nước, nhưng chỉ cần cô dịu dàng từ từ tưới thêm một ly nước, chắc chắn có thể nẩy mầm lần nữa.

Cô biết Tạ Vi Vi đã sắp thành công, nhưng chẳng qua chỉ thành công khiến cho bọn họ đau đớn đến không chịu nổi mà BE thôi. Chính vì hao phí tâm tư khiến họ người thì chết người thì bị thương, lại vẫn không thể chinh phục thành công, trở thành nữ chính, vậy nên cô ta mới thẹn quá hóa giận, đuổi theo họ cắn như chó điên một kiếp lại một kiếp, không phải sao?