Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 23: Tại hạ chỉ là quản gia thôi (23)



Edit: Sil

Văn Yến Quân sững sờ, nhìn Tang La, "... Cái gì?"

A, biểu cảm thật thú vị, không uổng công cô chờ mong đã lâu. Tang La phúc hắc nghĩ.

"Em nói, Tang Gia Văn là con trai anh." Tang La cúi đầu hôn anh, "Nếu không anh nghĩ tại sao Chu Tiến lại không muốn nó? Ngốc."

Tang La như đang nói một cái chuyện rất đỗi bình thường, dứt lời cũng vào phòng để quần áo thay đồ.

Văn Yến Quân lại không bình tĩnh được như cô, đầu anh kêu “ong ong”, ngón tay đều run rẩy. Anh lập tức đẩy xe đuổi theo, vội vã truy hỏi: "Chờ chút! Em nói rõ với ta, em nói đứa bé kia là, là con của tôi sao?" Đáng ghét! Tại sao cô ấy lại có thể nhẹ nhàng tùy tiện tung ra một quả bom như vậy chứ! Một chuyện quan trọng như thế, chẳng lẽ không nên ngồi xuống nghiêm túc tâm! sự! tử! tế! được! sao?!

"Đúng, anh muốn em phải lặp lại bao nhiêu lần nữa. Nó là con trai anh, con chúng ta."

Văn Yến Quân quả thực như muốn té xỉu, vừa khiếp sợ vừa không dám tin, vô cùng kích động, "Tại sao em lại không nói cho tôi sớm?!"

"Tại sao phải nói cho anh? Em cho rằng anh và Tạ Vi Vi ở bên nhau, lúc đó nói cho anh biết Tang Gia Văn là con trai anh, thì em biến thành cái gì? Mà nó biến thành cái gì?" Tang La thừa cơ châm biếm anh.

Văn Yến Quân ngay lập tức im lặng, "Xin lỗi." Anh chán chường, chuyện lúc trước vì sao nhất thời luẩn quẩn mà đồng ý cho Tạ Vi Vi giả làm bạn gái, anh bị niềm vui được làm cha làm cho mừng rỡ đến choáng váng đầu óc, quên sạch chuyện Tang La mang theo con trai của mình đi lấy người khác.

"Tha thứ cho anh." Tang La lại hôn anh, vuốt đầu anh như sờ đầu thú cưng.

Thay đồ xong, lúc hai người xuống tầng đã là giờ ăn trưa, Văn Yến Quân vội vàng đi đón con trai, nên bảo nhà bếp làm hai bát mì đơn giản lót bụng. Người hầu lại nói cho anh chuyện sáng này Phó Oánh tới đây, Văn Yến Quân cũng chỉ miễng cưỡng đáp lại một câu, không biết có nghe lọt tai hay không, dù sao cũng không để ý tới.

Nhưng Tang La lại chú ý tới việc Phí Lam mất hút, hỏi một câu mới biết buổi sáng cậu đã trở về nhà họ Phí. Vô cùng hiển nhiên là sau này cô sẽ không tiếp tục làm Quản gia cho Phí Lam nữa, nhưng thiếu niên nọ còn cần một người đáng tin cậy ở bên cạnh chỉ bảo mới có thể hoàn toàn thích nghi được với xã hội thượng lưu tàn khốc này, nếu không thể làm được thì sau này lúc nào cũng có thể rơi vào bẫy của Phí Linh.

Cần tìm cho cậu một vị Quản gia mới đáng tin cậy.

Tang La vừa nói vậy, Văn Yến Quân lập tức nói: "Arthur thì sao? Anh ta là Quản gia trước của tôi."

Anh đã sớm không chịu nổi việc Tang La làm Quản gia cho người khác, nghĩ đến chuyện Phí Lam được cô phục vụ, ông chú như anh đều hận không thể đâm cậu ta bằng ánh mắt chết chóc. Vừa vặn tối qua khi Arthur gọi điện tới cũng anh cũng viết được cậu ta đã hưởng xong tuần trăng mật với vợ mới cưới, phải trở về công tác. Ý thức trách nhiệm của Arthur rất mạnh, kinh nghiệm phong phú, năng lực hơn người, để cậu ta chăm sóc cho Phí Lam thì rất thích hợp.

Tang La gật đầu, có thể làm cho Văn Yến Quân thoả mãn người đương nhiên sẽ không kém.

"Tạ Tiểu thư đi đâu rồi?" Tang La không nhìn thấy Tạ Vi Vi.

Người hầu nói: "Trời vừa sáng Tạ Tiểu thư đã ra ngoài."

Hẳn là đi suy nghĩ xem nên xử lý cô như thế nào. Đáy mắt Tang La hiện lên một tia lạnh lẽo, cô đang chờ đó, nhưng tuyệt đối đừng để cô chờ quá lâu.

Văn Yến Quân ăn mì, nhìn Tang La một cái, yên lặng nghĩ, biệt thự nhà họ Văn đã có bà chủ, mặc dù Tạ Vi Vi là bác sĩ gia đình, nhưng tiếp tục ở lại đây cũng không hợp, phải mời cô ta ra ngoài.

Trại hè được tổ chức trong một trang viên nghỉ mát, rất nhiều bạn nhỏ cùng lứa tuổi cùng nhau học tập và khám phá tự nhiên, ở thành phố lân cận, nhưng đi xe cũng phải gần 3 tiếng.

Sáng nay Tang La mới tiêu hao tinh lực làm một hồi “vận động buổi sáng” với Văn Yến Quân, xóc nảy trên xe rất nhanh đã dựa lên vai anh ngủ. Tuy Văn Yến Quân cũng đã liên tiếp hoạt động eo mông trong một thời gian dài như vậy, nhưng tinh thần lại rất khỏe mạnh, thậm chí còn hơi kích động quá mức đến nỗi đứng ngồi không yên.

Anh quay đầu lại nhìn Tang La đang dựa trên người mình, cúi đầu nhắn tin cho trợ lý riêng: Thăm dò xem những năm qua Tang La sống ở nhà họ Chu như thế nào.

Anh không ngu, có rất nhiều chuyện không hợp lý, trước đây anh bị sự thù hận che mắt, chỉ nhìn thấy nhiều thứ bên ngoài. Nhưng rất hiển nhiên, có chuyện quan trọng nào đó xảy ra ở nơi anh không nhìn thấy. Hơn nữa e rằng cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Dặn dò xong chuyện liên quan đến Tang La, anh lại nghĩ đến đứa con trai chưa gặp này của mình, liền nhắn tin cho trợ lý riêng.

Hỏi xem con trai trong độ tuổi của Tang Gia Văn đều thích cái gì. Tuổi thơ anh cũng chẳng có bao nhiêu hồi ức tốt đẹp, nhớ lại khi còn bé dường như anh cũng chẳng đặc biệt ao ước thứ gì, vậy nên cũng không biết nên mua cho Tang Gia Văn thứ gì.

Cũng may hiện này anh rất giàu, có thể mua mua mua, trừ khi Tang Gia Văn muốn mặt trăng trên trời, nếu không chẳng có gì là anh không tặng nổi.

Cậu trợ lý riêng ở đầu kia thấy ông chủ liên tiếp dặn dò mấy việc chẳng liên quan gì đến Công ty, nghĩ thầm quả nhiên là tình yêu đích thực của ông chủ, quan tâm như thể con trai ruột vậy.

Hôm qua toàn bộ nhân viên của Công ty đều nhận được tiền thường tân hôn của ông chủ, tuy còn chưa có một hôn lễ long trọng biểu hiện tình yêu của ông chủ đối với bà chủ, nhưng khoản chi phí khổng lồ này cũng đủ để họ biết đây chính là tình yêu đích thực. Cứ như vậy toàn bộ Công ty đều vui sướng, đương nhiên cũng có đám ghen ăn tức ở nói đến chuyện Tang La đã ly dị lại còn mang theo con riêng, nhưng rất nhanh đã bị diss.

Sao? Phụ nữ đã ly hôn và mang theo con không có tư cách kết hôn với người thành công sao? Thì hạ giá sao? Đã ở thời nào rồi mà phụ nữ vẫn còn tự hạ thấp mình như vậy? Người trong cuộc còn chẳng nói, cần cô lắm miệng sao? Người ta là trai tài gái sắc, còn cô thì là yêu quái, cái miệng ngoác ra bạch bạch bạch (tiếng vả mặt).

Khi Tang La tỉnh lại đã sắp tới điểm đến, xe đang đi đến sương núi, một tòa trang viên nghỉ mát phong cách mộc mạc rất có ý nhị tọa lạc tại đó. Không khí ở đây rất tươi mới, làn gió mát mang theo hơi thở của rừng rậm, có thể lờ mờ nghe được tiếng nói ríu rít của bọn trẻ truyền tới từ chỗ nào.

Tâm trạng Văn Yến Quân vốn hơi thả lỏng lại trở nên sốt sắng.

Cô giáo ở trại hè đang chờ họ ở cửa, dẫn họ vào trang viên trên núi, tới phòng Tang Gia Văn ở.

Thiếu niên nhỏ đang ngủ vùi trong chăn, tóc trên trán hơi ướt mồ hôi, sắc mặt rất đỏ, trên trán dán miếng dán hạ sốt. Tang La ngồi bên mép giường, vuốt v3 mặt bé, "Bé cưng."

Thiếu niên nhỏ mơ màng mở mắt ra, làm nũng nhào vào lòng cô, "Mẹ."

Cô giáo ở trại hè nói: "Đã cho bé uống thuốc hạ sốt, nhưng bé vẫn kêu muốn mẹ cơ."

Tang La gật đầu, cùng tài xế kiêm vệ sĩ rất nhanh đã thu dọn đồ của Tang Gia Văn, cô liền ôm lấy con trai đi ra ngoài.

Văn Yến Quân đi theo bên cạnh cô, nhìn bé trai choáng váng đang nằm sấp trên bả vai Tang La, rõ ràng lần trước khi nhìn thấy nó, trong lòng anh còn mang theo thái độ thù địch, hiện tại lại cảm thấy lòng chìm xuống một khoảng, chua chua mềm mềm, nghĩ cậu chính là con trai của mình và Tang La, anh liền dâng lên tình thương vô cùng đối với cậu.

Sau khi lên xe, Tang La liền đưa con trai cho Văn Yến Quân, nhìn dáng vẻ cứng đờ ôm con trai bỡ ngỡ không biết làm sao của Văn Yến Quân, buồn cười xong trong lòng cũng hơi chua xót. Cô không kìm được nghĩ tới, sau khi mình tự sát vì trầm cảm, cậu sẽ như thế nào, Văn Yến Quân sẽ ra sao, nói chung hẳn là đều không hạnh phúc.

Lại nghĩ, tất cả đều là lỗi của Tạ Vi Vi. Đương nhiên còn có cơ cấu cướp bóc sau lưng cô ta, nếu có cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không tha cho chúng.

Khi trở về biệt thự nhà họ Văn trời đã tối, Tang La gọi con trai dậy ăn chút cháo, cậu đã khỏe hơn đôi chút, ngồi ở một nơi xa lạ, đôi mắt sáng ngời y như cha ruột của cậu nghi ngờ lặng lẽ nhìn người đàn ông đối diện kia.

Không khí trên bàn ăn có chút kỳ quái. Văn Yến Quân cứng ngắc, không biết có nên gắp rau cho Tang Gia Văn hay không, không biết nên nói gì.

Vừa ăn cơm xong, Phó Oánh đã mạng biểu cảm khó coi đi vào, cô ta được Tạ Vi Vi dẫn vào.

Tạ Vi Vi ra vẻ như chẳng biết gì, cười nói với họ: "Tôi thấy Phó Oánh chần chừ ở bên ngoài, không biết đã gặp phải vấn đồ khó gì mà cô ấy ngại nhấn chuông, liền dẫn vào... Ôi, bé trai thật tuấn tú, không hổ là con trai của Tang La Tiểu thư."

Văn Yến Quân lập tức cảm thấy quả nhiên trong nhà chỉ hợp cho người một nhà ở.

Phó Oánh là bia đỡ đạn Tang La không để vào mắt, vậy nên cũng lười phí nước bọt với cô ta, liền dẫn Tang Gia Văn về phòng, để Văn Yến Quân đến xử lý chuyện nhỏ nhặt này.

Qua một buổi trưa căn phòng nọ đã hoàn toàn biến thành phòng cho bé trai, trong tủ quần áo đầy ắp các loại quần áo mới đã được giặt sạch, còn có đống quà to nhỏ được cố ý bọc lại trong góc chờ cậu bóc ra.

Đôi mắt to của Tang Gia Văn quan sát những món đồ này, ngoan ngoãn uống thuốc mẹ đưa tới, khẽ nhíu lông mày nho nhỏ lại vì đắng, lại uống nửa cốc nước. Ngồi trên giường nhìn Tang La xử lý hành lý nhỏ của mình, đột nhiên hỏi: "Người đàn ông kia là cha ruột của con sao?"

Tang La ngạc nhiên, "Sao con biết?" Tuy cô chưa từng giấu Tang Gia Văn chuyện cậu không phải con ruột của Chu Tiến, nhưng tại sao cậu lại nhận ra cha ruột ngay lập tức được chứ?

"Tuy không muốn thừa nhận, nhưng con trông khá giống chú ấy." Tang Gia Văn nhíu mày, dường như hơi phiền não nói. Thật ra ở trên xe cậu đã mơ mơ màng màng tỉnh lại mấy lần, phát hiện hình như một người đàn ông lạ đang ôm mình, mùi hương trên người cũng rất lạ, nhưng cậu lại chẳng bài xích. Lại bộ óc nhỏ thông minh của cậu suy nghĩ, đang yên đang lành tại sao mẹ cậu lại đưa mình cho một người đàn ông khác ôm chứ? Muốn phân tích ra cũng chẳng phải chuyện gì khó.

"Thật thông minh." Tang La chấm nhẹ lên chóp mũi cậu.

"Chân chú ấy bị thương sao?"

"Đúng vậy, chân bố bị thương là vì mẹ, rất đau đó. Nhưng không một ảnh hưởng chút nào tới việc ôm con đâu."

"Con đã lớn rồi, không cần người ta ôm." Gò má Tang Gia Văn hơi ửng đỏ, hơi khó chịu, "Vậy… Sau này chúng ta đều ở cùng nhau sao?"

"Tất nhiên, mẹ và bố kết hôn, sau một thời gian bé cưng phải làm hoa đồng cho chúng ta đó."

Tang Gia Văn hơi sung sướng, lại hơi buồn rầu, tâm trạng rất phức tạp, cậu mới ra ngoài mấy ngày thì đã có bố. Không phải bố như Chu Tiến, mà là bố ruột. Cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng có quá nhiều vấn đề lại không biết nên hỏi từ đâu. Vì uống thuốc, rất nhanh cậu đã mệt.

Trước khi thiếp đi, Tang Gia Văn nhỏ giọng hỏi cô, "Vậy... Vậy bố sẽ yêu con sao?"

Tuy rằng Chu Tiến tự nhận đã coi Tang Gia Văn như con trai ruột, Nhưng trẻ con lại mẫn cảm nhất với thái độ của người lớn, anh ta chưa bao giờ mang đến cho Tang Gia Văn cảm giác của bố, cậu chưa bao giờ nhận được tình yêu chân chính của bố.

Lòng Tang La mềm nhũn, khẽ hôn lên trán cậu, "Tất nhiên là bố sẽ yêu con, bố là bố của con."

Lúc Tang La ra khỏi phòng của Tang Gia Văn, vừa vặn thấy Phó Oánh khóc lóc chạy ra, không biết Văn Yến Quân đã nói gì, tóm lại là hẳn sẽ khiến cô gái này không chạy tới trước mặt họ nữa.

Tạ Vi Vi nhìn từ ban công, lại vừa bực mình, chết tiệt, đã xảy ra chuyện gì? Sao sức chiến đấu đều yếu như vậy? Bọn họ như vậy sao có thể gi3t chết Tang La?

Cô gọi Hệ thống: “Có thể cho tôi nợ một viên Thuốc não tàn hay không?” Cô gọi loại thuốc cho Tang Hoa ăn trước đây là “Thuốc não tàn”, sau khi ăn có thể khiến người ta trở nên cực đoan, trở nên não tàn. . truyện tiên hiệp hay

Hệ thống không để ý đến cô ta. Nó cảm thấy hiện nay Tạ Vi Vi cứ như uống Thuốc não tàn, cắn chặt lấy Tang La và Văn Yến Quân không bỏ ra như chó điên. Rõ ràng việc hiện tại cần làm là từ bỏ thế giới này, đi vào thế giới cấp thấp bắt đầu tích góp điểm số lại từ đầu, không phải đối đầu đến cùng ở thế giới vô vọng này.

Nhưng Tạ Vi Vi chính lại không muốn, nghĩ rằng Tiểu thế giới này sắp trở thành Đại thế giới, không có Công lược giả nào có thể đi vào cướp lấy khí vận, làm hoại Tang La và Văn Yến Quân nữa, bọn họ sẽ trải qua những tháng ngày vui sướng hạnh phúc, liền thấy cả người khó chịu. Cho dù có bắt đầu lại, sau khi tích góp đủ điểm đi vào thế giới cấp S lần nữa thì cũng không phải thế giới của Tang La và Văn Yến Quân!

Người hầu đến gõ cửa phòng cô, nói Văn tiên sinh mời cô đi một chuyến tới phòng làm việc.

Văn Yến Quân muốn nói cái gì Tạ Vi Vi cũng đã đoán được trong lòng, không ngoài dự đoán, bảo cô chuyển ra khỏi biệt thự nhà họ Văn, đuổi việc cô, dáng vẻ như chuẩn bị cho cô một căn nhà ở nội thành và xe là không nợ nần gì nữa.

Sắc mặt Tạ Vi Vi khó coi, cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương, "Yến Quân, năm đó là ai nhặt cậu từ đống rác, chăm sóc cậu lâu như vậy? Giữa chúng ta không có tình yêu cũng có tình thân, cậu vừa mới kết hôn đã muốn đuổi rồi ra ngoài sao?"

Văn Yến Quân dựa vào lưng ghế, nhìn biểu cảm của Tạ Vi Vi, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh, chậm rãi vuốt v3 lòng bàn tay, "Ý cô là, ân tình của cô năm đó tôi còn chưa trả đủ sao?"

Dường như anh đã bị xem là người đặc biệt tri ân báo đáp quý trọng tình cảm vậy. Phó Oánh như vậy, mà Tạ Vi Vi cũng thế, ai cũng cậy ơn đòi báo đáp, cũng không biết thỏa mãn. Văn Yến Quân mất hứng nghĩ, đại khái là do bộ lốt quá mang tình lừa gạt này dẫn đến chút phiền toái đi. Dù là đối với ân nhân cứu mạng chân chính, anh cũng chẳng có chút tôn kính gì, chỉ muốn cô sinh con cho mình đây.

Trước đây dung túng chỉ vì đây là chuyện không đáng kể mà thôi, nơi ở lớn như vậy, có thêm một người ở, thêm một đôi đũa ăn cơm hay thêm một phần tiền lương cũng không sao, cũng chẳng phải anh luôn nhớ tới ân tình của Tạ Vi Vi ân tình, cho Phó Oánh ở đây cũng giống như vậy thôi.

Văn Yến Quân cũng chẳng phải bạch nhãn lang, nợ của người khác đương nhiên phải trả, theo quan điểm của anh, trên đời này không có ân tình gì là trả không được. Những người vì nhớ đến chút ân tình, khiến đám cậy ơn đòi báo đáp vòi vĩnh như quỷ hút máu, sẽ chỉ tổn thương đến người thực sự quan tâm, yêu thương đến họ mà thôi. Anh cũng không phải loại ngu xuẩn như vậy.

Khuôn mặt Tạ Vi Vi cứng đờ, đang định nói gì, lại thấy Văn Yến Quân cầm một phần tài liệu, "Tôi sai người đi điều tra lại quá khứ của cô, liền phát hiện số việc khiến mình nghi ngờ. Tuy cô có bằng tốt nghiệp ở Đại học y A, trên mạng đúng là cũng tra được thành tích của cô, nhưng không hiểu sao, bạn bè cùng khóa, giáo sư lại không có chút ấn tượng nào đối với cô cả, ảnh chụp tốt nghiệp cũng không có cô. Cô có thể giải thích xem chuyện này là sao?"

Trước đây Văn Yến Quân không cố ý định điều tra Tạ Vi Vi, 2 ngày trước sau khi nhận ra Tạ Vi Vi dường như hơi khác thường, vì một loại trực giác mơ hồ nào đó, liền sai người thăm dò, kết quả khiến anh giật cả mình.

Cơ thể Tạ Vi Vi đã cứng đờ, cô ta không ngờ được Văn Yến Quân lại đột nhiên điều tra mình, tình cảm tích lũy trong 10 năm vẫn còn đó, anh ta lại còn sai người đi điều ra cô! Vấn đề là, sai lầm ở đâu chứ? Thứ gì khiến anh hoài nghi?

Tạ Vi Vi nhìn ánh mắt tìm tòi của Văn Yến Quân, sống lưng đột nhiên lạnh toát, cô bỗng tỉnh ngộ, đúng, cô chưa bao giờ hiểu rõ được vị nam chính này, vốn trong truyện không có phần miêu tả theo góc nhìn của anh ta, toàn bộ người đọc chỉ có thể suy đoán anh ta là người như thế nào từ ngôn ngữ đối thoại phiến diện và cái nhìn của nữ chính. Trong 1000 người có 1000 Hamlet, mà Hamlet chân chính thì chỉ có một, anh ta là người như thế nào, có khi đến tác giả cũng không biết, mà chỉ bản thân anh ta rõ nhất!

"Tôi đổi tên và phẫu thuật thẩm mỹ, thì sao?" Tạ Vi Vi cố sức giả vờ phẫn nộ sau khi bị điều tra, "Hôm nay cuối cùng tôi cũng coi như nhìn rõ được cậu, không phải cậu muốn tôi đi sao? Tôi đi, được chưa?"

Tạ Vi Vi xoay người đi ra ngoài, lấy với tốc độ nhanh nhất ra khỏi biệt thự nhà họ Văn, theo nỗi sợ hãi qua đi, trong lòng lại dâng lên lửa giận càng điên cuồng. Quá thất bại... Quá thất bại... Cô không thể tin được mình tốn 10 năm, trả giá nhiều tâm huyết như vậy, kết quả Văn Yến Quân ngay cả tình bạn chân thành cũng không dành cho mình! Văn Yến Quân không bình thường, hắn ta tuyệt đối không phải người bình thường! Chết tiệt!

Tang La nhìn Tạ Vi Vi rời đi như trốn khỏi biệt thự nhà họ Văn, đuôi mày cong lên, tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn vào vẻ mặt của Tạ Vi Vi, hẳn là cuối cùng cô ta cũng coi như thật sự nhìn được phần nhỏ của tảng băng chìm Văn Yến Quân chứ? Cô thật sự không thể tin nổi, có người sau 10 năm lại hiểu biết phiến diện với một người như vậy, là khả năng quan sát của Tạ Vi Vi vô dụng, hay là trước mặt cô năng lực ngụy trang của Văn Yến Quân quá kém?

Tang La cầm một đĩa hoa quả đi vào thang máy. Phòng của Tang Gia Văn được xếp trên cùng một tầng với phòng ngủ của họ, Tang La đi qua liền thấy cửa mở, Văn Yến Quân đang ở cạnh chiếc giường xanh lam in hình ngôi sao, không quen lại dịu dàng nhét tay Tang Gia Văn vào trong chăn.

Khuôn mặt cô không khỏi lộ ra nụ cười.

Mấy ngày sau trôi qua rất bình tĩnh, bình tĩnh mà hạnh phúc, Phó Oánh cũng vậy, mà Tạ Vi Vi cũng thế, đều không thấy tăm hơi. Mãi cho đến khi Tang La nhận ra, Phí Lam cũng mất tích.