Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 15: Giả danh lừa bịp



—Đầu ngón tay của Hề Tương Lan run rẩy dữ dội—

Hoành Ngọc Độ rơi vào im lặng.

Ngay cả Phong Duật cũng ném Phược Lăng qua một bên không nghiên cứu nữa, phấn khởi thò tay vào vạt áo trước ngực, có vẻ muốn lấy hộp đựng hạt thông ra vừa ăn vừa hóng hớt.

Ơn trên tại thượng.

Ngày hôm qua không phải Thịnh Tiêu cầu mà không được nên vì yêu sinh hận với y à, sao bây giờ người này ở bên Thịnh Tiêu mới nửa ngày mà đã lâu ngày sinh tình rồi?

Nửa ngày liền sinh tình?

Phong Duật cảm thấy chuyện này rất đáng để hóng.

Lần đầu tiên Hoành Ngọc Độ dùng ‘Hoán Minh Nguyệt’ mà không hỏi được đáp án mình muốn, hắn cứ thế im lặng một lúc lâu, có lẽ bị câu nói đó dọa cho bối rối.

Sau đó hắn mời từ tốn lên tiếng: “Ừm, chuyện riêng này, không cần phải nói ra đâu— Ta là hỏi chuyện Tương Văn của ngươi.”

Hề Tương Lan vô cảm quơ tay ra hiệu: “Đừng hỏi, bây giờ ta không thể nói được gì khác ngoài câu này đâu.”

Hoành Ngọc Độ nghiêng đầu nhìn sang Thịnh Tiêu đang bị vây nhốt, dường như đã hiểu ra gì đó.

Tu vi của Thịnh Tiêu sâu không lường được, người người đều nói hắn còn kẹt ở hư cảnh, nhưng Hoành Ngọc Độ lờ mờ cảm giác tu vi của hắn dường như đã chạm tới ranh giới.

…Sợ là chỉ còn một đoạn đường nữa là thăng lên Đại thừa kỳ.

Hề Tương Lan thấy Hoành Ngọc Độ thu hồi ngọc giản, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngại quá đi.

Hề Tương Lan ước gì có thể tẩn Hoành Ngọc Độ một trận.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để xấu hổ, Hề Tương Lan xoay người hỏi Phong Duật: “Tương Văn của Hề Thanh Phong đâu?”

“Cầm đi.” Phong Duật được xem màn kịch hay nên rất vui vẻ, với lại nhà hắn giàu nứt đố đổ vách không thèm tiếc một triệu linh thạch cỏn con đó, trực tiếp ném bức tranh cho Hề Tương Lan: “Ta không có ấn tượng với Hề Thanh Phong, quả thật không nhìn ra được manh mối gì trên bức tranh này.”

Hề Tương Lanh nhanh chóng mở tranh ra xem.

Tương Văn là được róc sống từ trong người ra, lan tỏa quỷ khí cực kỳ âm tà, ‘rễ cây’ trong tranh phảng phất như đang ngọ nguậy sống lại, làm cho Hề Tương Lan vô thức run rẩy.

Y nhấc tay muốn chạm vào Tương Văn thì bị Phong Duật ngăn lại: “Đừng sờ lung tung, có quỷ mới biết Tương Văn này được bảo quản kiểu gì. Bây giờ ngươi không có linh lực, kẻo đi tong cả mạng đấy.”

Hề Tương Lan rất quý mạng sống, nhưng Tương Văn lại đang ở trong tay, y khẩn cấp muốn biết nguồn gốc của bức tranh Tương Văn nên không khỏi do dự. 

Đột nhiên, thật giống như có một luồng sét lớn giáng mạnh xuống.

‘Oành—’

Hề Tương Lan cứng ngắc cả người, hiếm thấy y mê mang như như bị hút mất hồn.

Phong Duật thấy con ngươi của y trở nên vô hồn mất tiêu cự, hắn phản ứng cực nhanh bấm quyết rồi vỗ mạnh vào mi tâm của y.

“Định hồn!”

Luồng linh lực âm lãnh làm cho mái tóc của Hề Tương Lan bị phủ một lớp băng mỏng.

Chỉ trong một cái chớp mắt, Hề Tương Lan giống như bừng tỉnh khỏi cơn mê dài, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra: “Lòng, lòng ta…”

“Sao rồi?”

“Đừng kinh sợ, không phải tiếng sấm.” Phong Duật thấy y vẫn còn ngơ ngác nên lại bấm quyết định hồn cho y, sau đó giơ tay chỉ lên trời.

Hề Tương Lan ngẩng đầu nhìn theo.

Lồng chim lưu ly của Hoành Ngọc Độ…

Thế mà bị người dùng kiếm chém bể?

Ngọc giản trong suốt như ngọc lưu ly của ‘Hoán Minh Nguyệt’ vốn là vật cứng nhất trên đời này, nhưng lúc này lại giống như ngọc lưu ly thật, bể tan tành dưới kiếm ý ngút trời.

Phát ra tiếng loảng xoảng ồn ào vang dội giống hệt hàng ngàn đồ sành đồ sứ đồng loạt vỡ tập thể.

Hoành Ngọc Độ khẽ nhíu mày, có điều hắn đã sớm lường trước ‘lồng chim’ kia sẽ không chống đỡ lâu dưới kiếm của Thịnh Tiêu, bỗng nhấc tay ngoắc một cái với Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan không phản ứng kịp lảo đảo té xuống bậc thang, suýt chút nữa vồ ếch trước mặt Hoành Ngọc Độ, y nhanh tay lẹ mắt chống hai tay lên tay vịn của xe lăn, cố gắng đứng vững lại.

Hoành Ngọc Độ cầm cổ tay của y, đầu ngón tay trắng nõn thích thú móc Phược Lăng bán trong suốt đang buộc trên ngón tay út của Hề Tương Lan.

Con chim biến thành từ ‘Hoán Minh Nguyệt’ chợt chiếp một tiếng, bay tới đụng vào sợi dây đỏ kia, ngọc lưu ly trong suốt phản chiếu ra ánh sáng rọi vào mặt của Hề Tương Lan.

Lúc nãy Phong Duật cầm quỷ đao chém nhưng Hè Tương Lan không phản ứng gì, ấy vậy mà chỉ bị chim lưu ly đụng nhẹ một cái, trong lòng Hề Tương Lan giật mình cái đụi, suýt chút nữa loạng choạng té ngã xuống đất.

Hoành Ngọc Độ: “À…”

Có vẻ hắn đã hiểu ra gì đó.

Thịnh Tiêu đã chém vỡ lồng chim, cất kiếm Đông Dung vào xong liền vác cái mặt lạnh đi tới từng bước một.

Hoành Ngọc Độ đột nhiên nói: “Đừng động.”

Hề Tương Lan không rõ.

Một giây tiếp theo, một miếng ngọc giản đang bay lượn xung quanh người Hoành Ngọc Độ bỗng biến thành lưỡi kiếm lưu ly sắc bén, ‘vụt’ một tiếng kề sát vào cổ của Hề Tương Lan.

Hoành Ngọc Độ nói với Thịnh Tiêu: “Đừng tới đây, nếu không ta giết hắn.”

Hề Tương Lan: “…”

Khí chất của Hoành Ngọc Độ quá hiền hòa, dù làm ra hành động cầm kiếm kề cổ hăm dọa, nhưng động tác vẫn ung dung thong thả nhưng đóa hoa lan khẽ lay động dưới cơn mưa.

Phong Duật bắt đầu cầm hạt thông lên ăn, còn tốt bụng chia sẻ cho Thượng Nguyên một ít.

Thịnh Tiêu không đoái hoài, dưới chân không dừng lại.

Hoành Ngọc Độ bỗng đè kiếm lưu ly xuống, một đường máu chầm chậm hiện lên trên cổ Hề Tương Lan, màu đỏ của máu và màu trắng của da tương phản rõ rệt, trông cực kỳ nhức mắt.

Ngọc lưu ly mỏng manh được mài thành lưỡi kiếm sắc bén, có thể lấy mạng người như thường.

Thịnh Tiêu bỗng dừng chân lại.

Hoành Ngọc Độ nói: “Ta sẽ giết hắn thật đấy— Ngươi có dám cá không?”

Thịnh Tiêu: “…”

Hề Tương Lan đau đến hít sâu một hơi, khuôn mặt đổi màu liên tục, run rẩy giơ tay quơ quơ: “Ca ca, ta không muốn cá cược đâu.”

Không ai để ý y.

Hoành Ngọc Độ dịu dàng nói: “Giải Trĩ Tông bắt Hề Tuyệt không phải là vì tìm đầu mối của vụ án Hề gia bị diệt tộc vào sáu năm trước, nhưng bây giờ lại xuất hiện bức tranh Tương Văn của Hề Thanh Phong…”

Hắn vừa nói vừa lấy bức tranh trong tay Hề Tương Lan rồi ném sang cho Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu nhíu mày nhận lấy.

“Cho ngươi.” Hoành Ngọc Độ nói: “Với thủ đoạn của Giải Trĩ Tông các ngươi, chắc chắn sẽ nhanh chóng biết được người bán là ai, và tìm ra thủ phạm thật sự năm đó.”

“…” Lúc này Hề Tương Lan mới phát hiện hai tay mình trống không, tức giận trừng Hoành Ngọc Độ: “Đó…”

Y quơ quào hai tay: “Đó là tranh của ta!”

Hề Tương Lan sốt ruột muốn biết kẻ đầu sỏ tàn sát cả tộc Hề gia năm đó là ai hơn bất kỳ người nào khác.

Phong Duật đứng xem náo nhiệt không nhịn nổi nữa, chen miệng vào nói: “Chư vị, ta vẫn còn sống sờ sở ở đây. Bức tranh này là do ta tốn cả một số tiền lớn để mua về, các ngươi có thể hỏi ý kiến của ta trước khi đưa quyết định được không?”

Cũng không có ai để ý hắn.

Hoành Ngọc Độ thản nhiên nói: “Thế nào?”

Lúc này Thịnh Tiêu mới lạnh lùng lên tiếng: “Không đời nào.”

Hoành Ngọc Độ mỉm cười, những miếng ngọc giản bỗng xếp thành hàng rồi chuyển động tròn đều xung quanh người hắn và Hề Tương Lan. 

Con ngươi của Thịnh Tiêu co rút lại, lập tức muốn bước tới.

“Vị đại nhân này, Phược… Lăng mà ngươi dùng để trói Hề Tuyệt chắc chắn có hạn chế.” Hoành Ngọc Độ không vạch trần thân phận của Thịnh Tiêu, dịu dàng nói: “Ngươi nói xem, nếu ta trực tiếp dùng trận pháp truyền tống hắn tới nơi xa xôi vạn dặm, liệu hắn có bị Phược Lăng kéo rách cả Thần hồn luôn không?”

Thịnh Tiêu không giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh nữa, quát lên: “Ngươi!”

Hoành Ngọc tiếp tục nói: “…Ngươi dám cá không?”

Vòng ngọc giản lưu ly bao quanh Hoành Ngọc Độ và Hề Tương Lan liên tục xoay tròn, giống như là đang khởi động trận pháp truyền tống.

Hề Tương Lan thấy Hoành Ngọc Độ muốn kéo mình đi nước cờ mạo hiểm, hốt hoảng quơ tay: “Hai vị thần tiên đánh nhau, làm ơn đừng có ảnh hướng đến người vô tội được không? Ta không dám cá cược đâu, từ nhỏ đến lớn ta kém may mắn lắm, toàn đánh cược thua thôi, cứu mạng với tha cho ta đi.”

Y quả thật không hiểu nổi tại sao Hoành Ngọc Độ lại lấy y ra uy hiếp người của Giải Trĩ Tông.

Người ta vốn không hề quan tâm kia kìa, còn cầu mong y mau chết sớm được ngày nào hay ngày đó.

Hoành Ngọc Độ nhìn chằm chằm vào mặt Thịnh Tiêu, giống như đã xác định câu trả lời của hắn.

Ánh mắt của Thịnh Tiêu chưa từng lạnh tới như vậy bao giờ, thật giống như trước mặt hắn không phải là bạn cùng trường quen biết đã nhiều năm, mà là kẻ địch cướp mắt bảo bối quý giá nhất của mình.

Thiên Diễn Châu lay động mà không có gió, lờ mờ bắn tia sét tím, như thể ngay một giây sau sẽ giáng sét đánh xuống.

Phong Duật còn đứng đó lải nhải: “Hai vị, hai vị ơi? Tranh của ta?”

Hề Tương Lan cũng quơ quạng hai tay: “Hai vị, hai vị ơi? Mạng nhỏ của ta?”

‘Vù vù—’

Ngọc giản bắt đầu quay như chong chóng, tạo ra cuồng phong thổi tóc tai quần áo của Hoành Ngọc Độ và Hề Tương Lan bay tán loạn cả lên, trận pháp phức tạp dưới chân từ từ lấm tấm hiện lên, có vẻ đang xác định vị trí cần đến.

Thịnh Tiêu theo phản xạ tiến tới một bước muốn cướp người về.

Bên trong trận pháp nổi gió lớn, Hề Tương Lan bị Phược Lăng được kết nối với Thần hồn của Thịnh Tiêu kéo ngã trái ngã phải, thật sự rất giống có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.

Ngay tại một giây trước khi trận pháp hoàn thành, Thịnh Tiêu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ngón út của Hề tương Lan chợt lóe lên tia sáng, phần Thần hồn nhỏ bé trong sợi dây đỏ kia giống như thuyền nhỏ lao đao giữa cuồng phong bão táp.

Sóng dữ xô mạnh.

Thuyền nhỏ lập úp.

Phược Lăng, cởi bỏ.

Hoành Ngọc Độ bày mưu tính kế, sớm biết trước Thịnh Tiêu sẽ tháo Phược Lăng ra, hắn mỉm cười mang theo Hề Tương Lan biến mất ngay tại chỗ.

Trên mặt đất còn lưu lại cơn gió xoáy nhẹ, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa tiêu tan.

Vẻ mặt của Thịnh Tiêu đen như đáy nồi, trong con ngươi khô khốc lộ ra uy nghiêm và ý lạnh khó có thể xem thường.

Hắn nhìn chằm chằm vào cơn gió xoáy đang bồi hồi trên một tảng đá xanh, Thiên Diên Châu bất ngờ lóe sáng hiện lên một luồng lôi văn, chiếu sáng một bên má của hắn. 

“—-!”

Một chùm sét tím rạch ngang bầu trời yên bình bổ thẳng xuống nhưng không phát ra tiếng động, nặng nề đánh vào cơn gió xoáy nhẹ kia, làm cho tảng đá xanh phủ đầy rong rêu bị chém nát thành bột.

“Ây dà.” Phong Duật đã quen với việc Thịnh Tiêu giáng sét bất ngờ không báo trước, hắn bỏ một hạt thông vào miệng nhai, rồi quay sang nói với Thượng Nguyên: “Nè, ngươi thấy Tông chủ nhà ngươi có giống bị người khác cướp mất vợ không?”

Thượng Nguyên giống như chuột con vui vẻ ngồi gặm hạt thông, gật đầu như giã tỏi: “Giống giống!”

Thịnh Tiêu nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cơn hung tàn trong lòng xuống, xoay người bước nhanh đến chỗ ở của đại sư trụ trì.

Dù bên ngoài gây ra tiếng động lớn như vậy nhưng đại sư trụ trì của chùa Cô Xướng vẫn không đi ra xem.

Thịnh Nguyên sải bước đến trước phòng thiền, nhấc tay đẩy cánh cửa nặng trịch ra.

Trong phòng thiền rất yên tĩnh, đại sư trụ trì khoác áo cà sa im lặng ngồi xếp bằng đối diện với bức tường, một luồng sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, rơi xuống áo cà sa màu vàng của ông ta.

Ông ta đã sống quá nhiều năm, lưng còng, râu trắng dài tới ngực, cặp mắt khép hờ như thể không còn sức mở ra.

Bên cạnh đại sư trụ trì là một con chim bằng ngọc lưu ly đã vỡ nát.

—Hoành Ngọc Độ đã tới, cũng đã sử dụng ‘Hoán Minh Nguyệt’ với ông ta.

Thịnh Tiêu nhanh chóng nhìn lướt qua, khẽ nhíu mày.

Lại thêm một luồng sét không tiếng động bổ thẳng vào mi tâm của đại sư trụ trì.

Phong Duật đi bộ tới, nhìn thấy Thịnh Tiêu lãnh khốc vô tình dùng ‘Kham Thiên Đạo’ đánh người vô tội, vội vàng nói: “Thịnh Vô Chước! Ông ta là đại sư trụ trì của chùa Cô Xướng! Ngươi không t…”

Còn chưa nói xong, thân thể của đại sư trụ trì tức khắc bị đánh chia năm xẻ bảy, còn dấy lên lôi hỏa u ám.

Phong Duật bị hành vi nói đánh liền đánh của người này làm sợ đến mức suýt chút nữa lùi ra sau núp, nhưng bình tĩnh nhìn lại thì thấy thân thể của đại sư trụ trì đã biến thành một con rối gỗ.

Đôi mắt của Thịnh Tiêu tối đen, hắn đi tới nhặt bàn tay bị đứt lìa lên, lật ngửa lòng bàn tay ra thì thấy một chữ hơi mờ.

—‘Ứng’.

Phong Duật thấy vậy hít sâu một hơi.

“Xảo Nhi?!”

Chẳng biết tại sao, sắc mặt của Thịnh Tiêu trở nên đen như chưa từng được đen.

Ứng Trác, tên chữ là Xảo Nhi.

Là nhân vật quan trọng ở Thiên Diễn học cung năm đó, trời phú cho một đôi tay tuyệt diệu điêu khắc ra những con rối gỗ xuất sắc, thậm chí còn làm ra những món pháp khí cực kỳ tinh vi.

Mặc dù không học cùng lớp và cùng khóa, nhưng Phong Duật và Thịnh Tiêu vì nguyên nhân nào đó cảm thấy muốn tránh xa người này, thậm chí toàn bộ Chư Hành Trai, ngay cả người dễ tính như Hoành Ngọc Độ và Trần Nhượng cũng không thể cho nổi người này vẻ mặt tốt. 

“A…” Phong Duật nói với vẻ sâu xa: “Nói không chừng bức tranh Tương Văn này là do Xảo Nhi thả mồi để câu Hề Tuyệt? Đã nhiều năm qua, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định với Hề Tuyệt sao?”

Bộ Hề Tuyệt là cá hay gì mà ai cũng muốn câu?

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Đèn Tê Giác.”

Phong Duật nhíu mày: “Của ngươi đâu?”

Nói xong hắn liền hối hận.

Đèn Tê Giác của Thịnh Tiêu đã bị Hề Tuyệt lấy trộm để chơi hồi mới vào học cung— Có lẽ vì nói láo bịa chuyện quá nhiều nên chưa tới hai ngày liền bị khóa.

…Không biết đã bị khóa mấy năm.

Phong Duật đành phải đưa đèn Tê Giác của mình cho Thịnh Tiêu mượn.

Thịnh Tiêu không nói gì, quen tay bấm quyết Gia Quỷ để mở khóa đèn Tê Giác của Phong Duật, có vẻ đang tìm kiếm gì đó.

Năm ngón tay của Thịnh Tiêu cử động một loáng rồi lập tức ném trả lại cho hắn, sau đó xoay người rời đi.

Phong Duật còn muốn tìm đầu mối cho Hề Tương Lan, vội bước nhanh theo sau: “Đi đâu thế?”

“Vô Ngân Thành.”

Phong Duật sợ hết hồn, còn tưởng người này muốn tiếp tục đi bắt Hề Tuyệt, định mở miệng nói đỡ mấy câu thì bỗng thấy Thịnh Tiêu không quay đầu lại, xung quanh người hắn hiện lên mấy luồng lôi văn bắn ra tia sét đùng đùng, thoáng chốc, thân hình cao lớn như tùng như bách kia biến mất tại chỗ.

Chỉ để lại truyền âm.

“…Ác Kỳ Đạo, Hạch Chu Thành, Ứng Trác ở đó.”

Chắc chắn Tương Văn của Hề Thanh Phong có liên quan đến Ứng Trác.

***

Hề Tương Lan ngã nghiêng ngã ngửa trong hư không chỉ có gió bão, không gian trong trận pháp truyền tống khiến một người cạn sạch linh lực như y khó chịu vô cùng.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là nửa ngày, có lẽ là chỉ mới qua một cái chớp mắt, cuối cùng y đã có thể hít thở thông thuận, hai chân tiếp đất an toàn.

Hề Tương Lan lảo đảo cầm tay vịn của xe lăn ngã khuỵu xuống, suýt chút nữa ói ra.

Hoành Ngọc Độ nhẹ nhàng vuốt lưng cho y: “Khó chịu?”

Hề Tương Lan uể oải gật đầu, thở hổn hển một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.

Y vốn tưởng Hoành Ngọc Độ sẽ đưa mình về thẳng Thiên Diễn học cung, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu nhìn thì phát hiện chỗ này là vùng ngoại ô của Vô Ngân Thành.

Sắc mặt của Hề Tương Lan còn tái mét, y kinh ngạc hỏi: “Ngươi không về Trung Châu?”

Sau khi nói xong thì y mới nhận ra mình có thể nói chuyện lại bình thường.

“Ta tới phía bắc Ngọc Xuyên để chiêu sinh.” Hoành Ngọc Độ lấy bình nước trong túi trữ vật ra đưa cho y, lạnh nhạt nói.

Hề Tương Lan uống ngụm nước, miễn cưỡng ngồi trên tay vịn xe lăn của Hoành Ngọc Độ: “Ta còn tưởng ngươi đưa ta đi gặp Trần Nhượng để lấy cái chết tạ tội.”

Hoành Ngọc Độ bật cười: “Nói mê sảng gì thế? Ta sẽ không làm ngươi bị thương…”

Hề Tương Lan hừ hừ, ngửa cổ để lộ ra vết cứa còn rỉ máu cho hắn nhìn.

Hoành Ngọc Độ: “…”

Hoành Ngọc Độ á khẩu, nhấc tay quẹt nhẹ lên miệng vết thương một cái, lúc này máu mới ngừng chảy.

“…Ta chỉ muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì.”

Khuôn mặt ngụy trang xinh đẹp này của Hề Tương Lan giống như trời sinh mang theo ý cười tự nhiên, cho dù rơi vào tình cảnh tồi tệ nhưng mi mắt và khóe môi đều ẩn chứa sự vui vẻ.

Lời này vừa được hỏi ra, gương mặt xinh đẹp đó lập tức trở nên chán chường, ngay cả nốt ruồi son ở khóe mắt cũng tối xuống.

Hoành Ngọc Độ nhìn y không chớp mắt.

Hề Tương Lan chỉ ngẩn ngơ trong thoáng chốc, sau đó thuần thục nở nụ cười, nhấc tay choàng qua vai của Hoành Ngọc Độ như hồi xưa còn quen thân, mở miệng trêu đùa: “Không phải các ngươi đã biết hết rồi sao, còn muốn ta nói lại lần nữa?”

Hoành Ngọc Độ từ tồn nói: “Ta muốn nghe lời nói thật.”

Hề Tương Lan lười biếng vân vê lọn tóc rũ trước ngực, cất giọng nói tùy ý như đang nói lời kịch có sẵn.

“Ta luôn nói sự thật mà, nếu ngươi muốn nghe, ta có thể nói lại lần nữa.”

“Sáu năm trước, có lẽ Hề gia làm quá nhiều chuyện ác nên rốt cuộc gặp báo ứng, để cho toàn tộc của ta bị tàn sát vào ngày ta làm lễ cập quan, chết không toàn thây.”

(Lễ cập quan: Đó là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, nên người xưa dùng từ quán tuế (冠歲)để chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan). Có khi gọi là “nhược quán chi niên”(弱冠之年) để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục.)

“Lúc đó ta ở trên linh mạch Thiên Diễn chờ Thiên Diễn ban phúc, do đó không biết gì cả. Đến khi trở về, cả tộc Hề gia đã không còn một ai.”

Y nói xong rồi ‘a’ một tiếng bổ sung thêm: “Tương Văn của đường huynh ta bị người róc sống ra làm thành bức tranh đem đi bán…”

Hoành Ngọc Độ vô cảm ngồi nghe nãy giờ, lúc này không nhịn được lên tiếng quát khẽ: “Hề Thập Nhị!”

Nụ cười trên môi của Hề Tương Lan thoáng cứng lại.

Thời niên thiếu, Hề Tuyệt suốt ngày khoe khoang mình là người thứ mười hai có Tương Văn cấp Linh ở Thập Tam Châu hồi còn ở học cung, vì thế bị Phong Duật bọn họ trêu chọc là ‘Hề Thập Nhị’.

Từ sau khi Hề gia gặp nạn và Hề Tương Lan bị mất sạch tu vi, không còn ai gọi y với cái tên này.

Lúc này nghe thấy như trải qua một đời người.

“Thập Nhị?” Hề Tương Lan tiếp tục cười rộ lên: “Cái tên này đã không còn dành cho ta nữa rồi.”

Y ngụy trang bản thân quá mức hoàn mỹ, phảng phất như lúc này y chưa từng trải qua nỗi đau mất mát trong những năm qua, thứ mất đi cũng chẳng phải là Tương Văn cấp Linh. 
Hoành Ngọc Độ hơi rũ mắt, nhìn ngón tay giấu trong tay áo rộng của Hề Tương Lan đang run rẩy dữ dội.

Cho tới nay hắn chưa từng thấy bộ dạng khổ sở và yếu ớt của người này.

Hoành Ngọc Độ bỗng mềm lòng.

Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Tương Lan, rốt cuộc Tương Văn của ngươi là gì?”

—Lần này, Hoành Ngọc Độ không dùng ‘Hoán Minh Nguyệt’ để ép y mở miệng.

Hề Tương Lan vươn vai duỗi eo, nhếch môi mỉm cười, đưa mắt nhìn hoa sen nở rộ bên bờ Ngọc Xuyên ở phía xa xa.

“Mất, thì cũng đã mất rồi, hỏi cái này có ích gì không?”

Hoành Ngọc Độ nói: “Ta muốn biết.”

Hề Tương Lan đột nhiên xúc động mất kiểm soát nói: “Cho dù ta nói ra sẽ chết, ngươi cũng muốn biết?”

Hoành Ngọc Độ nhíu mày.

Tương Văn kiểu gì mà có thể nói ra là sẽ chết?

Hề Tương Lan nói xong liền hối hận, y giống như đang ảo não vì bản thân mất kiểm soát mà đứng dậy khỏi tay vịn xe lăn của Hoành Ngọc Độ, đưa lưng về phía hắn lảo đảo đi tới phía trước mấy bước.

Y đứng nhìn chằm chằm dòng Ngọc Xuyên chảy dài bất tận một hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngươi dám cá cược không?”

Hoành Ngọc Độ: “…”

Lúc nãy hắn dùng lời này chặn họng Thịnh Tiêu, bây giờ tới lượt hắn bị Hề Tương Lan phản đòn chặn họng lại.

“Chỉ cần ngươi dám cá cược, vậy thì hãy dùng ‘Hoán Minh Nguyệt’ với ta đi.”

Hề Tương Lan hơi nghiêng người, khuôn mặt này quá mức xinh đẹp, ánh hoàng hôn trên dòng Ngọc Xuyên chiếu rọi vào mặt y, dường như khiến y hòa làm một với áng mây đỏ rực nơi chân trời.

Hoành Ngọc Độ nhìn mà ngơ ngác.

Nụ cười của Hề Tương Lan vẫn mang theo ý khoe khoang kiêu ngạo như trước, làm cho Hoành Ngọc Độ cứ ngỡ người trước mặt này vẫn còn là thiếu niên Hề Tuyệt vô ưu vô lo ở Thiên Diễn học cung năm nào.

“Bây giờ ta chỉ là một kẻ tàn phế, chỉ cần ngươi hỏi, ta sẽ khai ngay.”

Hoành Ngọc Độ mím môi không nói gì.

Bộ áo đỏ làm cho thân thể của Hề Tương Lan trông gầy yếu mong manh, y xoay người về tiếp tục ngắm nhìn hoàng hôn trên sông Ngọc Xuyên, dường như muốn che giấu sự chán nản thảm hại của bản thân.

Tay áo rộng thùng thình bay phấp phới theo gió, áo bị gió thổi dính sát vào người làm lộ ra vòng eo thon gầy có thể dễ dàng bẻ gãy, trông cực kỳ hút mắt.

Dù sa sút thê thảm đến nước này, nhưng y vẫn còn rất giống tiểu tiên quân năm xưa nổi tiếng khắp Trung Châu, được người người ngưỡng mộ.

Hoành Ngọc Độ âm thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ: “Thôi bỏ đi.”

Đành phải tìm biện pháp khác vậy.

Một luồng sương đen lặng lẽ xuất hiện trên vai Hề Tương Lan, chớp nhoáng biến ảo thành mèo mun, nhảy tới ngồi trên lan can đá đối diện với y.

Hoành Ngọc Độ có tu vi lẫn linh lực cao ngút trời, nhưng lại hoàn toàn không thấy nó.

Mèo mun liếm móng, meo một tiếng tỏ vẻ lấy làm lạ: “Ngươi thật đúng là gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện hoang đường bịa đặt, đây là chiêu trò lừa đảo mới nhất của ngươi?”

Ánh mắt của Hề Tương Lan vẫn còn u ám chán chường, y đờ đẫn nhìn ánh hoàng hôn diễm lệ trên dòng Ngọc Xuyên chảy dài bất tận.

Y nhẹ nhàng mở miệng, mấp máy môi nói một chữ nhưng không phát ra tiếng.

“Hi!”

===Hết chương 15===

Tác giả có lời muốn nói:

Hoành Ngọc Độ có tải app chống lừa đảo nhưng quên cập nhật phiên bản mới.

Edit tới chương này rồi mà vẫn bị lừa =____=