Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 22: Thực tủy tri vị



(Ý chỉ món ăn ngon, ăn một lần còn muốn ăn nữa)

—Một nụ hôn triền miên—

“Thịnh Tiêu yêu ta chết đi sống lại. Hắn anh minh thần vũ, đệ nhất Thập Tam Châu…”

“Tín vật đính ước!”

“…Thịnh tông chủ cực kỳ độc chiếm… Ôm xác khóc rống, dưới cơn nóng giận giết ngươi chôn theo ta…”

“…Ở Thiên Diễn học cung chung chăn chung gối, ân ân ái ái quấn quýt không rời.”

Những câu nói từng bịa ra để bảo vệ tính mạng lúc này giống như từ chân trời xa xa bay lượn trở về, ríu rí thay phiên nhau đụng vào hoa tai trợ thính của Hề Tương Lan, làm cái não của y bị lây theo tê tê dại dại một trận.

Một đống lời lẽ ba hoa khoác lác như ‘Hang giấm bự ngàn năm’, ‘Đạo lữ’, ‘Thịnh Tiêu thèm khát cơ thể của ta’, ‘Nổi điên lên, mưu toan vấy bẩn sự trong sạch ta’ vân vân và mây mây tựa như biến thành một đàn chim lưu ly bay tới bay lui quanh đầu y, chiêm chiếp ra rả không dứt bên tai.

Cả người Hề Tương Lan run như cầy sấy.

Y từng nghĩ tới cảnh tượng sau khi gặp lại Thịnh Tiêu, nào là hai bên giương cung bạt kiếm, nào là rút kiếm chỉa vào mặt nhau, hoặc là y còn chưa kịp vắt giò lên cổ chạy đã bị một kiếm thọc xuyên tim, nói chung là không chết thảm thì cũng là ngươi chết ta sống hận ý ngút trời.

Thế nhưng có chết cũng không ngờ…

Khi Hề Tương Lan đối diện với khuôn mặt hung thần ác sát có thể dọa y bật dậy giữa đêm của Thịnh Tiêu, phản ứng đầu tiên của y không phải là sợ hãi sắp bị chém chết, mà là lúng túng và xấu hổ ùn ùn kéo đến từ lòng bàn chân tỏa ra khắp ngóc ngách của kinh mạch.

Cầu mà không được, vì yêu sinh hận.

Kéo lên giường cưỡng, cưỡng đoạt làm, làm hỏng……

Cùng với câu nói khiến y sang chấn tâm lý— Lòng ta không phải gỗ đá, lâu ngày sinh tình, kính mến Thịnh Tiêu!

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan bỗng cảm thấy không thiết sống nữa.

Thịnh Tiêu còn đang nắm chặt cái tay không an phận của Hề Tương Lan, gần như nhốt nửa người y vào lòng mình, ánh mắt lạnh băng của hắn rũ xuống nhìn y chăm chú, mang theo áp bách khủng bố khiến người ta khiếp đảm.

Giống như một con ấu thú thoi thóp sập bẫy rớt xuống hố, không còn sức lực phản kháng chỉ có thể mặc người xâu xé.

Hề Tương Lan vác theo cái tai đỏ bừng ngửa đầu mắt đối mắt với Thịnh Tiêu, cái eo suýt chút nữa mềm nhũn ra.

Y luôn cảm thấy mình không phải dựa vào một người sống mà là một tảng băng lớn có thể tùy ý đông lạnh y cứng ngắc, cùng với sự nóng bỏng trong thân thể của y, hoàn toàn rơi vào cảnh băng lửa tấn công dồn dập.

“Ca, ca ca.” Hề Tương Lan nín thở, cả người căng thẳng, cố gắng nở nụ cười ngoan ngoãn: “Đã, đã, đã lâu không, không, gặp. Ngươi đã chữa khỏi bệnh câm của mình chưa?”

Thịnh Tiêu: “…”

Cái miệng này y không thể nói một câu tiếng người được sao?

Thịnh Tiêu thấy thân phận đã bại lộ, sầm mặt lấy Phược Lăng ra.

Lần này Hề Tương Lan không kịp xấu hổ, nhanh trí chỉ tay vào bức tranh Tương Văn bên cạnh đồng thời khởi động cái miệng lém lỉnh của mình, tránh để chậm một bước bị nhốt vào nhà tù không thấy ánh sáng mặt trời.

“Tương Văn của Hề gia— Ứng Xảo Nhi nhất định có liên quan đến kẻ đầu sỏ tàn sát Hề gia vào sáu năm trước, Giải Trĩ Tông vu oan ta nhiều năm, bây giờ rốt cuộc cũng tìm được đầu mối, không cần phải bắt kẻ bị hại đáng thương này để bổ sung đủ số, nhằm cứu vãn danh tiếng của Giải Trĩ Tông đâu nhỉ.”

Hề Tương Lan vừa cầu xin tha thứ và tạ lỗi, nhưng lại vừa nói lời có gai chọc người nghe tức giận.

Thịnh Tiêu đã quen với cái thói nói chuyện đâm chỗ này chọt chỗ kia của y, giả điếc không nghe y lải nhải, lấy Phược Lăng muốn trói cổ tay y lại.

“Thịnh, Thịnh Tiêu…”

Hề Tương Lan dường như bị cử chỉ lãnh khốc vô tình của hắn làm cho sửng sốt, cũng không giãy giụa mà để hắn buộc Phược Lăng vào cổ tay mình, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Thịnh Tiêu, ngươi… Ngươi đừng đối xử với ta như vậy.”

Cái tay đang buộc Phược Lăng của Thịnh Tiêu hơi khựng lại.

Đầu ngón tay bị Thiên Diễn Châu đập sưng ngày trước của Hề Tương Lan đang run rẩy không ngớt, màu da của y vốn trắng như tuyết lại cộng thêm nhiều năm bệnh nặng, cổ tay gầy yếu bị Thịnh Tiêu cầm chặt tạo ra vòng bầm tím.

“Trưởng lão của Giãi Trĩ Tông vẫn còn có người của Khúc gia.” Hề Tương Lan đối diện với Thịnh Tiêu nên không còn can đảm chạy trốn, y giống như cuối cùng cũng biết sợ, trong giọng nói mang theo chút sợ hãi khó nhận ra.

“Nếu ta lại bị bắt về Giải Trĩ Tông, hắn chắc chắn sẽ không tha cho ta.”

Hề Tương Lan ít khi tỏ ra kinh hoảng trước mặt người khác, lúc này dù đang cố gắng che giấu nhưng vẫn không giấu được đôi mắt toát ra nỗi sợ hãi.

Y rất sợ vị trưởng lão của Khúc gia kia.

Thịnh Tiêu đột nhiên bóp lấy cằm y rồi bắt y ngửa mặt lên.

Con ngươi của Hề Tương Lan như mặt hồ gợn sóng, phảng phất chỉ cần chớp mắt nhẹ một cái là nước mắt rơi xuống ngay, sự lo lắng và sợ hãi hiện rõ mồn một ở nơi sâu nhất trong mắt y.

Thịnh Tiêu chăm chú nhìn vào đôi mắt đó hồi lâu, đột nhiên môi mỏng khẽ mấp máy.

“Trưởng lão Khúc gia, đã chết ở Nam Cảnh vào ba năm trước, hài cốt không còn.”

Hề Tương Lan hơi sửng sốt.

“Mà ngươi, Hề Tuyệt.” Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Ba năm trước từng ở lầu xanh của Nam Cảnh tận nửa năm.”

Hề Tương Lan: “…”

“Có… Có liên quan gì đến ta?” Trong mắt Hề Tương Lan toàn là ngơ ngác và kinh ngạc không hề giả vờ: “Ta là bị Giải Trĩ Tông các ngươi lùng bắt gắt gao không còn cách nào, nên mới đến lầu xanh ở Nam Cảnh giả làm hoa khôi để ẩn náu— Ai mà ngờ trưởng lão của Khúc gia đầu hai thứ tóc rồi mà còn đú đởn đến lầu xanh chơi gái, chuyện này mà cũng đổ lên đầu ta sao?”

Thịnh Tiêu nghe đến hai chữ ‘hoa khôi’ liền giật nhẹ đuôi mắt.

Thịnh Tiêu biết y sẽ không nói thật, lạnh lùng phất tay.

Thiên Diễn Châu tội nghiệp bị ném ra ngoài thuyền hoa dạo một vòng quanh Ác Kỳ Đạo nãy giờ tựa như luồng sáng phá choang cửa sổ bay vào, phát ra mấy tiếng vỡ vụn, một trăm lẻ bảy viên Thiên Diễn Châu ngoan ngoãn quấn quanh cổ tay của Thịnh Tiêu.

—Mỗi một viên Thiên Diễn Châu đều là được Thiên Diễn ban cho, thậm chí một viên trong đây còn quý hơn linh mạch Thiên Diễn.

Thoáng chốc Thiên Diễn Châu vừa xuất hiện, Hề Tương Lan tức khắc trắng bệch cả mặt, y không biết lấy đâu ra sức lực giãy thoát khỏi lồng ngực của Thịnh Tiêu, cố gắng nắm chặt vai phải, đau đến mức không nhịn được rên khẽ một tiếng.

Kình ấn trên vai phải giống như nham thạch sôi trào, nốt ruồi son như thể cắm rễ sâu trong kinh mạch phút chốc bành trướng ra, hiện lên lôi văn màu u lam từ từ tạo thành một chữ ‘Chước’.

Một trăm lẻ bảy viên Thiên Diễn Châu cũng ‘tách tách’ vang dội theo, đùng đùng bắn ra từng tia sét sáng chói.

Kình ấn phát tác làm cho Hề Tương Lan hít thở dồn dập, trên mặt chảy đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố mỉm cười, y vừa thở gấp vừa nói: “Sao hả, Thịnh tông chủ cũng muốn đổ chuyện trưởng lão Khúc gia chết già ở Nam Cảnh lên đầu ta? Được thôi, tóm lại tội danh của ta đếm không hết, không ngại gánh thêm một cái mạng đâu.”

Thịnh Tiêu im lặng không nói, búng ngón tay bắn ra Thiên Diễn Châu.

Chuỗi vòng Thiên Diễn Châu tách tách nãy giờ bỗng trở nên yên tĩnh, mỗi hạt châu xoay tròn rất nhanh, phát ra tiếng ken két giòn giã.

Hề Tương Lan nhớ ra âm thanh này.

—Năm đó lúc y vào Giải Trĩ Tông, Thịnh Tiêu cũng như vậy dùng Thiên Diễn Châu phán quyết y có tội hay không.

Khi đó tất cả một trăm lẻ tám viên Thiên Diễn Châu nhưng chỉ có một viên là hiện lên chữ ‘sát’.

Chính là vì một viên hiện chữ ‘sát’ đó mà Hề Tương Lan suýt bỏ mạng ở Giải Trĩ Tông, sau đó trốn đông trốn tây kéo dài hơi tàn suốt sáu năm trời.

Sáu năm sau, Thịnh Tiêu lại dùng Thiên Diễn Châu phán y có tội.

Hề Tương Lan buồn cười, nhưng sức nóng của kình ấn lan rộng khắp cả người khiến y nóng đến mức mồ hôi nhỏ tỏng tỏng, không lâu sau toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, tóc đen dính bết vào bên mặt.

Cơn nóng rát này quá khó chịu, khiến Hề Tương Lan không nhận ra kinh mạch bị ‘Khí Tiên Cốt’ chơi đùa thương tổn khắp ngóc ngách của mình đang có một dòng nước ấm từ từ chảy qua, đau đớn theo đó giảm bớt không ít.

Thiên Diễn Châu lục tục dừng xoay tròn, lôi văn đụng nhau bắn ra tia sét, giống như quỷ hỏa u lam đang cháy sáng.

Hề Tương Lan ngẩng đầu nhìn Thiên Diễn Châu, đầu tiên là nhìn vào một hạt châu đứng im từ đầu đến giờ, vô cùng quen thuộc.

Là hạt châu hiện lên chữ ‘sát’ phán y có tội.

Trí nhớ của Hề Tương Lan rất tốt, y nhớ năm đó trên hạt châu kia có hoa văn màu trắng rất đẹp, giống như bao phủ trong tầng sáng màu vàng của sáp ong, trông lung linh bắt mắt.

—Chỉ là không biết tại sao đã sáu năm trôi qua, hạt châu kia giống như bị bắt dầm mưa dãi nắng, tiêu điều xơ xác, trông đen nhẻm xấu xí hơn những hạt châu khác. 
Cho dù vậy, nó vẫn cứng đầu hiện lên chữ ‘sát’.

Đến chết vẫn cứng đầu.

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn Thiên Diễn Châu lần lượt dừng lại.

Mãi đến khi xung quanh trở nên yên tĩnh, khi hắn thờ ơ cúi nhìn thì con ngươi khẽ run lên.

Một trăm lẻ bảy viên Thiên Diễn Châu lẽ ra chỉ có hạt châu cứng đầu kia hiện lên chữ ‘sát’ thôi, không ngờ có bốn viên khác đứng sát bên hạt châu cứng đầu kia bỗng run lẩy bẩy, đều đồng loạt hiện lên một chữ đỏ tươi như máu…

‘ Sát’.

Tay của Thịnh Tiêu run lên.

Hề Tương Lan nhìn chằm chằm năm hạt châu kia, con ngươi màu tím dường như hiện lên lốc xoáy méo mó, mí mắt nhẹ nhàng giật giật.

Trong khoảnh khắc đó, không ai nói gì cả.

Bầu không khí xung quanh nặng nề muốn nghẹt thở, Thịnh Tiêu lạnh lùng đối mặt với Hề Tương Lan, môi mấp máy.

“Hề Tuyệt…”

Thậm chí còn chưa nói xong hai chữ này, tức khắc Hề Tương Lan không chớp mắt lấy một cái liền vung roi đen dài lên, linh lực dồi dào của ‘Khí Tiên Cốt’ chảy cuồn cuộn trong kinh mạch, xông thẳng lên Hư cảnh, sau hai tiếng ‘chát chát’, roi đen vụt tới cách mặt Thịnh Tiêu khoảng hai đốt ngón tay.

Thịnh Tiêu sửng sốt, Thiên Diễn Châu tức khắc bay tứ tán, hóa thành kết giới lôi văn ngăn cản roi dài quất tới không chút lưu tình.

“Chát—”

Một tiếng giòn giã.

Hề Tương Lan tranh thủ ngay lúc này cả người nhẹ như chim nhảy lùi ra xa, hoàn toàn không còn bộ dáng trọng thương sắp chết như vừa rồi.

Cổ tay nhỏ gầy của y run lên điều khiển roi dài vụt tới quấn chặt cột gỗ trên thuyền hoa, khẽ siết chặt.

Dây roi uốn lượn như rắn bỗng căng ra!

Một tiếng rắc vang lên, cưỡng ép giữ vững cơ thể của Hề Tương Lan đang bị đẩy lùi ra sau, chân trần ghì chặt lên sàn nhà bằng gỗ khiến mũi chân trắng nõn như ngọc của y trở nên xanh trắng mất tự nhiên.

Thịnh Tiêu đứng một mình ở đó, một trăm lẻ bảy viên Thiên Diễn Châu đầy sát khí bay quanh người hắn bắn ra tia sét đùng đùng, hắn lạnh lùng nhìn y.

Khi Thiên Diễn Châu hiện lên chữ ‘sát’, Thịnh Tiêu luôn bình tĩnh đột nhiên giống như bị nhét vào người một đống sát ý không biết từ đâu ra, ngay cả con ngươi cũng trở nên rét lạnh.

Phảng phất như biến thành sát thần mặt lạnh vô tình vô cảm.

Dù Hề Tương Lan biết mấy hạt châu hiện lên chữ ‘sát’ kia sẽ khiến Thịnh Tiêu tàn sát y không chút lưu tình, nhưng lúc y nhìn vào đôi mắt lạnh băng của hắn, hiếm khi ngẩn người ra.

Có điều y nhanh chóng tỉnh lại, nhếch môi cười khẽ một tiếng, thật giống như khoảnh khắc ngơ ngác đó chỉ là ảo giác, y thong dong vuốt gọn lại mái tóc dài xõa rối của mình, khoe ra khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa.

“Thiên Đạo đại nhân, chuyện này không có ý nghĩa gì cả— Manh mối về Tương Văn của Hề gia đang dần sáng tỏ, rõ ràng đầu sỏ là kẻ khác, nhưng ngài vẫn đuổi theo ta không tha. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa…”

Thịnh Tiêu vô cảm bắn phép bế khẩu thiền về phía y.

Hề Tương Lan vung roi lên, ‘chát’ một tiếng đánh nát luồng linh lực bay tới kia, rồi cười tủm tỉm chốt hạ một câu.

“…Ngược lại ta thật sự cảm thấy Tông chủ của Giải Trĩ Tông yêu ta chết đi sống lại đó.”

Năm viên Thiên Diễn Châu kia giống như có thần trí, chúng nó nhe nanh múa vuốt bắn sét rè rè với Hề Tương Lan.

Thịnh Tiêu liếc chúng.

Năm hạt Thiên Diễn Châu tức khắc ngoan ngoãn, chỉ có hạt Thiên Diễn Châu cứng đầu kia vẫn còn hăm he bắn sét.

“Thiên Diễn tại thượng.” Thịnh Tiêu hiển nhiên đã quen với việc y khiêu khích, thờ ơ nói: “Vụ án tàn sát Hề gia, có liên quan đến ngươi.”

Khi người khác nói ‘Thiên Diễn tại thượng’ thì luôn tỏ ra kính sợ và sùng bái, nhưng giọng nói của Thịnh Tiêu tựa như giếng cổ không gợn sóng, thật giống như đối với hắn mà nói, linh mạch Thiên Diễn được toàn bộ Thập Tam Châu tôn sùng như thần thánh cũng chỉ là một ngọn núi tầm thường không hơn không kém.

Không hề có miếng kính ý nào.

Hề Tương Lan bật cười, roi dài uốn lượn quanh người, còn thân mật lau đi vết máu trên má y.

Nếu đã xé rách da mặt, trước mắt chỉ có hai con đường có thể đi.

Một là, trong khi ‘Khí Tiên Cốt’ còn hiệu lực, để Thịnh Tiêu bỏ mạng ở đây.

Hai là…

Con ngươi màu tím của Hề Tương Lan chợt co lại, roi dài gào thét múa lượn, xé gió lao thẳng về phía Thịnh Tiêu— Y sử dụng roi dài vô cùng thuận tay, thậm chí lúc roi dài quất tới còn không chạm đến bông tuyết rơi xung quanh.

“Ầm!”

Roi dài và lôi quang đụng vào nhau phát ra tiếng kim loại ma sát chói tai, linh lực màu tím và linh lực màu xanh dương của lôi văn cuộn vào với nhau, mạng nhện nhỏ vụn bay tán loạn đầy cả thuyền hoa.

‘Tuyết Canh Ba’ dung hợp với thuyền hoa phát ra tiếng ‘két’ vang dội.

Một người còn một bước nữa là từ Hư cảnh tiến vào Đại thừa kỳ, một người chỉ dùng linh lực ‘Khí Tiên Cốt’ của Ngụy Thiên Diễn mà lại có thể đánh ngang tài ngang sức với nhau.

Thuyền hoa liên tiếp chấn động dữ dội như bị giáng sét đánh xuống.

Hề Tương Lan tiện tay tháo hoa tai vứt qua một bên, mũi chân đạp lên roi dài uốn lượn giữa không trung để mượn lực, cả người y như mũi tên rời cung vọt tới trước mặt Thịnh Tiêu đang đứng giữa lôi quang bắn sét ầm ầm nhưng không phát ra tiếng động. 

Thịnh Tiêu không chớp lấy một cái, lúc này Thiên Diễn Châu muốn giáng sét đánh xuống.

Hề Tương Lan đột nhiên quát lên: “Đông Dung—!”

Vừa dứt lời, kiếm Đông Dung ẩn thân bên hông Thịnh Tiêu tức khắc xuất hiện.

Có Thiên Diễn Châu, Thịnh Tiêu rất ít dùng đến thanh kiếm Đông Dung để giao chiến với người khác.

Đông Dung và Xuân Vũ là hai linh kiếm đều được đúc thành từ một tảng linh thạch, linh lực tương liên, Hề Tương Lan vừa kêu tên nó, Đông Dung nhanh chóng từ bên hông Thịnh Tiêu keng một tiếng bay tới, rơi vào trong tay của Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan ngước mắt lên nhìn, trên khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa của y nở một nụ cười hút hồn, kiếm vừa vào tay liền giơ lên chém xuống!

Thịnh Tiêu: “…”

Sao y dám làm vậy?!

Hề Tương Lan đương nhiên dám.

Thừa dịp Đông Dung chưa kịp nhận ra nó nhận lộn chủ, y cầm kiếm chém xuống xé rách lôi quang bao quanh người Thịnh Tiêu, khi y sắp vọt đến trước mặt hắn, năm ngón tay chợt cứa mạnh lên lưỡi kiếm, phủ máu toàn bộ thanh kiếm.

Đông Dung giờ mới nhận ra nó bị người vác tới chém chủ nhân nhà mình, vội vàng giãy giụa muốn rời khỏi.

Nhưng Hề Tương Lan không cho nó thời gian, dòng máu kia dường như bị trộn độc, thoáng hiện lên huyết quang, dứt khoát chém thẳng xuống người Thịnh Tiêu.

Kiếm linh Đông Dung thét chói tai: “A—!”

Con ngươi của Thịnh Tiêu co rụt, hắn hất nhẹ tay lên, tức khắc năm viên Thiên Diễn Châu hiện chữ ‘sát’ ngăn cản trước mặt hắn, đỡ lấy đòn tấn công của kiếm Đông Dung trong tay Hề Tương Lan.

“Keng!”

Một giọt máu trên lưỡi kiếm của Đông Dung rơi vào má của Thịnh Tiêu, ngay sau đó vang lên tiếng ‘xèo xèo’ rất nhỏ, ăn mòn một bên mặt của hắn, tạo thành vết bớt đỏ dữ tợn.

Ngay cả trong xương máu của Hề Tương Lan cũng có trộn độc.

Nhưng Thịnh Tiêu cũng không chớp mắt, bàn tay rộng lớn nâng lên duỗi thẳng tới với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy, bắt lấy cổ tay của Hề Tương Lan chưa kịp rút về.

Bịch một tiếng.

Sức lực của Thịnh Tiêu lớn đến mức không cho phép chống cự, gần như là máu lạnh vô tình bóp chặt lấy cổ của Hề Tương Lan rồi quật mạnh cơ thể mảnh khảnh đó xuống đất.

Kiếm Đông Dung đã quay về trong tay hắn, luồng sáng lạnh hiện lên, mũi kiếm đâm thẳng xuống ngực của Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan bất ngờ không kịp đề phòng, cả người y giống như con bướm gãy cánh bị đối phương đè xuống đất dễ như trở bàn tay, sau lưng đập mạnh trên sàn, suýt chút nữa hộc máu.

Ngay lúc mũi kiếm Đông Dung sắp chạm vào, y lập tức xòe năm ngón tay kết thành một nhúm linh lực cản lại mũi kiếm lạnh băng.

Mũi kiếm đâm xuống bị kết giới cản lại.

Từng chiêu đều dùng hết toàn lực chém giết, tay đều run hết lên.

“Oành!” Hề Tương Lan dùng sức hất ra, sức lực lớn đến mức khiến kiếm Đông Dung trong tay Thịnh Tiêu bị gạt bay ra xa, chật vật rơi xuống đất.

Mặt mũi của Thịnh Tiêu như phủ sương lạnh, vết bớt cháy dữ tợn một bên má từ từ lành lại, hai mắt trống rỗng không tiêu cự của hắn tràn ngập sát khí, hắn gằn ra từng chữ một giống như tuyết lở trên đỉnh núi tuyết, rung chuyển cả trời đất.

“Hề, Tuyệt.”

“Khụ khụ… Ha ha.” Hề Tương Lan bị bóp ngay chỗ trí mạng nơi cổ nhưng vẫn thong dong mỉm cười, y cười đến mức cả người run rẩy, ngón tay vùng vẫy duỗi tới níu lấy vạt áo của Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu từ trên cao nhìn xuống y, thân hình to lớn cường đại mang theo khí lạnh phà phà khiến người ta bị áp bức khó thở.

Hắn lạnh lùng nhìn ngón tay của Hề Tương Lan móc lấy vạt áo của mình, không hiểu y muốn làm gì, gằn ra từng chữ lạnh băng: “Nếu ngươi còn…”

Hề Tương Lan bỗng thốt lên: “Thịnh Vô Chước.”

Thịnh Tiêu hơi sửng sốt.

Hề Tương Lan đột nhiên bất chấp cái tay đang siết chặt cổ của mình, vừa cố gắng nắm lấy vạt áo của Thịnh Tiêu vừa ngước mặt lên, thuận thế kéo Thịnh Tiêu cúi người xuống.

Thịnh Tiêu bị động tác của y làm cho ngơ ngác một lúc.

Khi hắn phản ứng lại thì ‘con bướm’ mang theo hơi thở của mùi hoa quế nhẹ nhàng chạm vào khóe môi của hắn.

Con ngươi của Thịnh Tiêu co rụt thành chấm nhỏ.

Hề Tương Lan cho Thịnh Tiêu một nụ hôn triền miên và thân mật.

…Thậm chí còn dùng đầu lưỡi nhuốm máu cạy ra đôi môi khép chặt của Thịnh Tiêu, thở hổn hển quấn quýt môi lưỡi, cho dù đang trong tình thế căng thẳng gươm súng sẵn sàng nhưng vẫn mang đến sự ái muội không che giấu được.

Bên tai ong ong vang dội.

Huyết mạch toàn thân tuôn trào ầm ầm như nước lũ, chảy qua mỗi ngóc ngách trong kinh mạch, thậm chí cả đầu ngón tay cũng tê tê ngưa ngứa.

Kiếm Đông Dung sửng sốt, trực tiếp nằm phơi thây tại chỗ, ước gì mình bốc hơi khỏi đây.

Một trăm lẻ bảy viên Thiên Diễn Châu giống như chuỗi vòng tay bị đứt dây, cứng ngắc giữa không trung giây lát rồi rơi xuống đất đùng đùng.

Đồng thời lúc này Hoành Ngọc Độ và Phong Duật vừa mới lên tới thuyền hoa.

Phong Duật tía lia cái miệng: “Bọn họ sẽ không đánh nhau thật chứ?! Tương ái tương sát? Thật mẹ nó quá đặc sắc!

Hoành Ngọc Độ nhíu mày: “Tương Văn cấp Linh của Thịnh Tiêu rất khó nhằn, cho dù bản tâm hắn thế nào nhưng vạn sự chỉ có thể tuân theo Thiên Đạo, không thể giấu giếm— Ta nghe nói Thiên Diễn Châu cố ý phán Tương Lan có tội, mới nãy phát ra tiếng động lớn như vậy, chắc chắn hai người họ đã đánh nhau…”

Hắn đang nói bỗng ngừng lại.

Xe lăn chợt thắng gấp, bánh xe gỗ và mặt đất ma sát phát ra tiếng két chói tai, Hoành Ngọc Độ bị bất ngờ không kịp trở tay suýt chút nữa theo quán tính bay thẳng về phía trước.

Hai người đần mặt nhìn bãi chiến trường phía xa xa, không hẹn cùng giơ tay lên duỗi qua bên cạnh, muốn che mắt cho đối phương.

Hoành Ngọc Độ: “…”

Phong Duật: “…”

Phong Duật chợt kéo xe lăn lùi ra sau, mặt đỏ tới mang tai: “Đánh, đánh bằng miệng luôn rồi?! Sợ là không chỉ đánh bằng miệng thôi đâu, nếu chúng ta đến trễ hơn chút, e là bọn họ lăn vào một góc đánh thêm được ba trăm hiệp!”

Hoành Ngọc Độ: “…”

Hoành Ngọc Độ vốn bị giật mình, lúc này bị lời nói sỗ sàng của Phong Duật dọa hết hồn, bụm ngực ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn hắn.

Phong Duật tằng hắng một tiếng, lúc này mới nhận ra kiểu quân tử nho nhã như Hoành Ngọc Độ chắc chắn chưa nghe qua mấy lời châm biếm ẩn ý này nên đành cười gượng mấy tiếng, hắn đang định đẩy Hoành Ngọc Độ đi thì lại nghe sau lưng truyền đến tiếng nói của Hề Tương Lan…

“—Nghe lệnh, nhận lệnh, hộ lệnh!”

Chim lưu ly rít lên một tiếng.

Linh lực ‘Hoán Minh Nguyệt’ chợt lan tràn ra toàn bộ thuyền hoa.

Khóe miệng của Hoành Ngọc Độ không khỏi giật giật, lờ mờ có linh cảm bất ổn.

***

Giữa môi của Hề Tương Lan tỏa ra hương hoa quế thoang thoảng, cưỡng ép đổ vào trong miệng Thịnh Tiêu, thậm chí y còn không sợ chết quấn lấy lưỡi của hắn, tranh thủ lúc Thịnh Tiêu đang ngẩn ra, máu nơi đầu lưỡi của y bỗng chốc tràn ra, mang theo mùi vị ngọt ngào lạ kỳ.

Đó không giống vị rỉ sắt của máu, ngược lại giống như…

Hoa quỳnh nở rộ.

Cả người Thịnh Tiêu chấn động, lập tức muốn đẩy y ra.

Nhưng đã chậm.

Máu của Hề Tương Lan có chứa kịch độc, một giọt máu nơi đầu lưỡi đủ cho một tu sĩ sắp thăng lên Đại thừa kỳ như Thịnh Tiêu cũng phải trì trệ linh lực trong phút chốc.

Con ngươi của Thịnh Tiêu dường như co rụt thành chấm nhỏ, toàn thân hắn cứng như đá, cái tay đang bóp cổ Hề Tương Lan không thể dùng lực, thậm chí còn không thể nhấc chân lùi ra sau.

Rõ ràng là một nụ hôn sâu thân mật, nhưng trong đáy mắt của hai người đều là tính kế vô tình và rét lạnh hơn băng tuyết.

Ngược lại Hề Tương Lan hôn đến mức tự làm cho eo của mình mềm oặt, phát hiện Thịnh Tiêu đã không thể cử động, cuối cùng y mới thả người ra, khóe mắt đỏ ửng như thoa phấn, con ngươi ầng ậc hơi nước, hít thở dồn dập, một giọt nước đọng trên hàng mi dài theo cử động lăn xuống gò má.

Một giọt máu đầu lưỡi không giữ chân Thịnh Tiêu được lâu, Hề Tương Lan vừa thở hổn hển vừa run run co năm ngón tay lại nắm chặt.

Tiếng ngọc lưu ly vỡ nát vang lên, cả năm miếng ngọc giản lưu ly mà Hoành Ngọc Độ cho y mượn đều bị y gắng gượng bóp vỡ hết, ánh sáng theo lưu ly bị vỡ tỏa ra trong lòng bàn tay.

Lúc còn ở Thiên Diễn học cung, Hề Tương Lan luôn tìm Hoành Ngọc Độ hỏi mượn chim lưu ly để bảo vệ tính mạng.

—Năm đó khi y làm gãy quỷ đao của Phong Duật dẫn đến bị vạn quỷ đuổi giết, từng dùng ‘Nghe lệnh, nhận lệnh, hộ lệnh’ này cưỡng ép bắt trói Thịnh Tiêu tới làm vệ sĩ, nên mới cứu được cái mạng nhỏ của mình.

Lần này vì để phòng ngừa bất trắc, Hề Tương Lan lại hỏi mượn năm miếng ngọc giản ‘Hoán Minh Nguyệt’.

Lúc này y không chút do dự liền dùng hết cả năm cái, cho dù Thịnh Tiêu có bản lãnh thông thiên thì cũng phải chịu không được chạm vào y trong vòng một tháng, thậm chí còn phải để y tùy ý sai khiến.

Linh lực toát ra từ chim lưu ly vỡ xuyên vào ngực Thịnh Tiêu, phút chốc hóa thành từng luồng linh lực ùn ùn kéo đến khóa chặt Thần hồn của hắn!

Ta có chim lưu ly, có thể đổi lấy trăng sáng.

Cả người Thịnh Tiêu chấn động, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hề Tương Lan.

Sau khi ‘Hoán Minh Nguyệt’ phát huy công hiệu, Hề Tương Lan không còn lo tính mạng bị đe dọa nữa, y kiệt sức nằm bệt xuống đất, lúc gác mu bàn tay lên trán thì không khỏi bật cười ra tiếng.

Mái tóc đen nhánh xõa rối ra đất, tuyết rơi đọng thành lớp dày hòa với áo bào đỏ dính máu, giống như đóa hoa đỏ rực nở rộ giữa rừng dây leo đen nhanh chằng chịt, tỏa ra kịch độc chết người.

Đẹp nhưng khiến người ta sợ hãi chỉ dám nhìn xa xa.

Chỉ dựa vào linh lực bây giờ của Hề Tương Lan e là không thể lấy mạng Thịnh Tiêu ngay tại đây được.

Một tháng ‘Nghe lệnh nhận lệnh hộ lệnh’ đủ để Hề Tương Lan bình an vô sự dưới sự ép buộc của Thịnh Tiêu, có thể rảnh tay đi Trung Châu tìm Ứng Xảo Nhi, từ đó điều tra ra kẻ đầu sỏ tàn sát Hề gia.

Đây là con đường khác mà y đã chọn.

Đã qua sáu năm, Thịnh Tiêu vốn nghĩ kế hoạch của mình chu toàn không kẽ hở, nhưng lại một lần nữa bị Hề Tương Lan dùng chiêu cũ tính kế thành công, sắc mặt hắn âm trầm như muốn vắt ra xô nước, tầm mắt lạnh băng khóa chặt lấy Hề Tương Lan.

“Thịnh tông chủ.” Hề Tương Lan lười biếng mở đôi mắt hẹp dài, cười nhạt nói: “Ta không thích tay của ngài, quá nhiều vết chai, cộm ta không thoải mái. Ngài có thể dùng tay mình sờ chỗ khác được không?”

Thịnh Tiêu: “…”

Thịnh Tiêu bạnh quai hàm, ánh mắt lạnh băng như nổi lên gió tuyết lốc xoáy.

“Hề Tuyệt—”

“Có mặt.” Hề Tương Lan híp mắt nhận ra khẩu hình miệng của hắn, cười cợt: “Có điều vẫn là khuyên Thịnh tông chủ nên lễ độ với ta một chút, nếu không ta mà mất trí, không biết lại muốn dùng ‘Hoán Minh Nguyệt’ làm ra chuyện nhục nhã nào đó, vấy bẩn sự trong sạch của Thiên Đạo đại nhân tôn quý đây.”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y.

Hề Tương Lan cười khẽ một tiếng, nhấc tay lên đẩy cái tay không còn sức uy hiếp của Thịnh Tiêu ra, sau đó hơi nhổm người lên đối diện với Thịnh Tiêu, dịu dàng nói: “Hay là nói Thịnh tông chủ ăn ngon quen vị, đã…”

Nửa lời suồng sã còn lại chưa được nói ra, Hề Tương Lan không chớp mắt kề sát vào rồi quang minh chính đại hôn một cái chóc lên má Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu bỗng đứng phắt dậy!

Có lẽ hắn bị chọc giận, những viên Thiên Diễn Châu rơi rải rác trên đất đều run rẩy dữ dội, trên mặt hắn vẫn lạnh lùng như mọi ngày, nhưng ánh mắt lại tối đen, giống như có thể giết người bất cứ lúc nào.

Hề Tương Lan nằm trên đất cười phá lên.

Y liếm khóe môi, cảm giác giống như gặm trúng một miếng băng vụn, làm đầu lưỡi tê mát.

Thịnh Tiêu phất tay áo bỏ đi.

Hề Tương Lan chăm chú nhìn bóng lưng rời đi của hắn, đột nhiên trong tim phổi bẩn đục bị bao bọc bởi lớp ngụy trang chồng chất, hư tình giả ý không đếm xuể của y hiếm khi có được một chút thật lòng đầm đìa máu đỏ tươi.

Nếu như không phải vì Thiên Diễn, có lẽ bọn họ sẽ không có cuộc gặp mặt như ngày hôm nay, toàn bộ đều là do tính toán dối trá của y mà ra.

Nhưng cuối cùng…

Hề Tương Lan ngẩn ngơ nghĩ thầm: “Cuối cùng là ta chỉ muốn sống sót mà thôi.”

Thịnh Tiêu im lặng lau sạch vết máu dính trên môi, đi tới mấy bước mới phát hiện có người khác trên thuyền hoa.

Hoành Ngọc Độ và Phong Duật một ngồi một đứng, đang giơ tay che mắt cho nhau, mang theo vẻ mặt ‘phi lễ chớ nhìn’ đầy chết lặng.

Thịnh Tiêu: “…”

Phong Duật nhận ra có tầm mắt sắc lẻm như đao lia tới chỗ mình, hắn nhanh chóng đè tay Hoành Ngọc Độ xuống, rồi nghiêm túc giơ hai ngón tay lên trời.

“Chúng ta thề, không nhìn thấy gì cả, cầu xin Thịnh tông chủ đừng giết chúng ta diệt khẩu.”

Dù Phong Duật được xem chuyện vui ngàn năm có một mà hưng phấn muốn chết, nhưng hắn biết muốn xem chuyện vui của Thịnh Tiêu thì cái mạng phải đủ cứng mới được.

Thiên Diễn Châu rơi vương vãi trên đất bị lôi quang dẫn dắt, nhanh chóng nối thành chuỗi vòng đeo lên cổ tay của Thịnh Tiêu. 

Thịnh Tiêu không nói gì, chẳng qua lạnh lùng trừng Hoành Ngọc Độ.

Hoành Ngọc Độ cho Hề Tương Lan mượn ‘Hoán Minh Nguyệt’, không ngờ lại bị y dùng lên người bạn tốt của mình, hắn hơi khó xử, cúi thấp đầu nhìn mũi chân của mình, chột dạ im thin thít.

Thịnh Tiêu dời mắt về, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng lười, dùng linh lực truyền âm.

“Tìm ra tất cả những bức tranh Tương Văn khác trên thuyền hoa rồi đem về.”

Hạch Chu Thành ở Ác Kỳ Đạo mua bán Tương Văn, Thịnh Tiêu bị người công khai sử dụng như kiếm, nhưng hắn cũng không ngại.

Linh mạch Thiên Diễn ở Trung Châu đều bị các đại thế gia độc chiếm trong tay, nếu có người ở Ác Kỳ Đạo lén lút buôn bán Tương Văn thì hoàn toàn không có lợi gì với họ.

Phong Duật tức giận nói: “Này, ngươi coi ta là thuộc hạ của ngươi hay gì, cái con bé Thượng Nguyên ngáo ngơ của ngươi đâu?”

Thịnh Tiêu siết chặt nắm tay, Thiên Diễn Châu trên cổ tay hắn không hiểu sao xoay vòng liên tục, có vẻ như… Rất tức giận?

Hoành Ngọc Độ gần như biết hết tính tình của từng người ở Chư Hành Trai, hắn cẩn thận nhìn Thịnh Tiêu hồi lâu, thầm nghĩ Thịnh Tiêu tức giận vì bị cưỡng hôn, hay là vì lại bị Hề Tương Lan dùng ‘Hoán Minh Nguyệt’ tính kế nên thẹn quá hóa giận?

Hắn thật sự đoán không ra.

Có lẽ Thịnh Tiêu quả thật tức giận đến mức không muốn nói một câu nào, mặc kệ Phong Duật đứng đó lải nhải.

Hoành Ngọc Độ tự biết đuối lý, ngược lại nguyện ý làm tay sai cho hắn lần này, hắn lén giật ống tay áo của Phong Duật, thầm nghĩ mau im miệng giùm cái. 

Phong Duật không hiểu mô tê gì nên quay đầu trừng hắn.

“Được rồi, ta giúp ngươi làm chuyện này.” Hoành Ngọc Độ ôn hòa nói: “Còn Tương Lan…”

Hắn muốn nhắc nhở Hề Tương Lan mấy câu, nhưng tu vi của Thịnh Tiêu cao hơn hắn, nếu truyền âm chắc chắn sẽ bị phát hiện nên đành phải nhịn xuống, cất giọng dịu dàng: “Tương Lan đã dùng ‘Khí Tiên Cốt’, thứ đó sau khi hết công hiệu sợ là chỉ còn… Mười ngày! …Trong lúc thương nặng, ngươi hãy mang hắn tới Dược Tông tìm tiểu độc vật đi, xem coi có thể chữa khỏi cho hắn không, để hắn đỡ phải chịu khổ.”

Thịnh Tiêu phất tay, ý bảo hắn đi nhanh lên để khỏi chướng mắt.

Hoành Ngọc Độ lặng lẽ than thở, nhìn Hề Tương Lan chật vật đứng lên rồi lại lảo đảo té ngã ra đất, nói: “Tương Lan à, chỉ còn… Mười ngày! Đến lúc đó Thiên Diễn học cung sẽ ngưng thu nhận học sinh.”

Hề Tương Lan vất vả lắm mới tìm được bùa hộ mạng, tâm trạng cực kỳ tốt, hiện đang quỳ gối chống tay trên đất hết ngó đông lại nhìn tay, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Y ngẩng đầu nhận ra khẩu hình miệng của Hoành Ngọc Độ, nhưng không nghe được ẩn ý trong lời nói, y cười tủm tỉm đáp: “Được.”

Hoành Ngọc Độ: “…”

Rốt cuộc y có phát hiện ra ám chỉ của hắn không?

‘Hoán Minh Nguyệt’ chỉ có hiệu lực với Thịnh Tiêu trong mười ngày, nếu Hề Tương Lan hoàn toàn không biết, sau mười ngày vẫn chúi đầu đi tìm chết, vậy…

Cảnh tượng đó quá bi thảm, Hoành Ngọc Độ không dám nhìn.

Hoành Ngọc Độ bị Phong Duật hùng hổ đẩy đi, hắn do dự một chốc vẫn cảm thấy không đành lòng, vò mẻ chẳng sợ nứt quay đầu truyền âm với Hề Tương Lan.

“Tương Lan, Hoán Minh Nguyệt chỉ có tác dụng mười ngày với Thịnh Tiêu, ngươi nhớ phải cẩn thận, đừng làm ra chuyện gì quá đáng kẻo đắc tội hắn.”

Thịnh Tiêu lạnh lùng trừng hắn.

Hoành Ngọc giả vờ không thấy, ôm chút may mắn nhìn Hề Tương Lan.

Lúc nãy Hề Tương Lan sợ Thịnh Tiêu dùng tiếng sấm đối phó mình nên mới cố ý tháo hoa tai xuống, lúc này y tìm thấy nó rớt ở trong góc, cầm lên điều chỉnh hồi lâu mới đeo lên tai.

Âm thanh xung quanh từng chút truyền vào màng nhĩ.

Y phát hiện Hoành Ngọc Độ đang nhìn mình, khó hiểu hỏi: “Hả? Sao thế?”

Y đã bỏ lỡ gì sao?

Hoành Ngọc Độ: “…”

Rốt cuộc có nghe không vậy trời?!

Ánh mắt của Thịnh Tiêu như muốn ăn thịt người, Hoành Ngọc Độ đành phải đi ba bước ngoái đầu nhìn một lần.

Hề Tương Lan hoàn toàn chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy sau sáu năm xa cách, Hoành gà mẹ sao càng ngày càng trở nên dông dài thế không biết, nhìn ánh mắt quyến luyến không nỡ lúc rời đi của hắn, giống như là ánh mắt tràn ngập đồng tình lẫn thương hại nhìn y lần cuối cùng. 

Thật là hiền từ.

Phong Duật léo nhéo và Hoành Ngọc Độ mẹ hiền vừa đi khuất, toàn bộ thuyền hoa lạnh băng chỉ còn lại Hề Tương Lan và Thịnh Tiêu.

Hề Tương Lan nhìn thân hình cao ngất như ngọn núi tuyết của Thịnh Tiêu, đôi mắt cong cong, cười tủm tỉm nói: “Thịnh tông chủ, ta đứng không nổi, phiền người bế ta rời khỏi đây.”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y.

Hề Tương Lan không sợ hãi, phách lối nhìn lại.

Chẳng qua bắp chân của y bên dưới vạt áo bào đang cố nén cơn run rẩy dữ dội, giống như chịu đựng đau đớn.

Thịnh Tiêu hít sâu một hơi.

Nếu là lúc giao chiến thì hắn có thể một chưởng đánh nát linh lực của ‘Hoán Minh Nguyệt’, thoát khỏi khống chế ngôn linh của Hoành Ngọc Độ, thế nhưng ngọc giản lưu ly này lại hoàn toàn khác với ngọc giản lưu ly tạo thành lồng giam hoặc kiếm lưu ly.

Cho dù Thịnh Tiêu khó chịu ra mặt đến mấy nhưng dưới sự khống chế Thần hồn của ‘Hoán Minh Nguyệt’, hắn chỉ có thể nghe theo sai khiến của Hề Tương Lan.

Đây cũng là chỗ đáng sợ của Tương Văn cấp Linh.

Thịnh Tiêu vác cái mặt lạnh tanh đi tới trước mặt Hề Tương Lan, cúi người bế ngang y vào trong lồng ngực rộng rãi.

Khuôn mặt của Hề Tương Lan xinh đẹp tỏa sáng, nếu nhìn kỹ còn thấy một bên má có dấu chân mèo hồng hồng chưa tan, lúc cười lên phảng phất có nét ngây thơ hồn nhiên của trẻ con.

Bắp chân của y vô lực buông thỏng, có vẻ không thể cử động được.

Thịnh Tiêu ngẩn ra, liếc mắt nhìn y.

Hề Tương Lan dùng sức co duỗi bắp chân, sắc mặt vẫn còn xanh xao nhưng lại nở nụ cười tươi rói với hắn: “Hi!”

Thịnh Tiêu: “…”

===Hết chương 22===