Sau Khi Quỷ Vương Bị Đụng Phong Ấn

Chương 16: Gặp nhau (1)



Tác giả: Nhất Tràng Đông Vũ

Edit: Nguyệt Ảnh

Thuật sĩ nhất mạch đã từng đông đúc nhân tài, hạng người kinh tài tuyệt diễm tầng tầng lớp lớp, các đời gia chủ càng là tay cầm trọng bảo, tùy tiện tung hoành tại Tam giới.

Chỉ là vạn vật có luân hồi, cực thịnh tất sẽ suy.

Sau Tam giới đại chiến, thuật sĩ nhất mạch tử thương thảm trọng, gia chủ Ngọc Thiên Âm chết trận, nhân tài dần dần điêu tàn.

Huyền Phái, Đạo giáo, Phật môn bị áp chế bắt đầu quật khởi, môn hạ đệ tử 3000, song song với nhau trở thành tam đại siêu cấp môn phái của Huyền Học Giới.

Các môn phái mới nổi như Khống Âm Phái, Cổ Độc Phái, Mị Linh Phái, Dược Các bốn nhà cũng sánh vai nhau đứng ổn định sau tam đại siêu cấp môn phái, được xưng tứ đại nhất lưu giáo phái.

Các tiểu môn tiểu phái còn lại chỉ cần có thể bảo toàn từ trong chiến hỏa đều ngày càng phát triển, trong ngàn năm nay thỏa sức hô mưa gọi gió.

Chỉ có thuật sĩ nhất mạch càng ngày càng nghèo túng.

Đối với chuyện này, các môn phái khác của Huyền Học Giới không giúp đỡ cũng không khinh nhục, bọn họ cứ như vậy thờ ơ lạnh nhạt, coi như Ngọc Thị nhất tộc không tồn tại.

Huyền Học Giới mở ra trường học cho đệ tử Huyền Học Giới, thế hệ tuổi trẻ Huyền Học Giới đều nhận được thư mời nhập học, Ngọc Tế không có.

Huyền Học Giới tổ chức thi đấu thuật pháp giữa thế hệ tuổi trẻ, phần thưởng vô cùng phong phú, người trẻ tuổi tại Huyền Học Giới đều được tham gia, Ngọc Tế không được.

Mỗi năm, cha mẹ đều sẽ mang Ngọc Tế đứng nhìn từ xa xa, cho Ngọc Tế kiến thức thuật pháp của các nhà, sau đó lại dẫn Ngọc Tế rời đi.

Mười năm trước, Ngọc Tế mười sáu tuổi.

Cha mẹ Ngọc Tế ra ngoài làm nhiệm vụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ngọc Tế tìm kiếm ở nơi cha mẹ làm nhiệm vụ ròng rã suốt một năm, không tìm được bất kỳ tin tức gì.

Cha mẹ hắn, linh phách vô tung, thi cốt vô tồn.

Ngọc Tế thiết lập linh đường tại Ngọc Trạch.

Suốt bảy ngày, ba đại siêu cấp môn phái trên Huyền Sơn, trên vạn tên đệ tử, thế nhưng không ai tới, ngay cả Phật môn suốt ngày chúng sinh bình đẳng cũng không một người đến.

Ngọc Tế không hiểu.

Không hiểu Ngọc Thị nhất tộc đã làm ra chuyện gì khiến cho các giáo phái ghét bỏ như vậy, hay là do lòng người vốn lạnh nhạt như vậy.

Tang lễ xong xuôi, Ngọc Tế rời khỏi Huyền Sơn, vào ở trong ký túc xá trường học của nhân gian, một lần rời đi này đến tận bây giờ, suốt mười năm.

Mười năm mưa gió phiêu bạt, cùng sự im lặng làm lơ, khiến cho Ngọc Tế dần dần lạnh tâm, không còn rối rắm hai từ "Nhân tính" phức tạp này nữa, cũng phai nhạt quan hệ giữa hắn cùng Huyền Học Giới.

Chẳng qua chỉ là tồn tại trong Huyền Học Giới mà thôi.

Mười năm qua đi, khư trần phù Ngọc Tế dán ở trong phòng sớm đã không còn linh khí chống đỡ, bị mưa gió ăn mòn thành từng tờ giấy lộn phế thải.

Tiểu lâu cùng với hành lang sạch sẽ đã phủ kín một tầng bụi thật dày, làm mất đi màu sắc vốn có của nó, lộ ra vẻ suy sụp cũ nát.

Ngọc Tế nâng tay phải lên, lăng không vẽ một lá khư trần phù.

Linh khí mềm nhẹ cuốn theo gió lướt qua trên mặt đất, trên nóc nhà, trên hành lang, mang theo từng mảnh bụi đất rời đi.

Gió nhẹ qua đi, trong viện đã gọn gàng sạch sẽ.

Giống như dáng vẻ trong trí nhớ của Ngọc Tế.

Giữa sườn núi phía sau tổ trạch là một tổ từ*.

*mộ tổ, nhà thờ tổ

Khi Ngọc Tế dẫm lên thảm lá rụng thật dày, từng bước một đi đến tổ từ, mặt trời đã ngả về tây.

"Liệt tổ liệt tông Ngọc gia, con cháu bất hiếu Ngọc Tế đến bái."

Ngọc Tế quỳ trên mặt đất, cái trán dập đầu xuống đất, phát ra tiếng "cốp".

Dập đầu ba lần, Ngọc Tế đứng thẳng eo, nâng sinh thần bát tự của Hầu Nghiệp lên: "Liệt tổ, đây là bạn lữ của ta, hắn kêu Hầu Nghiệp, là người ta đã thích từ nhỏ, hôm nay ta cùng hắn lập khế ước."

Khi còn nhỏ cha mẹ Ngọc Tế đã dạy dỗ hắn, thuật sĩ nhất mạch điêu tàn, cần hắn truyền thừa hương khói của Ngọc gia thuật sĩ nhất mạch.

Hiện giờ hắn lập khế ước cùng Quỷ Vương, cũng tương đương với đoạn mất hương khói Ngọc gia, Ngọc Tế hổ thẹn.

Ngọc Tế quỳ trọn vẹn bảy canh giờ mới đứng dậy xuống núi.

Đại môn dày nặng dần dần đóng lại.

Bên trong tổ từ đèn trường minh lúc mờ lúc tỏ, giống như có tiếng than nhẹ truyền đến.

Khi Ngọc Tế xuống núi, ánh trăng đã sáng tỏ.

Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào trên hành lang, một nửa rực rỡ một nửa âm u, Ngọc Tế đạp lên ranh giới giữa âm và dương, ngựa quen đường cũ tìm được nội viện hắn đã ở mười mấy năm.

Trong phòng ngoại trừ nhiều hơn một tầng bụi đất dày, phòng ốc không có gì khác biệt so với trước khi hắn rời đi.

Dùng khư trần phù phủi đi bụi đất, Ngọc Tế mặc nguyên quần áo nằm xuống.

Không biết là do trở về chốn cũ gợi lên chuyện cũ trong nội tâm, hay là do trong nhà có anh linh chưa rời đi muốn tiến vào giấc mộng, Ngọc Tế đã lâu rồi chưa có mộng hôm nay lại nằm mơ thấy một giấc mộng phức tạp.

Trong mộng, là một đám người đang hoảng loạn.

"Máu! Phu nhân chảy máu rất nhiều! Mau lấy Bổ Khí Đan!"

"Ngừng rồi, ngừng rồi."

"Đầu ra rồi, ra rồi! Phu nhân chịu đựng!"

Trong phòng, một đám nữ nhân đang ồn ào.

Ngoài phòng, một nam nhân trung niên cùng một nam tử trẻ tuổi sắc mặt nôn nóng đứng ở cửa.

"Oa oa"

Một trận khóc vang lảnh lót vang lên.

"Chúc mừng phu nhân, là một bé trai!"

Trong phòng, sau khi hoảng loạn qua đi là một mảnh vui sướng.

Mà ngoài phòng, nam nhân lớn tuổi nhìn về phía trăng tròn, thở dài.

"15 tháng 7, lục âm trăng tròn thành thất hung, mệnh cách của đứa nhỏ này...... Quá hung......"

Vợ con bình an, cảm xúc nôn nóng của nam nhân trẻ tuổi cũng ổn định lại, trên mặt mang theo nụ cười: "Con cùng Nguyệt Nhi nhất định sẽ tận hết khả năng bảo hộ đứa nhỏ vượt qua thất hung."

Nam nhân trẻ tuổi nhìn không trung rộng lớn: "Thất hung qua đi, con ta nhất định có thể thoát ly nỗi khổ sinh tử luân hồi, từ đây tiêu dao!"

Trong mộng, Ngọc Tế tựa hồ thấy được cảnh tượng lúc hắn sinh ra, nhưng cảnh tượng mơ mơ hồ hồ, âm thanh cũng chỉ loáng thoáng không nghe rõ, tựa như hết thảy đều cách một tầng sa.

Ngọc Tế tiến về phía trước một bước, những cảnh tượng đó lại cách xa hắn một bước, hắn chỉ có thể cách một tầng sa mơ mơ hồ hồ, nhìn một "hắn" khác dưới sự che chở tỉ mỉ của cha mẹ, trưởng thành tới năm ba bốn tuổi.

Sau đó, hắn nhìn mình năm ba bốn tuổi bị một đệ tử Huyền Học Phái trộm ném ở nơi hung địa dưới chân núi Huyền Sơn.

Nhìn thấy một "mình" nho nhỏ bị hung quỷ phiêu đãng trong hung địa hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, hồn phách ly thể.

"Đến......"

"Đến đây......"

Trong mơ hồ, hắn nghe được một âm thanh đến từ nơi rất xa xôi, âm thanh kia âm sắc thanh nhuận trầm thấp, mang theo mê hoặc nồng đậm, hồn phách ly thể của hắn khi còn nhỏ cứ như vậy lững lờ trôi, đi theo tiếng gọi của âm thanh.

Ngọc Tế cũng nhấc chân đi theo hồn phách nhỏ của mình trong mộng, cùng trôi về phía âm thanh truyền đến.

Càng ngày càng đen, càng ngày càng lạnh.

Lạnh đến Ngọc Tế cảm thấy mình sắp bị đông chết.

Ngay khi Ngọc Tế bị đông lạnh đến thần hồn sắp vỡ nát, trước ngực đột nhiên trào ra một dòng nước ấm, dần dần lan tỏa đến khắp toàn thân, cũng lan tỏa đến thần hồn của Ngọc Tế.

Trước mắt Ngọc Tế đột nhiên xuất hiện một tòa cung điện.

Cung điện nguy nga rộng lớn, nóc nhà điêu long được tám cây Bàn Long Trụ màu đỏ thắm chống đỡ, thảm đỏ rộng trên trăm mét trải dài một đường từ đại môn cung điện đến phía dưới 9 bậc thang màu hoàng kim.

Trên 9 bậc thang bày biện một hoàng kim vương tọa tinh mỹ có thể so sánh cùng giường đôi hiện đại, trên vương tọa, nam nhân tóc đen mặc huyền y nhắm mắt nằm nghiêng, giống như đang ngủ say.

Hồn phách còn nhỏ của hắn giống như kẻ xâm nhập lỗ mãng, quấy rầy giấc ngủ của nam nhân, khiến cho nam nhân trên vương tọa mở bừng hai mắt. Đó là một đôi mắt không có đồng tử, cũng không có lòng trắng, chỉ có một mảnh huyết sắc.

"Hử? Thất hung?"

Con ngươi huyết sắc nhìn quét qua hồn phách nho nhỏ, nam nhân tuấn mỹ nhướng mày, tựa hồ có chút kinh ngạc.

"Ngươi tên gì?"

Quan sát một lúc sau, nam nhân cười khẽ.

Người thật đẹp!

Cười cũng thật đẹp!

Trái tim của tiểu Ngọc Tế đập bình bịch.

"Tôi...... Tôi tên Ngọc Tế."

Nam nhân câu môi: "Ngọc Tế? Ta đẹp sao?"

Âm thanh nam nhân trầm thấp, thời điểm đọc hai chữ Ngọc Tế thì ngữ điệu chậm lại, giống như ái muội khiêu khích.

Trái tim tiểu Ngọc Tế nhảy bang bang, dùng sức gật đầu.

Sau đó, Ngọc Tế nghe thấy nam nhân dùng âm thanh trầm thấp mang theo ý cười nói: "Vậy, chờ ngươi lớn lên gả cho ta, được không?"

"Được!"

Ngọc Tế gật đầu cái rụp.

Hắn không biết gả là cái gì, cũng không biết đạo lữ là cái gì, hắn chỉ biết hắn muốn đáp ứng.

Ngọc Tế đáp ứng không chút do dự làm cho nam nhân sửng sốt một lát, một lát sau, nam nhân đột nhiên thoải mái cười to, trong tiếng cười mang theo hào sảng thư lãng: "Vậy ta đây sẽ nhớ kỹ, về sau có hối hận cũng vô dụng, nhóc con mau lớn nhanh đi, đến khi ngươi trưởng thành, ta sẽ cưới ngươi!"

"Chờ đến khi thời cơ thích hợp, ta sẽ tìm ngươi. Thật mong chờ lần tiếp theo chúng ta gặp mặt, bạn lữ của ta."

Tay áo dài của nam nhân tuấn mỹ vung lên, âm khí hồn hậu bao bọc lấy hồn phách tiểu Ngọc Tế, đưa hắn trở về.

Tiễn được tiểu Ngọc Tế đi, nam nhân khép hờ hai tròng mắt đỏ như máu, đột nhiên nhìn về phía Ngọc Tế đang đứng, ánh mắt lãnh khốc sắc bén, vô cùng lạnh lùng.

Ngọc Tế cả kinh, đột nhiên tỉnh lại.

Ánh trăng mờ ảo, đêm khuya trong núi tĩnh mịch vô cùng.

Ngọc Tế từ cửa sổ nhìn ra xa, nhìn thấy một mặt trăng tròn.

Ngọc Tế nửa đêm bừng tỉnh, không ngủ được.

Mà trong lúc này, trên diễn đàn của Huyền Học Giới cũng náo nhiệt vô cùng.

"Sinh thời ta vậy mà được nhìn thấy vĩnh thế hôn khế!"

"Ngọc Tế là hậu nhân Ngọc Thị, Quỷ Vương so với Ngọc Tế lớn hơn những 3000 tuổi a, khoảng cách thế hệ đã lớn thành biển, chưa kể đến từ xưa nhân quỷ vốn thù đồ, bọn họ có thể yên ổn sống chung sao? Sớm muộn gì cũng xong!"

"Ngươi không nghe thấy hôm nay khi lập khế ước, Ngọc Tế nói những gì sao? Quỷ Vương chỉ đích danh muốn hắn, nếu hắn không đi, Quỷ Vương sẽ phá phong ấn tàn sát Tam giới! Ngọc Tế rõ ràng là bị động, giống như hòa thân thời cổ đại vậy!"

"Nếu nói là hòa thân, vậy sao Ngọc Tế hôm nay lại còn náo loạn? Nhân Chủ tốt xấu gì cũng là chủ của Nhân giới, Ngọc Tế sao có thể vô lễ, không tôn kính trưởng bối như vậy!?"

"Sư phụ của ta nói, vĩnh thế hôn khế là do Nhân Chủ tự quyết định, Ngọc Tế căn bản không biết sự tình nên mới nổi bão tại chỗ. Các ngươi cũng biết phong cách hành sự của thuật sĩ nhất mạch, chính là cái loại không hài lòng thì vung nắm đấm."

"Ha ha, nhất tổn câu tổn, Nhân Chủ đây là muốn sau khi Ngọc Tế cùng Quỷ Vương kết vĩnh thế hôn khế thì giết chết Ngọc Tế trọng thương Quỷ Vương! Nếu như có người từng bước tính kế lấy mạng ngươi như vậy, ngươi còn chịu ngồi yên sao!?"

Diễn đàn Tam giới trong nháy mắt yên tĩnh.

"Ta chỉ tò mò, lúc bạch bạch cùng Quỷ Vương hung tàn nhất trong lịch sử kia, Ngọc Tế có thể đột nhiên kích động, một phát đập Quỷ Vương đến hồn phi phách tán hay không?"

"Thuật sĩ nhất mạch từ trước đến nay đều bắt quỷ luyện đan chế phù. Quan hệ cùng với quỷ đại khái giống như...... quan hệ giữa chúng ta cùng với kem, thịt kho tàu hay sườn xào chua ngọt vậy. Thử nghĩ xem, các ngươi sẽ có dục vọng bạch bạch cùng với heo bò hay kem sao? Theo lý đó, Ngọc Tế sao có thể bạch bạch cùng với Quỷ Vương được, các ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi!"

"Đậu má! Có độc!"

"Đậu má! Có độc!"

Cuộc đối thoại có độc này Ngọc Tế không hề biết, hắn tắt điện thoại, trải bức họa cùng với sinh thần bát tự của Quỷ Vương lên giường, lẳng lặng mà nhìn.

Nhìn một lúc, Ngọc Tế nghiêng thân ngủ rồi.

Ngọc Tế biết mình lại nằm mơ.

Trong mộng, hắn đang đi trên một con đường vừa tối vừa lạnh.

Loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng gào rống thê lương của nhân loại, tựa hồ có người đang chịu đựng khổ hình cực đoan.

Ngọc Tế cảm thấy càng ngày càng lạnh, muốn dừng lại, nhưng chỗ sâu trong màn sương đen kia như có người đang gọi hắn, từng tiếng từng tiếng, làm hắn không tự chủ được tiếp tục tiến sâu.

"Ngọc Tế, đến......"

Tiếng gọi kia, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!

Ngọc Tế tay chân cứng đờ tiến lên phía trước một bước, con đường rộng mở thông suốt.

Tay chân đông lạnh đến không còn tri giác bắt đầu ấm lại, cũng càng ngày càng nóng.

Xuất hiện trước mắt Ngọc Tế là một tòa cung điện.

Bốn góc đại điện treo đèn lồng đỏ rực, trên tám cây Bàn Long Trụ rũ xuống lụa đỏ, còn có vải vóc đỏ tươi từ bốn phía hội tụ lại chính giữa trần nhà, tạo thành một đóa hoa hồng diễm lệ, nhụy hoa là một chiếc đèn trường minh tinh xảo đang lay động.

Nam nhân mặc áo tân lang màu đỏ rực đang đứng dưới đèn trường minh: "Tiểu đạo lữ của ta, em đã đến rồi."

"Em trưởng thành."