Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 37: Hai đứa trẻ



Bên trong xe vang lên một tiếng chuông nhắc nhở, ông cụ Mạc cầm điện thoại, lấy mắt kính ra. Sau khi đeo kính mắt thì xem điện thoại một lúc lâu.

Mạc Thành Hoàn ngồi ở bên cạnh, ánh mắt đảo qua điện thoại của ông cụ Mạc.

Tiếng chuông này khác hẳn với tiếng chuông nhận tin nhắn bình thường, hẳn là đặc biệt cài đặt.

"Con người bây giờ đúng là." Ông cụ Mạc thở dài, tắt điện thoại, cất kính lão đi.

"Ông nội." Mạc Thành Hoàn nhìn về phía ông cụ Mạc: "Xảy ra chuyện gì ạ?"

"Không có gì." Ông cụ Mạc bình tĩnh: "Có mấy người không nghe lời thôi."

Ánh mắt Mạc Thành Hoàn khẽ động: "Mẹ cháu ở nhà ông ngoại, lại gây chuyện gì nữa sao?"

"Mẹ cháu gây rối không phải là chuyện bình thường à?" Ông cụ Mạc tập mãi đã thành quen: "Cho dù cô ta gây chuyện như thế nào, lần này phải cho cô ta nhớ thật lâu mới được. Ở buổi gia yến Trung thu mà còn gây ra một màn đó, đúng là cái gì cũng dám nói."

Trước mắt Mạc Thành Hoàn xẹt qua cảnh tượng cậu thiếu niên cầm nĩa ăn kề sát cổ mẹ mình, rơi vào im lặng.

"Lát nữa phải tới nhà họ Vu, cũng xem như là bạn cũ của nhà chúng ta." Ông cụ Mạc nhìn về phía trước.

"Ông già nhà họ Vu đó, chơi cờ với ông mấy chục năm rồi. Ông cũng nhìn mấy đứa con trai của ông ấy lớn lên từng chút một, từng người một lập gia đình.

Mặc dù sinh nhiều, nhưng người có tiền đồ thì lại không nhiều lắm. Con cả tự mình lập nghiệp đầu tư, lão Vu cho cậu ta tám trăm triệu. Sau vài năm lại nợ tám mươi triệu trở về, bây giờ lấy cổ phần trong nhà chia đều hoa hồng.

Con trai thứ hai là một kẻ ăn chơi, cả ngày quấn quýt không rõ với người đẹp nổi tiếng trên mạng, may mà sau này cưới được bà vợ dữ, đai đen Taekwondo, mới khiến cho cậu ta bớt phóng túng. Vợ cậu ta thông minh, lôi kéo cậu ta làm giáo dục, gần đây cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.

Còn có con trai thứ ba Vu Nguyệt, cháu phải gọi một tiếng chú Nguyệt. Hiện giờ đang làm Phó tổng giám đốc trong công ty của lão Vu, làm từ nhân viên cấp thấp nhất lên, người lão Vu xem trọng nhất cũng là cậu ta."

Ông cụ Mạc nói xong tình hình nhà họ Vu. Mạc Thành Hoàn cúi đầu nghiêm túc nghe, biết đây là ông cụ đang bồi dưỡng anh ta.

"Đúng rồi, ba đứa cháu gái của lão Vu, con gái lớn của chú Nguyệt cháu là Vu Mân, lớn hơn cháu hai tháng. Gần đây đang ở trong nhà cũ, cháu có thể gặp được." Sắc mặt ông cụ Mạc ôn hòa: "Kết giao bạn bè cũng rất tốt."

Mạc Thành Hoàn gật đầu.

Xe dừng trước căn biệt thự, Mạc Thành Hoàn đi theo ông cụ Mạc vào biệt thự. Nhà họ Vu cũng khá quen với việc ông cụ Mạc đến nhà. Sau khi giới thiệu lẫn nhau, ông Vu kéo ông cụ Mạc lên tầng chơi cờ, để lại mấy người trẻ làm quen với nhau.

"Anh chính là cháu nội của ông nội Mạc, Mạc Thành Hoàn đó sao?" Một cô gái khoảng hai mươi tuổi đi tới, tò mò đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới.

"Anh cũng đẹp trai thật đấy." Cô gái thật thà khen.

"Cảm ơn." Sắc mặt Mạc Thành Hoàn lạnh lùng, biết đây là Vu Mân cần kết bạn từ trong miệng ông cụ Mạc.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh của người đàn ông, Vu Mân quay đầu, âm thầm trợn mắt.

Cũng nghe nói cháu nội này của nhà họ Mạc vẻ ngoài đẹp trai nhưng tính tình lạnh như băng rồi. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, thật đúng là như vậy.

Ghét nhất là loại người kênh kiệu kiểu này. Nhà họ Vu cũng không phải nhà nhỏ phận bé gì, chẳng phải đi lấy lòng anh ta.

"Cô chủ nhỏ." Bảo mẫu vội vàng đi tới: "Cậu chủ nhỏ vừa khóc, dỗ như thế nào cũng không được."

"Cái đồ ăn hại phiền phức này." Vu Mân thở dài, đi theo bảo mẫu vào phòng, Mạc Thành Hoàn cũng đi theo. Cửa phòng vừa mở ra đã nghe thấy tiếng khóc cực kỳ đau lòng của đứa bé.

"Nhóc con của chị, ai bắt nạt em thế hả?" Mặc dù ngoài miệng nói là ăn hại phiền phức, nhưng nhìn thấy đứa bé, cô gái vẫn đi qua bế thằng nhóc lên, lắc lư dỗ dành.

"Hu hu hu, chị ơi..." Đứa bé kia mồm miệng không rõ, nước mắt lưng tròng trông cực kỳ tủi thân. Dáng vẻ thoạt nhìn chỉ mới khoảng hai tuổi.

Mạc Thành Hoàn đứng ở cửa, nhìn đứa bé trong lòng cô gái, ngẩn người một lát.

Dỗ được hai cái là đứa bé đã không còn khóc nữa, bắt đầu chơi ở trong phòng, còn không cho chị gái rời khỏi tầm mắt mình, vừa rời khỏi đã òa khóa lên.

Vu Mân bất đắc dĩ ngồi ở trong phòng, vẻ mặt như cuộc đời này chẳng còn gì luyến tiếc nữa.

"Nó... bao nhiêu tuổi rồi?" Ánh mắt ấm áp hiếm thấy Mạc Thành Hoàn nhìn theo đứa bé.

Vu Mân bất ngờ nhìn thoáng qua người đàn ông.

"Hai tuổi thiếu một tháng, đúng đến độ đến chó cũng ngại."

Mạc Thành Hoàn nhìn thấy đứa bé kéo ngăn tủ ra, ném từng đồ vật bên trong ra ngoài, bảo mẫu nhặt cũng không kịp.

"Cái thai thứ ba này vừa có, ba mẹ tôi đã nói cho tôi và em trai thứ hai biết, muốn có thêm một em trai hoặc là em gái." Vẻ mặt Vu Mân hiện vẻ bất lực: "Lúc ấy tôi cũng trưởng thành rồi, anh nói xem bọn họ như vậy không phải gây chuyện sao?"

Mạc Thành Hoàn nhìn về phía cô gái.

"Nhưng cuối cùng tôi và em trai thứ hai vẫn đồng ý." Vu Mân thở dài: "Thật sự ông nội đã cho rất nhiều."

Mạc Thành Hoàn nhướng mày: "Cho các cô cái gì?"

"Đồng ý cho hai chúng tôi được tự do hôn nhân." Vu Mân đắc chí mở miệng: "Sau khi hai đứa tôi trưởng thành còn cho mỗi người một căn hộ cao cấp, một chiếc xe thể thao."

Mạc Thành Hoàn gật đầu, cũng nhiều thật.

"Hai chị em chúng tôi tính là ít rồi đấy!" Vu Mân nhìn em trai.

"Ông nội tôi thưởng cổ phần cho mẹ tôi, hiện giờ giá trị vài trăm triệu rồi. Ba tôi thấy mẹ tôi mang thai vất vả, mẹ tôi vừa mới buồn bực một lát là đã mua túi xách cho bà, rồi đủ các loại hàng xa xỉ. Phòng để quần áo của mẹ tôi không nhét nổi nữa, còn đặc biệt dọn thêm một phòng để đặt túi xách!"

Mạc Thành Hoàn không nói gì.

"Nhà họ Mạc các anh thì sao." Vu Mân tò mò nhìn về phía Mạc Thành Hoàn: "Tài sản của nhà họ Mạc các anh còn nhiều hơn so với nhà chúng tôi, mang thai sinh em bé có phần thưởng gì?"

Mạc Thành Hoàn không kìm được nghĩ đến An Nhu, lập tức nói không ra một chữ.

Lúc An Nhu mang thai con, mình đã từng cho em ấy cái gì chưa?

Hình như không có gì cả.

"Suýt nữa thì quên mất, cô anh gả ra ngoài, gần đây nhà các anh không ai mang thai."

Vu Mân ngượng ngùng gãi đầu: "Nhưng mà tôi nghĩ, nhà họ Mạc các anh khen thưởng chắc là phải nhiều hơn nữa kìa."

Mạc Thành Hoàn duy trì im lặng.

"Nhưng mà, mẹ tôi cũng không quan tâm mấy cái túi xách đó". Người đối diện không nói lời nào, Vu Mân hơi xấu hổ: "Quan trọng vẫn là sự thông cảm và quan tâm với phụ nữ mang thai."

Mạc Thành Hoàn nhìn về phía cô gái.

"Lúc mẹ tôi mang thai, tính tình rất kém, mắng ba tôi cực kỳ thảm hại. Ba tôi chỉ cúi đầu, không dám nói câu nào." Vu Mân chậm rãi lên tiếng.

"Bởi vì bụng lớn không tiện, sau khi mẹ tôi bầu được sáu tháng, móng chân đều là ba tôi cắt cho. Trên mặt đất rơi cái gì là chúng tôi tranh nhau nhặt lên, sợ bà xoay người cúi xuống bất tiện." Vu Mân cúi đầu, tùy ý vơ món đồ chơi trên sàn.

"Anh không biết đâu, người mang thai rất khó chịu, tâm trạng cũng sẽ không tốt. Cũng may lúc đó tôi đi học rồi, đến kỳ nghỉ là đã nhìn thấy đồ ăn hại phiền phức này rồi."

Mạc Thành Hoàn nhìn đứa bé chạy loạn khắp nơi, không nói được một lời.

Lúc An Nhu mang thai cũng không thoải mái, khi đó không ai giúp em ấy cả. Sao một mình em ấy có thể chịu đựng được?

Vu Mân nhìn người đàn ông đang ngẩn người bên cạnh, cảm thấy bản thân nói một mình càng xấu hổ hơn.

Khó ở đến thế luôn à?

Nhưng anh ta lại là cháu nội của nhà họ Mạc, mình cũng không thể quay đầu bỏ đi.

Làm thế không phải phép.

Vu Mân như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Thấy đứa bé đang chạy loạn trong phòng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng, giống như con sóc đất marmot đứng thẳng người để quan sát xung quanh.

Ngay sau đó, em trai nhếch miệng chạy về phía cửa. Cửa phòng mở ra, người đàn ông bước tới, ôm lấy đứa bé.

"Ba, cuối cùng ba cũng đến rồi!" Vu Mân như trút được gánh nặng, nhanh chóng đứng dậy: "Đồ ăn hại phiền phức này cứ không thấy người là sẽ khóc, con có hẹn với bạn, đi trước đây ạ!"

Nhìn thấy dáng vẻ chạy trốn của con gái, vẻ mặt Vu Nguyệt tràn đầy vẻ bất lực. Ông ấy ngước mắt lên, thấy cháu trai nhà họ Mạc ở đối diện đứng lên lễ phép chào hỏi.

"Thành Hoàn đấy à." Vu Nguyệt ôm đứa bé ngồi lại. Quan hệ của nhà họ Vu và nhà họ Mạc thân thiết, ông cụ hai nhà đều thường xuyên nhắc đến đối phương.

Mạc Thành Hoàn này, rất có thể là người thừa kế sau này của nhà họ Mạc, ngoại trừ tính tình không tốt lắm với quá trẻ tuổi ra, thì cũng không có tật xấu gì.

Thấy Mạc Thành Hoàn vẫn đang nhìn đứa bé trong lòng mình, Vu Nguyệt không nhịn được cười một tiếng: "Thành Hoàn, cháu thích trẻ con sao?"

Mạc Thành Hoàn nhìn đứa bé ngoan ngoãn ở trong lòng ba, không nhịn được gật đầu.

"Vừa rồi chú chưa qua đây mà đứa bé này đã chạy về phía cửa rồi."

Giống như một con chó con đau đáu chờ chủ nhân trở về.

Vu Nguyệt nghe vậy liền vui vẻ, cúi đầu hôn con trai một cái: "Con cái với ba mẹ là tim liền tim."

"Cháu... nhà bạn cháu có hai đứa con." Mạc Thành Hoàn dừng một chút: "Sinh đôi, rất thích cắn quần âu của ba chúng."

"Sinh đôi thì tuyệt quá." Vu Nguyệt thẳng thắn cười: "Bao nhiêu người đều không có may mắn đó đâu."

Mạc Thành Hoàn nghĩ đến lúc bác sĩ ôm hai thằng nhóc đi ra, hai thằng cu nho nhỏ đó, mặt nhăn nhúm.

"Con gái đầu nhà chú, buổi tối mẹ con bé ngủ không ngon, vậy là phải để giúp việc ở cữ trông chừng. Lúc đó nhất định phải cho con bé thứ gì đó có mùi của mẹ để ôm gặm, nếu không con bé sẽ khóc." Vu Nguyệt cười phân tích.

"Con của bạn cháu gặm quần âu của ba, thì có thể là nhớ ba đấy, bởi vì trên đó có mùi của ba."

"Là... nhớ ba sao ạ?"

Mạc Thành Hoàn há miệng thở dốc, phát hiện cổ họng mình vô cùng khô khốc.

Thời gian anh ta ở bên cạnh hai đứa con trai, quả thật có thể đếm được trên đầu ngón tay. Anh ta cho rằng An Nhu muốn dùng hai đứa con trai để dao động mình, cho nên mới cố ý giảm bớt thời gian ở chung với chúng.

Chúng nó... rất nhớ ba sao?. Truyện Linh Dị

"Xem ra bạn cháu không có kinh nghiệm nuôi con gì cả nhỉ." Vu Nguyệt cười: "Không phải bởi vì đứa bé muốn cắn quần âu của ba mà còn dạy dỗ đứa bé đấy chứ?"

Mạc Thành Hoàn khó khăn mở miệng: "Quở mắng hai câu ạ."

Lần đầu tiên phát hiện quần âu bị cắn, Mạc Thành Hoàn cho rằng An Nhu cố ý bảo hai đứa trẻ đi cắn, quở mắng hai đứa hai câu. Nhưng hai thằng cu chỉ biết ngây ngốc nhìn mình cười.

Sau đó còn có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư. Mãi cho đến lần đó, Mạc Thành Hoàn không thể nhịn được nữa mới gọi An Nhu tới, bảo cậu không cần dùng loại phương thức vụng về như vậy. Hai thằng nhóc nhìn thấy anh ta mắng An Nhu, khóc òa lên.

Từ sau lần đó, quần âu không bị gặm nữa.

"Cháu đừng thấy trẻ con nhỏ, thật ra chúng nó rất ghi thù đấy, cháu mắng nó, nó sẽ không cho cháu ôm đâu." Kinh nghiệm của Vu Nguyệt phong phú: "Lúc người bạn đó của cháu ôm đứa bé, có phải đứa bé đã từ chối hay không?"

Mạc Thành Hoàn giật giật môi: "Cậu ta... rất ít ôm con mình."

Vu Nguyệt hơi ngạc nhiên: "Thật ra, trẻ con phá hư đồ vật là chuyện rất bình thường thôi. Chúng nó chưa hiểu chuyện, chỉ là tò mò thôi."

"Thằng nhóc này của nhà chú, trước đó không lâu đã ném vỡ một cặp bình hoa cổ của ông cụ. Bình hoa đó được ông cụ cưng nựng vô cùng, năm đó phải mất hơn mười triệu mới lấy được, bây giờ đã tăng lên đến hàng trăm triệu rồi. Ông cụ tức giận đến mức mặt xanh mét, chỉ hai ngón tay vào thằng bé, nhưng rồi đến buổi tối vẫn ôm gọi một tiếng "cục cưng"."

"Mấy cái quần âu của bạn cháu tính là cái gì? Nếu vẫn chưa sẵn sàng để chào đón đứa trẻ thì thà rằng không sinh còn hơn."

Mạc Thành Hoàn cúi đầu ngậm miệng không nói.

"Bây giờ người bạn đó của cháu ra sao rồi?" Vu Nguyệt tò mò hỏi thêm một câu.

Giọng điệu Mạc Thành Hoàn có chút cay đắng: "Ly hôn rồi ạ."

"Ha ha." Vu Nguyệt không nhịn được cười một tiếng: "Như vậy mà không ly hôn mới là lạ đó. Nghe lời cháu kể, người này cũng không phải là một người chồng tốt, cũng không phải một người ba tốt luôn, không ly hôn thì làm gì, để lại ăn Tết chắc?"

"Đúng rồi, cuối cùng đứa bé thuộc về ai?"

"Về... người sinh đứa bé." Lồng ngực Mạc Thành Hoàn hơi đau nhức.

"Cháu còn trẻ, tuyệt đối đừng học theo bạn cháu đấy." Vu Nguyệt chân thành khuyên nhủ: "Nghe lời người từng trải như chú đi, loại bạn bè này không đáng để kết giao, từ từ kéo giãn quan hệ với cậu ta, không qua lại với nhau là tốt nhất."

Mạc Thành Hoàn nhìn Vu Nguyệt, khó khăn gật đầu.

"Ba." Đứa bé trong lòng Vu Nguyệt đột nhiên lên tiếng.

"Ơi." Vu Nguyệt lập tức cúi đầu cười đáp.

"Ba." Đứa bé giơ tay mò lên mặt Vu Nguyệt.

"Ơi!" Vu Nguyệt không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ đứa bé: "Ba đây."

"Ba." Đứa bé không biết biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, gọi ba nhiều lần.

"Ơi, con ngoan." Vu Nguyệt ôm đứa bé đứng dậy, vui vẻ lắc lư cúi đầu hôn đứa bé.

Mạc Thành Hoàn ngạc nhiên nhìn hai ba con, rung động trong lòng khó có thể diễn tả thành lời.