Sau Khi Sống Lại Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 11: Cũ không đi, mới không tới



Editor: Cá Mặn

Beta: Karma Miao

“Xin chào quý khách.”

‘Hoodie đen’ với tư cách là vị khách đầu tiên, Lý Tư Niên khó mà cà lơ phất phơ, anh tiếp đãi khách nhân rất nồng hậu.

Người thanh niên ngẩng đầu lên trong lúc anh đang thao thao bất tuyệt.

‘Hoodie đen’ thân cao chân dài, khí chất bất phàm, Lý Tư Niên tưởng người này là một thanh niên, nhưng khi đối phương ngẩng đầu anh mới phát hiện, người này rõ ràng chỉ là thiếu niên*.

⌕ Giải nghĩa

Thiếu niên thân hình cao gầy, y phục màu đen khiến nước da vốn đã trắng trẻo lại càng trắng hơn.

Đôi mắt y rất tròn, cái mũi cao thẳng lại không hề thô, rất xứng với mái tóc màu hạt dẻ nhẹ nhàng, vẻ ngoài vốn nên có cảm giác ngoan ngoãn, nhưng lại bởi vì lệ khí trong mắt quá nặng, khiến người ta không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Nhưng mà khi mắt y đối diện với Lý Tư Niên, liền lộ ra tươi cười, lệ khí giữa đôi lông mày liền bị ý cười tràn ngập thay thế, cảm giác xa cách nháy mắt tiêu tán.

Lý Tư Niên làm phó tổng từng duyệt qua vô số người, chỉ cần liếc một cái liền nhìn ra được người trẻ tuổi trước mắt không hề dễ chọc.

Nhưng đối phương cũng chỉ là khách hàng tới ăn cơm mà thôi, lợi hại hay không lợi hại cũng không liên quan gì đến anh. Anh cũng lười quan sát quá cẩn thận, chỉ làm việc của ông chủ nhà hàng nhỏ nên làm.

Lý Tư Niên mời chàng trai ngồi xuống, đưa thực đơn qua: “Cậu xem muốn gọi món nào?”

‘Hoodie đen’ lại không nhận thực đơn, chỉ nhìn chằm chằm Lý Tư Niên cười: “Anh chủ có đề cử món nào không?”

“À……” Lý Tư Niên cúi đầu nhìn nhìn thực đơn, những món ăn được liệt kê ở trên đều là những món anh nhận được kha khá lời khen ngợi sau khi luyện tập tới lui nhiều lần, đều là mấy món anh yêu thích nhất. Muốn tìm ra món nào ngon nhất sao,…không có, anh cảm thấy món nào cũng ngon.

Thấy Lý Tư Niên nhìn thực đơn nhíu mày, ‘hoodie đen’ ý cười trên mặt càng sâu: “Anh làm sao so với tôi còn rối rắm khó chọn hơn thế?”

Lý Tư Niên nói đúng sự thật: “Bởi vì tôi cảm thấy mỗi món đều rất ngon, món nào tôi cũng đề cử.”

‘Hoodie đen’ ha ha cười rộ lên, “Nếu vậy anh làm hết tất cả các món có trong thực đơn đi.”

Lý Tư Niên nhướng mày: “Cậu có thể ăn hết sao? Lương thực khó kiếm, tiệm tôi chủ trương không được lãng phí đâu.”

“Ăn không hết tôi đóng gói mang đi không được sao?”

Lý Tư Niên nhìn y hai giây, nghiêng đầu cười: “Được thôi, chẳng qua cậu gọi hơi nhiều, có thể phải chờ một lúc.”

“Không thành vấn đề.”

Lý Tư Niên bước nhanh vào phòng bếp.

Có tổng cộng 20 món ăn trong thực đơn của anh, còn có vài món ăn đặc biệt, chẳng hạn như mì xào và mấy món tương tự, linh tinh cộng lại cũng lên tới 30 món, đủ cho anh làm.

‘Hoodie đen’ nhìn chằm chằm bóng dáng Lý Tư Niên, thẳng đến khi đối phương khuất sau cánh cửa, khó khăn lắm mới thu hồi ánh mắt.

Y nhìn di động một lát, lướt lướt cảm thấy không có gì thú vị liền bắt đầu đánh giá không gian của tiệm cơm này.

Công bằng mà nói, nhà hàng nhỏ của Lý Tư Niên bất kể vị trí hay cách trang trí đều bình thường và không hề đặc sắc, là kiểu mà những người đi ngang qua sẽ ghé vào dùng bữa một cách tùy tiện, còn không thì hoàn toàn không nghĩ tới cái cửa tiệm này.

Chính vì quá bình thường mà y phải tìm hai tháng mới tìm được.

Tốc độ nấu cơm Lý Tư Niên không tính là chậm, nhưng anh là một người theo phật hệ* không thích sốt ruột, cho nên anh làm cũng chẳng nhanh bao nhiêu.

⌕ Giải nghĩa

‘Hoodie đen’ cỡ tầm 5 giờ chiều mới tới, Lý Tư Niên dọn món đầu tiên vào phút thứ mười sau khi cậu bước vào cửa hàng, các món sau lần lượt được bưng lên, hơn 4 tiếng gần 5 tiếng đồng hồ, 30 món ăn mới được dọn xong.

Khi món cuối cùng được dọn ra, ‘Hoodie đen’ thừa dịp còn nóng nếm thử hai miếng, đại khái ăn đã khá no rồi, chỉ nếm mùi vị xong liền buông đũa.

Lý Tư Niên mệt đến tê liệt, anh ngồi đối diện áo hoodie đen, cả người ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nhưng mà dù mệt, anh cũng không quên hỏi vị khách hàng đầu tiên hôm nay ăn cơm ở nhà hàng nhỏ của anh cảm thấy hương vị như thế nào.

‘Hoodie đen’ trả lời: “Cực kỳ ngon, thành thật mà nói, trước khi bước vào cửa hàng của anh, tôi không ngờ đồ ăn lại ngon đến vậy. Cảm giác như kiểu… hoàn toàn không giống hương vị của một tiệm cơm ven đường nên có.”

Lý Tư Niên liếc mắt nhìn mấy cái đĩa đầu tiên căn bản trống không, biết y không phải khen cho có lệ, cong môi cười cười.

“Cảm ơn, vốn đang cảm thấy nấu nhiều đồ ăn như vậy mệt mỏi quá, được cậu khen cảm giác mệt cũng biến mất.”

‘Hoodie đen’ lại bắt đầu cười cười.

Lý Tư Niên chống ghế dựa ngồi thẳng chút: “Vậy cậu ăn xong rồi đúng không? Đồ ăn dư muốn đóng gói mang về không?”

“Muốn.” ‘Hoodie đen’ trả lời dứt khoát, không làm ra vẻ kẻ giàu có, thật sự đáp ứng Lý Tư Niên đóng gói toàn bộ đồ ăn.

Nhưng hơi phiền cái là y nói: “Nhờ ông chủ giúp tôi đóng gói một chút.” Lý Tư Niên đồng ý.

Sau khi đồ ăn dư lại đã đóng gói xong xuôi, áo hoodie đen rốt cuộc cũng chịu đứng dậy. Y tiếp nhận hai túi hộp cơm bự trong tay Lý Tư Niên, để lại một câu ‘ lần sau tôi sẽ tới’ liền rời đi.

Lý Tư Niên bắt đầu dọn bàn, đi nhìn bản ghi chép khoản thu, lại phát hiện ‘hoodie đen’ đưa dư 500.

500… đối với tiệm cơm mà nói số tiền này không hề nhỏ, anh vội vàng đuổi theo muốn trả lại tiền thừa, chỉ thấy bên ngoài nhà hàng vắng tanh, đừng nói là người, đến cả một bóng ma cũng không có.

Lý Tư Niên đành phải thôi.

Hôm nay khai trương ngày đầu tiên, tuy rằng chỉ tiếp đãi một khách hàng, nhưng làm một lần 30 món, Lý Tư Niên cảm thấy mình mệt sắp chết.

Vì thế sau khi dọn bàn, anh quyết đoán đóng cửa về nhà.

Tiệm cơm cách làng Mục Lâm không xa, nhưng làm 30 món ăn còn còn phải đi bộ về nhà, Lý Tư Niên muốn kiệt sức.

Tắm rửa xong nằm ngã trên giường, anh mơ mơ màng màng mà nghĩ, dù sao cũng không có khách, ngày mai nghỉ bán đi.

Ừm, nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất.

Trong khi Lý Tư Niên đang ngủ, một nam thiếu niên mặc ‘hoodie đen’ đã đẩy cửa đi vào một căn biệt thự cao cấp ở trung tâm thành phố Tô Châu.

Y thay giày ở cửa, bật đèn lên, một luồng ánh sáng yếu ớt phát ra từ căn biệt thự tối tăm, biến căn nhà vô hồn miễn cưỡng có sức sống.

Căn biệt thự rất lớn, diện tích sàn là 500 mét vuông, nhưng hình như trong nhà chỉ có một mình ‘hoodie đen’ sống, ngay cả người giúp việc cũng không có.

Đáng lẽ là một cảnh rất cô đơn, nhưng ‘hoodie đen’ nhìn có vẻ tâm tình rất tốt, rõ ràng y đã quen với cuộc sống như vậy. Hay phải nói rằng, y rất thích cuộc sống một mình như vậy.

Người thiếu niên xách hai túi hộp cơm vào bếp, mở tủ lạnh, kiên nhẫn xếp món ăn đã đóng gói vào từng hộp. Giống như trong tay y không phải đồ ăn thừa mà là một bảo vật quý hiếm nào đó.

Tủ lạnh đầy ắp, hai túi hộp cơm cũng đã xếp xong, y thản nhiên gấp túi ni lông lại, rửa tay, cởi áo đi về phía phòng tắm.

Đáng tiếc là mới đi được nửa đường, chuông điện thoại di động ầm ĩ vang lên.

Người thiếu niên có chút không kiên nhẫn mà chậc một tiếng, bước tới ghế sô pha lấy điện thoại, nhìn thấy tên liên lạc hiển thị trên màn hình, y không khỏi trợn mắt, ấn nút định cúp máy. Nhưng điện thoại vẫn tiếp tục vang lên, y lại cúp máy, lại vang lên rồi lại cúp máy, việc này lặp đi lặp lại bốn lần, người thiếu niên rốt cuộc không kìm được khó chịu nhấc máy, giọng điệu không tốt: “Cậu đang làm gì vậy? Gọi hồn ai à?”

Người bên kia điện thoại không hề tức giận với thái độ của chàng trai trẻ, ngược lại còn cười híp mắt: “Dung Hiên, cậu chưa ngủ sao, có rảnh không, hay là đi uống với anh em vài ly nhé?”

Người gọi tới chính là một trong các ‘hồ bằng cẩu hữu’ của Khương Dung Hiên, tên Mã Trì, lúc nào cũng có mơ ước muốn rời khỏi gia tộc xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong các phú nhị đại muốn tranh gia sản xem như một dòng nước trong, đáng tiếc thiên phú hơi kém, đã thử đầu tư mạo hiểm mấy lần đều thất bại.

Khương Dung Hiên lười nhác mở miệng: “Có việc gì thì nói thẳng.”

Mã Trì cười nham hiểm: “Hiện tại cậu có tiện không, tớ đến nhà cậu ở hai ngày nhé?”

Khương Dung Hiên khẽ cười một tiếng: “Lại bị ba đuổi ra ngoài à? Lại đầu tư cái gì thất bại nữa hả?”

Mã Trì thở dài: “Còn không phải sao, cậu nói xem sao ở điểm này tớ lại ngốc như vậy chứ? Đã bao nhiêu lần rồi, haiz!!!”

Khương Dung Hiên không lập tức trả lời, chờ đến khi đối phương thúc giục, y mới không tình nguyện mà lên tiếng: “Được, có thể thu lưu cậu hai ngày, nhưng mà hiện tại tớ ở Tô Thành… chỗ này hẳn là cậu cũng biết, thật sự muốn tới thì cứ tới đi.”

“Nếu cậu muốn hiện tại đặt vé máy bay từ Hải Thành tới đây, tớ kiến nghị cậu buổi sáng ngày mai hãy đặt, nếu rạng sáng cậu tới không ai mở cửa cho cậu đâu.”

“Cảm ơn anh Khương đại lượng thu lưu!!” Mã Trì nói: “Không cần phiền toái thế, tớ hiện giờ đang ở bên ngoài tiểu khu của cậu nè, anh Khương cứ nói bảo an một tiếng cho tớ đi vào là được!”

Khương Dung Hiên khẽ cau mày, nhìn thoáng qua di động, sau đó lại kề lên lỗ tai, cười lạnh một tiếng: “Cậu chạy cũng nhanh thật đấy, đã sớm nhắm tới chỗ này rồi đúng không?”

Mã Trì cười đặc biệt tiện: “Đây không phải vì biết anh Khương là người rất tốt sao, hơn nữa vừa lúc cậu ở Tô Thành, cách Hải Thành lại xa, tớ sống ở chỗ cậu sẽ an toàn…”

Khương Dung Hiên không thèm nghe hắn nói nữa, ờ một tiếng liền lập tức cúp máy, đơn giản thông báo cho bảo an xong mới đi tắm rửa.

Chờ y tắm rửa xong, tiếng chuông cửa đồng thời vang lên, tên Mã Trì kia đã kéo hành lý lại đây.

Khương Dung Hiên một bên lau tóc, một bên lê dép đi ra mở cửa.

Y mới vừa tắm rửa xong, không có mặc áo trên, chỉ mặc một chiếc quần thể thao lỏng lẻo, những giọt nước từ trên tóc y nhỏ xuống chảy dài theo xương quai xanh xuống cơ bụng, gợi cảm kinh khủng.

Mã Trì nhìn y thẳng thắn chậc lưỡi: “Chậc chậc chậc, cái tên này… sếp nhỏ vừa mở cửa liền cho tớ đây một cú chí mạng, dáng người này thì ai mà chịu nổi chớ!”

Khương Dung Hiên chặn cửa, nhàn nhạt nhìn hắn: “Không muốn vào thì đi thuê khách sạn đi.”

Nói xong làm bộ đóng cửa lại.

“Đừng đừng đừng đừng!” Mã Trì vội vàng ấn cửa, đặt hành lý xuống, dùng tay kia vỗ mạnh vào miệng: “Là tớ miệng tiện, ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân. Ai dô… trên người tớ một đồng cũng không có, sếp Khương mà không thu lưu, tớ sẽ đói chết ở đầu đường cho coi.”

Khương Dung Hiên liếc xéo hắn một cái: “Cậu đói chết thì liên quan gì đến tớ?”

Y buông cửa, biếng nhác trở lại phòng khách, người phía sau cũng theo y đi vào.

Mã Trì tùy tiện xếp hành lý vào góc rồi đi thẳng vào bếp: “Để tớ nhìn xem trong tủ lạnh của sếp nhỏ có gì ngon nào, tớ sắp chết đói rồi… úi! Nhiều dị!”

Mã Trì đang đang định lấy đại một hộp cơm ra hâm nóng thì thấy một bàn tay vươn ra trước mặt, đóng sầm cửa tủ lạnh.

Hắn quay đầu, liền thấy Khương Dung Hiên đang lạnh mặt nhìn: “Đói bụng thì đặt đồ ăn, không được ăn cái này.”

“Ể??” Mã Trì kinh ngạc: “Đây là bảo bối gì vậy, còn không cho người ta ăn.”

Tuy rằng ngoài miệng phàn nàn, nhưng đồ trong tủ lạnh thuộc về Khương Dung Hiên, hắn cũng không càn quấy muốn ăn, chuẩn bị đi đặt cơm.

Mã Trì vừa định xoay người rời khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy vị Diêm Vương bên cạnh không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên mỉm cười mở tủ lạnh: “Quên đi, cậu ăn đồ ăn trong tủ lạnh đi, cố gắng ăn nhiều một chút, ăn hết luôn cũng được.”

Mã Trì nhìn nhìn y, lại nhìn nhìn tủ lạnh, vẻ mặt cậu đùa tôi à mà nói: “Hả? Nhiều như vậy, cậu bảo tớ ăn hết sao?”

Khương Dung Hiên tùy tay lấy ra mấy cái hộp nhét vào trong lòng ngực hắn: “Tôi nói cậu cố gắng.”

Mã Trì cầm hộp lẩm bẩm: “Tật xấu gì đây, lúc cho ăn lúc thì không cho ăn.”

Khương Dung Hiên không thèm phản ứng với hắn, tâm tình thực tốt ngồi lại trên sô pha, thấy Mã Trì ở đằng kia đang mày mò lò vi sóng, còn tốt bụng dặn dò: “Ăn nhiều một chút.”

Ăn nhiều vào, tốt nhất là ăn hết luôn đi. Cũ không đi, mới sao tới?

Hết chương 11