Sau Khi Sống Lại Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 35: Ông ta nói cái gì Thì Phải là Cái đó sao?



Editor: Cá Mặn

Beta: Karma Miao

Đây là một chuyện xưa theo mô típ cũ.

Mẹ của Lý Tư Niên, Liên Mộng Lôi, cùng Lý Thành từ nhỏ là thanh mai trúc mã, Lý Thành yêu thầm Liên Mộng Lôi nhiều năm, chỉ tiếc Tương vương có mộng, thần nữ vô tình, Liên Mộng Lôi trước giờ không để Lý Thành trong lòng.

Liên Mộng Lôi có thích một người, lúc học đại học hai người đã ở bên nhau, gia cảnh đối phương bình thường, Liên Mộng Lôi phải đấu tranh với gia đình trong một thời gian dài mới cùng người kia tu thành chính quả.

Người đó chính là cha ruột của Lý Tư Niên.

Sau khi Liên Mộng Lôi kết hôn được hai năm, nhà họ Liên gặp biến cố thiếu chút nữa phá sản, may mắn Lý Thành ra tay tương trợ mới khiến cho Liên gia vượt qua cửa ải khó khăn.

Ngay lúc đó Lý Thành mượn cơ hội này không màng Liên Mộng Lôi đã kết hôn còn đang mang thai, dùng nhà họ Liên uy hiếp cô ly hôn với chồng sau đó kết hôn với ông ta. Tồn vong của một gia tộc trói buộc trên người mình, Liên Mộng Lôi không có cách nào khác, chỉ có thể đồng ý yêu cầu của Lý Thành.

Lý Thành đúng là thích Liên Mộng Lôi, muốn cưới cô, nhưng không có nghĩa là ông ta không ngại Liên Mộng Lôi đang mang trong mình giọt máu của người đàn ông khác.

Vì thế sau khi hạ sinh Lý Tư Niên, mặt ngoài ông ta tỏ ra không so đo, trên thực tế lúc Liên Mộng Lôi không ở nhà ông ta sẽ ngược đãi Lý Tư Niên.

Liên Mộng Lôi sau khi kết hôn cùng Lý Thành cả ngày buồn bực không vui, Lý Tư Niên, đứa con của cô cùng với người yêu là hy vọng sống sót duy nhất của cô.

Cả ngày cô không nói một câu nào với Lý Thành, mỗi ngày không phải chăm sóc Lý Tư Niên thì chính lần bận bịu công việc.

Sự việc xảy ra bước ngoặt là lúc Lý Tư Niên vừa được một tuổi.

Sau khi kết hôn với Lý Thành, Liên Mộng Lôi nỗ lực chăm chỉ phục hưng Liên gia chính là vì muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân sai lầm này.

Đáng tiếc lúc cô còn đang vật lộn phấn đấu, người kia lại cưới một cô gái khác kiến tạo một tổ ấm mới. Lúc đầu Liên Mộng Lôi biết được tin này cô còn chưa tin, cô tưởng Lý Thành bịa đặt lý do lừa cô từ bỏ nên đã chạy đi tìm người yêu.

Phải tận mắt nhìn thấy mới biết được chân tướng so với lời Lý Thành thuật lại còn chói mắt hơn gấp nhiều lần.

Người yêu của cô kết hôn cùng người khác thì thôi, bọn họ cũng đã sinh con luôn rồi. Hai người chia tay mới một năm mà người kia đã có con cùng với người tình mới. Nói cách khác, chân trước bọn họ vừa tách ra, chân sau người kia đã gấp không chờ nổi chạy đi cưới vợ.

Hoặc hẳn là phải nói, từ lúc còn chưa chia tay người đó cũng đã tìm được cho mình một tình yêu khác.

Liên Mộng Lôi đi chất vấn người yêu, chẳng phải lúc trước đã hứa với nhau sẽ chờ cô hai năm sao? Cô ở trong vực sâu đau khổ dày vò, vì sao anh ta có thể ở bên ngoài vui sướng với người tình mới?

Nhưng người chồng luôn ân cần dịu dàng với cô lại nói: “Cô nói tôi chờ thì tôi phải chờ sao? Một đời người có được mấy lần hai năm, ai biết hai năm sau cô có thay lòng đổi dạ hay không? Tôi không thể chỉ vì chờ cô mà lãng phí cuộc sống của mình được.”

Liên Mộng Lôi cười trong nước mắt: “Vậy lúc trước tại sao anh lại đồng ý?”

Người nọ nói: “Tình huống lúc đó nếu tôi không nói như vậy ai biết lỡ như cô lại nổi điên thì sao, tôi đây chỉ có thể đồng ý trước.”

Liên Mộng Lôi thất hồn lạc phách trở về nhà, Lý Thành nói cho cô biết vợ của người kia là do một tay ông ta sắp xếp. Từ lâu Lý Thành đối với người kia lòng vẫn mang ghen ghét, ông ta tìm một nữ nhân đến thử xem hắn ta rốt cuộc có phải là một người chồng tốt hay không.

Kết quả chứng minh, người ông ta tìm tới chỉ mới dụ dỗ một chút thôi người kia liền hãm sâu không muốn thoát, còn lấy tiền trong nhà đi nuôi bồ nhí.

Liên Mộng Lôi từ đây nản lòng thoái chí, cô vẫn không phản ứng với Lý Thành, mỗi ngày đem tinh thần và sức lực tập trung vào sự nghiệp của Liên gia.

Điểm khác biệt duy nhất so với lúc trước là, cô không còn quan tâm đến Lý Tư Niên nữa.

Cô biến thành một cỗ máy làm việc, chỉ quanh quẩn với chuyện nhà họ Liên.

Sau đó Liên Mộng Lôi lại mang thai, lần này là con của Lý Thành.

Thật ra Liên Mộng Lôi không hề muốn, nhưng Lý Thành lại cực kỳ muốn có một đứa con riêng của mình và Liên Mộng Lôi, nên lợi dụng lúc Liên Mộng Lôi say rượu không dùng bất cứ biện pháp bảo vệ nào quan hệ với Liên Mộng Lôi.

Đứa nhỏ này chính là Lý Văn Tinh.

Liên Mộng Lôi không quan tâm đến Lý Tư Niên, đương nhiên cũng chẳng quan tâm đến Lý Văn Tinh.

Đúng thật là trong ấn tượng của Lý Tư Niên, mẹ của anh rất ít khi về nhà, ngày thường so với Lý Thành còn bận hơn, mà Lý Thành chưa bao giờ phản đối chuyện này.

Lý Văn Tinh tuy rằng giống Lý Tư Niên không có được sự yêu thương của mẹ, nhưng cậu ta có Lý Thành.

Lý Thành đã dốc tâm bồi dưỡng Lý Tư Niên từ nhỏ, đối với Lý Văn Tinh chỉ bình thường, nhưng không phải vì ông ta đặt nhiều kỳ vọng vào Lý Tư Niên, mà vì ông ta muốn đứa con nhỏ của mình có một cuộc sống dễ dàng và hạnh phúc đến cuối đời.

Ông ta muốn đè nặng áp lực lên người Lý Tư Niên, muốn biến Lý Tư Niên trở thành con rối cho con trai mình, chỉ vì Lý Văn Tinh mà làm việc, vì Lý Văn Tinh mà làm lụng vất vả cả đời.

Lý Thành lại chỉ vào Lý Tư Niên nói: “Nghe hiểu chưa? Trên người mày chảy huyết mạch của kẻ khác, là đồ bẩn thỉu!”

“Còn muốn tao để lại gia sản, uỷ quyền cho mày quản lý công ty sao? Nực cười. Tao nói cho mày biết, toàn bộ Lý gia đều là của Văn Tinh! Một xu mày cũng đừng hòng lấy đi!”

Lý Tư Niên cũng cười: “Ông biết đối diện gian phòng trà này là cái gì kia không?”

Không chờ Lý Thành nhìn qua cửa sổ, Lý Tư Niên liền nói: “Là chi nhánh nhà hàng.”

“Không có Lý gia tôi vẫn sống rất tốt, muốn sự nghiệp liền có sự nghiệp, muốn tiền liền có tiền. Nhưng mà Lý gia mà không có tôi thì chưa chắc.”

“Ông trông chờ vào phế vật Lý Văn Tinh kế thừa gia sản của ông sao? Buồn cười thật, loại đầu óc như cậu ta, cũng chỉ nghĩ được đến chuyện công khai mọi thứ lên mạng, đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm. Ông đem Lý gia để lại cho cậu ta là đang ước gì mình mau chóng phá sản sao?”

Lý Văn Tinh nghe vậy, đột nhiên giương mắt nhìn về phía Lý Tư Niên, đôi mắt đỏ bừng tràn đầy hận ý.

Sùng bái trước kia đều là giả, đây mới là tình cảm chân thật của Lý Văn Tinh đối với anh.

Ghen ghét, oán hận, không cam lòng.



Lý Tư Niên cũng nhìn cậu ta: “Đừng nhìn tôi như vậy, cậu vô dụng như hiện giờ cũng không phải do tôi dạy cho, cậu nên oán hận người ngồi bên cạnh mình kia, người cha thân yêu của cậu đấy.”

Lý Thành cũng bị kích thích cho đỏ mắt lên: “Mày đừng có nói mấy lời châm ngòi ly gián! Con của tao không phải đồ vô dụng!”

“Trước kia không cho Văn Tinh nhúng tay vào chuyện công ty là vì muốn nó sống tự do tự tại. Nếu mày không nghe lời, Văn Tinh bây giờ bắt đầu học hỏi không phải không kịp.”

“Mày đừng có coi trọng bản thân mình quá, Lý gia không có mày thì sao? Thân thể tao còn khỏe mạnh, còn rất nhiều thời gian dạy dỗ Văn Tinh!”

Lý Văn Tinh quay đầu lại, nhìn Lý Thành thật sâu, trong mắt cuối cùng nhiễm một chút ý cười.

Nhìn hai người trước mặt diễn một màn phụ tử thâm tình, Lý Tư Niên chỉ cảm thấy buồn cười.

“Vậy sao? Sức khỏe của ông còn tốt, có rất nhiều thời gian dạy dỗ phế vật, thật vậy chăng?” Lý Tư Niên nhìn lướt qua bụng Lý Thành: “Ông dễ nổi nóng như vậy, lại thường xuyên uống rượu xã giao, vì công việc thức khuya cả đêm, gan của ông thật sự vẫn ổn chứ?”

Lý Thành nghe vậy, sắc mặt đại biến.

Lý Tư Niên tiếp tục nói: “Ông nguyện ý từ giờ trở đi dạy dỗ con trai cho thật tốt, vậy ông đã bao giờ hỏi đứa con ngoan của ông nó có bằng lòng hay không chưa? Ông hỏi Lý Văn Tinh thử xem, trước kia cậu ta có hiểu lầm hay không?”

“Ông đối xử với tôi nghiêm khắc, lại đối xử với cậu ta buông thả, cậu ta có thể hiểu lầm rằng ông không coi trọng cậu ta hay không?”

“Dù sao thì cậu ta cũng sẵn sàng vì hại tôi mà không màng đến nhà họ Lý, trực tiếp vạch trần tên tuổi của tôi trên internet.”

Lý Thành theo bản năng nhìn thoáng qua Lý Văn Tinh, vừa liếc mắt một cái liền đụng đến ánh mắt của Lý Văn Tinh. ·

Lý Thành lại tức giận: “Câm miệng! Mày đừng ở đó mà nói mấy lời ly gián!”

Lý Tư Niên cười nhạo một tiếng: “Ba à, à không, Lý tiên sinh, ông bớt tức giận một chút, coi chừng gan của ông.”

“Não Lý Văn Tinh dùng không tốt cho lắm, dạy cậu ta rất lao lực, nhưng ông đừng để mình còn chưa kịp dạy con mà người đã chẳng còn.”

Lý Thành tức giận hất đổ hết chén trà trên bàn, Lý Tư Niên cũng không thèm nhìn ông ta, đứng dậy dẫm lên một mảnh hỗn độn rời đi.

Khi đến đầu cầu thang, động tĩnh phía sau đột nhiên lớn hơn, Lý Văn Tinh cùng trợ lý Thẩm lớn tiếng gọi Lý Thành, anh mơ hồ còn nghe được Thẩm Phong nói ‘gọi xe cấp cứu’.

Lý Tư Niên lái xe rời đi trên đường trở về thành phố, anh nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu chạy ngang qua mình.

Con đường này là đường cao tốc chỉ dẫn đến sân bay, quán trà vừa rồi bọn họ gặp ở gần sân bay, quả nhiên vừa rồi anh không nghe lầm, là Thẩm Phong gọi xe cấp cứu.

Anh biết được tình trạng sức khỏe của Lý Thành là do một lần ngoài ý muốn.

Ngày đó anh đến phòng làm việc của Lý Thành để tìm tài liệu, vô tình nhìn thấy hồ sơ bệnh án nằm ở góc bàn, sau đó mới biết Lý Thành bị xơ gan.

Xơ gan có nguy cơ ung thư rất cao, chức năng gan nếu được bảo vệ thì có thể phục hồi sức khỏe, nếu tiếp tục lối sống không lành mạnh thì sẽ dẫn đến ung thư gan.

Anh phát hiện bệnh tình của Lý Thành chưa được một tháng thì bỏ nhà đi, đến nay đã hơn một năm. Nếu một năm này Lý Thành chú ý đến cơ thể của mình, bệnh có lẽ đã được chữa khỏi.

Nhưng theo phản ứng của Lý Thành khi nghe anh nói hôm nay thì chắc là không, hơn nữa bị anh chọc hai câu đã phải kêu xe cứu thương, bệnh tình sợ là ngày càng nghiêm trọng.

Lý Tư Niên cảm thấy mình có thể hiểu được Lý Thành vì sao không cho Lý Văn Tinh tiếp xúc với công việc của công ty, bởi vì thật sự quá mệt mỏi, bận rộn vô tận, tần suất xã giao cực cao, rất dễ khiến cơ thể bệnh tật đầy mình.

Cũng giống như bản thân anh trước khi sống lại.

Đáng tiếc Lý Văn Tinh không nhận ra ý tốt Lý Thành khổ cực bày ra.

Điều này cũng khá tốt, cứ để hai cha con yêu thương nhau phải nghi ngờ lẫn nhau đi.

Lý Tư Niên lái xe đến chỗ Khương Dung Hiên.

Khi anh đến nơi Khương Dung Hiên vẫn đang ngồi trong phòng làm việc lãnh đạo giang sơn, thời gian ăn cơm đã qua hai tiếng mà y vẫn chưa có gì vào bụng. Lý Tư Niên áy náy trong lòng, gọi nhà hàng mang đồ ăn qua đây.

Lúc này trên mạng đã có người phát tán ảnh chụp của Lý Văn Tinh, chẳng qua Lý Văn Tinh vẫn có Lý gia chống lưng, chỉ bại lộ ảnh chụp mà thôi.

Lý Tư Niên nói cho Khương Dung Hiên có thể thu tay lại, Khương Dung Hiên cũng không hỏi nhiều, gọi điện thoại đánh tiếng.

Ước chừng qua nửa tiếng sau cơm hộp tới, hai người ăn cơm, lại trên mạng xem, tin tức về Lý Văn Tinh đã bị xóa sạch sẽ.

Nhưng cũng không xuất hiện thêm drama xoay ngược tình huống gì mới, không biết là vì Lý Thành không hạ mệnh lệnh hay vì kiêng kị Khương Dung Hiên.

Lý Tư Niên đem chuyện hôm nay cùng Lý Thành gặp mặt kể cho Khương Dung Hiên nghe, Khương Dung Hiên có chút kinh ngạc: “Ông ta thế mà không ép buộc anh trở về?”

“Vì sao phải ép buộc tôi trở về?”

“Ông ta bỏ công bồi dưỡng anh, còn không phải vì muốn anh phò tá em trai làm việc sao? Việc nặng việc dơ để anh làm, cậu ta ngồi mát ăn bát vàng.”

Khương Dung Hiên nói: “Tuy rằng quan hệ giữa các anh đã vỡ nát đến mức không thể nát hơn được nữa rồi, nhưng em cảm thấy người như ông ta muốn dùng quan hệ pháp luật ép anh về nhà cũng không phải là không làm được.”

Lý Tư Niên lắc đầu: “Không đâu, ông ta không dám đưa tôi về nhà, bản lĩnh tôi thế nào ông ta rõ ràng nhất. Mọi kế hoạch của ông ta đều dựa vào sự nghe lời của tôi, một khi tôi không còn nghe lời lại để tôi tiếp nhận nhà họ Lý, chính là trực tiếp đem Lý gia tặng cho tôi.”

“Với tình hình sức khỏe của ông ta bây giờ, sợ là trông chừng tôi không nổi.”

Thật thú vị.

Đời này anh không liều mạng, cho nên người nhiễm bệnh biến thành Lý Thành.

Phong thuỷ Lý gia không tốt, người vì Lý gia trả giá đều thọ mệnh ngắn ngủi.

Khương Dung Hiên nhẹ nhàng vỗ lưng Lý Tư Niên: “Anh đừng buồn, người như vậy không đáng để anh phải đau lòng, sống ở trên đời này, chính mình mới là quan trọng nhất.”

“Trước kia em cũng rất coi trọng thân tình, luôn cảm thấy máu mủ tình thâm, người thân đối xử tệ với em chắc là vì bản thân em làm chưa tốt.”

“Sau này em mới phát hiện cũng không phải như vậy, có người chính là không xứng đáng làm cha mẹ, vì loại người này đau lòng cực kỳ không đáng.”

Lý Tư Niên được y vỗ lưng rất thoải mái nên cũng không quản tay y, khẽ nheo mắt, anh nhẹ giọng nói: “Tâm trạng tôi không tốt không phải vì Lý Thành, mà là vì ông ta nói cho tôi biết vài chuyện về cha mẹ ruột.”

Lý Tư Niên kể lại chuyện xưa cho Khương Dung Hiên nghe.

Khương Dung Hiên nghe xong, lại cười lạnh một tiếng: “Thực sự thú vị, ông ta nói cái gì thì phải là cái đó sao? Nhân phẩm của người như Lý Thành, em chắc chắn ông ta kể câu chuyện này khẳng định không phải 100% đều là sự thật.”

——————

Hết chương 35