Sau Khi Sống Lại Tôi Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 49



Vài ngày sau-----

“Beta à……”

Tô Lương bước từng bước rời khỏi Trung tâm y tế của Xà quật, vừa đi vừa xem kết quả xét nghiệm, lại nhìn từ đơn “Beta” kia một lúc lâu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng ngay sau đó cậu liền cảm thấy chút áy náy.

Thực ra cậu cũng biết, nếu là Omega, có lẽ cậu sẽ trở thành bạn lữ của người kia.

Khuôn mặt cực kỳ tuấn tú và lãnh đạm của Xà chủ hiện lên trong đầu, trong lòng Tô Lương chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Nếu là Omega, có lẽ cậu sẽ ổn định được tinh thần lực và chữa khỏi được căn bệnh nan y của anh. Hơn nữa, có lẽ còn trở thành một đôi bạn lữ AO không tồi.

Nghĩ tới đây, mặt Tô Lương hơi nóng lên.

Tuy nhiên, đằng sau sự mong đợi vô cùng thầm kín đó, Tô Lương cũng hiểu rõ khả năng đó sẽ chẳng thể xảy đến với mình.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống thân thể, Tô Lương vừa đi vừa vô thức vuốt ve gáy mình. Dấu răng mà Lục Thái Phàn lưu lại đã sớm biến mất, giờ cậu không cảm nhận được gì cả.

Beta chính là như vậy đó.

Cậu nghĩ.

Nhớ lại chuyện đời trước, ánh mắt Tô Lương không khỏi hiện lên một tia đạm mạc.

Vì không có tin tức tố, cho nên dù là người yêu say đắm từng thề non hẹn biển cũng sẽ dễ dàng rời đi.

Lại bởi vì có tin tức tố hấp dẫn nên người ta sẽ đương nhiên mà yêu nhau, sau đó bạch đầu giai lão sao?

Vậy nếu có một ngày tuyến thể xảy ra vấn đề thì sao nhỉ.

Tô Lương vẫn nhớ rõ, nếu không có gì thay đổi, vậy chỉ một thời gian ngắn nữa cậu sẽ bị u.ng th.ư tuyến thể. Khi đó, có lẽ cậu sẽ chẳng thể tiết ra dù chỉ một chút tin tức tố nhỏ nhất.

Nghĩ tới đây, dù biết mình là Beta, khả năng sẽ không có cách nào giúp Lục Thái Phàn chữa bệnh thì Tô Lương vẫn không nhịn được nghĩ…..

Không phải Omega, thực sự là quá tốt.

“Tô Lương thiếu gia, chúc mừng cậu đã bình phục hoàn toàn. Tôi có thể thấy hiện giờ tâm trạng cậu đang rất tốt.”

Vừa khẽ mỉm cười, Tô Lương chợt nghe thấy giọng chào hỏi của quản gia.

“Quản gia!”

Ý cười trong mắt cậu càng sâu, vui vẻ vẫy vẫy tay với đối phương.

“Tâm trạng tôi đúng là rất tốt, nào có ai muốn nằm viện chứ……ừm, dù đồ ăn siêu ngon cũng vậy thôi nha.”

Tô Lương nghịch ngợm nói với quản gia.

Hôm nay đúng là ngày cậu đã hoàn toàn bình phục, được rời khỏi Trung tâm y tế dành riêng cho Xà chủ.

Đương nhiên nếu Tô Lương muốn, cậu có thể ở luôn đây cũng được. Khác với các bệnh viện bên ngoài, các thiết bị trong Trung tâm y tế của Xà chủ cực kỳ tinh vi hiện đại, lại thêm quản gia toàn năng chăm lo mọi mặt nên cuộc sống vô cùng dễ chịu.

Nhưng hôm nay Tô Lương vẫn muốn rời khỏi, ngoài việc không muốn ở lại Trung tâm y tế thì còn một việc khác quan trọng hơn, Tô Noãn tới. Tra𝗇g gì mà hay hay 𝘁hế [ T𝑹𝑼MT𝑹 𝑼YỆN.ⅤN ]

Là người ngoài, vậy mà Tô Noãn lại có thể đến Xà quật thăm mình, tuy Tô Lương rất ngạc nhiên nhưng vừa thấy quản gia lui tới, lập tức đáy lòng cậu hiểu rõ ai mới là người thực sự sắp xếp.

“Cảm ơn nhiều ạ.”

Đưa Tô Noãn qua tầng tầng kiểm soát, cuối cùng cũng về tới Mịch viên, Tô Lương quay sang khẽ nói với quản gia.

“Còn nữa, anh giúp tôi cảm ơn…..Gia chủ đại nhân nhé.”

Sau khi tự hỏi một chút, Tô Lương hơi ngượng ngùng bổ sung.

Quản gia nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào tai mình.

“Tôi đang truyền lời cảm ơn của cậu.”

Mấy giây sau, mắt điện tử của nó hơi lóe lóe nhìn Tô Lương.

“Chủ nhân nói: Đừng khách sáo.”

Giọng nói của trí tuệ nhân tạo vô cùng bình thản, nhưng chỉ nghe ba chữ cực kỳ đơn giản kia cũng khiến tim Tô Lương đập nhanh hơn một nhịp.

Không hiểu sao trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện gương mặt của Lục Thái Phàn.

Rõ ràng đã vài ngày không gặp nhưng hình ảnh của người đàn ông ấy vẫn luôn in sâu trong tâm trí cậu như cũ, thậm chí cậu có thể tưởng tượng ra, sau khi nhận được quản gia truyền lời, dáng vẻ người ấy rũ mắt xuống rồi nhàn nhạt đáp lại một câu ra sao.

Vẫn sẽ là dáng vẻ vô cùng lạnh nhạt ấy.

Nhưng nếu đứng trước mặt anh, nhất định sẽ thấy đáy mắt anh vô cùng dịu dàng.

“Tiểu Lương--------”

Giọng chị gái từ cửa truyền đến, Tô Lương giật mình, vội hoàn hồn.

Tô Noãn đứng ở xa nhìn quản gia và Tô Lương trong hoa viên, vẻ mặt bị che khuất, rất khó thấy rõ.

Tô Lương vội tạm biệt quản gia rồi xoay người đón Tô Noãn.

Sau khi mở cửa, Tô Noãn vốn luôn dịu dàng với Tô Lương giờ lại im lặng, cô nhìn quanh phòng hồi lâu rồi lại nghiêm mặt ngồi trên sofa.

Cô nhìn Tô Lương.

"Chị ơi, sao vậy?"

Vừa nhìn sắc mặt chị gái mình, Tô Lương đã cảm thấy không ổn, nhưng cậu vẫn cố trấn định làm như không có việc gì mà hỏi.

Nhưng hiển nhiên Tô Noãn không cho cậu cơ hội lấp liếm qua loa.

“Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?”

Tô Noãn nhìn chằm chằm Tô Lương rồi hỏi.

“Em nói thật cho chị biết, vì sao em chỉ là nhân viên phục vụ mà lại có thể tiến vào bên trong Xà quật, ở tại nơi này, thậm chí còn có thể đưa chị vào đây thăm em.”

“Chuyện này nói ra rất dài.”

Tô Lương khô khan đáp lời.

Tô Noãn im lặng một chút, lúc mở miệng, giọng điệu càng căng chặt.

“Nói ra rất dài sao?” Thật lâu sau, Tô Noãn mới rầu rĩ mở miệng, “Chị có nghe một vài lời đồn về em…..”

Vừa nghe đến câu mở đầu này, Tô Lương đã vô thức nhíu mày.

Tính cả đời trước lẫn đời này, thứ Tô Lương nghe được nhiều nhất chính là những tin đồn nhảm nhí. Nhưng dù là khi nghe những lời đồn ác liệt nhất, khi tất cả mọi người đều điên cuồng chửi bới sau lưng cậu thì trước nay Tô Lương vẫn chưa bao giờ nghe Tô Noãn chủ động nhắc tới.

Tim Tô Lương hơi trầm xuống.

“Tin đồn gì ạ?”

Cậu hỏi.

Cậu vừa dứt lời, vẻ mặt Tô Noãn bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ.

“Bọn họ nói,” Tô Noãn tạm dừng một chút, như thể đang cố sắp xếp lại ngôn ngữ, “Trước đó vài ngày, Xà chủ mất khống chế, mà em….em vào cơ giáp của ngài ấy, cùng ngài ấy đại chiến ba trăm hiệp, cuối cùng ngăn được cơn điên của ngài, còn cứu vớt thành công toàn bộ tiểu đội Xà vệ và rất nhiều công trình kiến trúc của Xà quật khỏi bị phá hủy. Cho nên giờ em đã trở thành ân nhân cứu mạng của Xà chủ, được hưởng quyền hạn vô cùng cao.”

Tô Lương: “…….Dạ?”

Dại ra một lúc lâu, Tô Lương mới gian nan tìm lại năng lực ngôn ngữ của mình về.

“Tin đồn này vừa nghe đã biết không thể tin được mà.” Tô Lương giờ không biết nên dùng vẻ mặt gì, “Sao chị lại hỏi em cái này làm gì chứ?”

Ấy vậy mà vừa nghe Tô Lương nói, vẻ mặt Tô Noãn càng thêm kỳ lạ.

“Vấn đề chính là chỗ này, mấy ngày trước trong Hội nghị gia tộc, Xà chủ đại nhân đã chính miệng thừa nhận tin đồn đó.”

……

Có lẽ vì buổi Hội nghị tràn ngập quỷ kế cùng trao đổi lợi ích lại kéo dài quá lâu khiến ai đó hoàn toàn mất đi kiên nhẫn.

Lại có lẽ vì Lục Thái Phàn tự mình tham dự Hội nghị này là một chuyện quá mức kinh người nên một số kẻ ngạc nhiên tới mức làm rối loạn trận tuyến.

Tóm lại, trong Hội nghị kia đã có kẻ cực kỳ ngu xuẩn mà lôi đề tài này ra hỏi.

“Gia chủ đại nhân, thực sự không ngờ ngài sẽ nể mặt mà tới tham dự Hội nghị. Nhưng tôi nghe nói, vài ngày trước “bệnh cũ” của ngài lại tái phát, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng? Nhưng giờ nhìn khí sắc của Gia chủ đại nhân vẫn rất tốt, không biết ngài đã tìm được bí phương gì?”

Đó gần như là hỏi thẳng ra rồi.

Gần như chỉ trong nháy mắt khi người kia mở miệng, đại sảnh đang ồn ào chợt trở nên vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều như cố ý vô tình mà đặt hết lực chú ý sang Lục Thái Phàn.

Nhưng ai cũng không cảm thấy người đàn ông đang dựa vào lưng ghế trên cao kia sẽ đáp lời.

Ấy vậy mà chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Người đàn ông cao lớn, sắc mặt tái nhợt khoác áo choàng đen ấy nghe câu hỏi kia liền lười biếng mở mắt. Ánh mắt đen thẳm nhìn chăm chú kẻ vừa hỏi, mãi tới khi kẻ kia túa đầy mồ hôi lạnh, gần như sắp quỳ rạp xuống đất.

Nhưng Xà chủ đại nhân bỗng cong khóe môi, khẽ mỉm cười khiến tất cả mọi người không sao hiểu được.

“Không có bí phương.”

“Nhưng gần đây bên cạnh ta có một người vô cùng đáng yêu…..Khi tâm trạng tốt thì đương nhiên sức khỏe cũng sẽ tốt lên.”

Lục Thái Phàn nhẹ giọng nói.

Nhưng cũng chính vì nụ cười ôn hòa trên môi, ngược lại anh đã khiến tất cả mọi người trong Hội trường sởn tóc gáy, vô cùng kinh hoàng.