Sau Khi Tèo Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục

Chương 37



Bùi Tế: “Ngươi chắc chắn đó không phải là một loài thực vật nào đó trên núi chứ?”

“Chắc là không?” Mạnh Bà cũng có chút không xác định, “Thực vật trên núi rất nhiều loại, hoa cỏ cây cổ thụ đều có, đại lão ngươi muốn hỏi loại nào chứ.”

Bùi Tế không đáp lời mà hỏi tiếp: “Vậy có nhận ra là núi nào không?”

Mạnh Bà: “…..Không thể.” Trên đời này có nhiều núi như vậy sao cô có thể nhận ra được? Đại lão ngài đánh giá tôi quá cao rồi.

Khi Bùi Tế cùng Mạnh Bà nói chuyện, Hứa Triều Hi ngoan ngoãn đứng bên người nam quỷ, nhưng càng nghe cậu lại càng bối rối. Lẽ nào mình không phải thực vật thành tinh sao?

Nghe vị chuyển thế của Mạnh Bà này nói, chẳng lẽ kiếp trước cậu là một ngọn núi?

“Anh ơi, vậy kiếp trước em không phải thực vật thành tinh sao?” Cậu quay đầu hỏi nam quỷ.

Bùi Tế cũng đang suy nghĩ những lời Mạnh Bà nói, nghe thấy cậu hỏi liền đáp lời: “Ừ, rất có thể em là một sơn hồn.” (linh hồn của núi).

Núi có thể mở linh trí là có sơn hồn, sau một thời gian dựng dục, sơn hồn trưởng thành, rất có thể sẽ trở thành Sơn thần địa phương.

Loại Sơn thần này là vị thần do thiên nhiên sinh dưỡng, hoàn toàn khác với thần thánh do Địa phủ sắc phong, Sơn thần được sắc phong hầu hết là biến hóa từ linh hồn người chết của những người nổi tiếng tài đức trong địa phương đó.

Ánh mắt Bùi Tế lắng lại.

Vị Sơn thần cuối cùng ra đời cách đây năm trăm năm. Trong suốt năm trăm năm sau, linh lực của trời đất ngày càng cạn kiệt, tinh quái bình thường cũng rất khó tu hành chứ đừng nói đến Sơn thần mới được sinh ra.

“Sơn hồn……” Hứa Triều Hi bừng tỉnh đại ngộ mà lặp lại một lần, trong đầu cậu theo phản xạ xuất hiện nhân vật thổ địa đã từng trong xem TV.

Thôi được rồi, dù có là thổ địa thì mình cũng phải là một thổ địa đẹp trai đáng yêu!

Này thì dễ hiểu rồi. Sơn hồn chính là hồn phách của Sơn thần, trên núi cũng coi như trên bản thể của cậu đều có rất nhiều thực vật do cậu nuôi dưỡng, tất nhiên cậu có thể nghe được chúng nói chuyện.

Cậu vẫn luôn cho rằng mình là thực vật thành tinh, nhưng không ngờ lại là sơn hồn.

Nhưng tất cả đều là từ kiếp trước, tin tức này đối với cậu cũng chỉ như nghe lại một câu chuyện cũ của mình mà thôi, còn không có cảm xúc bằng khi mình phát hiện ra bản thân có thể nghe thấy thực vật nói chuyện.

Mạnh Bà co ro trên sofa đối diện nhìn “khí thế hung mãnh” của ngọn lửa màu đen kia, hic, vị đại lão này vừa lên che đến đã khiến nàng hoàn toàn không nhìn thấy tiểu khả ái kia nữa.

Tiểu khả ái đáng yêu mềm mại, sao lại có anh trai hung dữ như vậy chứ.

“…..Vị đại lão này,” cô cẩn thận nói chuyện, “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi được rồi chứ?”

Hứa Triều Hi trong ngọn lửa đen nhìn cô kinh ngạc: “Đây không phải là nhà cô sao, cô còn muốn đi đâu nữa?”

Mạnh Bà nhìn kỹ nơi phát ra giọng nói, nhưng vẫn không tìm vị trí của tiểu khả ái nên đành bỏ cuộc, khép nép nói: "Không sao đâu! Dù là nhà của tôi, nhưng cậu muốn dùng làm gì cũng được!" "

Trong nhà có quỷ ai dám lên mặt chứ!

“Lát nữa bọn tôi sẽ đi thôi,” Hứa Triều Hi kỳ quái nói, nam quỷ bên cạnh cậu vẫn đang suy tư không biết nghĩ chuyện gì, nên cậu tính nói chuyện với Mạnh Bà để giết thời gian, “Cô có thể nhìn ra kiếp trước của anh tôi là gì không?”

Mạnh Bà nghe cậu nói sẽ rời đi ngay liền thả lỏng không ít, cô chịu đựng sợ hãi nhìn nhìn rồi nói: “Từ đầu đến cuối chỉ có hình một ngọn lửa đen.”

Cô cũng đang rất khó hiểu đây.

Từ nhỏ Mạnh Bà đã biết rõ điểm đặc thù của mình, người khác nhìn ai chỉ có thể thấy được người đó ở hiện tại, còn cô cứ nhìn ai là có thể thấy kiếp trước, kiếp này, kiếp sau của người đó.

Trước khi cũng không phải cô chưa từng gặp quỷ, nhưng những quỷ đó đạo hạnh rất nông, không thể gây ảnh hưởng gì đến Dương thế, chỉ giống như một dạng khác của sinh vật.

Mà những đó quỷ cô cũng có thể thấy kiếp trước kiếp sau của bọn họ, có một vài quỷ không có kiếp sau, điều đó có nghĩa là họ sẽ làm quỷ cả đời hoặc trực tiếp tiêu tán.

Tiểu quỷ trước mặt cô là cái trước, không có kiếp sau, hẳn là sẽ làm quỷ cả đời.

Nhưng anh của tiểu quỷ thì cô lại không nhìn được, không thấy kiếp trước cũng chẳng thấy kiếp sau.

Điều đó có nghĩa là gì?” Hứa Triều Hi hỏi cô.

Mạnh Bà thử suy đoán: “Ừm….có thể vừa sinh ra đã là quỷ?”

Hứa Triều Hi khó hiểu, cậu lẩm bẩm: “Nhưng không phải anh ấy còn có một kiếp là Bùi Tế sao?”

“Đó là vì khi ấy ta tự phong ấn ký ức chứ không phải đã ch.ết,” Bùi Tế vừa định thần lại liền xoa xoa đầu cậu, sau đó tùy tiện trả lời Mạnh Bà, “Nếu ngươi sợ quỷ, ta có thể để ngươi trông thấy đồ vật bị quỷ phong ấn.”

Mạnh Bà cảnh giác: "Vậy sau đó tôi còn có thể nhìn thấy kiếp trước và kiếp này của người khác không?"

Bùi Tế: “……….Không.”

Tức khắc Mạnh Bà càng thêm phòng bị, co người đến vị trí xa hơn trên sofa: “Cảm ơn ý tốt của đại lão, vậy thì không cần!” Đây chính là cần câu cơm của cô đấy.

Nếu cô đã lựa chọn như vậy thì Bùi Tế cũng không nói nhiều, hắn dẫn theo tiểu quỷ lập tức biến mất.

Sau khi hai quỷ rời đi, Mạnh Bà lập tức đứng lên đi quanh phòng một vòng rồi thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng đi rồi……” Ngay sau đó cô lại sờ sờ trán mình, lệ quỷ kia sờ trán cô làm cái gì nhỉ? Sẽ không phải là hạ ác chú chứ? Sau đó cô kêu thảm thiết một tiếng rồi lao ra khỏi nhà.

Cô muốn đi chùa thắp hương!

Ngay lúc ấy, trên một quảng trường náo nhiệt, Hứa Triều Hi nắm tay nam quỷ lắc lắc: “Anh ơi, vừa nãy anh chạm lên trán Mạnh Bà làm gì vậy?”

Bùi Tế đưa cậu đáp xuống lẫn vào dòng người: “Lấy ký ức.”

Hứa Triều Hi: “Hả?”

Bùi Tế: “Xem Niên Niên kiếp trước trông như thế nào.”

Não Hứa Triều Hi tự động phiên dịch thành xem ngọn núi trông như thế nào. Họ vẫn đi trong đám đông, cậu hỏi: “Chẳng lẽ anh vẫn muốn đi tìm ngọn núi đó sao?”

“Đúng là ta có dự định như vậy.” Bùi Tế đáp.

Hứa Triều Hi dừng một chút. Cậu quay lại đối diện với nam quỷ, không hiểu vì sao đối phương lại cố chấp như vậy, nghi ngờ hỏi: "Chuyện này rất quan trọng sao?"

Cho dù cậu có là Sơn thần thì đó cũng là chuyện của kiếp trước rồi mà.

“Mỗi một chuyện liên quan đến Niên Niên, ta đều muốn biết rõ ràng,” Bùi Tế cười nói, rồi lại nhẹ nhàng nhéo mặt cậu, “Hơn nữa giờ em vẫn đang chịu ảnh hưởng của kiếp trước, ta không thể không tra rõ chuyện này được.”

Hứa Triều Hi vẫn còn đang chịu ảnh hưởng từ thuộc tính của Sơn hồn ở kiếp trước, việc cậu có thể nghe thấy thực vật nói chuyện chính là chứng cứ.

Hứa Triều Hi đã hiểu ra, Bùi Tế lại ôm cậu vào lòng và nói: "Niên Niên đừng lo lắng về chuyện này, nếu phát hiện chuyện gì, ta sẽ nói cho em biết."

Sau đó hắn không đề cập đến chuyện này nữa, dùng pháp thuật để mình và Hứa Triều Hi hiện hình, hai quỷ giả làm người thường lẫn trong đám đông chơi suốt một ngày.

Nơi Mạnh Bà chuyển thế là Vân Thành. Khí hậu Vân Thành bốn mùa như xuân, hoa tươi khắp nơi, lúc sinh thời Hứa Triều Hi cùng Bùi Tế chưa kịp đến đây du lịch, hiện tại có cơ hội tất nhiên sẽ chơi cho thống khoái.

Vốn Hứa Triều Hi còn suy nghĩ chuyện sơn hồn, nhưng vừa đi chơi đã lập tức ném chuyện này ra sau đầu.

Cậu nắm chặt tay nam quỷ đi theo một đoàn khách du lịch đi tham quan nhà cổ, nhấm nháp đồ ăn vặt địa phương, cùng nhau leo núi ngắm hồ nước được mệnh danh là “Hòn ngọc quý của nhân gian.”

Có bạn trai tu vi cao thâm bên cạnh giúp gian lận, họ thậm chí còn đi thuê phòng khách sạn ngủ trưa. Chỉ là ngủ có hơi lâu, lúc tỉnh dậy đã quá nửa buổi chiều.

Nhưng Hứa Triều Hi không biết, sau khi cậu ngủ say, Bùi Tế đã lặng lẽ đi tìm các cô hồn dã quỷ còn trên Dương thế sai chúng đi tìm ngọn núi kia. Bùi Tế sẽ trả công cho chúng thỏa đáng.

Khi Hứa Triều Hi mở mắt ra, bạn trai của cậu đã trở về rồi, hắn đang ngồi ở đầu giường bên cạnh cậu, thấy cậu tỉnh lại, nam quỷ rũ mắt xuống, vén mái tóc lòa xòa của cậu, đôi mắt hắn điềm tĩnh và dịu dàng.

Hứa Triều Hi nhìn tay khác của nam quỷ vẫn đang cầm điện thoại: “Không phải anh nói sóng điện thoại trên Dương thế không tốt sao?”

“Ừ,” Bùi Tế đáp, “Không tốt, nhưng vẫn có một chút, có thể nhận file đính kèm.”

Thổn thức nha, Phong Đô Đại Đế mà cũng bận như vậy, Tết Nguyên Đán còn phải làm việc.

Cậu trở mình ngoài cửa sổ, sắc trời đã hơi tối rồi, trên không trung mơ hồ có thể thấy những ngôi sao lấp lánh. Vẫn bảo sinh hoạt sau khi chết cùng lúc sinh thời không có gì khác nhau, kỳ thật vẫn khác chút, ít nhất Minh giới không có sao.

“Hình như lâu lắm em không ngắm sao rồi.” Cậu nói.

Bầu trời đầy sao thật sự rất đẹp, những đám mây không hoàn toàn là màu xanh lam đậm mà dần dần, có màu hồng và màu tím ở một số nơi.

Bùi Tế nghe vậy liền đặt văn kiện sang một bên rồi ôm tiểu quỷ vào ngực, khẽ trả lời: “Còn có cỏ đèn lồng mà em.”

“Hình như cũng đúng,” Hứa Triều Hi cong khóe miệng, “Ở Dương thế có sao trên trời, còn ở Minh giới thì sao dưới mặt đất.”

Nam quỷ nhìn cậu chăm chú, cánh tay hơi siết lấy cậu: “Nếu Niên Niên thích Dương thế, sau này chúng ta sẽ thường xuyên tới chơi.”

Hứa Triều Hi xoay người lại, chiếc chăn sột sột soạt soạt, thân thể trơn bóng dưới chân thực nhanh đã ôm lấy nam quỷ. Cậu dúi đầu vào ngực hắn, nói: “Em chỉ thích anh thôi……”

Nói xong lại ngáp một cái, mơ màng muốn ngủ lại.

Nam quỷ khẽ cười: “Anh cũng thích Niên Niên.”

Lần này ngủ không lâu như trước, Hứa Triều Hi chỉ chợp mắt một lúc rồi tỉnh lại, khi cậu tỉnh dậy thì Bùi Tế đang đọc văn kiện và trả lời nhóm Quỷ Thần, các ngôi sao trên trời cũng sáng hơn.

Cậu ngồi dậy vươn vai: “Anh ơi, mấy giờ rồi?”

Bùi Tế ăn mặc chỉnh tề ngồi bên bàn, hắn liếc nhìn thời gian trên điện thoại rồi trả lời: “Đã hơn 7 giờ.” Sau đó, hắn hỏi Hứa Triều Hi: “Em có muốn ở đây một ngày không?"

Hứa Triều Hi lắc đầu tự tìm quần áo mặc rồi nói: “Em muốn về.”

Mặc dù cậu sống ở Dương thế lâu hơn, nhưng giờ mỗi khi nói chuyện mà nhắc đến Dương thế thì là “đi”, còn đến Minh giới mới là “về”.

Sự biến đổi này diễn ra trong lơ đãng và cũng rất tự nhiên.

Bùi Tế cất di động, Hứa Triều Hi mặc xong quần áo rồi đơn giản rửa mặt một chút, trước khi rời còn nhắc nhở nam quỷ: “Anh ơi, đừng quên xử lý dấu vết nhé.”

“Được.” Sau khi dùng thuật pháp rửa sạch khôi phục nguyên trạng tất cả các vật phẩm trong phòng, Bùi Tế mang theo tiểu quỷ biến mất.

Lúc hai quỷ trở lại Minh giới là 7h30, địa điểm là thành Độ Sóc. Bởi vì chưa ăn tối nên Hứa Triều Hi muốn ăn đã rồi mới về nhà.

Bùi Tế dẫn Hứa Triều Hi vào một nhà hàng. Nhà hàng là một tòa nhà trang trí theo phong cách giả cổ, tổng cộng có năm tầng, tầng một là tiền sảnh rộng rãi, tầng hai là kết cấu bán mở, các tầng trên là phòng riêng.

Hai quỷ cũng không có gì riêng tư, liền gọi một bàn ngay tầng hai.

Gọi món xong, phục vụ cầm thực đơn rời đi, Hứa Triều Hi nhìn lướt qua thực khách ở mỗi bàn rồi quay lại hỏi: "Anh có thường xuyên tới đây không?"

“Không thường tới.” Bùi Tế trả lời, nâng ấm trà trên bàn rót cho cậu một ly.

Hứa Triều Hi nhận chén trà uống một ngụm, cậu không phân biệt được trà tốt hay dở, chỉ cảm thấy uống rất ngon: “Vậy trước kia anh hay tới chỗ nào nhất?”

Rót cho chính mình một ly xong, Bùi Tế buông ấm trà trả lời: “Nếu thực sự kể đến thì nơi ta ở nhiều nhất chính là thành Phong Đô.” Cũng chính là hành cung của hắn. (Nguyên tác luôn để là 行宫 – tức hành cung, nhưng tôi nghĩ nếu ở thường xuyên thì nó phải là cung điện chứ nhỉ, hành cung nó mang nghĩa là nơi tạm dừng chân thôi mới đúng).

Trước khi Hứa Triều Hi xuất hiện, sau giờ làm việc là hắn sẽ trở về hành cung của mình, bởi đối với hắn, đi cả Minh giới này đều chỉ là nhất niệm chi gian, không có vấn đề về khoảng cách.

Hứa Triều Hi: “Thành Phong Đô trông như thế nào nha?”

Bùi Tế: “Em có thể tưởng tượng, nó lớn hơn so với Tử Cấm thành một chút.”

! Là cái khái niệm gì vậy chứ!

“Vậy hành cung đó chỉ có một mình anh sống sao?” Cậu hỏi.

Nam quỷ buồn cười nhìn cậu: “Vậy Niên Niên còn hy vọng có những quỷ khác ở đó sao?”

Hứa Triều Hi: Không hy vọng.

Chỉ lát sau phục vụ đã bưng đồ lên, hai quỷ đang cầm đũa chuẩn bị ăn.

“……Đế, Đế Quân?” Một giọng nam ngập ngừng vang lên.