Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn

Chương 11



Cộng sinh chú là một trong những bí thuật hàng đầu của chú thuật thế gia Nguyễn gia. Người của Nguyễn gia cơ thể yếu ớt, không thích hợp tu luyện mà vào một ngàn năm trước khi Tu chân giới đang ở thời kì cực thịnh có thể chiếm một vị trí nhỏ chính là dựa vào loại chú thuật thần bí khó lường này.

Người của Nguyễn gia hành động quỷ quyệt, vừa chính vừa tà nhưng phần lớn những chú thuật này cũng không phải loại pháp thuật chính thống gì.

Sau khi Nguyễn gia diệt tộc, phần lớn trận pháp chú thuật đều thất truyền, còn lưu lại đến bây giờ chỉ còn một ít tàn quyển, phần lớn là những tà thuật không được chính đạo tiên môn tiếp nhận, cộng sinh trận là một trận pháp như thế.

Cũng không biết Hướng Tư Giác tìm đâu ra được cộng sinh trận, hơn nữa còn dùng một trận pháp không hoàn chỉnh mà hoàn thành cộng sinh chú.

Nhiếp Âm Chi nghi ngờ nói không chừng Nguyễn gia chính là bị Cố Giáng diệt môn vì quyển trục mà nàng đang cầm trong tay là bản hoàn chỉnh của Nguyễn gia tứ đại bí thuật.

Thuật pháp chính là một hệ thống, giống như một gốc cây đại thụ khoẻ mạnh, từ thân cây sẽ mọc ra vô số cành cây, chỉ riêng thuật pháp cộng sinh chú này đã có tới 30 loại thuật pháp liên quan, quyển trục này mở ra toàn bộ có thể dài đến 1 trượng (~3.3m) khiến Nhiếp Âm Chi xem đến hoa cả mắt.

Cộng sinh chú có thể trở thành bí thuật đứng đầu trong tứ đại bí thuật của Nguyễn gia nhưng mọi chuyện không hoàn toàn đơn giản là "Ta chết ngươi cũng chết" như Hướng Tư Giác nói, cộng hưởng sinh mệnh chỉ là công năng cơ bản nhất của loại thuật pháp này.

Cộng sinh chú có chi chính và chi phụ. Chú thuật này có thể trói buộc nhiều người cùng một lúc, lấy người chủ chú thuật là chủ, một khi chủ nhân chết thì tất cả những người bị trói buộc bởi cộng sinh chú cũng sẽ chết, nhưng chỉ khi những người bị trói buộc chết hết thì chủ nhân mới chết được.

Vậy người thi chú không phải chính là chủ nhân mà người bị trói buộc phải liều mạng bảo vệ sao?

Chú thuật này phân nửa chính là thủ đoạn mà người của Nguyễn gia dùng để khống chế người khác.

Nhiếp Âm Chi cẩn thận nghiên cứu chủ thuật của cộng sinh chú, sau đó cẩn thận nhắm mắt xem xét chú ấn trên cổ tay mình, sau khi đẩy ra ma khí dày đặc thuộc về Cố Giáng trên ấn kí, nàng thấy được ở sâu trong trung tâm một cái mầm cây nhỏ màu ánh vàng, bây giờ cái mầm kia chỉ có một nhánh, mà toàn bộ ma khí ở trên ấn kí đều bắt nguồn từ đây.

Chủ chú thuật quả nhiên là nàng!!!

Nhiếp Âm Chi kìm nén tâm trạng vui vẻ, mở to mắt, vừa liếc lên một cái liền đối mặt với một đôi tròng mắt đen nhánh.

Cố Giáng nằm nghiêng, mái tóc đen như mực rũ trên vai, mặt mày đều chứa vẻ lười biếng nhưng ánh mắt lại lộ ra sự hứng thú, cũng không biết hắn đã nhìn nàng chằm chằm bao lâu rồi.

Nhiếp Âm Chi hoảng sợ, ánh mắt lập loè sự chột dạ nói: "Ngươi.... Sao ngươi lại nhìn ta như vậy, làm ta sợ muốn chết..."

"Lúc nãy ngươi cười rất vui vẻ, cười khúc khích như chuột ấy, đánh thức ta dậy luôn rồi." Cố Giáng vừa nói vừa liếc mắt nhìn quyển trục trong tay nàng, "Sao? Phát hiện ra thứ tốt gì à?"

Tròng mắt Nhiếp Âm Chi xoay chuyển, hôm đó ở phía sau Tất Dương Phong, Cố Giáng liếc mắt một cái đã nhìn ra trận pháp cộng sinh, cho nên nàng không tin Cố Giáng chưa từng xem qua quyển trục này.

"Cộng sinh chú này là bí thuật của Nguyễn gia, điển tích tứ đại bí thuật của Nguyễn gia bí ẩn như vậy sao ngươi có đủ được thế?"

"Nguyễn gia?" Cố Giáng vỗ trán suy tư, "À, lúc trước gia chủ Nguyễn gia muốn hạ chú trên người ta nên ta đã giết hắn, chắc là lấy được lúc đó."

Ma đầu khi đó mạnh như vậy, nếu có thể khống chế hắn quả thực có thể so sánh với một thần binh lợi khí.

"Đây quả thực là một chú thuật có thể lấy nhược ngự cường." Nhiếp Âm Chi vuốt ve ấn kí trên cổ tay, sau đó triển lãm thành quả học tập của mình ngay tại chỗ. Ngón tay nàng kháp một cái ấn phức tạp, đầu ngón tay phải nhẹ nhàng chạm vào ấn ký trên cổ tay, ấn kí màu tay trên cổ tay nàng nổi lên, ma khí tản ra lộ ra một cái mầm cây nhỏ màu ánh vàng.

"Phiến lá nhỏ này chính là ngươi đó." Nhiếp Âm Chi duỗi tay ra cho hắn xem, sau đó đọc lại nội dung trên quyển trục cho hắn nghe một lần.

Cố Giáng vươn đầu ngón tay ra, một sợi ma khí như một chiếc râu thò ra chạm vào phiến lá con màu ánh vàng kia, "Là sao?"

Nhiếp Âm Chi chớp chớp mắt, thấy được vẻ nghi hoặc vô cùng chân thành trên mặt hắn, đành phải phối hợp với mầm cây và quyển trục giải thích lại một lần nữa.

"Chủ chú thuật giống như gốc cái mầm cây non này, cộng sinh chú có thể trói định nhiều người một lúc, sau đó sinh ra rất nhiều các phiến lá, thân cây chết thì các phiến lá sẽ khô héo, nhưng chỉ một hai phiến lá rụng xuống thì cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với thân cây, trừ phi tất cả những phiến lá này đều chết hết thì cây mới chết."

"Chủ chú thuật ở trên người ta, bây giờ ta chỉ trói định một mình ngươi cho nên chỉ có một phiến lá con, ngươi đồng sinh cộng tử với ta, nhưng nếu ta lại trói định thêm một người khác nữa thì ta chết ngươi sẽ chết, nhưng ngươi chết thì chưa chắc ta đã chết."

Giải thích như này đủ rõ ràng rồi chứ?

Nàng bắt đầu nghi ngờ, trước đó đại ma đầu nói không có hứng thú với mấy trận pháp chú thuật phức tạp không phải vì xem không hiểu đó chứ?

Cố Giáng nhướng mày, "Khó trách vừa nãy ngươi cười như chồn trộm gà."

Nhiếp Âm Chi: "....." Đối với một tiểu mỹ nhân như thiên tiên là nàng thế nhưng so sánh không chuột thì chồn, rốt cuộc tên này có biết cách nói chuyện hay không thế?

Nàng duỗi tay vuốt ve phiến lá, Nhiếp Âm Chi còn một câu chưa nói, chính là nếu nàng ngắt rụng phiến lá thì Cố Giáng cũng sẽ chịu chú thuật phản phệ mà chết.

Cả nhà Nguyễn gia đúng là diệu nhân, Hướng sư thúc thật là tuyệt vời!

Đời này nàng tuyệt đối sẽ không gỡ bỏ cộng sinh chú!

<Đây mà là cộng sinh chú gì chứ, đây phải là hậu cung chú thì có!! Nếu mị mà là Nhiếp Âm Chi mị sẽ trói định 3000 mỹ nam với mình! Cmn quá sướng!>

<Tôi thì muốn hỏi rốt cuộc ai mới là nữ chính thế? Một nữ phụ dựa vào đâu mà có nhiều bàn tay vàng như thế??>

<Quả nhiên Tu chân giới 1000 năm trước mới là Tu chân giới trâu bò nhất.>

<Nữ phụ có được dòng máu có thể sai khiến Ma tộc xua như xua vịt, còn có cả cộng sinh chú, chẳng phải như vậy có thể đi đại lộ tuyến của nữ chính rồi sao? Thu phục vạn ma, tự mình là Ma Tôn!>

Nhiếp Âm Chi nhìn làn đạn đang thổi qua, trong lòng lộp bộp hai tiếng, tiểu dã tâm vừa mới ngo ngoe còn chưa kịp nguội đã bị làn đạn thọc ra rồi.

Nàng trộm liếc nhìn Cố Giáng, không biết hắn sẽ nghĩ gì.

Cố Giáng bấm ngón tay, quyển trục cộng sinh chú lập tức rơi vào tay hắn, hắn giơ quyển trục lên, nhíu mày nhìn chằm chằm vào đống văn tự rậm rạp trên đó.

"Ấy!" Nhiếp Âm Chi muốn đoạt lại nhưng lại bị một đoàn ma khí cuốn tới trói vào trên cột trụ của đình hóng gió.

Cộng sinh chú có thể giải, cũng chỉ có nàng có thể giải, dù sao đây cũng là chú thuật mà Nguyễn gia sử dụng để khống chế người khác, đương nhiên phải nắm đằng chuôi rồi.

Quyển trục này nàng mới chỉ dùng thời gian ăn một quả táo xem qua thôi, còn chưa kịp nghiên cứu kĩ lưỡng đâu đó! Cố Giáng nhìn một lát, sau đó càng xem càng đau đầu, quyết định từ bỏ, ném trả quyển trục cho nàng.

Nhiếp Âm Chi được ma khí thả ra vội vàng ôm lấy quyển trục, không thể tin nổi nói: "Ngươi biết tình huống thật của chú thuật này những vẫn yên tâm giao quyển trục lại cho ta sao?"

"Cho ngươi thì chính là của ngươi rồi, bổn toạ không đến mức đi đòi lại." Cố Giáng nói, "Để ở chỗ ta cũng vô dụng." Dù sao hắn đọc cũng không hiểu.

Ma đầu thế nhưng tin tưởng nàng như vậy, Nhiếp Âm Chi cảm động nói, "Ngươi không sợ ta học xong chú thuật sẽ bắt ngươi đi đại sát tứ phương sao?"

Cố Giáng trầm ngâm một chút, sau đó nở một nụ cười vô cùng thân thiện hoà ái với nàng, "Nếu quá phận, ta sẽ giết ngươi."

Ý chính là, muốn ta làm việc thì phải chết.

Nhiếp Âm Chi sao có thể không hiểu ý tứ của hắn chứ, vội vàng xua tay cười gượng, "Ta nói đùa tí thôi, sao ta có thể để ngươi mệt nhọc được chứ. Người ta chỉ biết đau lòng cho Ma Tôn đại nhân thôi."

Nàng bảo đảm, cho dù sau này nàng nuôi bao nhiêu ma tu thì Cố Giáng vẫn mãi là ma đầu là nàng yêu thương nhất.

—————

Minh Hà Phong, mấy ngày trôi qua, trên đài cao đặt trận pháp phong ấn lại được dựng thêm một tiểu các nhỏ, các tu sĩ trông coi kết giới có thể ở trong đó nghỉ ngơi.

Sau một lần thử dụ Nhiếp Âm Chi vào kiếm trận để giết chết, mọi người đều cho rằng sẽ phá vỡ thế giằng co của hai bên xong thì bên trong Chiết Đan Phong sẽ có động thái lớn cho nên tu sĩ cấp cao của bảy đại môn phái đều không dám rời khỏi, sợ ma đầu sẽ đánh vào kết giới.

Chỉ là đã mấy ngày trôi qua nhưng bên trong kết giới vẫn vô cùng yên tĩnh, chỉ có phong ma văn thỉnh thoảng lập loè đôi chút, nhưng cũng rất mỏng manh, không phải do bị đột kích mạnh.

Nhưng bên trong càng yên tĩnh thì bên ngoài càng căng thẳng, giống như sự yên lặng trước cơn bão vậy.

Phật tu Vô Lượng Tông chắp tay trước ngực, "A di đà phật, ở Vạn Ma Quật gần như ngày nào Phong Hàn Anh cũng tấn công phong ấn một lần, phong ấn Vạn Ma Quật ngày đêm lấp lánh, đây vẫn là lần đầu tiên bần tăng thấy phong ma ấn yên lặng như vậy."

Có người hỏi, "Nguyên Minh đại sư, nếu mọi chuyện cứ tiếp tục thế này thì phong ma phù văn bao giờ mới có thể tiêu trừ hết ma khí của ma đầu?"

Nguyên Minh lắc đầu, "Ma khí và phù văn đối địch nhau theo phương thức như tằm ăn lá, nếu Cố Giáng vẫn luôn bình tĩnh như vậy phù văn có tác dụng rất nhỏ với hắn, đương nhiên rất khó tiêu trừ hết được."

"Nếu Cố Giáng không có ý định xuất thế vậy thực ra chúng ta không cần tiếp tục thủ ở đây, có ba vị thái thượng trưởng lão của Vân Cấp Tông canh giữ ở đây là đủ rồi."

Cũng có người lo lắng sốt ruột nói, "Đoạn thời gian qua các đại môn phái đều đã đi tìm hiểu quá khứ của Cố Giáng, mọi người cũng thấy được những chiến tích trước kia của hắn rồi đó, thậm chí đến Phong Hàn Anh cũng sợ hãi sư phụ của mình mà trốn lại vào Vạn Ma Quật không ra ngoài... người như vậy chỉ sợ sẽ không an phận ngốc bên trong phong ma ấn đâu."

"Nói cũng phải."

Mọi người lại thương lượng một phen, cuối cùng quyết định cần phải đi vào bên trong thăm dò tìm hiểu xem tình huống như thế nào trước đã.

"Cũng may công tử Nguyễn gia chỉ ít hôm nữa là tới rồi."

—————

Nhiếp Âm Chi tuy rằng trong lòng đảm bảo sẽ xót ma đầu nhưng cũng khó mà cam đoan sau này nàng sẽ gặp một ma tu khác càng vừa ý hơn, cho nên nàng đã tranh thủ thức trắng đêm học xong một thuật pháp nhánh đầu tiên của cộng sinh chú.

Di dời thương tổn.

Nhiếp Âm Chi có thể dời toàn bộ thương tổn mà bản thân phải chịu, thông qua mầm cây vàng kia dời lên người Cố Giáng.

Cho nên, nếu Cố Giáng dám đánh nàng thì nàng sẽ sử dụng tâm pháp kích phát chú thuật, khi đó đại ma đầu cũng chỉ có thể tự đánh mình. Ôi cái cộng sinh chú này quả thực như thể sinh ra là dành cho nàng vậy.

Nhiếp Âm Chi ôm quyển trục nằm trên giường lăn lộn, sau đó nàng lăn lông lốc ngồi dậy, khởi phát hình thức di dời thương tổn, muốn thử một lần.

Nhiếp Âm Chi mặc niệm tâm pháp chú thuật, linh lực lưu chuyển tới ấn kí trên cổ tay, sau đó nhập vào phiến lá nhỏ màu vàng ánh bé bằng cái móng tay kia.

Sau đó nàng lén lút đi tới nhà chính. Đây vốn là phòng của nàng, được bài trí thoải mái nhất nhưng bây giờ đã bị ma đầu chiếm đóng.

Lúc trước hắn còn mặt dày mời nàng ở chung, quả thực là không coi mình là người ngoài, bày tỏ cho dù bọn họ có cùng chung chăn gối thì hắn cũng không có chút ý tưởng không an phận nào với nàng.

Nhiếp Âm Chi nghĩ tới đây lại giận, liếc mắt đánh giá phía dưới eo hắn một cái, thầm nghĩ có một làn đạn nói đúng, phân nửa là ma đầu không được rồi.

Chứ nhất định không phải do mị lực của nàng không đủ.

Nhiếp Âm Chi ngồi xổm bên cạnh giường, dưới ánh trăng mờ nhạt qua khung cửa sổ giống như một u linh với oán niệm sâu nặng.

Cố Giáng nằm trên giường của nàng ngủ đến là sảng khoái, tư thế ngủ phóng khoáng, tay chân giang hình chữ Đại nhưng ngủ lại vô cùng an tĩnh, không hề có tiếng ngáy, tiếng hít thở cũng rất nhẹ, thường xuyên khiến người ta không phân biệt được rốt cục hắn có đang ngủ hay không.

Nhiếp Âm Chi nhẹ nhàng giật giật mái tóc đang xoã tung trên giường của hắn, lại thò ngón tay ra khều khều lông mi mảnh dài của hắn, chọc một lúc lâu nhưng đối phương vẫn không hề có phản ứng.

Nàng yên lòng, bắt đầu làm chính sự. Nhiếp Âm Chi nhẹ nhàng kéo tay trái của Cố Giáng ra, nắm lấy ngón út của hắn, sau đó rút ra trâm cài chọc một cái trên ngón út tay trái của mình.

Nàng không hề cảm nhận được gì, cũng không có miệng vết thương.

Nhưng đầu ngón út của Cố Giáng bắt đầu chảy máu.

Vẻ vui mừng của Nhiếp Âm Chi vẽ cả trên mặt, trong lòng tràn ngập ý tưởng hào hùng, chỉ cần hậu cung chú trói định càng nhiều giai lệ thì nàng sẽ càng mạnh không ai địch nổi. Nàng muốn nhảy xuống Vạn Ma Quật ngay lập tức để thu hết ma tu vào dưới trướng của mình!!

Thử hỏi nếu nàng không thể lập thành một phen thành tựu hoành đồ bá nghiệp, đạp toàn bộ Tu chân giới dưới lòng bàn chân thì còn ai có thể nữa chứ?!!

Nhiếp Âm Chi chỉ nghĩ thôi cũng đã phấn khích đến mức không chờ nổi muốn ra khỏi Chiết Đan Phong để tạo nên một hồi phong ba rồi.

Sau đó ngón tay của Cố Giáng giật giật.

Sau đó nữa Nhiếp Âm Cho ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa vặn đối diện với đôi mắt phượng lười biếng....

Lời tác giả:

Âm Âm: Xem ta trói định vạn ma gây dựng nên đại nghiệp đây!!

Cố Giáng: Đồ vật biết hút máu nàng nuôi một mình ta là đủ rồi.

Kế hoạch gây dựng đại nghiệp của Âm Âm còn chưa bắt đầu đã bị chết trong trứng nước.