Sau Khi Thế Thân Trọng Sinh Lục Tổng Dây Dưa Không Ngừng

Chương 12: "Đưa tôi về nhà"



Thủ tịch?

Lục Xuyên lúc này mới chính diện nhìn Giang Bất Du, nhìn qua tầm thường không có gì đặc biệt, đẳng cấp lại ngang với Tiểu Thần.

Diệp Thần thấy hai người chào hỏi xong rồi liền nói, "Sao anh hôm nay lại rời công ty sớm như vậy?"

Ánh mắt Lục Xuyên mang theo ý cười nhìn Diệp Thần, "Anh tới nhìn em chút."

"Nhìn, em?" Diệp Thần hơi sửng sốt, "Vậy bây giờ anh nhìn thấy rồi."

Lục Xuyên nhẹ cười một tiếng, "Lúc nào về, anh đưa em về."

Diệp Thần nhìn thời gian, "Sau khi ghi hình xong em còn có chút việc, e là tạm thời chưa về được, anh về trước đi, thật ngại quá."

Một người đàn ông gần 30 như Lục Xuyên sau khi nghe xong câu này lại có chút ủy khuất, "Không sao, anh đợi em."

"Diệp Thần! Qua đây!"

Diệp Thần "aiya" một tiếng, "Lưu Thanh gọi em, em qua đó trước, anh tự mình vê trước đi, hôm khác tìm anh uống rượu."

Hôm khác... Ánh mắt Lục Xuyên ảm đạm đi, hôm khác này không biết là lúc nào, Diệp Thần đang trốn tránh anh, anh có thể cảm nhận được.

Trong lúc hai người nói chuyện, Giang Bất Du ở ngay bên cạnh yên lặng thu dọn đồ đạc, lúc hai người này ở cùng nhau thật sự vô cùng hòa hợp.

Bạn bè lâu năm?

Hẳn là vậy, nếu không thì không thân như vậy.

Diệp Thần vừa nhận chức, có rất nhiều việc, ngược lại với Giang Bất Du, sau khi ghi hình xong thì không còn việc gì nữa, các cậu thời gian đi làm và tan làm không cố định, hôm nay xem như là hơi sớm, cậu đeo balo, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Đợi một chút."

Giang Bất Du dừng lại, là Lục Xuyên đang gọi cậu.

"Cậu uống rượu không?" Lục Xuyên hỏi.

Nửa tiếng sau, Giang Bất Du và Lục Xuyên cùng ngồi trước quầy quán bar Ninh Hội.

Giang Bất Du dùng tay chống đầu, nghiêng đầu nhìn Lục Xuyên uống rượu.

"Cậu uống rượu không?"

Giang Bất Du lưng đeo balo gật gật đầu.

"Chậc." Giang Bất Du đánh nhẹ đầu mình, sao lại ma xui quỷ khiến mà đi cùng Lục Xuyên rồi.

Lục Xuyên cứ từng ly từng ly rượu nuốt xuống bụng, thỉnh thoảng lại còn đưa cho Giang Bất Du một ly.

Giang Bất Du vốn định về nhà nghỉ ngơi, bị ép tiếp rượu với Lục Xuyên.

"Đưa tôi về nhà đi." Sau khi uống xong chai rượu cuối cùng, Lục Xuyên chống thân mình lắc lư đứng dậy, men rượu lên não, nhất thời đứng không vững, trực tiếp ngã về phía Giang Bất Du.

"Ấy." Giang Bất Du vội vàng đỡ lấy anh, "Anh đây là ăn vạ tôi à? Còn bảo tôi đưa anh về nhà? Tôi không biết nhà anh ở đâu."

Giang Bất Du đỡ Lục Xuyên, nhẹ thở dài, người này đã ngủ mất tiêu rồi.

Tính ra thì đây mới là lần thứ hai hai người gặp nhau, Giang Bất Du không ngờ tới sẽ phát triển như vậy.

"Được." Giang Bất Du nhận lệnh mà gật đầu, cậu đỡ lấy Lục Xuyên, nhét người vào ghế sau, cậu gọi người lái xe hộ, còn mình thì ngồi ghế phó lái.

Đến nơi, Giang Bất Du một tay đỡ Lục Xuyên, một tay móc chìa khóa.

Cậu đem Lục Xuyên về nhà mình.

"Thật nặng." Giang Bất Du ném Lục Xuyên lên sô pha, xoay người đi vào bếp pha một cốc nước mật ong, pha xong, cậu đưa đến bên miệng Lục Xuyên, "Nài, uống một ngụm, đại khái sẽ tốt dễ chịu hơn chút."

Thấy người không có phản ứng, cậu lại nói, "Tỉnh lại, đợi lát rồi ngủ tiếp."

Cậu mím môi nhìn Lục Xuyên, một lúc sau, cậu đặt cốc nước lên bàn trà, thích uống thì uống.

Sô pha nhà cậu không tính là nhỏ, Lục Xuyên nằm lên vừa vặn, Giang Bất Du quyết định, để Lục Xuyên ngủ một đêm trên sô pha.

Để người không bị nhiễm lạnh, Giang Bất Du lấy ra một cái chăn mỏng, tron lức đắp cho Lục Xuyên, anh tỉnh lại.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Bất Du không tự chủ nuốt nước bọt, "Anh..."

Không đợi cậu nói xong, tay Lục Xuyên đã vòng ra sau gáy cậu, sau đó dùng sức ấn xuống, nặng nề hôn lên môi Giang Bất Du.

Tay đang cầm chiếc chăn mỏng của Giang Bất Du đột nhiên siết chặt lại, tay chân đều không biết nên đặt đâu, cậu cảm giác được đầu lưỡi Lục Xuyên tùy ý cướp đoạt trong miệng mình, rất nhanh, cậu đã không thở nổi.

Lúc hai người tách ra, Lục Xuyên lẩm bẩm một tiếng, "Tiểu Thần..."

Lục Xuyên nói rất nhỏ, Giang Bất Du không nghe rõ, "Anh nói cái gì?"

Trả lời cậu là một sự yên tĩnh.

Lại ngủ mất rồi...