Sau Khi Tỉnh Giấc Ta Là Gì Của Nhau?

Chương 27: Tôi có quên bao giờ



Mạc Thiên Nhật Dạ nghe máu trong người mình cuộn trào dữ dội, cô ta vừa nói cái gì, hắn không có chỗ nào hơn người, còn tỏa ra mùi đáng ghét, Tôn Lịch Nhi ăn gan hùm sao? Được lắm, được lắm, hắn phải cho cô biết thế nào là hơn người, thế nào là không có đối thủ.

Mạc Thiên Nhật Dạ quăng điện thoại của Lịch Nhi xuống sofa, hùng hổ đi tới mở két sắt ôm một xấp sổ đỏ cùng thẻ tín dụng ném vào người Lịch Nhi gan giọng lớn tiếng.

- Cô nhìn đi, cái này là cái gì, mắt của cô để ở dưới chân sao? Tôn Lịch Nhi có phải cô thấy mình có giá trị rồi nên muốn nói gì thì nói phải không. Ở đất nước này muốn tìm một người như tôi chỉ có phân thân tôi ra làm hai nửa, cô có nghe rõ chưa?

Mạc Thiên Nhật Dạ thở hồng hộc, tức đến mức quên luôn việc mình đang giả ngu, hắn nói một tràng dài, nói cho thỏa những ngày vừa rồi vờ điên dại, hắn đứng trên đỉnh cao quen rồi, không chấp nhận được kẻ nào coi thường mình, mà người đó là Tôn Lịch Nhi thì càng không được.

Lịch Nhi bất giác run lên trợn tròn mắt nhìn hắn, hắn vừa làm cái gì vậy? Không phải hắn bị mất trí nhớ sao, hắn nhớ lại rồi hay hắn chỉ giả vờ quên mọi chuyện vậy? Lịch Nhi đứng lên ném ánh mắt kinh ngạc về phía Mạc Thiên Nhật Dạ lớn tiếng hỏi.

- Anh…anh nhớ lại rồi sao?

Mạc Thiên Nhật Dạ bật cười, nụ cười nửa miệng xem thường người khác xuất hiện trở lại, hắn vuốt nhẹ tóc mình nhướng mày nói thật nhẹ nhàng với Lịch Nhi.

- Tôi có quên bao giờ mà cô bảo tôi nhớ lại, lúc nãy cô nói cái gì nhỉ, mắt cô kém nên mới kết hôn cùng tôi sao, còn cái gì mà toàn thân của tôi đều tỏa ra mùi đáng ghét. Tôn Lịch Nhi hôm nay tôi sẽ chữa mắt và mũi miễn phí cho cô, để cô nhìn rõ, ngửi rõ con người tôi cao thượng như thế nào, tôi cũng sẽ giúp cô quên luôn cả họ của mình.

Mạc Thiên Nhật Dạ túm lấy eo Lịch Nhi nhấc bổng cô lên ném mạnh xuống giường, lưng của cô đau điếng, ý thức bảo cô phải chạy, cô cũng chuẩn bị chạy nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ là một con thú hoang dã, hắn nhanh tay xé rách bộ váy trên người cô điên tiết hôn lên cổ của cô, còn sờ soạng khắp người, tay khóa ngược hai tay của cô lên đầu giường, dùng chân kẹp chặt cô dưới thân không cho vùng vẫy.

Lịch Nhi bặm chặt môi không cho hắn càn quấy trên môi của mình, cô không sợ Mạc Thiên Nhật Dạ nhưng cô sợ hắn giày vò cơ thể của cô, hắn là một con thú điên loạn, đã vồ được con mồi là hành hạ đến đến chết mới thôi. Cô và hắn cũng đã chẳng còn là vợ chồng, hắn làm như vậy chẳng khác nào là hãm hiếp là vũ nhục cô.

Mạc Thiên Nhật Dạ bóp chặt miệng của Lịch Nhi, bắt cô phải há miệng của mình ra, Lịch Nhi trừng mắt không thỏa hiệp, Mạc Thiên Nhật Dạ hừ lạnh chọc tay sâu vào giữa hai chân của cô quấy phá. Lịch Nhi uất đến mức nước mắt nóng nổi tuôn trào nơi khoé mắt, cô nghiến răng gằn mạnh từng tiếng.

- Mạc Thiên Nhật Dạ, tôi hận anh, tôi hận anh, đồ cầm thú, đồ…

"Ưm."

Mạc Thiên Nhật Dạ không cho cô có cơ hội nói nhiều, hắn cắn lấy cánh môi mọng nước của cô ra sức giày vò, đưa chiếc lưỡi sâu vào khoang miệng cô như cố tìm tòi thử còn âm thanh chuẩn bị thành lời để mắng hắn, mùi hương ngọt ngào này đã lâu rồi chưa nếm, nói ra thật nực cười, ngoài hương vị này hắn chưa nếm thử mùi vị khác ở bất cứ đâu. Tôn Lịch Nhi, cô phải lấy đó làm hãnh diện, vì cô chính là người con gái duy nhất đến giờ này được tôi chạm vào.

Lịch Nhi thấy sự tủi nhục xộc thẳng vào tâm thức của bản thân mình, cô mở to mắt dùng hết sức cắn lấy lưỡi của Mạc Thiên Nhật Dạ thật mạnh. Cô không phải là Tôn Lịch Nhi cam chịu ngày nào nữa, cũng không phải là cô gái bán đứng nhân phẩm để yêu một người không thuộc về mình, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu tủi nhục mà cô đã chịu tất cả dồn vào hàm răng đều nhỏ của mình.

Mạc Thiên Nhật Dạ đau đến không thở nổi, hắn đập mạnh tay xuống giường không có cách nào lấy lưỡi ra khỏi hàm răng "cẩu" của Tôn Lịch Nhi. Nếu cứ tiếp tục thế này, ngày mai hắn sẽ bị câm mất.

Mạc Thiên Nhật Dạ đành dùng hạ sách, hắn biết cô sợ nhất là nhột liền chọc vào mạn sườn non của cô, quả nhiên có hiệu quả, Lịch Nhi thả tự do cho chiếc lưỡi đáng thương của hắn rồi ôm chăn chạy đi. Mạc Thiên Nhật Dạ đã đạt đến đỉnh điểm, hắn phi xuống giường ném cô trở lại.

- Tôn Lịch Nhi, cô dám cắn tôi, cô chán sống rồi có phải không?

Lịch Nhi cũng lớn tiếng quát lại, nhất quyết không chịu thua.

- Đúng vậy, tôi chán sống đó thì sao, anh tưởng mình là trời sao, muốn làm gì người khác thì làm, là anh bắt tôi kí đơn ly mà, tôi kí rồi anh còn muốn gì nữa. Mạc Thiên Nhật Dạ, anh đúng là đồ điên, là đồ tồi.