Sau Khi Tỉnh Lại Từ Bên Người Nhân Vật Phản Diện

Chương 5: Siêu sao quật khởi (5)



Editor: Rùa An.

Beta: Arist.

Trước khi xuyên qua Đào An đã lăn lộn ở vòng giải trí mấy chục năm, từ một diễn viên quần chúng từng bước thành nam diễn viên tuyến ba, hào quang và bóng tối của ngành giải trí đều nhất thanh nhị sở* mà nhìn.

* Nhất thanh nhị sở: là ám chỉ đến công chuyện việc gì đó hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày.

Cậu ta biết rõ đạo lý diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi về sẽ lại tái sinh.

Một tháng trước Ân Tranh ở trên buổi họp báo làm sáng tỏ, nếu cậu ta lựa chọn giẫm lên Ân Tranh thượng vị, vậy thì nhất định phải đem người giẫm chết, giẫm đến khi không còn sức xoay người, sẽ không thể vực dậy nữa mới thôi. Nếu không trong lòng cậu ta hiểu rất rõ, một ngày Ân Tranh có cơ hội Đông Sơn tái khởi, cậu ta nhất định không có kết cục tốt.

Hơn nữa mặc kệ đắc tội qua bao nhiêu người, tính tình nóng nảy, diễn xuất tệ hại, Ân Tranh tốt xấu gì vẫn là người ở trong vòng giải trí này lăn lộn mười năm, một thân địa vị trên mạng, không phải là cậu ta - người vừa mới hồng nổi lên, một tiểu diễn viên chưa đứng vững gót chân so sánh được với y.

Có lẽ trong mắt những người có quan hệ tốt với Ân Tranh, Đào An bỏ đá xuống giếng rất ghê tởm.

Dù sao Ân Tranh tuy rằng tính tình không tốt, lại cũng không phải đặc biệt khó hầu hạ, một minh tinh thích làm khó người khác, sau lưng y lại quan tâm trợ giúp tiểu trợ lý của mình không ít lần.

Đương nhiên, cũng chính bởi vì điểm cứng miệng không thẳng thắn này của Ân Tranh, làm cho trong lòng rất nhiều người đều dao động, thật sự có chút hoài nghi Ân Tranh đúng là coi trọng Đào An.

Trong những người hoài nghi này, cũng bao gồm cả Chu Tử Ngôn.

Đào An cực kỳ hiểu cách suy nghĩ của Chu Tử Ngôn, liền lợi dụng điểm này làm cơ hội.

Hiện tại cậu từ trong tay Ân Tranh cướp được nam số 2 trong bộ phim gần đây được sắp xếp phân cảnh tương đối nhiều, quay hết lần này đến lần khác. Hơn nữa trước đó Ân Tranh tham gia diễn một phần cảnh nhỏ cần quay một lần nữa để bổ sung, đoàn phim thúc giục gấp, cho nên nhiệm vụ càng thêm nặng nhọc.

Dưới sự sắp xếp công việc áp lực cao như vậy, Đào An vẫn không quen thỉnh thoảng tìm trợ lý nghe ngóng một chút tin tức của Ân Tranh gần nhất.

"Ngươi nói, y mấy ngày trước từng đi tìm Sở Vân Thanh?"

Đào An ngồi ở trong xe bảo mẫu, nghe được trợ lý nói ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày.

Trợ lý là em họ của Đào An, Đào An trải qua sự việc của Ân Tranh, căn bản không tin tưởng người ngoài, cho nên suy đi tính lại, liền đem em họ mình sau khi tốt nghiệp trung học không đi học nữa từ dưới quê gọi lên, để cho người đại diện Lý Lâm dạy dỗ một hồi, sắp xếp vào bên mình.

Nhạc Nhạc thông minh chịu khó, đối với vòng giải trí đã sớm cảm thấy hứng thú, chỉ mong sao anh họ nhà mình mang theo hắn, tương lai cũng sẽ được tham gia các vai diễn, cho nên việc Đào An phân phó, hắn đều xử lý vô cùng lưu loát.

Tuy rằng hắn không hiểu tại sao Đào An vẫn muốn hỏi thăm tin tức của Ân Tranh, còn phái thám tử tư điều tra, nhưng ngẫm lại những tin đồn trên mạng, còn có chuyện làm sáng tỏ trên buổi họp báo, hắn cảm thấy mình vẫn là không nên hỏi nhiều mới tốt.

"Đúng vậy anh họ."

Nhạc Nhạc hạ giọng nói, "Trước đó ảnh đế Sở không phải là dính líu đến vụ trật bánh* của ảnh hậu Vương Huyên hay sao, nên có rất nhiều chó săn theo dõi hắn. Nhưng sau đó hắn tự mình thực hiện chính sách không để ý tới, phòng làm việc lên tiếng thanh minh rồi im lặng, một năm nay cũng không có bao nhiêu tác phẩm, nhiệt độ giảm xuống, liền cũng không còn ai nhìn chòng chọc nữa."

*Trật bánh (出轨): một thuật ngữ văn hóa, một tên tập thể và một biến thể của một hiện tượng xã hội. Từ này bắt nguồn từ danh từ giao thông cùng tên ( trật bánh tàu), được mở rộng thành hôn nhân xã hội để mô tả một hiện tượng xã hội.

"Hơn nữa thời điểm Ân Tranh đi gặp Sở Vân Thanh quang minh chính đại đi ban ngày, còn mang theo một lão già, sau đó lão già đi, Ân Tranh trước khi trời tối cũng đi, không hề né tránh ai cả, cũng không giống như có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa hai ngày này tiểu hoa đán nổi tiếng tiết lộ chuyện tình cảm, loại cơm nguội như Ân Tranh và Sở Vân Thanh này cũng không ai cam tâm tình nguyện xào."

"Nếu không phải là em tối hôm qua cùng biên tập viên truyền thông đi ăn, nghe được, cũng không biết còn có chuyện này đâu..."

Nhạc Nhạc càn nhằn lải nhải nói, Đào An uống một ngụm nước, lông mày chậm rãi buông lỏng.

Bản thân cậu sở hữu ký ức của nguyên thân Đào An, vô cùng ghét bỏ nguyên thân là một kẻ ngốc, có tài nguyên tốt không biết lấy, chỉ muốn làm một thứ không có tiền đồ, vâng vâng dạ dạ làm người đại diện.

Ân Tranh bắt đầu nóng nảy sẽ rống nguyên thân, thỉnh thoảng có sắc mặt tốt, nguyên thân liền giống như cẩu chạy tới lấy lòng, Đào An thấy vô cùng tức giận.

Hãm hại Ân Tranh cậu ta không có gánh nặng gì quá lớn trong lòng, dù sao Ân Tranh cũng không xem nguyên thân là con người, hơn nữa cậu ta thấy Ân Tranh loại này chỉ có lưu lượng không có diễn xuất, một đống fan não tàn liếm mặt bình hoa, lũ cặn bã của làng giải trí, tốt nhất là nên dọn ổ càng sớm càng tốt.

Đào An cho rằng dưới tình huống bình thường, Ân Tranh sau khi bị tuyết tàng, hẳn là phải âu sầu thất bại mà liền cứ như vậy chán chường di xuống, biết điều chút, liền nhanh chóng rời khỏi vòng giải trí, trở thành một người nổi tiếng trên võng hồng, cũng không đến mức quá khó coi.

Nhưng cậu ta không nghĩ tới, Ân Tranh vậy mà đi tìm Sở Vân Thanh.

Sau khi vừa xuyên qua, tự mình tìm kiếm về diễn xuất, Đào An liền xem thử rất nhiều cuộn phim của Sở Vân Thanh.

Cậu thực sự quá rõ thực lực Sở Vân Thanh. Đó là một diễn viên trời sinh, thật sự xứng đáng với danh tiếng ảnh đế.

Tác phẩm cuối cùng của Sở Vân Thanh trước khi tu dưỡng tên là 《 Bệnh nhân tâm thần 》, nói về một thế giới kỳ lạ cổ quái. Thế giới này toàn bộ được tạo ra do người bình thường, sở hữu chỉ số thông minh cao, thiên tài có sức sáng tạo xuất chúng đều bị coi là bệnh nhân tâm thần, một ngày nào đó họ bộc lộ ra không giống như bình thường, liền bị nhốt vào bệnh viện tâm thần trị liệu.

Bộ phim xoay quanh nói về toàn bệnh viện tâm thần này, miêu tả vô số cảnh tượng lạ lùng đến hoang đường. Ở trong đó Sở Vân Thanh diễn vai nhân vật chính, một thiên tài điên cuồng. Hắn từ nhỏ đã biết ẩn dấu, sau khi phát hiện quy tắc thế giới này, hắn tự khoác lên mình cái vỏ bình thường, tìm mọi cách để thừa kế bệnh viện tâm thần.

Hắn là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần, cũng là viện trưởng.

Hắn lợi dụng chức quyền của mình cùng những bệnh nhân tâm thần làm nghiên cứu sáng tạo, cuồng hoan cùng nhau giống như điên thật rồi, cũng sẽ bình thường sợ sệt mà dung nhập vào thế giới bình thường bên ngoài, không làm cho bất kỳ kẻ nào hoài nghi.

Mà ở cuối bộ phim, bệnh viện tâm thần được cải biến bị phát hiện, mọi người bên ngoài xông vào, Sở Vân Thanh và các bệnh nhân lợi dụng vũ khí khoa học đánh bại bọn họ, khống chế toàn bộ thế giới.

Hắn đem những người này bỏ vào trong bệnh viện tâm thần, cách một cửa sắt nhìn bọn họ. Hắn cho rằng mình đã đạt được mong muốn, tự do.

Nhưng đại kết cục cũng không phải là vui mừng tự do gì.

Trong cảnh cuối cùng, Sở Vân Thanh đứng ở ngoài cửa, chợt nghĩ đến rất nhiều năm trước khi còn bé, hắn chỉ mới bốn tuổi, cũng là đứng ở bên ngoài bệnh viện tâm thì như thế này, nhìn vào bên trong.

Bây giờ hắn già cỗi trút bỏ trở thành đứa trẻ lo sợ nghi hoặc kia, hắn nhìn bệnh nhân bên trong, bệnh nhân bên ngoài, lâm vào mờ mịt.

Đây là một cảnh được biết đến như một tác phẩm kinh điển vĩnh cửu.

Bộ này có phần hoang đường, hướng phim màu lạnh, bởi vì kết cục cuối cùng lấy được một sự thăng hoa ngoài ý muốn.

Nó tràn đầy ý tứ hàm xúc châm chọc, nội hàm sâu sắc, dẫn dắt người ta suy nghĩ sâu xa, năm đó một lần ôm hết tất cả giải thưởng lớn quan trọng.

Vai nam chính Sở Vân Thanh cũng dựa vào thành công ở bộ phim này đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Kim Nạp một trong ba liên hoan phim quốc tế lớn nhất.

Mặc dù không thể chân chính lấy được giải thưởng, nhưng diễn xuất Sở Vân Thanh tuyệt đối không thể nghi ngờ.

Đào An không tin rằng Ân Tranh sẽ vô duyên vô cớ đi bái phỏng Sở Vân Thanh, lão già Lưu Nhạc Nhạc nói, chỉ sợ là người làm trung gian giới thiệu, theo hiểu biết của Đào An với Ân Tranh, Ân Tranh chính là một tiểu Cường đánh mãi không chết, cả ngày lạc quan mù quáng, y quả thật là có thể ưỡn ngực nghiêm mặt đi tìm Sở Vân Thanh hỗ trợ.

Y đi tìm Sở Vân Thanh, là học diễn xuất, hay là thử vai?

Mặc kệ là cái nào, cũng không phải là thứ Đào An muốn.

Nhưng Đào An ngoài mặt không biểu lộ ra cái gì.

Cậu ta đem Lưu Nhạc Nhạc đuổi đi lấy cơm hộp, bản thân ngồi trong xe bảo mẫu gửi tin nhắn WeChat cho Chu Tử Ngôn.

Đào An và Chu Tử Ngôn lần đầu gặp tuy rằng không tốt đẹp, nhưng gần đây Chu Tử Ngôn biểu hiện ra thành ý cùng lấy lòng, khiến cậu bắt đầu tin tưởng vào tình yêu mà Chu Tử Ngôn nói.

Huống hồ, cậu ta biết thể chất mình chắc là có chút vấn đề - - làm một nam nhân thứ thiệt, cậu ta vậy mà lại mang thai.

Cậu ta không muốn bị người khác xem như quái vật, cũng không biết đàn ông có thể nạo thai hay không, cho nên vẫn không hành động thiếu suy nghĩ.

Mà bây giờ cậu ta và Chu Tử Ngôn quan hệ càng ngày càng tốt, cậu ta cũng cảm thấy cảm giác mình có thể không nhất thiết phải bỏ đứa trẻ. Lấy biểu hiện tình yêu của Chu Tử Ngôn hiện nay, hắn sẽ phải cam tâm tình nguyện tiếp thu thể chất của mình và đứa trẻ. Nhưng dù có tỏ tình hay không, Đào An còn muốn thử dò xét lại một phen.

Nghĩ như vậy, WeChat Đào An gửi giọng điệu cũng không khỏi thân mật thêm: "Tử Ngôn, anh biết tin tức gần đây của Ân Tranh không? Tôi nghe nói y và công ty giải ước, muốn tìm một thời điểm đi thăm y.'

Chu Tử Ngôn lập tức gọi điện thoại qua.

Đào An cười, nhận điện thoại, chợt nghe thấy giọng nam trầm thấp từ tính thông qua microphone truyền tới, trong giọng nói băng lãnh được thay thế bằng ôn nhu: "Tiểu An, làm sao đột nhiên nghĩ tới việc thăm Ân Tranh? Y và công ty giải ước, nhưng đây là quyết định của ban giám đốc, hình tượng y bây giờ không tốt, đã vi phạm hiệp ước."

Đào An ngượng ngùng nở nụ cười: "Thì ra là như vậy...Tôi chỉ không hi vọng là anh nhằm vào y, dù sao y cũng chưa thực sự làm cái gì, không cần thiết phải chèn ép như vậy."

Trong ngữ khí rộng lượng của cậu ta lộ ra một chút mềm lòng với Ân Tranh

Chu Tử Ngôn nghe xong, âm thanh quả nhiên có hơi đổi, đè nén sự không vui, tiếp tục ôn nhu nói: "Anh biết, Tiểu An. Bất quá trong cái vòng này chỉ có người vững tâm mới có thể đứng vững, còn những người nhẹ dạ như em không thể làm được."

Đào An trầm mặc một chút, mất hứng nhỏ giọng nói: "Không phải là anh nói sẽ che chở tôi sao..."

Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy hô hấp Chu Tử Ngôn biến đổi, Đào An không đợi Chu Tử Ngôn nói gì, lúng túng nói một câu "Nhạc Nhạc trở lại rồi, tôi ăn cơm trước đây" liền trực tiếp cúp điện thoại.

Cậu ta sẽ không để cho Ân Tranh vực dậy.

Bên kia, phòng làm việc của tổng tài Chu thị.

Chu Tử Ngôn nhìn chằm chằm màn hình đã tắt trên tay một lúc, khuôn mặt vốn lạnh lùng lộ ra một nụ cười ôn nhu bất đắc dĩ.

Nhưng sau khi để điện thoại xuống, nụ cười của hắn liền lập tức biến mất sạch sẽ.

Hắn cầm lấy một cái điện thoại thoại khác gọi điện, sau khi biết tin Ân Tranh bái phỏng Sở Vân Thanh, và cùng Sở Vân Thanh tiến tổ 《 Thiên Thanh Sát 》, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.

Mà đoàn phim 《 Thiên Thanh Sát 》ở trong vùng vắng vẻ, hoàn toàn không biết điều gì đang chờ đợi họ trong vài ngày tới.

Một đám người ở đây đều hết sức chuyên chú mà quay phim.

Sở Vân Thanh đóng vai nam chính, phân cảnh rất nhiều, luôn phải diễn liên tục.

Ân Tranh đóng vai nhân vật Đỗ Minh Diệu vẫn chưa xuất hiện sớm như vậy, nhưng Ân Tranh bị Sở Vân Thanh quản chế, không điện thoại không internet, ngoại trừ vô vị ngồi ở trên băng ghế nhỏ nhìn Sở Vân Thanh mệt nhọc, chứ không còn việc gì khác.

Mà nhìn một lúc, ấn tượng của Ân Tranh đối với Sở Vân Thanh từ cơ sở cầm thú ngụy quân tử, chậm rãi phát sinh biến đổi.

Sở Vân Thanh không phải là nguyên thân, nhưng năng lực học tập rất mạnh, vượt xa nguyên thân, nếu không hắn đã không phải là một thiên tài bỏ học mà có thể nghiên cứu thuốc chống ung thư.

Hắn giống như một miếng bọt biển hấp thụ hết tất cả kinh nghiệm của nguyên thân lưu lại, lại điểu chỉnh một chút, dựa theo ý muốn bản thân, chọn một phương thức để áp dụng tự thử nghiệm, diễn giải nhân vật chính Nguyên Thanh của bộ phim này.

Trước khi quay phim, ngay cả Trương Phi Phàm cũng không phải rất tự tin Sở Vân Thanh có khả năng lập tức liền diễn tốt Nguyên Thanh mười mấy tuổi, dù sao tuổi Sở Vân Thanh đặt ở đó. Nhưng bọn họ là một đoàn phim nhỏ, căn bản không mời được diễn viên có tuổi phù hợp và diễn xuất tốt, có thể mời được Sở Vân Thanh cũng phải thắp hương, nên đừng hà khắc như vậy.

Không ai đối với Sở Vân Thanh có lòng tin.

Nhưng không nghĩ tới, cảnh quay đầu tiên, Sở Vân Thanh mặc quần áo dân quốc đi vào trong một viện cổ kính vừa dừng lại, được thợ trang điểm tân trang mặt mũi qua một chút liền lập tức thấy hiện ra một thiếu niên từ trong ra ngoài vô cùng chân thật.

Mang lại loại cảm giác thiếu niên ngây thơ, nhưng lại không yếu ớt.

Vừa ẩn chứa đau khổ, lại nhuốm đầy hy vọng, ổn trọng mà lại tràn đầy sức sống, khi nhìn qua máy quay, từ ánh mắt đầu tiên liền sẽ làm người ta cho rằng đây là một thiếu niên mười mấy tuổi, từng trải những qua việc phức tạp, nhưng cuộc sống khổ cực bây giờ lại thỏa mãn người thiếu niên.

Ân Tranh nhìn một cái liền bị kinh diễm.

Một nam nhân ba mươi lăm tuổi, diễn vai một thiếu niên mười mấy tuổi, y chỉ thấy điều này ở trên người những diễn viên lão làng.

Hơn nữa loại cách thức diễn này kỳ thực cũng không được coi trọng cho lắm, dù sao ít nhiều cũng sẽ có cảm giác phản cảm. Nhưng ở trên người Sở Vân Thanh, có thể là vì hắn nguyên bản được bảo dưỡng tốt, tâm lý và khí chất nắm giữ rất đúng chỗ, loại cảm giác bất tuân này gần như bằng không.

Mà hai cảnh sau đó là Sở Vân Thanh bạo phát giết lão thái gia, cắn chết bọn buôn người sau đó cùng bọn trẻ vật lộn cả đêm, Ân Tranh càng thêm chấn động.

Đây mới là diễn xuất.

Ân Tranh trong lòng sinh ra sợ hãi, nhưng cũng sinh ra khao khát và tinh thần chiến đấu vô hạn.

《 Thiên Thanh Sát 》cũng không hoàn toàn quay dựa theo tuyến thời gian, cho nên chỉ quay mất hai ngày, liền đến phân cảnh của Ân Tranh.

Ân Tranh xoắn xuýt cả ngày, đến tối khi kết thúc cảnh quay, mới lấy dũng khí, ôm kịch bản bước vào phòng ngủ chính.

Sở Vân Thanh vừa tắm rửa xong, khoác áo choàng tắm đi ra từ phòng tắm, liền nhìn thấy Ân Tranh mặc đồ ngủ thỏ nhỏ đứng ở cửa, vẻ mặt đổi tới đổi lui, giống như là Tứ Xuyên kinh kịch thay đổi sắc mặt.

Hắn có chút ngạc nhiên nhìn xuống đồ ngủ Ân Tranh, luôn cảm thấy Ân Tranh mặc thành như vậy chẳng hiểu sao lại khiến người ta muốn kiểm tra xem có đuôi tròn nhỏ không.

Nhưng đáng tiếc, bộ đồ ngủ in hình thỏ nhỏ lại không có đuôi.

Sở Vân Thanh đè tia tiếc nuối xuống đáy mắt, thần sắc tự nhiên nói: "Vào đi, có việc gì?"

Ân Tranh chậm rãi di chuyển đi vào, cố gắng bỏ qua cảm giác cả người không tự nhiên, tìm từ ngữ lịch sự nói: "Sở, Sở lão sư, ngày mai chúng ta có cảnh đối đầu với nhau, tôi muốn mời... mời anh cùng tôi đối diễn."

Sở Vân Thanh dựa vào đầu giường, liếc nhìn kịch bản đưa qua: "Được, là muốn quay cảnh lần đầu tiên gặp nhau tại quán thuốc phiện, trước tiên cậu nói một chút về sự lý giải của bản thân về nhân vật Đỗ Minh Diệu, còn có thay đổi mối quan hệ giữa Nguyên Thanh và Đỗ Minh Diệu, cậu có ý kiến gì không?"

Nhìn thấy Sở Vân Thanh một bộ hành động như một giáo viên tiêu chuẩn, Ân Tranh cũng không khỏi tự giác thả lỏng ra.

Y đương nhiên là đã làm công khóa, tiểu sử của nhân vật Đỗ Minh Diệu cũng có viết mấy vạn chữ, cho nên đối mặt với câu hỏi của Sở Vân Thanh đặt ra hoàn toàn không sợ, suy nghĩ một chút, nói: "Đỗ Minh Diệu không phải là một nhân vật phản diện điển hình, cũng không phải một quân phiệt chân chính."

"Hắn tính cách cố chấp, cuồng vọng, ham muốn khống chế rất mạnh, giỏi về ngụy trang, thủ đoạn độc ác, nhưng lại hết sức lý trí, cầm được thì cũng buông được, có tình cảm đặc thù đối với quốc hữu. Cho nên hắn đùa bỡn quyền mưu, cướp giật địa bàn, thậm chí còn đốt giết đánh cướp. Hắn giai đoạn đầu đã cắt đất đền tiền, giao thiệp với nhiều quốc gia khác, không nghĩ rằng mình đã làm điều gì sai trái, mà còn cho là mình đang vì lợi ích của đất nước. Nhưng thời kỳ sau, hắn đối mặt với quân đội xâm lược, ở giữa một đám nhu nhược hèn nhát lại lần đầu cường ngạnh cứng rắn, làm người đầu tiên đấu tranh, cũng là người đầu tiên hy sinh."

"Cái nhân vật này thật ra cũng không phức tạp, nhưng muốn diễn sự thay đổi và mâu thuẫn của hắn tốt, với tôi mà nói có chút khó khăn."

Ân Tranh thẳng thắn thành khẩn nói: "Nói đến mối quan hệ với Nguyên Thanh... Trong mắt của tôi, yêu thích của hắn đối với Nguyên Thanh giống như là đối với một món đồ chơi vậy, hình thành trên sự hứng thú và lợi dụng, có thể bỏ ra một chút cảm tình. Nhưng nếu như loại tình cảm này vượt qua mức bình thường, hay nếu thứ đồ chơi này không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, vậy thì hắn cũng có thể tàn nhẫn hạ lệnh, phá hủy thứ đồ chơi này."

Sở Vân Thanh lẳng lặng nghe.

Phân tích của Ân Tranh và lý giải của hắn đối Đỗ Minh Diệu không chênh lệch nhiều.

Nếu không phải nhân vật này phức tạp nhưng lại đơn giản, tính cách khác biệt, hắn chắc chắn không chọn cho Ân Tranh.

Những vai có yêu cầu quá mức khắt khe, đến lúc sắp chết mới ôm chân Phật* Ân Tranh không cách nào đảm nhiệm được.

*Sắp chết mới ôm chân Phật: Không có sự chuẩn bị từ trước, lúc cần kíp mới cuống lên; nước đến chân mới nhảy.

"... Đây chính là lý giải của tôi."

Ân Tranh một trận nói xong, liền nhìn về phía Sở Vân Thanh, trong lòng có phần thấp thỏm khẩn trương.

Sở Vân Thanh lại không bình xét ngay lập tức, mà là nâng mắt lên, nói: "Vì vậy theo ý của cậu, cái nhìn đầu tiên Đỗ Minh Diệu khi thấy Nguyên Thanh, là cảm xúc phát hiện ra một món đồ chơi yêu thích?"

Ân Tranh ngồi trên ghế cạnh giường, gật đầu, tiếp đó y liền nhìn thấy Sở Vân Thanh trước mặt khí chất đột nhiên thay đổi,dung mạo vốn dĩ tuấn mỹ nhã nhặn hơi nâng lên, giọng nói giễu cợt mang theo chút lạnh lùng, hòa cùng vẻ đẹp xa hoa suy đồi u ám.

Hắn phảng phất ở trong nháy mắt biến thân thành một thanh niên mỹ lệ ở trong quán thuốc phiện giúp đại gia công tử bệnh lao nghiện thuốc tìm tới cửa mua vui.

Khói mù mê huyễn mông lung bao phủ khuôn mặt tiều tụy lại âm trầm của hắn, ánh mắt của hắn rất tối, nhưng có giấu một tia sáng sâu thẳm, giống như ánh sao bị chôn vùi trong vũng bùn, trên khuôn mặt sa đọa này, có một chút ánh sáng khó có thể nhận ra.

Hắn cách làn khói nhìn thấy quan quân kiêu căng, lại như là đang nhìn một tảng đá, mắt thẩn thờ buông xuống.

Trong mắt của Ân Tranh ngay lập tức dấy lên một tia ám lửa, y vô thức câu môi cười, dung mạo lẳng lơ thoáng nhìn về phía sau, mạn bất kinh tâm* nâng cằm lên: "Thứ đồ chơi kia, Đỗ mỗ muốn."

* Mạn bất kinh tâm: thờ ơ, không để ý.

Ngay khi lời nói thốt ra, Ân Tranh lập tức phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn Sở Vân Thanh, làm một cái khẩu hình ngọa tào.

Vẻ mặt Sở Vân Thanh khôi phục bình thường, buồn cười nhìn Ân Tranh đờ ra: "Chính là như vậy. Chinh phục, chế ngự, cải tạo, thấy sắc nổi lòng tham, người như Đỗ Minh Diệu lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Thanh, căn bản sẽ không để vào mắt, càng đừng nói tới lợi dụng, chỉ là một chút thích thú nhàm chán mà thôi."

Hắn thấy trong vẻ mặt của Ân Tranh có chút cứng nhắc, quét mắt giữa hai chân Ân Tranh, thản nhiên nói: "Kiểm soát phía dưới, ở cảnh quay ngày mai tốt nhất đừng cứng."

Ân Tranh: "..."

Tôi không phải tôi không có anh đem tròng mắt thu hồi đi đừng nhìn!

"ĐM!"

Ân Tranh khuôn mặt đỏ lên, vô cùng xấu hổ lao ra khỏi phòng ngủ như thể mông mình đang bốc cháy.

Cửa phòng ngủ bị đóng rầm một cái.

Sở Vân Thanh ngồi ở trên giường, mở Taobao trên điện thoại di động, tìm kiếm một loạt các bộ đồ ngủ lông mềm cho chúng vào giỏ hàng.

Hắn vẫn lo lắng bóng ma bị ngủ trong lòng của Ân Tranh, cho nên bồi thường thì bồi thường, xin lỗi thì xin lỗi, cũng rất ít không có việc gì mà chủ động đi làm phiền y, nhưng bây giờ... Ân Tranh cư nhiên cúi chào với hắn?

Có chút ý tứ.