Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 18: Lê Thế Khải (2)



"Vân đang đợi em đấy, chúng ta mau đi thôi." Anh Thế Khải mở ô trước, bày tỏ muốn cùng tôi che chung một cái ô.

"Thôi em có chuẩn bị một cái ô khác rồi đây." Tôi nói từ chối rồi lôi chiếc ô nhỏ gọn nằm lọt thỏm trong túi xách cho anh ấy xem. "Em nghĩ là chúng ta ai có ô người đó dùng mới tốt."

"Được, vậy em đưa cái ô đó cho anh."

"Để làm gì ạ?"

"Để anh bẻ gãy nó, em khỏi cần dùng."

Gì vậy trời? Tôi trợn mắt há mồm nhìn anh ấy.

Làm ơn đừng vừa cười vừa nói mấy từ tàn ác như thế chứ!

"Nào, nghe lời anh! Đưa cái ô đó đây!" Thế Khải tiếp tục ra lệnh trong khi miệng vẫn cười tươi như không.

Đáng sợ quá!

Tôi nhanh tay cất ngay cái ô iu dấu vào trong túi, miệng cố kéo giãn và nở nụ cười như chưa nghe thấy điều đáng sợ gì.

"Khỏi đi ạ. Em sẽ đi chung ô với anh."

"Thế còn nghe được."

Sao giờ tôi lại thấy anh ý cười tươi tắn hơn ban nãy thế nhỉ?

Cứ như vậy chúng tôi sóng vai nhau đi chung một cái ô dưới cơn mưa tầm tã. Thế Khải galant mở cửa xe giúp tôi, rồi anh lách người ngồi vào hàng ghế sau và cũng là hàng ghế tôi ngồi.

"Đi thôi, Vân Vân đang chờ chúng ta ở trung tâm thương mại." Anh vừa nói với tôi vừa ra hiệu cho người tài xế lái xe đi.

Quanh qua quẩn lại để thắt dây an toàn, tôi chẳng rõ Thế Khải đặt một hộp bánh lên đùi mình từ lúc nào. Tới lúc cảm giác trên đùi mình có một vật thể không xác định nào đó đè lên, bấy giờ tôi mới biết thứ ở trên đùi mình là một hộp bánh Macaron.

Thấy tôi ngơ ngác, anh nhìn tôi và nở một nụ cười trìu mến, giải thích: "Tặng em đó. Khi đi ngang qua một tiệm bánh ngọt ở Paris, nhìn thấy loại bánh này được chủ tiệm bày trên kệ là anh liền nhớ tới em, bèn mua về tặng em một hộp."

Tôi khó xử nhìn hộp bánh trên đùi mình, sao tôi có thể không biết ý nghĩa của loại bánh này đây.

Macaron là biểu tượng của loại bánh dành tặng cho những người mình yêu thương.

Mà người yêu thương ở đây mang phạm vi rộng, có thể là người thân, bạn bè, người mình hằng yêu quý,... hay thậm chí là đối tượng người tặng bánh muốn gắn bó cả đời.

Tôi lắc đầu khi nghĩ đến loại khả năng này.

Chắc không phải đâu, mìn nghĩ nhiều quá rồi.

Thế nhưng sao tự nhiên lại tặng Macaron mà không phải loại bánh khác?

Anh Thế Khải... Anh đang muốn thể hiện điều gì?

Và lại với tình hình hiện giờ, chưa phải là lúc tôi đón nhận tình cảm của một ai đó.

Trước mắt còn nhiều chuyện phải làm, tôi đâu còn thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương.

.........

Tôi mệt mỏi ngồi nghỉ trên cái ghế salon duy nhất ở trong góc phòng thay đồ, miệng không ngừng than vãn."Vân Vân, còn phải chọn đến bao giờ nữa?"

Từ lúc vào đây đến giờ cũng ngót nghét mất gần hai tiếng đồng hồ, ấy vậy mà Vân Vân liên tục nhét những bộ váy cậu ấy tự tay chọn lựa kỹ càng vào tay tôi. Chưa hết, nhìn cái hành động bới đồ không có dấu hiệu ngơi nghỉ từ cô ấy là tôi biết công cuộc thử đồ vẫn còn tiếp tục dài dài, không có tí ti dấu hiệu nào gọi là dừng lại.

"Cái nào cũng hợp với Khanh hết á nên mình khó chọn quá."

Vân Vân tiếp tục lựa được một cái váy khác, nhưng có vẻ không được ưng ý cho lắm liền nhét lại về chỗ cũ.

Còn tôi chỉ biết thở và thở nhìn cậu ấy lựa đến chóng cả mặt.

"Cậu không nghĩ là cậu tốn công chọn váy cho mình là hành động lãng phí thời gian sao?

"Không hề!"

Tôi không ngừng gào thét trong thế giới nội tâm.

Gì mà không hề, cậu chọn váy cho cậu tốn đúng một giây à.

Tôi uể oải ngả người lên salon.

Cứ theo cái đà này thì lựa cả ngày cũng không xong mất, mình ăn diện thật đẹp để làm quái gì đâu? Có khi người ta lại bảo mình là con tinh tinh trong sở thú bị xổng chuồng được đem về mua vui cho hai anh em nhà này xem ấy chứ...

Không thể cứ tiếp tục như thế này nữa, mình phải làm gì đó thôi.

Nhưng làm gì là làm gì? Trong lúc tôi đang hoang mang rối trí, thì bỗng dưng một nhân vật thứ ba không biết từ đâu chui ra che khuất tầm nhìn của tôi.

"Oh! Ai đây? Lục thiếu phu nhân đây mà! Sao cô lại lẻ loi đơn côi ở đây một mình thử đồ vậy?"

Theo phản xa tự nhiên tôi giật mình tính nhảy dựng và hét toáng lên nhưng người đó đã nhanh tay bịt miệng tôi lại.

"Suỵt! Nếu cô muốn cô gái đó nghe thấy những chuyện tôi sắp sửa kể thì cô cứ việc hét lên đi. Có điều, tôi tốt bụng nhắc nhở trước một câu, đó toàn là những chuyện chẳng hay ho gì đâu."

Tôi trừng mắt nhìn đối phương, người đang bịt miệng tôi là Jenny, một cô tiểu thư nhà giàu chơi thân với Tiêu Hi Hạ.

Nhưng theo trí nhớ của tôi, Jenny luôn kè kè chạy theo sau Tiêu Hi Hạ kia mà, sao hôm nay cô ta lại lượn lờ một mình ở đây? Hay là con nhóc họ Tiêu kia chờ cô ta ở bên ngoài?

"Thế nào? Cô thật sự muốn để cô ta nghe những bí mật này sao?" Jenny mỉm cười tinh quái, sau đó cô ta thì thầm vào tai tôi những từ chỉ hai người chúng tôi nghe thấy. "Cho dù... đó là những bí mật có liên quan tới Lê Thế Khải, anh trai cô ta?"

Mắt tôi càng trừng lớn hơn, miệng kêu "ưm... ưm" tỏ ý phản kháng.

"À tôi quên mất, cô bị bịt miệng không có nói được."

Nhìn bàn tay sơn móng màu đỏ choét buông tha miệng mình, tôi tức giận quát khẽ. "Thế rốt cuộc cô muốn tôi biết chuyện gì?"

"Một chuyện... theo tôi nghĩ là chuyện này khá là thú vị đấy."

"Vậy thì cô kể lẹ lẹ đi, kể xong thì nhớ biến ngay khỏi đây cho đẹp trời giùm tôi."

"Được, cô yên tâm tôi cũng không rảnh mà ngồi đây tâm sự tuổi hồng với cô. Tôi chỉ cảnh cáo với cô một điều rằng: Những người đàn ông hay cười là những kẻ giả vờ vô hại! Và Lê Thế Khải chính là loại người như thế."

Tôi nhăn mặt, đứng dậy cảnh cáo cô gái không biết yên phận đang đứng ngang hàng với mình.

"Jenny, tôi nhớ là chúng ta không thân tới mức để cô kể cho tôi nghe một chuyện vô bổ thế này."

"A thì tôi bảo là nó khá thú vị rồi mà. Chưa hết đâu nhé, còn một điều thú vị khác đang chờ cô đây này."