Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 36: Bắt đầu cuộc sống mới



Ba tháng sau.

Để xe chở đồ chuyên dụng của bộ phận buồng ngoài hành lang, tôi mở khóa cửa phòng vip, tay cầm theo đồ đi vào và đóng lại.

Nhìn sàn nhà và rèm cửa bị khách làm bẩn, tôi nản lòng. Đã có những lúc tưởng chừng muốn bỏ cuộc nhưng cứ nghĩ đến số tiền lương khá khẩm từ mấy tháng làm việc quần quật, tôi như có thêm động lực để tiếp tục công việc nhọc nhằn này.

Có điều, một căn phòng có view nhìn ra hướng biển được trang hoàng đẹp như vậy mà bị khách hàng biến thành một bãi chiến trường, tôi thấy tiếc cho công sức mọi người đã bỏ ra.

Không rõ khách thuê căn phòng này là một cặp vợ chồng hay là một cặp tình nhân, nhưng nhìn những cánh hoa hồng rải đầy phòng, tôi chắc mẩm hai vị khách ở đây theo đuổi sự lãng mạn.

Dẹp bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ phiền ở trong đầu, tôi lấy đồ trên xe rồi bắt tay vào dọn dẹp.

Đang dọn xong gần xong WC, một tiếng "lộc cộc" ở bên ngoài đánh động tới tôi.

Tôi nhổm người dậy, đứng im một góc lắng nghe thử động tĩnh ở bên ngoài.

Tiếng dép lê trong phòng loẹt xoẹt, tiếng đồ đạc bị xê dịch và có cả tiếng nói chuyện điện thoại.

"Ừ em yêu, em bảo kem chống nắng để ở đâu?"

Thì ra là khách quay về phòng tìm đồ, tôi thở phào nhẹ nhõm an ủi bé con trong bụng.

Người khách đó về lấy đồ cho vợ rồi sẽ đi ngay thôi, tôi nhủ thầm.

Nhưng vào lúc tôi đang tự an ủi bản thân thì cửa WC bị ai đó mở toang ra.

Theo bản năng, tôi ngẩng đầu nhìn lên người mở cửa phòng.

Quả nhiên, vị khách là một người đàn ông trẻ tuổi tầm ngoài 30 quay về phòng theo lời nhờ vả của vợ. Anh ta khoanh tay đứng tựa vai vào khung cửa, ánh mắt tựa như sài lang hổ báo giương lên đánh giá đối phương một cách trắng trợn.

"Tôi còn tưởng trộm đang lấp ở trong phòng tắm thì ra là không phải à?"

Cảm giác như bị xúc phạm, tôi cắn răng làm thinh, tiếp tục động tác cọ rửa trên tay.

"Này, cô bị điếc hay mồm câm vậy? Tôi hỏi sao không trả lời?"

Tôi ngẩng đầu lên và làm dấu chỉ vào miệng mình, như một lời khẳng định suy đoán của anh ta là thật.

"Người xinh đẹp như vậy lại vừa bị câm vừa có bầu... Chậc chậc! Đáng tiếc quá!"

Tôi giả vờ mình bị lãng tai, không thèm đếm xỉa những lời khó nghe đó.

"Này em gái! Năm nay em bao nhiêu tuổi?"

"Em có chồng không hay là chửa hoang, mèo mả gà đồng với thằng nào đó?"

Tôi lặng thinh, bỏ ngoài tai mấy lời ong bướm cợt nhả của vị khách khiếm nhã nọ. Gần ba tháng nay, cảnh tượng này đã quá quen thuộc đối với tôi rồi. Chỉ cần không tỏ ra để tâm là người ta sẽ hết hứng thú với mình ngay thôi, tôi nghiến răng nhắc nhở bản thân.

Nhưng tôi đã nhầm.

"Cô em! Em xinh đẹp thế này mà lỡ chôn vùi tuổi xuân của mình vào một nơi xó xỉnh này sao? Chi bằng theo tôi đi, tôi bao em cả đời, đảm bảo hai mẹ con được sống một cuộc sống không lo thiếu ăn cái mặc."

Đây là trường hợp đầu tiên tôi gặp một khách ăn nói cợt nhả quá thể đáng tới vậy. Sẵn tiện có que thông bồn cầu ở đây, tôi có nên chọi thẳng vào đầu anh ta?

Trong lúc tôi bận đắn đo xem mình sử dụng que thông bồn cầu hay là dùng chổi cọ cho tiện lợi nhất, một bóng dáng cao lớn như ngọn núi ập vào phòng, hùng hổ xông đến tóm gáy vị khách bất lịch sự nọ.

Ngay lập tức, một cánh tay bị bẻ "rắc" một tiếng, tôi nghe thấy âm thanh vụn vỡ của xương bị gãy xen lẫn tiếng rên la thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

"Á đau đau! Mày là thằng nào? Mau buông tao ra! Đau quá!"

"Xin lỗi quý khách, nếu quý khách còn cư xử lỗ mãng và không biết điều, chúng tôi có quyền tự xử lý, không cần lôi ông chủ của chúng tôi vào đây."

Tôi tỉnh bơ nhìn người đàn ông trong bộ đồng phục buồng phòng vặn ngược tay ông khách. Nếu hành động to gan như thế này xảy ra ở một khách sạn năm sao thì... Thật đúng là một sự so sánh quá khập khiễng mà.

Nhìn gã đàn ông bị xách gáy ném ra ngoài cửa, tôi khinh thường nhìn theo. Như vậy là còn nhẹ đấy, loại người như anh ta xứng đáng cho ăn mấy cái vả vào mặt.

Gã nọ mặt mày xám nghoét như tro, còn cố gân cổ lên đe dọa.

"Phản rồi! Nhân viên khách sạn này dám ra tay đánh khách, tôi phải phốt chuyện này lên mạng xã hội cho khách sạn các người đẹp mặt."

"Cứ việc!"

"Hừ!" Gã hậm hực rời phòng, miệng còn hằm hè thêm mấy câu chửi rủa.

Cuối cùng, gã khách khó ưa đó cũng chịu bỏ đi, tôi thở phào nhẹ nhõm vì tránh được một kiếp.

"Cảm ơn anh nhé, Gia Huy." Tôi cúi đầu cảm ơn người đàn ông vẫn đứng im lìm bất động một chỗ sau khi giúp tôi đuổi ông khách nọ.

Nhưng điều anh ta nói với tôi lại là một câu quở trách. "Hết giả câm giả điếc với khách, lần sau cô tính giả mù?"

Tôi cười trừ, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, cũng không phản bác lại.

Mấy tháng trước khi chân ướt chân ráo tới đây, tôi không thân không quen với ai hết. Nhưng nhờ gặp được Hoàng Gia Huy, tôi có chỗ ăn chỗ ở và công việc ổn định.

Đối với tôi mà nói, anh ta là ân nhân.