Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 40: Đến làm loạn (2)



"Cháu đã biết, bác cứ đi làm việc đi ạ. Cháu sẽ tự giải quyết và bác giữ kín chuyện này giúp cháu nhé? Đừng báo cho bố và anh cháu biết."

Vân Vân xuống nhà đi ra mở cổng, cô vừa đi vừa nghĩ ngợi.

Lục Nhất Minh tìm tới đây hỏi chuyện của Lam Khanh chắc luôn, người như anh ta đặc biệt nhanh nhạy với những vấn đề giống kiểu này lắm.

Nhưng tại sao anh ta tìm cô? Đây là câu hỏi khiến Vân Vân cảm thấy lấn cấn, đáng lẽ ra giờ này anh ta phải ở bên Tiêu Hi Hạ mới phải. Anh ta hành động quái lạ thế này không giống anh ta chút nào, đã có chuyện quái quỷ gì xảy ra thế?

Bỏ qua chủ đề này, cho dù Lục Nhất Minh có hỏi chuyện của Lam Khanh cô cũng nhất quyết không nói một lời. Một người đàn ông đi ngoại tình với tình cũ thì không xứng đáng được biết vợ mình đang ở đâu. Tốt nhất cứ dành cả đời ở bên cô tiểu thư đó đi, như thế mới là tuyệt phối.

Vân Vân đứng bên trong cổng nhìn ra, người chờ bên ngoài đúng là Lục Nhất Minh và người của anh ta.

Cô hừ lạnh, khoanh tay đứng nhìn.

"Mới sáng sớm ra, không biết cơn gió độc nào đã đưa Lục thiếu tới nhà họ Lê chúng tôi vậy?"

Đứng chờ bên ngoài đã lâu, Lục Nhất Minh sốt ruột nói thẳng vào vấn đề.

"Lê Vân Vân, mấy chuyện ngoài lề tôi nghĩ tôi không cần thiết phải trả lời cô. Cô là bạn thân của cô ấy, cô đã giúp đỡ Lam Khanh chạy trốn?"

Lập tức Vân Vân cười khẩy đáp trả:

"Anh đang kể chuyện cười phải không? Khanh là vợ của anh, anh không biết cô ấy ở đâu thì sao lại đi hỏi một người không liên quan như tôi?"

"Thật sự cô không biết? Tôi không tin chuyện cô ấy im hơi lặng tiếng bỏ đi cô lại không biết. Cô có dám khẳng định cô không nhúng tay vào? Ai mà không biết vợ tôi và cô thân nhau, cô ấy biến mất không một dấu vết chắc chắn có liên quan tới cô. Mau nói cho tôi biết, Lam Khanh đã đi đâu?"

Vân Vân nhăn mặt. Cái thái độ hống hách tự cho mình là đúng thực là không nuốt nổi mà!

Cô tức giận xoay người quay vào trong. Một câu Lam Khanh, hai câu Lam Khanh... câu nào câu nấy đều hỏi toàn chuyện liên quan tới cậu ấy. Bộ anh ta thay tính đổi nết rồi à? Sao đột nhiên quan tâm tới bạn cô quá vậy?

"Vân Vân, có chuyện gì đó rất kỳ lạ đã xảy ra. Thái độ Lục Nhất Minh thay đổi đến chóng mặt, anh ta kiên quyết không muốn ly hôn, còn đòi tái hợp. Mình phải đi luôn trước khi những truyện không lường trước sắp phát sinh."

Đây là một đoạn nhỏ trích từ tờ giấy Lam Khanh gửi cho cô kèm theo gói bưu kiện. Chữ cô ấy viết hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể nói là khá giống người đang vội chỉ kịp viết nhanh vài dòng.

Vậy tại sao Lam Khanh vội vàng đi như vậy?

Không lẽ có một chuyện gì đó Lam Khanh chưa kịp nói với cô ư?

"Lê Vân Vân cô đứng lại đó! Tôi còn có chuyện chưa nói xong!"

Mới sáng sớm đã phải nghe tiếng chó sủa bên tai, rõ là phiền!. Truyện mới cập nhật

Vân Vân quay ngoắt người đi không thèm đếm xỉa đến cái người đang khoa tay múa chân như thằng dở hơi ở cổng nhà cô nữa.

"Cô mà còn tiếp tục đi tôi cho nổ banh cái cổng nhà cô!"

Vân Vân tỉnh rụi, vẫn lầm lì đi vào. Anh ta thích cho nổ thì cứ việc, đằng nào nhà cô không có gì ngoài điều kiện. Hỏng cổng này thì xây mới cổng khác, thế thôi.

"Lê Vân Vân! Cô bị điếc hả? Tôi bảo cô đứng lại sao cô không đứng lại? Hay là... cô đang bao che chuyện Lê Thế Khải bắt cóc vợ tôi?"

Lập tức đồng tử Vân Vân giãn nở hết cỡ, cô quay phắt người nhìn Lục Nhất Minh bằng đôi mắt trợn ngược.

"Lục thiếu, anh nói hươu nói vượn gì vậy?"

Tại sao cái miệng đáng ghét ấy lại tuồn ra mấy lời khó tin thế? Sự việc anh trai cô, Lê Thế Khải bắt cóc Lam Khanh là chuyện ở tương lai. Đến bây giờ chuyện kinh khủng khiếp đó chưa xảy ra nhưng không có nghĩa là nó được phép tái diễn ở kiếp sống này.

Đương nhiên chuyện chỉ mình cô có ký ức đời trước mới biết có chuyện này, tuyệt đối không có người thứ hai biết. Thế thì... ai có thể lý giải giúp cô chuyện gì đang xảy ra không? Tại sao anh ta lại nói thế? Hay là Lục Nhất Minh trọng sinh giống cô?

Nghĩ tới khả năng đó, Vân Vân không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh trên gương mặt thêm nữa.

Cô cắn răng nghĩ thầm.

Bình tĩnh bình tĩnh lại nào! Như thế vẫn chưa thể khẳng định được gì, trước tiên thử thăm dò xem anh ta định nói những điều thế nào. Chứ mất bình tĩnh là hỏng hết bánh kẹo.

Nhìn thấy bước chân Lê Vân Vân dừng lại trước hoa viên rộng lớn, Lục Nhất Minh đứng đằng sau cánh cổng sắt nặng nề nhếch môi lên cười một cách quái dị.

"Tôi nói thế không sai chứ? Ai mà chẳng biết Lê Thế Khải thầm thích vợ tôi, nếu không phải ngại thân phận Lục thiếu phu nhân của cô ấy có phải ngay từ đầu anh ta đã làm càn rồi không?"