Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 42: Tính toán



Đấy là chuyện của ba tháng trước nhưng mỗi lần nghĩ tới mấy lời Lê Vân Vân nói, Lục Nhất Minh tức không tả nổi.

Vì trước khi đi cô từng nói những lời chí mạng đâm thẳng vào tim anh.

"Cho dù tôi có biết Lam Khanh đang ở đâu thật, không đời nào có chuyện tôi tiết lộ với anh."

"Nhân tiện chưa muộn anh mau đồng ý ly hôn đi. Theo tôi được biết Khanh đã gửi một đơn ly hôn khác, làm lẹ lẹ đi để Khanh còn kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình chứ."

"Tôi hy vọng Lam Khanh kiếm một tấm chồng tốt hơn anh, cô ấy xứng đáng được hạnh phúc."

Nghĩ thôi là đã thấy bực rồi. Anh không tin các thám tử thuê về không tra được gì, chắc chắn họ bị tiền của con bé bố láo đó nhét ngập miệng!

Nếu đã không thể nhờ vả được người ngoài, thì tự thân anh vận động thôi.

Lục Nhất Minh đứng dậy, đi lại quanh văn phòng làm việc. Với một người có nhiều mối quan hệ như anh, anh không tin là mình không thể tìm ra cô ấy.

Lê Vân Vân, Lê Thế Khải... Các người cứ chờ ở đấy đi! Tôi không cần biết các người đứng sau có giúp đỡ cô ấy chạy trốn hay là không, nhưng tôi nhất định không tha cho các người.

Nghĩ thế, Lục Nhất Minh ấn một dãy số nội bộ.

"Cậu An, mấy dự án hợp tác với Lê thị tiến độ tới đâu rồi?"

Trợ lý An thành thật báo cáo:

"Thưa tổng giám đốc, mới đang trong giai đoạn thử nghiệm. Chẳng là... chủ tịch cũng không hài lòng về mấy dự án đó vì đã mấy lần thử nghiệm thất bại."

"Vậy à?" Khóe môi Lục Nhất Minh cong lên tạo thành một nụ cười ẩn ý, chuyện này đến thật vừa khéo. "Nếu chúng ta đơn phương hủy bỏ hợp đồng thì có thiệt hại nhiều không?"

Người bên kia im lặng giây lát rồi trả lời.

"Có thiệt hại nhưng Lê thị chắc chắn tổn thất gấp đôi công ty chúng ta, vì hiện tại Lê thị đang gặp vấn đề về vốn do chi nhánh bên nước ngoài bị thiệt hại nặng nề."

"Tốt! Rất tốt! Vậy thì cứ đơn phương hủy bỏ thôi, còn phải nói với bố tôi thế nào chắc cậu đã biết rồi chứ?"

"Vâng, tôi đã rõ."

Lục Nhất Minh dập máy, kết thúc cuộc gọi. Lấy cớ không thông qua thử nghiệm để hủy hợp đồng, lần này cứ để Lê thị chịu ủy khuất một trận vậy. Coi như đây là một lời cảnh cáo dành cho sự ngông nghênh của Lê Vân Vân. Cô ta không quá quắt cản trở thì anh không việc gì phải đụng đến lợi ích nhà cô ta.

"Alo! Tôi nhờ anh tìm một người, điều kiện trao đổi thế nào để sau hẵng tính."

Một tay Lục Nhất Minh chắp tay sau lưng, một tay cầm điện thoại nói với ai đó.

Một giọng nói lành lạnh phát ra từ đầu dây bên kia khiến người ta liên tưởng tới cơn gió lạnh buốt vùng Bắc Cực.

"Người anh muốn tìm, là ai?"

Đã quá quen với thái độ lạnh nhạt của đối phương, anh điềm nhiên nhắc đến một cái tên.

"Là vợ của tôi, Trần Lam Khanh."

"Được, thời hạn là ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ cho anh một câu trả lời thoả đáng."

"Nhờ cả vào anh, Châu Mặc Lâm."

Kết thúc cuộc gọi cũng là lúc cánh cửa phòng tổng giám đốc vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Thư ký cầm theo tập tài liệu đẩy cửa đi vào. Đứng trước bàn làm việc của tổng giám đốc, nam thư ký đứng trình bày một cách ngắn gọn.

"Thưa tổng giám đốc, có mấy văn kiện cần có chữ ký xác nhận của anh."

"Cậu để lên bàn làm việc tôi sẽ giải quyết bây giờ."

Lục Nhất Minh vừa nói vừa trở lại ghế ngồi tổng giám đốc. Đợi anh ngồi ổn định, người trợ lý lúc này đặt tập tài liệu lên bàn, cẩn thận lật giở từng tờ văn kiện để anh xem.

"Ừm, tất cả đều ổn không có vấn đề gì. Nói với bên dưới cho triển khai luôn đi."

"Vâng, tôi bảo họ làm ngay."

Thấy người trợ lý ngần ngừ đứng nguyên tại chỗ, Lục Nhất Minh cau mày ngẩng đầu lên.

"Sao vậy? Còn chuyện gì à?"

"Dưới đại sảnh vừa báo lên, tiểu thư Tiêu Hi Hạ đã đến đây."

Vừa nghe đến cái tên này, anh khó chịu nhăn mặt.

"Thế hả? Lễ tân có ngăn cản cô ta theo lời chỉ thị của tôi không đấy?"

"Có thì có, nhưng Tiêu tiểu thư không chịu nghe, hiện giờ đang làm loạn bên dưới một trận."

Dừng lại một lát, Lục Nhất Minh suy nghĩ gì đó rồi dứt khoát dặn dò với người thư ký. "Mười lần đến đây thì hết chín lần làm loạn. Nói với bảo vệ, nếu cô ta không chịu yên phận cứ đuổi cổ cô ta đi."

"Vâng."

Đột nhiên anh có một kế này, và đây sẽ là thời khắc thích hợp để ra tay.

"Khoan đã, tôi đổi ý rồi. Cậu thay tôi đặt bàn bên nhà hàng Pháp, tối nay tôi sẽ dùng bữa ở đó với Tiêu Hi Hạ."

Không thích ứng kịp với sự thay đổi chóng mặt của ông chủ, cậu thư ký không che giấu nổi vẻ tò mò.

"Tổng giám đốc, anh tính làm gì?"

"Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn đi ăn cơm ở một nhà hàng sang trọng, không được à?"

"Dạ ý tôi không phải thế."

Tôi nào có gan đi chặt nhã hứng của tổng giám đốc.

Câu nói này người trợ lý gần như là suýt nói thành tiếng.

Cũng tại dạo này thái độ tổng tài thay đổi thất thường quá, cứ xoay xoành xoạch không biết đâu mà lần.

"Tôi khác tự có tính toán, tôi bảo cậu làm cái gì thì cứ thế mà làm. Tôi bận lắm, không rảnh giải thích với cậu, rõ chưa?"

"Tôi đã rõ."

Đã đến lúc hạ màn cái vở kịch giả dối này rồi. Đây có thể tính là một cú sốc đối với Tiêu Hi Hạ nhưng nó cũng là điều cần thiết để anh tái hợp Lam Khanh sau này.

Như đã nói từ trước, Tiêu Hi Hạ chính là điểm mấu chốt của vấn đề. Giải quyết dứt điểm với cô ta, ngày anh tái hợp với Lam Khanh sẽ không còn xa nữa.