Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 8: Vậy mà không thể ly hôn thật



Không để tâm mình đang ở nơi làm việc, tôi tức giận quát lớn: "Thế này không được thế kia không được, thế chắc tôi chết đi thì gia đình anh mới chịu buông tha cho tôi đúng không?"

Anh lảng tránh ánh mắt hung dữ của tôi, ngập ngừng nói một cách nhỏ nhẹ. "Em lại nói vớ vẩn, chúng ta vẫn cứ là vợ chồng như trước..."

"Không! Tôi muốn ly hôn, ly hôn ngay bây giờ!"

Có điên mới không đồng ý ly hôn!

Hôm nay đầu Lục Nhất Minh bị kẹp vào cửa rồi hả? Cư xử hiện giờ chẳng giống anh ta lúc bình thường một chút nào.

Không cần biết Lục lão gia dùng cách gì, thời gian tới nhất định bắt buộc phải ly hôn.

Vào lúc tôi định mở lời cự tuyệt thì bỗng nhiên Lục Nhất Minh hỏi một câu ngoài lề. "Trần Lam Khanh, đến giờ có một chuyện tôi không hiểu, em biết tôi có người trong lòng nhưng tại sao đồng ý lấy tôi theo lời đề nghị của bố?"

Câu hỏi đột xuất từ anh ta khiến dòng quá khứ như sóng biển cuộn trào dội ngược lên người tôi, đau xót vô cùng.

Đúng vậy nhỉ, sao hồi đó mình đồng ý lấy anh ta dù biết chắc là sẽ không hạnh phúc?

Anh ta chưa từng hỏi tôi vấn đề này, mà tôi thì...

Tôi nhíu mày, tay day hai huyệt thái dương đang đau nhức. Có lẽ bây giờ lấy đại một lý do khác làm bức bình phong là cách tốt nhất. Nghĩ thế tôi bèn tỏ thái độ chống đối. "Đáp án là sự thật hiển nhiên rồi, anh hỏi vậy là thế nào? Anh cần một người vợ để tránh mấy lời càm ràm của bố anh, vừa hay tôi đúng lúc xuất hiện theo ý anh chứ còn sao nữa?"

Nhưng Lục Nhất Minh lại lắc đầu, không coi mấy lời tôi nói là thật.

"Không, tôi biết chắc em còn lý do khác, một lý do xuất phát từ bản thân em."

Tôi trầm ngâm, bởi vì anh ta nói không có sai.

Ngoài tác động từ Lục lão gia và hợp đồng hôn nhân với Lục Nhất Minh, thì đúng là còn có một lý do khác xuất phát từ chính tôi.

Một lý do rắc rối hơn thế nhiều.

Nếu đã như vậy, tôi sẽ nói sự thật đắng lòng đó cho anh ta hay.

"Tôi cần tiền để chữa bệnh cho ông ngoại, đơn giản chỉ thế thôi. Đúng lúc tôi có ơn cứu mạng với bố của anh, dĩ nhiên tôi cần gì bố anh đều đáp ứng yêu cầu từ tôi. Vì thứ ông ấy nợ tôi không đơn giản chỉ là đưa ông ấy đi cấp cứu, mà là một mạng người."

Nghe tôi kể tới đây, anh nheo mắt hỏi, trong từng từ từng chữ ẩn chứa sự ngờ vực rõ như tia sáng giữa đêm đen. "Vậy vì thế cho nên em thèm muốn vị trí con dâu nhà họ Lục?"

"Anh nhầm rồi, tôi không bao giờ thèm muốn cái danh xưng Lục thiếu phu nhân ấy. Số tiền để ông ngoại tôi tiến hành một cuộc phẫu thuật ghép tim là rất rất lớn. Và để trả số tiền đó, tôi cắn răng chấp nhận lấy người mình không hề yêu như anh."

Dừng lại chốc lát, tôi nói tiếp một câu nữa rồi tiện mồm đuổi người. "Mọi điều tôi nói ở trên là sự thật, anh tin hay không thì tùy. Đã quá 5 phút rồi, anh mau trở vào ngồi với em yêu của anh đi. Anh phải thấy may mắn là không có vị khách nào chen ngang đấy, không thì... Mà thôi chúng ta không cần thiết phải gặp nhau thêm lần nữa đâu. Như hôm nay là quá đủ rồi."

Nhưng trái với mong đợi, Lục Nhất Minh bỏ ngoài tai câu đuổi khách từ tôi, anh ta tiếp tục dùng thế hỏi tới cùng bức ép tôi. "Thế ông ngoại em?"

Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta, gần như sự kiên nhẫn của tôi đã bị người này làm hao mòn hết sạch. "Vào hôm tổ chức đám cưới, trước khi chúng ta vào lễ đường ông ngoại tôi mất rồi, mất ngay trên bàn phẫu thuật. Và để hôn lễ diễn ra được suôn sẻ theo đúng ý muốn của mình, mãi đến tối bố anh mới báo tin cho tôi hay."

"Thì ra, mấy hôm đầu em kiên quyết không cho tôi chạm vào người là do ông ngoại mất." Anh bần thần chăm chú dõi theo tôi một lúc lâu. Có vẻ anh ta đang thấy tội lỗi...

Và khi tôi để ý đến, tròng mắt đen thăm thẳm tựa màn đêm đen tối của Lục Nhất Minh tràn ngập cảm giác áy náy.

Những chuyện tôi vừa kể, Lục Nhất Minh không hề hay biết, anh ta không có lỗi lầm gì trong chuyện này, cũng không thể trách anh ta được.

Có trách thì trách người nhà họ Lục ích kỷ mới đúng.

Mắt lơ đễnh nhìn ra cửa, tôi vội nói nhanh. "Có khách đến, anh nghe tôi mau lẹ lẹ đi vào trong đi."

"Thôi được, hôm khác chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này. Em đừng chặn số của tôi nữa được không? Không là, tôi lại tới đây tìm em."

"Biết rồi."

Người khách vừa di chuyển đến quầy lễ tân cũng là lúc Lục Nhất Minh đi vào trong.

Chờ cho đến khi tôi làm xong thủ tục check in và giao chìa khóa vào tay vị khách kia, bé Maika xem chán điện thoại, chạy sang nũng nịu với tôi. "Dì Khanh ơi, dì chơi với con một lúc được không?"

"Không được, con phải để dì Khanh làm việc nữa chứ." Chị An Nguyệt giải quyết xong mấy chuyện, từ thang máy đi ra thấy con gái làm nũng bèn nhẹ nhàng khuyên nhủ. "Làm việc xong, mẹ và dì Khanh cùng dẫn con vào bếp ăn Pizza nhé?"

Nghe tới món tủ là hai mắt cô bé sáng lên. "Vâng ạ!"

Nhìn hai mẹ con họ là tôi có thể tưởng tượng viễn cảnh sau này của mình.

Lục Nhất Minh... có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không thể nào nào biết được...

Vì thích anh, lỡ có con với anh nên tôi mới đề nghị ly hôn...

Chứ mọi thứ không đơn giản là vì Tiêu Hi Hạ quay trở lại.

Chẳng qua là cô ta về quá đúng lúc thôi.