Sau Khi Tra Công Bị Mù

Chương 7: "là vương gia si tình."



Tuy Ân Kiến Hi còn nhỏ, nhưng vẫn biết tình trạng lúc này của Thịnh Minh Sí không đúng lắm, đành nói thật nhanh "Không nhớ."

Thịnh Minh Sí dịu lại, thấp giọng hỏi: "Hù ngươi sợ rồi phải không?"

Ân Kiến Hi lắc đầu: "Không có, ai cũng có lúc tức giận mà." Nàng là một tiểu cô nương rất hiểu chuyện, sẽ không hỏi tại sao, chỉ cần châm cứu như bình thường cho ngài ấy là được.

Chờ Ân Kiến Hi thu châm, Cừu quản gia vội vàng dẫn Ân Kiến Hi đi chọn vải, gần như lấy lòng bảo: "Cô nương nhìn đi, nếu thích, có thể chọn cho mình làm bộ y phục cũng tốt."

"Cảm ơn Cừu gia gia, chỉ là không cần đâu. Thịnh vương không cần châm cứu nữa, uống thuốc đúng giờ là được. Cho nên vài ngày nữa ta cũng được về nhà rồi, ở nhà cũng có rất nhiều y phục chờ ta về chọn đó." Ân Kiến Hi cười vui vẻ nói, từ mấy thước vải chọn ra cuộn vải màu đen đưa cho Cừu quản gia: "Cái này rất hợp với vương gia."

Thịnh Minh Sí lặng lẽ đi sau Ân Kiến Hi, nghe nàng thân thiết gọi Cừu quản gia là 'Cừu gia gia', tới lúc gọi mình, thân sơ lại rõ ràng 'Thịnh vương gia'. Thinh Minh Sí hơi cau mày, nói: "Thừa lúc vài ngày nữa mới về nhà, chọn vài cái cho phụ thân ngươi đi."

"Vải trắng bạc thêu chỉ vàng câu tường vân văn xanh nhạt, hay là vải trắng hoa văn xanh trúc?" Mặc dù Thịnh Minh Sí không nhìn rõ, chỉ là hình dạng của các loại vải vóc này như đã được hắn khắc sâu trong lòng.

Ân Kiến Hi há miệng kinh ngạc, nhìn Cừu quản gia một cái, lại nhìn mấy cuộn vải mà Thịnh Minh Sí chỉ —— Mấy cuộn vải đó đúng là thượng phẩm, nhưng mà...

"Phụ thân thích màu đỏ với vàng nhạt hơn." Ân Kiến Hi ngoan ngoãn nói.

Thịnh Minh Sí khựng lại, mắt rũ thấp xuống: "Vậy sao?"

Ân Kiến Hi nhìn tay Thịnh Minh Sí, thấy tay hắn không cầm cốc trà, len lén thở phào: "Đúng vậy."

Nàng lại an ủi Thịnh Minh Sí: "Đã mười lăm năm rồi chuyện gì cũng có thể xảy ra, sở thích thay đổi là điều hết sức bình thường mà."

"Vương gia chưa từng thay đổi." Cừu quản gia nhỏ giọng nói: "Minh Sắt viên vẫn còn trống, giữ lại cho chủ nhân của nó."

Ân Kiến Hi thu ánh mắt lại, chỉ nói: "Là vương gia si tình."

*

Lúc Cừu quản gia tiễn Ân Kiến Hi tới cửa, vẫn thấy nghi ngờ với câu nói 'là vương gia si tình' lúc nãy của Ân Kiến Hi.

"Cô nương, Vương gia thực sự rất nhớ bằng hữu cũ của mình." Cừu quản gia nghiêm túc nói. Ông có thể nhìn ra Ân Kiến Hi nói lời này rất tùy ý —— Căn bản không quá để tâm đến hai từ 'si tình' này.

"Mấy năm nay, bên cạnh Vương gia cả nam nhân lẫn nữ nhân đều không có, tới bây giờ dưới gối vẫn không có con cháu." Cừu quản gia muốn nói rõ ràng ra, hi vọng Ân Kiến Hi có thể nói cho Ân Sắt biết, nhưng lại cảm thấy nói với một tiểu cô nương chỉ mới mười bốn tuổi thì thật không ổn lắm.

Ân Kiến Hi lại cười.

"Vương gia có cũng vô dụng thôi." Ân Kiến Hi đội chiếc nón có khăn che màu trắng, đôi mắt linh động ở sau khăn che như ẩn như hiện: "Cừu gia gia, ngài đừng quên, ta là đại phu đó."

Cừu quản gia sững sờ, vô thức nhìn Ân Kiến Hi. Ân Kiến Hi đã cúi chào ông: "Cừu gia gia, hết ngày mai, ta sẽ về nhà."

Giọng Ân Kiến Hi điềm đạm nhã nhặn, không còn vẻ hân hoan nhảy nhót như đứa trẻ lúc trước nữa.

"Cô nương..." Cừu quản gia muốn giữ người lại. Ông sợ Ân Kiến Hi vừa đi, Thịnh phủ vất vả có chút sức sống, lại phải như đã chết nữa.

"Cừu gia gia, phụ thân ta còn nhớ năm mười hai tuổi đã leo vào sân nhà ai." Ân Kiến Hi làm cứ như hai người ông nói gà bà nói vịt: "Là Khuyết gia."

Đôi mắt nàng thiếu nữ phía sau lụa trắng sáng trong, mẫn tuệ thêm cả sự thấu triệt.

Hết chương 7.

E: Có 2 khả năng.

1. Ân Huyền và Khuyết đại nhân từ lần thả diều gặp nhau và quen biết đến lớn, sau đó lập kế để lấy lại ngôi vua cho người gọi là "hoàng chất" phía trên.

Nhưng không lấy lại được ngôi vua mà chỉ làm cho quan hệ của Thịnh Minh Sí và hoàng đế→tan vỡ.

Từ kết quả cho thấy được lấy Ân Huyền là mồi nhử chia rẽ họ không hợp lí, vì không đáng. So với kết quả, Khuyết đại nhân có lẽ sẽ lo lắng cho Ân Huyền hơn.

2. Khả năng 2 là do là từ lần thả diều Ân Huyền và Khuyết đại nhân chỉ gặp và có thể vì lí do nào đó họ chỉ gặp nhưng không quen nhau.→có thể do khoảng cách địa lí hoặc do hoàn cảnh gia đình.

Lần gặp sau này của họ có lẽ là: Ân Huyền tình cờ gặp Khuyết đại nhân/Khuyết đại nhân tình cờ gặp Ân Huyền đi chung với Thịnh cờ hó.

Và có thể Khuyết đại nhân muốn cứu Ân Huyền khỏi Thịnh cờ hó nên đã đồng ý giao dịch với Thịnh cờ hó hoặc hoàng đế(chắc k muốn có người thích Thịnh cờ hó lảng vảng xung quanh)

Từ những đoạn trên có thể thấy Thịnh cờ hó chưa từng quan tâm Ân Huyền(thích mặc áo đỏ hoặc vàng) lầm tưởng thích trắng hoặc xanh trúc. Hoặc Ân Huyền nghĩ Thịnh cờ hó thích người yêu mặc trắng hoặc xanh nên cũng mặc luôn.

Cả tên của Ân Huyền nữa, dù Kiến Hi đã nói phụ thân nàng ấy đổi tên. Nhưng sau khi nói câu đó Thịnh cờ hó đã phản bác lại,: "hắn vốn có tên đó."

⇨Cho thấy tên ấy đã có sẵn rồi, từ đó có thể suy ra Ân Huyền có thể là danh và Ân Sắt là tự(danh: được ông bà hoặc cha mẹ đặt từ lúc sinh ra; tự là khi đến tuổi thành niên được cha mẹ hoặc tự mình đặt.)⇨danh là tên cho những người thân thiết gọi, tự là cho người khác gọi. Cho thấy Thịnh cờ hó chưa từng hỏi danh của Ân Huyền.

➠Nhưng kết quả chỉ có một Thịnh cờ hó chưa từng yêu Ân Huyền, sau này cũng chỉ vì hối hận mà yêu thôi, cũng nghĩ vì hoàng đế hại mà Ân Huyền chết hoặc biến mất.

Ân Huyền biến mất, Thịnh cờ hó nghĩ⇨ đã chết, không thấy xác không nghĩa là chết➠ không đi tìm.

Ở trong phủ không ra ngoài, oán này oán nọ mà chưa từng nghĩ bản thân mình là người lỗi. Đến cuối cùng làm tổn thương hai người yêu mình. Ân Huyền sau ngần đó thời gian thì đã có Khuyết đại nhân, thêm nữa ông ấy là người mạnh mẽ, cũng chưa từng trách Thịnh cờ hó(ít nhất chưa nói xấu Thịnh cờ hó trước con gái mình)

Còn hoàng đế thì sao, vẫn yêu hắn thôi dù có 15 năm bị hắn vô tình lạnh nhạt. Từ người yêu sâu đậm thề chết thề sống vì nhau chỉ qua một buổi tối lại thành như thế, vô tình cũng cực điểm, tàn nhẫn cũng cực điểm.

Sau này hoàng đế có lẽ thất vọng, hoặc là vẫn còn tình cảm đó mà phải dấu trong lòng. Dù tình cảm có rạn nứt thì vẫn phải đi tới thăm, vì thằng cha đó gữi binh quyềnn, khốn nạn thực sự không yêu nữa thì trả hổ phù đây, đã nói ghét ngta rồi mà còn gữi hoài vậy. ⇨Không những khốn nạn mà còn mặt dày nữa.