Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 30: Tuyệt vọng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Huyện Yển Đông của Lục Áo bọn họ thuộc về thành phố Kiềm Vĩnh, nhưng lại là nơi xa xôi nhất của thành phố Kiềm Vĩnh.

Nếu từ thôn của bọn họ đến huyện thành bằng tỉnh lộ cần tốn khoảng 3 tiếng.

Từ huyện thành đến thành phố lại cần hơn 2 tiếng.

Lục Áo đúng 7 giờ lên xe, khi tới thành phố Kiềm Vĩnh đã là rạng sáng hơn 12 giờ.

Tài xế trực tiếp lái xe đến cục cảnh sát ngành hàng hải của thành phố Kiềm Vĩnh.

Cục cảnh sát vào rạng sạn vẫn đèn đuốc sáng trưng, Lục Áo xách vali ra khỏi xe nhìn thoáng qua khung cửa sổ nhìn thấy có mấy người đang đi qua đi lại.

Nếu không phải thấy trước cổng có treo tên cục cảnh sát cực lớn, Lục Áo không khỏi hoài nghi có phải mình đã tới nhầm công ty IT.

Tài xế Hứa sau khi khóa cửa xe thì kêu Lục Áo, "Đừng đứng đó nữa, chúng ta đi vào trong."

Lục Áo xách vali đi theo sau lưng ông.

Lão Hứa vào cửa, có một nữ cảnh sát ngồi ở quầy lễ tân nhìn thấy ông vội chào hỏi, "Lão Hứa tới rồi à?"

Lão Hứa đi qua, tay chống trên quầy nói:" Tôi dẫn Lục Áo đến rồi, đội trước của mọi người đâu?"

"Vẫn còn bên trong." Nữ cảnh sát ở quầy thò đầu ra nhìn Lục Áo, thấy bộ dạng của Lục Áo xong thì nhịn không được cười, giọng nói nhiều thêm vài phần nhiệt tình, vội vàng đứng lên, "Mọi người ngồi đây trước đi, tôi gọi điện thoại cho đội trưởng."

Lão Hứa dẫn Lục Áo ngồi xuống chỗ cái bàn nhỏ, tự mình bưng ly nước cho cậu.

"Cậu ngồi đây đợi chút, bọn họ là vậy đó, khi mà làm việc là không biết trời trăng mây đất gì hết, trong lúc nhất thời cũng không khẳng đi sẽ tới ngay."

"Được." Lục Áo cúi đầu uống nước, cậu không cảm thấy khát nhưng mà lại có chút đói.

Trên đường lão Hứa đã giới thiệu qua tình huống của công tác trục vớt, đương nhiên, có thể nói thì ông ta đã nói hết, cái nào không thể nói thì hiện tại vẫn không thể nói, nói đi nói lại, cũng không có vào chủ đề.

Không tới một lát, đội trưởng Trương đi ra, nhìn thấy Lục Áo liền bước nhanh qua bắt tay với cậu, nhiệt tình cười nói:" Cậu chính là Lục Áo phải không?"

"Đúng vậy, đội trưởng Trương."

"Ài, ngồi ngồi ngồi đi." Lão Trương buông tay cậu, nói:" Tình huống lần này lão Hứa có thể đã nói cho cậu nghe, tôi sẽ không lập lại. Tóm lại chúng tôi muốn vớt một cái laptop rất quan trọng, làm phiền cậu hỗ trợ."

Lục Áo gật đầu, hỏi:" Chừng nào bắt đầu?"

Lão Trương không ngờ cậu lại thẳng thắn đến vậy, lập tức nói:" 6 giờ 30 sáng mai, chúng ta xuất phát từ cục cảnh sát, cùng nhau đến nơi xảy ra tai nạn."

Lục Áo gật đầu, "Tôi không có ý kiến."

"Vậy được rồi, tôi cho người dẫn cậu đến phòng khách kế bên để nghỉ ngơi, ngày mai dậy sớm một chút, chúng ta tranh thủ tìm được cái máy tính kia."

"Được."

Lão Trương đứng lên, đi tới bên hành lang, gọi người bên trong văn phòng:" Tiểu Đỗ!"

"Đây — —" Theo một giọng nam trẻ tuổi, một người thanh niên vóc dáng cao gầy bước nhanh từ trong ra, "Đội trưởng, có chuyện gì?"

"Lục Áo tới rồi, cậu dẫn cậu ta đi phòng khách nghỉ ngơi, đợi lát nữa cậu cũng tan ca đi nghỉ đi."

"Oke." Tiểu Đỗ từ hành lang thò đầu nhìn Lục Áo nói, " Cậu đợi chút nha, tôi đi lấy đồ cái đã."

Tiểu Đỗ nói xong cũng không đợi người ta trả lời, đã nhanh chóng về văn phòng, một lát sau tay trái cầm 1 hộp cơm to, tay phải cầm điện thoại đi ra.

Cậu ta đi tới trước mặt Lục Áo, "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi nghỉ."

Lục Áo gật đầu chào lão Trương với lão Hứa, đi theo tiểu Đỗ.

Đại sảnh cảnh sát là một bãi đỗ xe ngoài trời, trong bãi đỗ xe còn có không ít xe.

Tiểu Đỗ bấm chìa khóa, cấp tốc tìm được xe của mình, kêu Lục Áo, "Lên xe, tôi đưa cậu tới phòng khách."

Lục Áo đem vali nhét vào trong cốp xe, kéo cửa ghế phó ra ngồi vào.

Tiểu Đỗ lái xe đi, vừa nhìn đường vừa hỏi:" Cậu có đem theo chứng minh thư không?"

"Có."

Tiểu Đỗ nói:" Vậy được rồi."

Lục Áo phát hiện ra cậu ta không phải quá nhiệt tình, cũng lười nói tiếp.

Khi tiểu Đỗ lái xe có lặng lẽ nhìn vẻ mặt Lục Áo, trong lòng thầm nói, cái người như vậy, nói ngôi sao thì cậu ta tin, chứ nói là cao thủ lặn biển, nhìn thế nào cũng chả giống.

Thay vì tìm một người như thế, còn không bằng trực tiếp điều thêm mấy cái máy thăm dò lại đây, dò xét từng mảng từng mảng biển, cho dù độ chính xác của máy thăm dò khá bình thường, cũng đỡ hơn là tùy tiện gửi hết toàn bộ hy vọng lên một người.

Phòng khách cách cục cách sát khá gần, không tới 3 phút, bọn họ đã tới nơi.

Đây là phòng khách của nội bộ cục cảnh sát, tiểu Đổ trình thẻ công tác, giúp Lục Áo xử lý thủ tục vào ở xong thì đi về.

Lục Áo lấy được thẻ phòng, kéo vali vào trong phòng rồi đi xuống, hỏi quầy trước, "Xin hỏi gần chỗ mọi người có tiệm cơm hay gian hàng nào ngon không?"

"Muốn ăn khuya hả?" Em gái quầy lễ tân nhiệt tình đưa tay ra dấu, "Cậu đi ra khỏi phòng khách đi về phía bên tay phải, đi xuống đầu phố thứ nhất sẽ có một gian hàng kinh doanh 24/7, mùi vị cũng không tệ lắm. Cậu có thể ăn thử bánh tôm chiên đặc sản của thành phố Kiềm Vĩnh chúng tôi."

"Cảm ơn."

"Không cần khách sáo, ài, nếu không chúng ta kết bạn wechat đi, khi cậu không biết cái gì, có thể trực tiếp nhắn hỏi tôi. Tối nay tôi trực ca, lúc nào cũng có mặt."

Lục Áo nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái.

Em gái lễ tân cười tới vô cùng ngọt ngào.

Lục Áo dừng một chút, lấy điện thoại ra, "Để tôi quét mã cô."

"Được."

Lục Áo thêm wechat của em gái lễ tân xong, em gái liền gửi cho cậu vài cái tài khoản chính thức.

Cậu mở ra xem, đều là các quán ăn ngon và đánh giá, cậu nói cảm ơn xong, nhìn thêm 1 cái rồi tắt máy.

Điện thoại nhét về trong túi, Lục Áo đi bộ tới gian hàng vừa hỏi được.

Hiện tại thực sự quá khuya rồi, dù cho cái gian hàng kinh doanh 24/7, lúc này cũng không có bao nhiêu người.

Lục Áo liếc mắt nhìn thấy tiểu Đỗ đang ngồi một góc gặm giò heo lướt video.

Tiểu Đỗ hằng năm đều được cử đi làm nhiệm vụ, cảm giác cũng nhạy bén, đang ngồi cười khúc khích lướt video thì cảm thấy bất thường, ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông trẻ tuổi người cao chân dài đang đi đến, khuôn mặt kia quả thật rất đẹp trai, tùy tiện đi vào một gian hàng, cũng có thể tạo ra cảm giác giống như nhân vật chính lên sân khấu vậy.

Vấn đề là, không phải vừa nãy cậu ta đã đưa người này tới phòng tiếp khách rồi sao?

Tiểu Đỗ vội vàng đứng lên gọi người, "Lục Áo?"

"Ừ?" Lục Áo vốn định đi ngang qua kiếm chỗ ngồi, nghe thấy cậu ta gọi, đành phải đi tới, "Sao vậy?"

Tiểu Đỗ hoang mang, cái câu này là tôi hỏi cậu mới đúng chứ?

"Không phải cậu đến phòng khách nghỉ ngơi sao?"

"Bụng hơi đói, muốn ra ngoài ăn khuya." Lục Áo nhìn thấy cái giò heo mà cậu ta gặm được một nửa với canh đậu xanh, hơi gật đầu, "Cậu từ từ ăn."

Tiểu Đỗ bị bắt gặp cảnh đi ăn khuya, cũng không tiện ăn một mình, dù sao ngày mai cũng phải cùng nhau làm việc, chỉ đành chào hỏi nhau, "Cậu ngồi đi, chúng ta cùng ăn."

"Không cần đâu, tôi gọi vài món khác."

Tiểu Đỗ cứng rắn lôi kéo cậu, "Ăn trước đi, rồi kêu họ lên món mới."

Lục Áo lười từ chối, ngồi xuống gọi nhân viên phục vụ, một hơi gọi giò heo nướng, sườn heo chưng, bánh tôm chiên, khoai tây nướng, hàu biển tỏi, sò mai tỏi, cơm chiên v.v khoảng 10 món.

Tiểu Đỗ trợn mắt há hốc mồm nghe cậu báo xong món, mới phản ứng lại, vội vàng ngăn cản nhân viên phục vụ, "Không cần không cần, chúng tôi ăn không hết nhiều món như vậy."

Lục Áo nói:" Cứ như vậy đi, ăn được hết."

Nhân viên phục vụ dừng lại nhìn hai người bọn họ.

Lục Áo bổ sung 1 câu, "Tôi ăn được, cứ xuống đơn đi."

Nhân viên phục vụ cười cười, cầm thực đơn về phòng bếp.

Tiểu Đỗ thấy hơi ngại, "Thật sự không cần, tôi cũng ăn được kha khá rồi, cử khuya vốn ăn không được bao nhiêu."

Lục Áo:" Khẩu vị của tôi khá lớn."

Tiểu Đỗ nghe đến đó, mới chậm chạm hiểu ra, "Một mình cậu có thể ăn hết những món này?"

Lục Áo lười phản ứng.

Tiểu Đỗ mới tính sơ sơ, chỗ này có tối thiểu 13 món, càng miễn bàn tới có món chè sago nước dừa.

Cái này chỉ có thùng cơm mới nuốt nổi!

Không tới một hồi, nhân viên phục vụ đã đem móng giò heo nướng lên trước.

Giò heo của quán bọn họ đều đã được chưng cách thủy trước, chưng xong thì dùng quạt máy thổi khô lớp da, bỏ vào trong tủ đông dự trữ.

Khi nào có khách đặt món, sẽ lấy giò heo ra, bỏ lên trên giá nướng.

Cái giò heo này cũng không biết là giò trước hay giò sau, được cắt ra đưa lên, chỉ thấy lớp da vô cùng sáng bóng, bày ra một vẻ ngoài vàng giòn cực kỳ, phía trên còn bỏ thêm chút lát ớt đỏ xanh vàng, màu vàng của tỏi, màu xanh của hành lá và màu trắng của hạt mè.

Từng luồng hơi nóng mang theo mùi hương đặc biệt của giò heo không ngừng đánh úp hai người.

Lục Áo nhẹ nhàng gắp một cái giò heo, lớp da bởi vì trước đó đã từng được chưng cách thủy trước nên cực kỳ mềm nhuyễn, đôi đũa vừa chạm vào liền run run.

Khẽ cắn đi lớp da mềm nhuyễn đậm đà hương vị, bên dưới không hề có lớp mỡ gì, ngược lại tất cả đều là gân chân.

Gân chân cũng rất thấm vị, mềm nhưng lại dai dai, cũng không phải cái kiểu vừa cho vào miệng là tan ngay của cách chưng cách thủy.

Có thể bởi vì từng được nướng qua, nên lớp gân chân này còn khá mềm dẻo, phải hơi dùng sức mới có thể xé rách nó bỏ vào trong miệng nhai.

Lục Áo híp mắt nềm thử một cái, cả người cảm thấy thỏa mãn.

Cậu ăn xong thì dùng khăn giấy ướt bên cạnh lau sạch tay, còn đặc biệt thêm bộ lọc (filter), gửi cho Tống Châu: Giò heo này rất ngon, thử không?

Gửi xong cậu vẫn không ngừng lại, đặc biệt dùng bộ lọc quay video.

Cậu nhẹ nhàng dùng chiếc đũa đẩy đẩy giò heo, giò heo còn đang tản ra hơi nóng bắt đầu run run, khỏi phải nói khiến người ta thèm ăn biết bao.

Quay video xong, cậu đem video gửi cho Tống Châu.

Tiểu Đỗ ngồi đối diện, thấy Lục Áo không đến 10 giây đã cạp hết một miếng thịt của giò heo, không đến 20 giây thì ăn sạch, còn rãnh rỗi chụp hình nữa chứ.

Tiểu Đỗ có chút kinh hãi, mơ hồ đoán được, sức ăn của người này hình như rất lớn.

Cậu ta thấy Lục Áo chụp xong hình gửi đi, làm xong còn chưa đã thèm, lại quay thêm cái video, nhịn không được tò mò, "Gửi cho ai vậy. nữa đêm thả thính như thế, rất không phúc hậu nha?"

"Không ai hết." Lục Áo đợi vài giây không thấy Tống Châu trả lời, dẹp điện thoại đi, ra hiệu với Tiểu Đỗ, "Ăn đi."

"Ài, tôi ăn kha khá rồi, cậu ăn đi."

Lục Áo lười kêu thêm, đặt điện thoại 1 bên, tiếp tục ăn.

Giò heo màu mỡ mềm dai, sườn heo tươi non mọng nước, bánh tôm chiên thơm ngon xốp giòn, khoai tây nướng mềm mềm nóng nóng, hàu biển nướng tỏi thơm nức mũi, còn có sò mai thịt dày béo to.

Lục Áo ăn hết từng dĩa một, động tác cực nhanh, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy như đang ngốn nga ngốn nghiến.

Tiểu Đỗ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn những cái dĩa trước mặt cậu ta từng cái từng cái ra đi sạch sẽ, thức ăn vào trong miệng Lục Áo giống như rơi vào một cái động không đáy vậy.

Lục Áo dưới ánh mắt của cậu ta im lặng ăn cơm, ánh đèn chiếu lên mặt cậu, lông mi thật dài tạo thành bóng râm, ngọn đèn như thể đem toàn bộ khuyết điểm của cậu làm cho tan biến hết đi vậy, khiến cho người dưới đèn đẹp đến không giống người thường.

Tiểu Đỗ không phải người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cũng có chút đui mù.

Không tới nửa tiếng, Lục Áo giải quyết xong một bàn thứ căn lớn, mà nhân viên phục vụ còn dọn hết 2 lần dĩa.

Tiểu Đỗ nhịn không được hỏi:" Có phải cậu chưa kịp ăn cơm tối không? Ngại quá, nhiệm vụ lần này đúng thật rất khẩn cấp."

Trên thực tế, Lục Áo không chỉ ăn cơm tối, mà bữa cơm đó cậu đã ăn một con tôm hùm to thật to.

Cậu thoáng gật đầu, giương mắt nhìn tiểu Đỗ, "Nếu cậu ăn xong rồi thì về trước đi, không cần đợi tôi."

"Không sao, cũng chỉ có mấy phút."

Lục Áo nghe vậy không khuyên nữa.

Cậu tiếp tục ăn cơm, đợi đến khi uống xong chút nước dừa cuối cùng, cậu lấy khăn giấy lau miệng, đứng lên muốn tính tiền.

Tiểu Đỗ như mới giật mình tỉnh giấc, "Để tôi để tôi trả."

Lời này nói xong, cậu nhìn cái bàn toàn là dĩa không, lòng đau như cắt.

Nhiều món như thế, bay bà nó nửa tháng tiền lương rồi.

"Để tôi tự trả."

Lục Áo bật điện thoại, trên điện thoại hiện lên là tin nhắn của ngân hàng, bởi vì cậu bật chế độ mở khóa bằng vân tay, nên tin nhắn cứ thế hiện ra.

Tiểu Đỗ mắt sắc, liếc một cái đã nhìn thấy số dư trong tài khoảng bắt đầu từ con số 8 và gồm có sáu chữ số.

Dù cho không biết cụ thể là tám mươi mấy vạn, nhưng một thanh niên mới 24 tuổi, trên tấm thẻ ngân hàng không biết tên nào đó có thể có được số dư hơn 800.000 vạn đã đủ kiến người ta kinh ngạc.

Tiểu Đỗ trong nháy mắt hoảng hốt, khi hồn về, Lục Áo đã thanh toán xong.

Tiểu Đỗ ngượng ngùng, vội lấy điện thoại ra, "Ài, tôi chuyển tiền cho cậu, tự nhiên ăn ké của cậu một bữa."

"Không cần, cậu ăn cũng không có bao nhiêu." Lục Áo nói:" Tôi đi về trước, mai gặp."

Nói xong cậu xoay người đi ra ngoài.

"À, được, mai gặp." Tiểu Đỗ đi sau cậu, vội nói:" Ngày mai tôi đem cho cậu bữa sáng, chỗ chúng tôi có tiệm bán bún gạo xay rất ngon."

Lục Áo vẫy vẫy tay, vòng một cái hướng đi về phòng khách.

Lúc đi đường cậu mở tin nhắn ra xem.

Đây là một tin nhắn tiền vào, nhìn số tiền, đúng là tiền bán cá lù đù vàng.

Khách sạn Ông Khiêm bọn họ làm việc rất nhanh nhẹn.

Lục Áo tính thử con số cụ thể, cảm thấy không có vấn đề gì thì nhắn tin cho Ông Khiêm, nói với đối phương rằng cậu đã nhận được tiền rồi.

Hiện tại thật sự trễ quá rồi, đối phương còn chưa trả lời, ngược lại Tống Châu thì trả lời cậu: cậu ăn khuya với đồng nghiệp mới sao?

- Không, đúng lúc gặp.

- Gian hàng này mùi vị không tồi, ngày mai nếu anh rãnh rỗi, chúng ta có thể tới ăn lần nữa.

Không tới một hồi, Tống Châu đã nhắn tin trả lời: Được. Cậu mấy giờ dậy? Sao còn chưa ngủ?

Lục Áo nhìn chằm chằm tin nhắn, trong mắt có chút ý cười, cậu nhắn: Sắp về tới phòng tiếp khách rồi.

Tống Châu: Nhanh đi ngủ.

- Tới phòng tiếp khách rồi, tôi đi ngủ trước đây, ngủ ngon.

Tống Châu: ngủ ngon.

Lục Áo vừa trả lời vừa đi vào phòng tiếp khách.

Em gái quầy lễ tân thấy cậu cúi đầu khuôn mặt vô cùng dịu dàng, trong lòng kêu rêu 1 tiếng, cô đã nói mà, anh trai đẹp trai cẳng dài như thế sao có thể không có bạn gái chứ?

Lục Áo về phòng, rửa mặt xong thì ngủ.

Ngày hôm sau 6h20, đồng hồ báo thức đúng giờ reo lên.

Cậu đứng dậy rửa mặt, đi ra ngoài ăn sáng.

Hôm nay cục cảnh sát khá nhiều người tới, cao thấp mập ốm gì cũng có, xem bộ dạng, hẳn là không phải cảnh sát.

Cậu vào trong, tiểu Đỗ mắt sắc nhìn thấy cậu trước, vội kéo cậu qua giới thiệu, "Lục Áo, đây chính là đội lặn mà chúng tôi mời, hôm nay cậu sẽ theo chân họ cùng nhau thử trục vớt."

Lục Áo gật đầu.

Đội trưởng đội trục vớt lão Văn cười cười với cậu.

Lão Trương rất nhanh đã qua đây, nói với bọn họ những việc cần chú ý trong lần trục vớt hôm nay.

Những việc này trong mấy ngày nay đội lặn đã làm quen, chỉ đơn giản nghe lướt qua, hiện trường chỉ có Lục Áo là nghiêm túc lắng nghe.

Lão Trương giới thiệu xong rồi thì nói với Lục Áo:" Lục Áo, cậu đi theo đội trưởng Văn, chú ý an toàn."

Lục Áo gật đầu, "Được."

Lão Văn hỏi:" Cậu đeo bình dưỡng khí bao giờ chưa?"

"Đeo qua rồi, tạm được."

"Vậy được rồi." Lão Văn cười sang sảng, "Đợi lát nữa cậu theo tôi, chúng ta chỉ cần thao tác đúng, sẽ không có nguy hiểm gì, cậu không cần lo lắng."

Lục Áo gật đầu.

Mọi người thu dọn đồ vật, cũng không dây dưa, lập tức xếp hàng lên xe, phải ngồi xe ra bến tàu.

Tiểu Đỗ đi theo chen chung xe với Lục Áo, cầm trong tay 1 túi đồ ăn lớn đưa cho cậu, "Tôi mua bữa sáng cho cậu nè, mua 5 phần, không biết có đủ cậu ăn không?"

Những người trên xe nghe vậy ngạc nhiên.

Đặc biệt là lão Cao, kinh ngạc quay đầu nhìn bọn họ ở ghế sau, "Tôi nói không biết tại sao tiểu Đỗ lại cố ý xách theo một túi, thì ra là cho Lục Áo à?"

Da thịt màu mật ong của tiểu Đỗ có chút hồng hồng, "Tối qua ăn ké bữa khuya của Lục Áo."

Lục Áo không ăn đồ trên xe.

Đợi đến bến tàu, mọi người chuyển lên thuyền, tiểu Đỗ nhịn không được như hiến vật quý nói:" Ăn thử đi, món bún gạo xay của chúng tôi ngon lắm."

Lão Cao cũng nói:" Lục Áo cậu ăn đi, giờ đi tới vùng biển mục đích còn hơn 20 phút."

Lục Áo liền ngồi một góc trên thuyền ăn.

Tiểu Đỗ không nói quá, bún gạo cậu ta mua thật sự ngon lắm, có chút mùi thơm ngát của gạo, thịt viên và bún hòa quyện vô cùng hoàn mỹ, bên trên còn rưới thêm một lớp dầu hành.

Lục Áo ăn một phần rồi một phần, chỉ chốc lát đã giải quyết xong 5 phần bún gạo.

Tiễu Đỗ thấy cậu ăn ngon, có chút tự hào, "Nếu như cậu thích, ngày mai tôi đem tiếp cho cậu."

"Cảm ơn." Lục Áo gật đầu, "Tối nay tính tiếp đi, ngày mai tôi có thể muốn ăn quán khác."

Thời tiết hôm nay rất tốt, mặt trời to, gió biển cũng tương đối lớn.

Bọn họ ngồi trên thuyền cũng không cảm thấy nóng.

Rất nhanh, đoàn người 5 chiếc thuyền đã đến vùng biển mục đích.

5 chiếc thuyền không hề neo đậu gần nhau, mà tản đều ra xung quanh.

Lão Cao lấy chiếc máy tính bảng ra, xác nhận với bọn họ:" Hôm nay chúng ta sẽ tìm kiếm ở vùng biển này, mọi người xem thử trước đi."

Lão Văn đã nhìn lướt qua từ sớm, chỉ liếc mắt một cái tiện thể nói:" Không thành vấn đề."

Đội viên khác cũng sôi nổi tỏ vẻ không vấn đề gì.

Ánh mắt của mọi người dừng ở trên người Lục Áo, Lục Áo nhìn kỹ xong mới gật đầu.

Mọi người liền bắt đầu mặc đồ trang bị, đeo bình oxy, sau đó từng người một xuống nước.

Động tác của Lục Áo tương đối chậm, đi sau cùng.

Lão Văn lại dặn dò một lần nữa:"Cậu với tôi là một tổ, đợi lát nữa chúng ta sẽ xuôi theo dòng hải lưu này bơi về phía trước để tìm kiếm, ngôn ngữ lặn cậu biết mà phải không? Có chuyện gì phải lập tức nói ngay, an toàn là ưu tiên hàng đầu."

Lục Áo gật đầu, "Tôi xuống trước, đợi lát nữa tôi muốn điều chỉnh một chút đối trọng*."

"Được, tôi cũng quên mất mấy cậu không thường dùng bình oxy." Lão Văn cười cười, "Không sao, cậu xuống trước, tôi ở trên thuyền trông chừng cậu."

"Làm phiền rồi."

Lục Áo chuẩn bị, hít sâu một chút, xoay người xuống biển.

Chỉ nghe tõm một tiếng, cậu đã ở trong biển.

Trên người cậu mang theo đối trọng bằng 1 phần 10 trọng lượng cơ thể, chậm rãi điều chỉnh tới sức nổi giới hạn, hít vào nổi lên, thở ra chìm xuống.

Tỉ mỉ cảm nhận một chút, cậu tháo bỏ hai thanh chì.

Tiểu Đỗ nhận lấy hai thanh chì từ trong tay cậu, trong lòng cả kinh, "Đối trọng nhẹ như vậy, có sao không?"

"Không sao." Lục Áo ra một cái động tác OK, "Tôi xuống trước."

Nói xong cậu cắn ống thở, cầm đèn pin lặn, đạp chân vịt lặn xuống.

Lão văn cũng lặn xuống theo cậu.

Vùng biển này tương đối sâu, có khoảng 60-70m, càng xuống càng tối, khi tới đáy thì đã không còn nhìn thấy rõ nữa.

Lục Áo ra động tác với lão Văn, hai người liền đi dọc theo tuyến đường đã được đặt ra trước đó để tìm kiếm.

Ngoại trừ đèn pin ra, trên người hai người còn mang theo thiết bị dò tìm kim loại, chậm rãi thăm dò đáy biển.

Máy dò kim loại nếu như phát hiện kim loại, sẽ phát ra ánh sáng, nhắc nhở bọn họ đi tìm.

Lục Áo mang theo máy dò kim loại bơi dọc đường, máy liên tục chớp nháy.

Kim loại dưới đáy biển quá nhiều, phần lớn đều là rác thải của con người, lon nước ngọt, dây sắt của lưới đánh cá, đinh sắt, lưỡi câu.... Rác thải đủ loại đủ kiểu gì cũng có.

Lục Áo phát hiện thì bỏ chúng vào trong lưới cá, đợi lát nữa đem lên bờ xử lý.

Hai người ở dưới nước hơn 30 phút, cũng chưa tìm thấy chút dấu vết gì liên quan đến chiếc máy tính.

Mà trong vòng hơn 100 mét xung quanh địa điểm xảy ra tai nạn khi đó, trong mấy ngày này, lão Văn bọn họ đều đã tìm kiếm qua hết, một cây kim cũng không bỏ qua.

Lục Áo nhìn thời gian, còn khoảng 20 phút nữa, bọn họ nhất định phải lên thuyền nghỉ ngơi một hồi.

Hết thấy đều rất bình yên, đúng lúc này.

Lục Áo bỗng nhiên cảm nhận được nhóm đồng nghiệp ở vị trí cách xa khoảng hơn 20 mét có gì đó không đúng lắm.

Lão Văn cũng cảm giác được.

Hai người liếc nhìn nhau, ra một cái dấu hiệu, dự định qua xem thử.

Tốc độ đi về phía trước của bọn họ ở trong nước khá bình thường.

Còn chưa bơi tới chỗ gần đồng nghiệp, Lục Áo đã biết xảy ra chuyện gì, bởi vì người đồng nghiệp kia vừa tìm được một tảng đá ngầm khá che khuất liền cởi quần!

Đây rõ ràng là muốn đi ịa mà!

Lục Áo và lão Văn ngơ ngác nhìn nhau.

Lão Văn không nghĩ tới lần đầu tiên hợp tác đã xảy chuyện như vậy, trên mặt có chút xấu hổ.

Hai người bọn họ quay đầu lại bơi về vị trí thăm đò ban nãy, còn chưa tới nơi, lão Văn biến sắc, đột nhiện làm một cái động tác với Lục Áo, ra hiệu an toàn tạm dừng 3 phút.

Lục Áo gần như lập tức hiểu ngay, lão Văn cũng muốn đi ngoài.

Lão Văn thoạt nhìn rất gấp.

Lục Áo trong đầu sắp trắng xóa rồi, cậu cắn ống nước, cấp tốc bơi hơn chục mét.

Lão Văn làm sao mà ngờ lần đầu tiên cùng đồng nghiệp mới lặn biển đã xảy ra loại chuyện như thế, trong lòng xấu hổ muốn chết, bụng cũng đau muốn chết.

Ông ta vội lặn xuống, tìm một tảng đá ngầm thích hợp, quan sát hướng đi của dòng nước, bắt đầu cởi đối trọng treo trên cổ, lại cởi tiếp áo phao lặn biển.

Lục Áo ở bên cạnh, quả thật không muốn nhìn.

Cậu ra hiệu với lão Văn, nói cho đối phương, cậu tạm thời đi xung quanh để né tránh.

Lão Văn vừa gian nan dùng hai chân kẹp lấy bình oxy và áo lặn, vừa làm một cái động tác đã hiểu, rồi sau đó tiếp tục đấu sức với đồ trang bị.

Lục Áo biết người có 3 gấp, khi gấp lên rồi thì ai cũng không nín lại được, căn bản không thể từ từ bơi lên, chỉ có thể giải quyết trong nước.

Bọn họ ở dưới độ sau 60-70 mét, nếu như cấp tốc bơi lên, lượng lớn khí khí ni tơ hòa tan trong máu sẽ được giải phóng ra, hình thành bọt khí, sẽ tạo thành thuyên tắc phổi, thậm chí khiến cho lá phổi bị rạn nứt, lúc này sẽ nguy hiểm cho tính mạng.

So với việc đó, chuyện mất mặt trước đồng nghiệp có thể nói là việc nhỏ đến không đáng nhắc tới.

Nhưng dù thế nào, Lục Áo cũng không muốn xem người khác đi ịa.

Hơn nữa ở trong nước, người đi ịa có thể sẽ dẫn tới một vài loài cá.

Lục Áo nghĩ tới cảnh tượng đó, càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.

Cậu đã bơi hơn 10 mét rồi, nhìn nhìn lão Văn.

Cậu hận không thể lại bơi thêm 10 mét.

Nếu không phải băn khoăn sự an toàn của đồng nghiệp, cậu còn muốn trực tiếp xách dép chạy tám hướng.

Dù sao cậu cũng không phải nhân loại, cho dù không cần bình oxy, cậu cũng có thể dễ dàng lặn hơn mấy chục mét, ở trong nước còn tự do hơn ở trên bờ.

Nhưng hiện tại không được, cậu có trách nhiệm bảo vệ đồng nghiệp.

Lục Áo thở dài trong lòng, lần đầu bùi ngùi bản thân vì sao lại tay lại thúi thế, nhận cái nhiêm vụ như vậy.

Chẳng nhẽ ở nhà với Tống Châu trồng rau chăn ngỗng không vui sao? Vì sao lại muốn đi tới chỗ biển xa như vậy xem mấy tên đàn ông này đi ịa?!

Cũng không biết cậu đã tạo nghiệp gì!

Chú thích:

Máy dò tìm:



Máy dò tìm mà tiểu Đỗ muốn:



Giò heo nướng:



Sườn heo hấp:



Sò mai tỏi:



Bánh tôm chiên:



Chè sago nước dừa:



Bún gạo xay:



Đối trọng:

Dùng trọng lượng của một vật để giữ một vật khác ở vị trí hay duy trì trạng thái cân bằng.

Áo phao lặn biển:

Huyết khối đã bị vỡ và trôi nổi tự do trong mạch máu có thể di chuyển đến một vùng khác của cơ thể và gây tắc nghẽn mạch máu tại đó.

Con editor lảm nhảm:

Định là lì xì mọi người 1 chương trong dịp tết, nào ngờ cái chương này tên vừa khó nghe nội dung lại bốc mùi, nên ngày mai sẽ đăng thêm 1 chương

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, dồi dào sức khỏe, học hành và sự nghiệp đều có sự thăng tiến, ngày càng đẹp ra, tiền vô như nước, đặc biệt mấy bạn trẻ đang đánh bài, chúc mấy bạn đánh đâu thắng đó:)))