Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 43: Đào mật



Thời gian vẫn còn sớm, Lục Áo và Lâm Tê Nham dứt khoát ngồi đợi trong cửa hàng của Lâm Đại Vũ.

Lâm Đại Vũ cũng không kéo dài, gọi điện thoại ngay cho bạn mình.

Trong tay ông là một chiếc điện thoại người già âm thanh rất lớn, Lục Áo và Lâm Tê Nham đứng ở trước quầy cũng nghe thấy người bàn của ông ALO một tiếng, hỏi:" Đại Vũ hả, tìm tôi có việc gì?"

"Không phải mấy ngày trước ông muốn bán cây ăn quả nhà ông sao? Tôi có 1 anh bạn trẻ cảm thấy hứng thú, muốn hỏi xem cây nhà ông bán chưa?"

"Chưa chưa, còn ở trên núi kìa." Người bạn lão Trần hỏi:" Anh bạn trẻ kia muốn mua cây gì? Lúc nào tiện lại đây xem thử?"

"Ông chờ chút, tôi hỏi cậu ta."

Lâm Đại Vũ đưa điện thoại ra, che cái loa lại, nhắc lại lời ban nãy cho Lục Áo nghe:"Lão Trần hỏi cậu khi nào rãnh, có thể qua xem thử."

Lục Áo nói:" Nếu tiện, hiện tại tôi đang rãnh."

"Vậy thì dễ rồi, tôi hỏi thử ông ta." Lâm Đại Vũ buông tay ra, alo liên tục bốn lần với bên kia, "Lão Trần, Lục Áo nói hiện tại cậu ấy rãnh, ông có ở nhà không, nếu có tôi dẫn cậu ấy đến xem?"

"Có có có, đang ở ruộng này. Các ông tới đây trước, tôi sẽ về ngay."

Lâm Đại Vũ đáp lời xong thì cúp máy, nói với Lục Áo:" Ông ta có ở nhà, đi, tôi chở cậu qua."

Lâm Tê Nham vội vàng giơ tay, "Tôi cũng đi. Có thể quay video không?"

Gần đây cậu ta vì nghĩ đề tài cho video tiếp theo mà nghĩ tới sắp khùng luôn rồi, vừa hay giờ có sẵn tài liệu.

Lâm Đại Vũ cùng thôn với cậu ta, biết cậu ta làm video, nghe vậy nói:" Cậu lấy sẵn máy đi, đợi lát nữa nếu lão Trần chịu thì cậu quay, nếu không thì đành chịu."

Lâm Tê Nham có được niềm vui bất ngờ, mặt mày hớn hở, "Tôi biết. Chờ tôi chút, tôi về nhà lấy máy, rất nhanh, chỉ 5 phút thôi."

"Được, dù sao cũng không gấp." Lâm Đại Vũ vẫy vẫy tay, "Cậu đi cẩn thận 1 chút, đừng có ham nhanh."

"Yên tâm, phải đem theo máy quay, dù cho có ngã tôi cũng không dám ngã lên máy quay nha."

Lâm Tê Nham vừa nói vừa chạy ra tiệm, mở xe máy lao nhanh như tia chớp.

Vợ của Lâm Đại Vũ - Quế Nhạn Đan vừa khéo đi ra, thò đầu nhìn bóng lưng của cậu ta, hỏi:" Sao Tê Nham chạy về rồi? Không giữ cậu ta lại uống ly trà sao?"

"Cậu ta về lấy máy quay. Vợ à, tôi dẫn Lục Áo bọn họ đi nhà lão Trần, buổi sáng bà xem tiệm nha."

"Được được được, mọi người đi đi, trưa có kịp về ăn cơm không?"

"Không biết nữa, nếu thuận lợi, lão Trần khẳng định sẽ giữ bọn tôi lại ăn cơm."

Quế Nhạn Đan liền không nói nhiều, bưng trà tới cười chào hỏi với Lục Áo, "Nào nào nào, ăn thử bánh dưa chua mới của chị dâu, bọn họ đều nói ăn ngon đó."

Lục Áo cầm lên ăn 1 miếng, nể tình khen nói:" Đúng thật là rất ngon."

"Thấy chưa, dưa chua để dành từ đầu năm, bỏ trong hủ được phong kín kỹ càng, bên trong còn bỏ thêm đầu hành gừng tỏi với ớt, mùi vị ngon cực kỳ. Đợi lát nữa cậu về lấy chút về ăn đi, bỏ nhiều dầu 1 chút xào ra 1 dĩa lớn, dùng để đưa cơm rất tuyệt."

Lục Áo cười, "Vậy tôi sẽ không khách sáo nha."

"Đều là bạn bè, khách sáo cái gì? Tôi với anh Đại Vũ cậu cũng ăn đâu được bao nhiêu. Mấy hôm trước con trai tôi còn gọi điện về nói, bảo chúng tôi đừng ăn nhiều dưa chua như vậy, không tốt cho cơ thể. Cậu nói mấy đời ông cha cũng ăn như thế, chỗ chúng ta cũng đâu có thể mấy cụ già sống thọ, sao có thể nói là không tốt chứ?"

Trong miệng Quế Nhạn Đan oán giận, mặt mày lại tràn đầy ý cười, đứa con gọi điện về quan tâm hỏi thăm, trong lòng bà thực ra rất vui vẻ.

Lục Áo biết con lớn nhất của bọn họ đang học đại học ở bên ngoài, năm nay hình như đã lên năm 2, hỏi:" Cháu trai có phải cũng sắp nghỉ hè rồi phải không?"

Quế Nhạn Đan bấm ngón tay tính, "Hôm nay là thứ 6, ngày 10, hình như phải, nó nói là ngày 15 nghỉ."

Lâm Đại Vũ khẳng định nói:" Đúng, qua mấy ngày nữa là nghỉ rồi, nghe nói còn dẫn bạn về chơi biển."

Quế Nhạn Đan cười, "Tôi còn nói nó, chỗ chúng ta hoang vu hẻo lánh, có cái gì đẹp đâu, muốn dẫn cũng phải dẫn đi huyện thành kìa, nếu không con gái nhà người ta nhìn thấy bộ dạng đường núi uốn 18 khúc này, trong lòng không biết lo sợ tới mức nào."

"Thằng con tôi đã nói, về sau cho dù nó có kết hôn đi nữa cũng phải tìm một người chịu sống ở trong trấn, người mà suốt ngày muốn chạy đi thành phố ở thì nó không cần, kiểu người này không phải là người có thể cùng nó sống hết quãng đời còn lại."

Lục Áo làm sao cũng không ngờ chỉ ngồi tám chuyện cũng có thể ăn một tô cơm chó to như thế.

Lâm Đại Vũ cười nhạo vợ, "Bà phải mừng thầm rồi mới đúng chứ, con trai chịu về đây chẳng phải rất tốt sao?"

"Ai nói không tốt đâu? Tôi chỉ nói vậy thôi. Về đây đánh cá bán dụng cụ, rãnh rỗi thì đi dạo thôn làng xung quanh, như vậy không thoải mái hơn sao? Người xa quê không thân không thích dễ bị người khác ức hiếp, theo tôi thấy, thành phố lớn cỡ nào, cũng chả thoải mái bằng chỗ này của chúng ta. Giống như tôi với ông vậy, ở trong cái nhà nhỏ, ăn hải sản, kiếm chút tiền, ngày qua thật tốt."

Khi bọn họ đang nói chuyện, tiếng Lâm Tê Nham thở hổn hển ở bên ngoài vang lên, "Hô — — tôi tới rồi."

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy sau lưng Lâm Tê Nham đang đeo bao dụng cụ chạy tới.

Quế Nhạn Đan vội vàng rót nước cho cậu ta, "Nào, uống chút nước thông cổ họng đi, làm gì mà chạy nhanh dữ vậy?"

"Tạm ổn." Lâm Tê Nham bưng ly trà hơi nóng ực 1 hơi hết sạch, Quế Nhạn Đan lại rót cho cậu ta nữa, rồi nhét cái bánh dưa chua qua, "Tê Nham ăn thử bánh của chị dâu đi, nghỉ một chút rồi đi."

Lâm Tê Nham nhận cái bánh, "Trên đường tôi đã ăn rồi, hiện tại đã hơn 10 giờ, chúng ta đi sớm về sớm, thế nào?"

Lâm Đại Vũ tiện thể nói:" Cũng được, vậy chúng tôi đi trước, vợ à, bà ở nhà xem chừng cửa tiệm. Đợi lát nữa nếu chúng tôi không về ăn cơm, sẽ gọi điện thoại nói cho bà biết."

"Biết rồi, đi đường cẩn thận."

Lục Áo nhìn thấy ông ấy cầm chìa khóa xe, nói:" Nếu không tôi lái xe ba gác chở mọi người?"

"Lái xe bánh mỳ đi, trời nóng như vậy, lái xe ba gác làm gì." Lậm Đại Vũ ngắt lời cậu, "Vường cây nhà lão Trần cây nào cũng sắp 20 năm tuổi, cây rất lớn, cho dù hôm nay bàn xong, trong nhất thời cậu cũng không có cách nào vận chuyển cây về hết, phải dùng tới xe tải và cần câu kìa."

Lục Áo nghe xong, chỉ đành từ bỏ.

Nhà lão Trần ở trấn Thủy Viễn, trấn Thủy Viễn thôn Trần Ốc.

Thôn của bọn họ ở trong núi, không có ven biển, một cái thôn chỉ có 40-50 hộ gia đình, hiện tại phần lớn đã dọn lên trấn hoặc lên thành phố.

Hiện tại trong thôn vắng tanh ảm đạm, ban ngày người lạ lại đây, ngay cả tiếng chó sủa cũng không nghe thấy.

Lâm Đại Vũ lái xe đến căn nhà nhỏ hai tầng cũ nát của lão Trần, xuống xe gõ cửa.

Một người phụ nữ ngăm đen đi ra mở cửa.

Trên người mặc quần áo làm từ vải sợi tổng hợp, chân đi đôi giày xăng đan nhựa, xem ra điều kiện gia đình không tốt lắm.

Vừa mở cửa đã thấy Lâm Đại Vũ, người phụ nữ sửng sốt một chút.

Lâm Đại Vũ vội vàng chào hỏi. "Chị dâu. Đây là Lục Áo, đây là Lâm Tê Nham, chúng tôi tới xem cây ăn quả. Lục Áo, Tê Nham, hai người gọi chị dâu là được."

Lục Áo và Lâm Tê Nham chào hỏi, "Chị dâu."

"Ài." Bà Trần có chút mất tự nhiên cười với bọn họ, "Đi vào ngồi đi."

Nói xong ngoài miệng cũng không biết nói cái gì, chỉ đành để họ đợi trong nhà.

Phòng khách nhà lão Trần rất đơn sơ, đất xi măng, tường sơn trắng, bên trên có cái kệ để cái TV màu trắng xám, nhìn qua cũng có chút lâu đời.

Bà Trần cầm phích nước nóng tới rót cho bọn họ.

Lâm Đại Vũ vội nói:" Chị dâu không cần rót, tụi tôi ngồi đợi lão Trần được rồi."

Bà Trần vẫn lấy ly nhựa dùng 1 lần rót trà cho họ, "Đừng ngại, uống trà đi."

Nói xong bà ấy lại chút đậu phộng hạt dưa ra, mời họ ăn, "Mọi người ngồi chờ, tôi đi gọi điện cho lão Trần."

"Không cần đâu, chúng tôi có nói với lão Trần là sẽ qua đây, ông ấy hẳn đang về, chị dâu đừng có hối ông ấy."

Bà Trần đáp lời xong, vội mở TV cho họ xem.

Độ phân giải của TV rất thấp, hình ảnh trên đó có chút sai lệch.

Lục Áo ngồi trên ghế sô pha gỗ, nghe Lâm Đại Vũ nói chuyện với bà Trần.

Không một hồi, lão Trần ôm trái dưa hấu to trở về, vừa vào cửa đã nói, "Trời hôm nay nóng thật, tôi hái cho mọi người trái dưa ăn này."

Lục Áo ngẩng đầu lên nhìn, lão Trần đại khái cao 1m6, da thịt ngăm đen, gầy tới chỉ còn 1 lớp da, nhưng trên mặt lại tràn đầy tươi cười.

Bà Trần bưng nước ra cho ông rửa mặt.

Ông tháo chìa khóa trên lưng quần xuống, rửa mặt xong thì bổ dưa ra, mồ hôi chạy dọc từ cổ xuống.

Lâm Đại Vũ vội nói:" Ài ya, đừng có tốn kém."

"Cần chứ cần chứ, năm nay dưa hấu được mùa, bán rẻ lắm." Ông ta cắt dưa trên bàn gỗ, 2 tay đưa cho Lâm Đại Vũ, lại đưa cho Lục Áo và Lâm Tê Nham, "Bây giờ đã là buổi trưa, trời nóng, ăn xong cơm rồi mới đi xem cây được không?"

"Không cần không cần, chúng ta đi xem cây trước đi."

Lục Áo hỏi:" Anh Trần, nhà anh trồng loại cây ăn quả gì?"

"Quả đào, quả mận, quả dương mai, quả sơn trà, quả anh đào, quả quýt, quả sung này nọ cũng có, cây đào với cây lê thì thôi đi, hai loại cây này chỉ có khoảng 20 năm tuổi thọ, tôi đã trồng hơn 6-7 năm rồi, các cậu mua về sẽ không có lời, mấy cây khác thì các cậu có thể xem, đều đang trong lúc kết trái, mua về để ý chăm sóc 1 năm, sang năm là có trái cây để ăn.

Lâm Đại Vũ làm chứng, "Trái cây lão Trần trồng rất ngọt, mỗi năm khi bán trái cây, cùng một chủng loại, nhưng tiểu thương muốn mua hàng nhà ông ấy phải ra nhiều hơn 1-2 phần tiền."

Lão Trần đáp lời, vui cười hớn hở nói:" Cây nhà tôi đúng thật là vừa to vừa ngọt."

Lục Áo nghe vậy thích thú, "Hoặc là chúng ta đi xem cây ăn quả trước, làm xong việc rồi ăn cơm cũng yên tâm."

"Cũng được, tôi đi lấy nón rơm cho mọi người, đều là đồ mới đó."

Một lát sau, lão Trần cầm nón rơm về, nói:" Chỗ này có đường đi vườn cây, các cậu lái xe đi trước, đến chân núi thì đi bộ lên."

"Được."

Lâm Tê Nham vội hỏi:" Anh Trần, tôi muốn quay video làm tài liệu, có thể không?"

Lão Trần nghe không hiểu, nhìn Lâm Đại Vũ.

Lâm Đại Vũ nói:" Giống như lên tivi vậy đó, cậu ấy quay video, sau đó đăng lên cho người ta xem."

Lão Trần lúc này mới hiểu, "Lên tivi à, được. Ài, cậu đợi tôi chút, tôi đi thay bộ đồ đẹp hơn."

Lâm Tê Nham vừa định gọi ông ấy lại, nhưng ông ấy đã vội leo xuống xe đi vào trong nhà.

Chỉ chốc lát, ông ấy đã đổi thành một bộ áo sơ mi quần tây.

Quần tây và áo sơ mi đều khá lớn, rộng thùng thình treo trên người ông ấy.

Ông nhếch miệng cười, "Như vậy được không?"

"Được." Lâm Tê Nham giơ ngón tay cái lên,"Rất có tinh thần."

Lão Trần nhận được lời khen, thỏa mãn chỉ đường mang họ lên núi.

Thời tiết tháng bảy, trời nắng gắt như lửa.

Bọn họ vừa xuống xe đã cảm nhận được sức nóng, lên núi còn phải đi thêm 1 đoạn.

Ngọn núi mà bọn họ đang leo là của nhà lão Trần.

Lão Trần chỉ cho bọn họ xem, "Những cây này là cây lê, lên trên 1 chút là cây đào, cây đào mật cũng có ra chút quả, đợi lát nữa mọi người mang chút về ăn."

"Không cần không cần, ông giữ lại đem bán đi."

"Không sao, cố tình giữ lại để tự mình ăn, không có phun thuốc gì đâu. Hiện tại đều chín hết rồi, lại bán không được, tại không dễ vận chuyển, vừa bị đè là biến thành nước hết." Lão Trần nhiệt tình nói:" Các cậu đợi 1 chút."

Nói xong ông cấp tốc xoay người, đi vài bước thì nhảy 1 phát, dọc theo ruộng bậc thang mà leo lên, nhanh nhẹn như 1 con vượn.

Lâm Tê Nham vội vàng nâng máy quay lên, nhắm ngay vào ông để quay.

Lão Trần nhanh chóng trở lại, trong tay đang cầm 2 quả đào.

Hai quả đào này thân màu phấn hồng, miệng đào có một vòng đỏ thẩm.

Lão Trần chia đào cho bọn họ, lại làm mẫu cho họ xem, "Quả đào mật chín trên cây không cần gọt da, chỉ cần nhẹ nhàng xé ra 1 lỗ nhỏ, hút lấy nước đào bên trong, lại ăn thịt đào, nếu không nước đào sẽ chảy ra khắp nơi."

Lục Áo nghe lời ông ấy nói, nhẹ nhàng xé ra 1 cái lỗ.

Bên trong đúng là thịt quả màu hồng phấn, dùng miệng hút 1 cái, một dòng nước đào trong veo trong nháy mắt chảy vào cổ.

Nước đào vào miệng, chỉ có mùi thơm nồng đậm của quả đào, không có một tí xíu vị chua vị chát nào cả.

Lục Áo hai mắt sáng rực, định đợi lát nữa thế nào cũng phải mặt dày mang hai trái về cho Tống Châu thử.

Lão Trần thấy bọn họ ăn xong rồi, nói:" Còn ăn nữa không? Tôi đi hái thêm."

"Không cần." Lục Áo nói:" Chúng ta lại đi lên xem tiếp đi. Hiện tại trong vườn cây ngoại trừ cây đào mật, còn có cây nào đang kết trái không?"

"Còn có 2 gốc cây dương mai, thực ra cũng đã bán đi rất nhiều rồi, bán thêm một lứa nữa là có thể bán hết. Nếu mà đang kết trái thì trên nữa có 3 gốc cây Xuân Kiến, một góc khác thì có 2 cây bưởi, chỉ là tạm thời chưa chín, nếu cậu cần, đợi sau khi bán hết lứa quả này sẽ giao cây qua cho cậu.

Cây dương mai và cây bưởi thì cậu biết, cậu hoang mang:" Xuân Kiến là cây gì?"

Lão Trần tự hào nói:" Là một loại quýt, còn gọi là cam mật ong, tôi phải nhờ bạn bè mang về từ bên ngoài. Trên cây có quả, chờ chín rồi cậu ăn thử sẽ biết ngay."