Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 15: "Tôi phải thi 200 năm mới đỗ đấy."



Edit: Lục Trà Cuồng Ma.

===

[Điều 850: Nhân viên đã được tuyển dụng trong vòng ____ năm không được tìm kiếm đối tượng ở nơi làm việc.]

[Điều 861: Sau ____ năm làm việc thì được nghỉ kết hôn, thời gian nghỉ kết hôn là ____ ngày.]

[Điều 890: Trong vòng ____ năm chung sống không được phép ly hôn, nếu ly hôn thì phong bao lì xì của cấp trên phải trả lại gấp đôi.]

...

Nghiêm túc mà nói.

- -- Hắn nghĩ là con cẩu độc thân suốt 500 năm như tôi sẽ biết mấy điều luật này?

Tôi cầm bút lên, trầm mặc khi nhìn thấy bài thi đánh giá.

===

Nửa tiếng sau.

Diêm Tống nhìn đáp án của tôi cũng không biết nói gì.

"Chị Mạnh có thể thi đậu vào biên chế, nhất định cũng tốn không ít công sức nhỉ?"

"Cũng không hẳn, tôi phải thi 200 năm mới đỗ đấy."

Tôi giơ 2 ngón tay lên.

Lúc đó mới phát hiện hình như hắn đang cà khịa tôi thì phải.

Tôi hơi rướn người lên để xem đáp án đúng.

"Ha ha, đã lâu không đọc, phần này tôi cũng không quen."

Để tránh hắn bắt tôi thi lại lần nữa, tôi vội vàng chuyển đề tài.

"Mà sắp tới là Tết Ma Quỷ, Đại đế có dự định gì không?"

Vào ngày Tết Ma Quỷ, cánh cổng địa ngục sẽ được mở ra, ma quỷ sẽ được về hạ giới để thăm người thân, hoặc đi thăm thú thắng cảnh nhân gian gì đó...

"Không."

Đúng như tôi mong chờ.

Quả nhiên Diêm Tống đã đóng quyển tập lại.

"Chị Tiếu Mạnh có dự định gì à?"

"Tôi cũng không."

Tôi thở dài.

"Tôi đã chết được 500 năm rồi, cũng chẳng còn gì để lưu luyến nữa cả."

"Thật không?"

- -- Không hiểu vì sao, tôi có cảm giác sắc mặt Diêm Tống không được tốt.

"Thật mà, với lại ngài quên rồi sao, Cục Luân Hồi vốn không có ngày nghỉ, kể cả là Tết Ma Quỷ thì cũng không được nghỉ phép."

"Vậy cô có muốn ra ngoài không?"

Diêm Tống quay đầu nhìn tôi, trong đáy mắt hắn có một cảm xúc gì đó.

- -- Nhưng tôi mãi không đoán ra cảm xúc đó là gì.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, dù sao 500 năm nay cũng chưa được ra ngoài ngắm nhìn thế giới.

Tuy rằng ở Cục Luân Hồi có thể cảm nhận được dòng chảy của thời gian, nhưng nếu tự mình nhìn thấy thì vẫn chân thực hơn chứ.

Vậy nên tôi gật đầu.

"Muốn."

Diêm Tống bật cười rồi nói.

"Được."

[HẾT CHƯƠNG 15]