Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 2: "Cười ẻ! Bà đây sợ chắc!"



Edit: Lục Trà Cuồng Ma.

===

Khi tôi ôm đống đơn từ chức đi ra, mới phát hiện Diêm Vương Điện quả thực khác biệt so với ngày thường.

Sàn nhà sạch sẽ, mạng nhện trên tường cũng được dọn sạch bong.

Đám quỷ lao động nhập cư đi qua đi lại không ngớt, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ tươi cười.

- -- Vừa nhìn là biết lãnh đạo quan trọng của cấp trên sắp xuống đây thị sát.

Lần này lão già Diêm Vương đó không lừa gạt tôi.

Trong lòng có chút kích động, tôi ném đơn từ chức đi, rồi quay lại bên cầu Nại Hà.

Trong đầu tôi cũng suy nghĩ đến việc nên dọn dẹp lại cái túp lều tranh tồi tàn của mình thế nào.

Tương lai được thăng chức tăng lương, tiền đè chết người đang gần ngay trước mắt.

===

- -- Nhưng mà...

"Cô pha nước lã vào canh à?"

1 người đàn ông xuất hiện ngay đằng trước, cười như không cười, nhìn về phía tôi.

Hắn vừa nói vừa uống thử 1 ngụm canh Mạnh Bà.

- -- Cái dzì dzợ???????

- -- Cố tình bới lông tìm vết???????

Tôi cố nặn ra một nụ cười.

"Làm gì có chuyện đó. Đây là canh chính gốc vị nguyên bản đấy, 500 năm nay chưa từng pha nước lã bao giờ."

Tôi thấy sắc mặt hắn thay đổi, có vẻ hơi khó coi, qua một lúc lâu lại nói tiếp.

"Cô có giấy phép vệ sinh chưa? Không phải là kinh doanh trái phép không có chứng nhận đấy chứ?"

- -- Haiz chết tiệt, cái thằng chết tiệt này, mày đang làm cái quái gì vậy hả?

Tôi nhấc tấm biển bên cạnh ném lên bàn.

"Trên đường xuống Hoàng Tuyền chỉ có duy nhất 1 quán này, không muốn uống thì đừng uống nữa. "

Hắn lại phủi phủi bụi trên áo.

"Hóa ra là độc quyền kinh doanh, thảo nào kiêu ngạo như vậy, không sợ tôi đi tố cáo cô à?"

- --

Nhưng mà tôi nghĩ đi nghĩ lại, 2 ngày nay đang là thời kỳ đặc biệt, cẩn thận một chút thì vẫn hơn.

Tôi mang tấm biển dựng lại bên đường rồi vẫy vẫy tay với hắn.

"Đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, ngài ngồi xuống trước đã."

Hắn 'hừ' một tiếng, ghét bỏ mà lau chiếc ghế bụi bặm, sau đó mới ngồi xuống.

Chỉ vài giây tiếp theo, tôi đã chu đáo cầm thìa múc từng bát canh cho hắn.

"Được rồi, đại ca à, mau uống canh đi."

Tôi 1 bên múc canh, 1 bên dốc canh vào miệng hắn.

- -- 1 bát không đủ thì 2 bát.

- -- 2 bát không đủ thì 3 bát.

...

Đủ 18 bát canh Mạnh Bà rồi mới thôi.

- -- Khiến cho hắn nằm lăn ra bàn bất tỉnh.

Tôi vỗ vỗ mặt của hắn.

"Quên hết những chuyện vừa rồi đi nhé."

===

Hình như hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Tôi ra bên ngoài nói với 1 tiểu quỷ sai.

"Tên quỷ trong này bị ngất xỉu vì uống quá nhiều canh, lát nữa hắn tỉnh lại ngươi nhớ dẫn hắn đi đầu thai đấy."

Quỷ sai bước vào, bỗng nhiên há miệng run rẩy rồi chỉ vào ghế.

"Mạnh... Chị Mạnh, chị xem hắn... hình như giống với vị lãnh đạo cấp trên kia."

"Cấp trên gì? Ai cơ?"

"Sếp lớn... Phong Đô đại đế..."

Phong Đô đại đế, vị thần tối cao nhất trong cả địa phủ, phụ trách cai quản toàn bộ các phân khu địa phủ, bao gồm cả chỗ của chúng tôi.

"... Hả?"

Quỷ sai nhìn tôi, không dám nói chuyện.

- -- Toang rồi!!!!!!!

- -- Chết tôi rồi!!! QAQ

[HẾT CHƯƠNG 2]