Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 3: "Ngài... Không nhớ gì sao"



Edit: Lục Trà Cuồng Ma.

===

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

Tôi kéo áo tên quỷ sai không cho hắn đi.

Hắn khóc không ra nước mắt.

"Chị đại, chuyện này không liên quan đến em đâu, chị đừng lôi em chết chung chớ!"

- -- Như vậy sao được.

Tôi nắm càng chặt hơn.

"Ai bảo cậu không nói sớm một chút!"

Quỷ sai không nói lời nào, trong mắt tràn đầy ấm ức.

"E hèm, thực ra chuyện này... cũng không phải chuyện lớn lao gì, tôi chỉ cần xin lỗi Phong Đô đại đế là được, ngài ấy là đại nhân chắc sẽ nhân từ đại lượng, có lẽ sẽ không chấp nhặt với tôi đâu... Nhỉ?"

Quỷ sai bỗng nhiên ngắt lời tôi.

"Chị đại à, ngày trước có 1 tiểu quỷ đã đắc tội với Phong Đô đại đế, hắn ở nhân gian phải chịu 10 kiếp, mỗi kiếp đều là động vật xã hội cấp thấp nhất. Khi hắn được quay lại đầu thai, đã tàn tạ đến mức cha mẹ cũng nhận không ra."

(*) Động vật xã hội: Ý chỉ những nhân viên văn phòng ngoan ngoãn làm việc trong công ty và bị chèn ép như động vật.

"..."

"Vậy..."

Tôi giãy giụa một hồi.

"Nếu tôi thú tội với Diêm vương... thì có được khoan hồng không?"

Cậu ta gật gật đầu.

"Vậy cũng có khả năng, trước khi Phong Đô đại đế kịp tỉnh lại thì ngài Diêm vương sẽ xử lý tỷ trước, thế thì có lẽ sẽ bảo toàn được Diêm Vương Điện của chúng ta."

===

Tôi cuối cùng cũng hiểu.

- -- Trước sau gì, tôi cũng không thoát khỏi cái chết!

- -- QAQ

Tôi phải mất tới 200 năm mới thi đậu được biên chế trong Cục Luân Hồi.

Nháy mắt một cái thì đã thành công cốc rồi.

Nhưng đó cũng có phải là lỗi của một mình tôi đâu nhỉ?

- -- Rõ ràng là Phong Đô đại đế tự ý đụng vào đồ của tôi trước mà.

Huống chi, mới có 18 bát canh thôi, đã đánh gục được đại đế thế này!

"Rầm."

Cánh cửa mở ra.

Tôi quỳ xuống ngay tại chỗ.

"Tôi sai rồi!"

"Cô là ai?"

- -- À rế?

- -- Chờ một chút?

- -- Tôi vừa nghe được cái gì thế này?

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Phong Đô đại đế.

- -- Không phải đấy chứ?

Canh Mạnh Bà của tôi hiệu quả đến mức...

- -- Phong Đô đại đế cũng bị mất trí nhớ rồi?

"Ngài... không nhớ gì sao?"

Hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy bối rối.

- -- Hắn không nhớ...

- -- Muahahahahahahahaha...

Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra 1 ý tưởng táo bạo.

Tôi vỗ vỗ đầu gối đứng dậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Cậu là quỷ sai mới được phái tới cầu Nại Hà này, tên là... Tiểu Tống, chuyên việc múc canh!"

"Còn tôi là cấp trên của cậu, cứ gọi tôi là chị Mạnh."

"... Vâng, chị Mạnh."

[HẾT CHƯƠNG 3]