Sau Khi Vị Hôn Phu Trùng Sinh

Chương 2



Hẳn là do gió biển quá mạnh, làm thính giác mơ hồ, thế nên ta mới nghe ra trong giọng nói hắn tựa hồ có chút khẩn trương.

Dù ở làng chài đã lâu nhưng giáo dưỡng của ta vẫn còn. Người ta đã chủ động chào hỏi, ta cũng không thể vờ như không thấy.

Ta đứng dậy, ngẩng lên nhìn hắn rồi cung kính đáp lại: “Đã lâu không gặp, bệ hạ.”

Vị Thế Tử năm ấy của Túc vương phủ, sau một hồi binh biến giành thắng lợi, giờ đã trở thành tân đế ngồi trên ngai vàng.

Khi nghe tin hắn lên ngôi Hoàng Đế, ta còn lo lắng không biết phủ Thừa Tướng có bình an vô sự hay không.

Không phải ta lo lắng cho phụ thân hay đám thiếp thất của ông, cũng không phải lo lắng cho mấy thứ đệ, thứ muội của mình. Ta chỉ bận tâm về mẫu thân mà thôi.

Nghe nói khi biết được người mà tân đế thật sự thích là con gái của Vân di nương, mẫu thân của ta liền bị đưa đến từ đường.

Mẹ con ta bị cắt đứt liên lạc đã hơn hai năm ròng.

Vị Thế Tử năm xưa, nay đã là tân đế, lúc này đây nhìn thấy hắn, trên người hắn dường như không hề có chút uy nghiêm của Thiên Tử, mà ngược lại là dáng vẻ bình dị, gần gũi của bậc quân tử ôn hòa.

“Nhiễm Nhiễm.” Hắn lại gọi ta lần nữa.

Hình như rốt cuộc tìm được chủ đề, đôi mắt đen lay láy đang giả vờ bình tĩnh ánh lên ý cười: “Ta biết mẹ con nàng tình cảm sâu đậm. Trước khi đến đây, ta đã bảo phụ thân nàng đón bà ấy trở về. Hiện giờ bà ấy sống rất tốt, đang chờ nàng… chờ nàng về nhà.”

“Ta biết rồi.”

Có lẽ câu trả lời của ta quá chiếu lệ, ánh mắt hắn hơi ảm đạm xuống. Một lát sau, hắn cười nói: “Nàng từng nói ta mặc y phục màu xanh nhìn rất đẹp. Hôm nay ta cố ý mặc bộ y phục này đến gặp nàng, nàng có thích không?”

Hắn hỏi câu này thật khiến ta ngơ ngẩn ngẩn ngơ.

Hắn như hiểu ra điều gì, sắc mặt càng lúc càng âm trầm: “Nàng không nhớ trước kia từng nói với ta những lời đó, có phải không?”

Cố gắng hồi tưởng một lúc lâu, hình như đúng là có chuyện này, lại giống như không có, ta ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, ta thật sự nhớ không rõ. Ta chỉ nhớ hình như bệ hạ thích mặc y phục màu trắng?”

Ta nói mấy lời đó cũng không quá chắc chắn, nhưng ta có thể thề mình không hề có ác ý.

Ấy thế mà gương mặt vốn tái nhợt của hắn, giờ đây đã xám xịt màu tuyệt vọng.

Một lúc sau, ta mới nhớ ra. Nguyên nhân hắn thích mặc y phục màu trắng vốn có liên quan đến người con gái kia của Vân di nương.

Kiều Điềm Điềm tuy là thứ nữ nhưng tính tình hoạt bát, lanh lợi, hoàn toàn khác biệt với ta. Nàng thích đọc thoại bản, đặc biệt thích những vị công tử áo trắng phiêu phiêu trong truyện. Thế là hắn cũng theo đó mà mặc y phục màu trắng.

Ngày đại hôn hôm đó, sau khi bị hắn hối hôn trước mặt mọi người, ta mới nhận ra rằng: Hóa ra tình nghĩa thanh mai trúc mã, cùng bao ân cần, chu đáo hắn dành cho ta từ trước tới giờ, tất cả đều là giả dối.

Ta quan sát biểu tình của hắn hồi lâu. Xem ra, hôm nay hắn tới không phải để làm khó ta.

Dù sao ta của bây giờ đã hoàn toàn mất hết thanh danh ở Kinh Thành, cũng đã không còn là đại tiểu thư cẩm y ngọc thực ngày xưa nữa.

Cho dù hắn có muốn làm khó ta thì ngoại trừ cái mạng này, ta cũng chẳng còn gì đáng giá để hắn cướp đoạt.

Giọng hắn bỗng nhiên có chút nghẹn: “Mấy đứa bé kia rất thích nàng.”

Câu nói này nghe như hắn chỉ đang cố tìm đề tài để trò chuyện.

“Ta thỉnh thoảng dạy chúng viết chữ, đôi khi sẽ kể ít chuyện cổ tích. Dần dần, bọn trẻ đến chỗ ta ngày càng đông.”

“Nàng cùng thôn dân nơi này cũng khá hòa hợp.”

Ta cảm thấy lời này của hắn có chút kỳ lạ.

Chắc là hắn nghĩ ta bị đày đến làng chài nhỏ này, mỗi ngày đều sẽ sầu não uất ức. Bây giờ thấy ta vui vẻ sống qua ngày nên hắn thất vọng chăng?

Ta cảm thấy hơi bất an. Người trong thôn không bài xích ta, điều này không chọc giận hắn đấy chứ?

Hắn có nhắm vào ta cũng chẳng sao cả, ta chỉ sợ những thôn dân kia sẽ vì ta mà vướng vào tai họa.

“Thật ra… thật ra ta và bọn họ cũng không hòa hợp gì cho lắm.”

Ánh mắt hắn thay đổi: “Có người khi dễ nàng?”

Ta không dám chắc hắn thay đổi biểu cảm thế kia là có ý gì. Là muốn ban thưởng cho người khi dễ ta, hay là có suy nghĩ gì khác?

Gió biển càng lúc càng lớn, thân hình gầy yếu kia trông càng mỏng manh hơn. Ta thật lo lắng hắn sẽ ngã xuống tại chỗ này, sau đó toàn bộ thôn làng đều sẽ gặp nạn.

Ta không trả lời câu hỏi của hắn, mà nói: “Sức khỏe của ngươi không tốt, không nên ở đây lâu. Mau trở về đi.”

Mới nãy ta còn nguyện ý cung kính tôn xưng hắn là “bệ hạ”, hiện tại biết hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, ta quyết định lành làm gáo vỡ làm muôi.

Đôi con ngươi đen nhánh sáng vụt lên: “Nhiễm Nhiễm, nàng quan tâm đến ta sao?”

Ta thật đúng là hiểu không thấu. Hắn hiện tại là cửu ngũ chí tôn, nói một câu liền có thể diệt cửu tộc người khác, ai dám không quan tâm đến hắn?

Hắn tựa hồ không kiềm chế được mà tiến lên phía trước.

Ta theo bản năng lùi lại một bước, động tác của hắn dừng lại: “Ta sẽ không tổn thương nàng. Nàng đừng sợ.”

“Ta không sợ. Chỉ là mùi cá tanh trên người ta rất nồng, sợ dính lên người ngươi.”

Mỗi ngày ta đều ngụp lặn trong đống cá, cho dù luôn tắm rửa, cọ tay sạch sẽ thì thân thể ít nhiều vẫn sẽ ám mùi.

Khóe môi hắn khẽ động, nhưng một lúc lâu vẫn chưa thốt thành lời.

Lúc này sắc trời cũng đã muộn, ta đoán không ra hắn còn muốn ở chỗ này đến bao giờ. Thật muốn giết ta thì làm ơn nhanh gọn một chút đi.

Ta nhịn không được mà nói ra: “Thật xin lỗi, ta phải về nhà nấu cơm. Ta đi trước.”