Sau Khi Xuyên Sách Kiếm Được Chồng Đẹp Trai

Chương 3



Hoắc Đình Minh sau khi nhận được camera giám sát thì nhìn thấy người đàn ông đi ra từ cửa phòng 606, mặc âu phụccủa anh, Hoắc Đình Minh nhíu mày.

Cậu cầm một cái khăn trên tay, lúc nhìn thấy camera giám sát liền lau nước mũi. Lúc đến đại sảnh lộ mặt lại vừa vặn bị người khác chắn mất, lúc không có ai ngăn cản cậu lại lau nước mũi.

Vừa ra khỏi khách sạn lớn, giám sát ven đường giám sát đến khi cậu che mặt đi về phía trước.

Hoắc Đình Minh: "..."

Ha, người này thế nhưng còn có vài phần thông minh.

Thư ký Hoàng hỏi: "Hoắc tổng, cần tiếp tục tìm người không?"

Hoắc Đình Minh gật đầu, "Tìm. Muốn tìm cậu ta trước khiHoắc Đình Đức tìm được. " Kiều An nói cái gì anh ấy cũng nghe rõ ràng, Hoắc Đình Đức tìm cậu ta để cưỡng bức mình, quay video rồi gửi cho Hoắc Đình Đức, nhưng cậu ta không làm như vậy.

Hoắc Đình Đức ghét nhất người đùa giỡn mình, đến lúc đó còn không biết sẽ làm ra chuyện gì với người kia.

Hoắc Đình Minh thầm nghĩ: "Cậu ta không làm chuyện quá đáng với mình, hơn nữa cũng coi như giúp đỡ mình, tốt xấu gì cũng không thể để cậu ta bị tên cặn bã Hoắc Đình Đức diệt bỏ. "

Buổi tối, thư phòng của Hoắc Tuấn Sơn.

Hoắc Đình Minh và Hoắc Đình Đức chia bên mà ngồi.

Hoắc Tuấn Sơn nói: "Mảnh đất phía Tây thành phố, kế hoạch của các con ta đã xem qua, đều rất tốt. Ta cũng không biết chọn ai, đến lúc đó triệu tập hội đồng quản trị, xem quyết định của hội đồng quản trị. Được rồi, trời đã khuya, mấy đứa cũng nên đi ngủ sớm. Có rất nhiều việc phải làm vào ngày mai. "

Hoắc Đình Đức khiêu khích liếc mắt nhìn Hoắc Đình Minh, sau đó đứng lên.

Hoắc Đình Minh vẫn ngồi như cũ, sau đó đưa cho Hoắc Tuấn Sơn một cái máy tính bảng, ánh mắt thâm thúy, nghiêm túc nói: "Bố ơi, ở đây con có một đoạn video thú vị cho bố xem một chút. "

Hoắc Tuấn Sơn nhìn qua, tức giận đến râu run rẩy.

"Nếu như tôi không nhận được video, tôi có thể cam đoan với anh, ngày mai tin tức buổi sáng chính là thi thể người nào đó dưới chân cầu nào đó bị chặt ra. Trao mộ dâng lễ cho anh. "

Trong thư phòng yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Máy tính bảng bị đập vào bàn.

Hoắc Tuấn Sơn nhìn về phía Hoắc Đình Đức, Hoắc Đình Đức không nhìn Hoắc Đình Minh, ánh mắt cũng không di chuyển, hắn ta cúi đầu khom lưng, sau đó chân phải quỳ trên mặt đất, tiếp theo chân trái cũng quỳ xuống. 

Quỳ rất cung kính.

Giơ tay lên tự mình tát mình mười mấy cái mới dừng lại. "Ba ơi, con sai rồi. Sau này cũng không dám nữa. "

Hoắc Tuấn Sơn giọng nói lạnh lùng cứng rắn, nói với anh trai anh đấy.

Đầu gối Hoắc Đình Đức dịch chuyển, nói với Hoắc Đình Minh: "Anh, xin lỗi, em sai rồi, xin anh tha thứ cho em. "

Hoắc Đình Minh cũng không thèm liếc mắt nhìn Hoắc Đình Đức một cái, nói với Hoắc Tuấn Sơn: "Ba, chuyện về mảnh đất phía thành Tây..."

Hoắc Anh Sơn ừ một tiếng, nói: "Con cố làm cho tốt. "

Hoắc Đình Minh khom lưng, cầm máy tính bảng mạnh mẽ rời khỏi thư phòng của Hoắc Tuấn Sơn.

Hoắc Đình Đức vừa lúc Hoắc Đình Minh đi ra cửa phòng hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm vào lưng Hoắc Đình Minh.

Hoắc Tuấn Sơn nhìn Hoắc Đình Đức đang quỳ trên mặt đất, sau đó nói: "Đi ra ngoài đi." Hoắc Đình Đức cúi đầu cầm folder rời đi. Khi anh ta xuống dưới lầu, Hoắc Đình Minh đã lên xe, tài xế lái xe rời khỏi trang viên.

Hoắc Đình Đức sờ sờ khuôn mặt sưng húp của mình, hung hăng cắn răng, Hoắc Đình Minh! Cứ chờ xem!

Hoắc Tuấn Sơn cả đời phong lưu, hiện giờ năm mươi tuổi vẫn khỏe mạnh nắm giữ quyền lực của tập đoàn Hoắc thị, Hoắc Đình Minh và Hoắc Đình Đức là những người kế nhiệm có hy vọng nhất.

Thủ đoạn còn kém một chút, thô ráp một chút, không vội, còn có thời gian tiếp tục đào tạo. Một ngày nào đó có thểbồi dưỡng ra người thừa kế ưu tú nhất cho tập đoàn Hoắc thị.

——

Tập đoàn Hoắc thị rấtdễ tìm, trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, xung quanh chỉ riêng giới thương nghiệp cũng khá hơn một chút, xa hoa vô cùng.

Kinh tế phát triển cũng có nghĩa là cung cấp việc làm nhiều hơn. 

Kiều An đứng cách một con phố, ngửa cổ lên đến cực hạn, mới xem hết tòa nhà tập đoàn Hoắc thị. Trong lòng không khỏi thổn thức: "Nếu không phải bởi vì app 'bà nội trợ', mà loại người như mình ở công trường vác gạch, cả đời cũng không có khả năng tiếp xúc với những người kế thừa tập đoàn Hoắc thị. "

Trong lòng Kiều An có chút hâm mộ người có tiền, nhưng nói đi cũng phải nói lại, người nghèo có ai không hâm mộ người có tiền? Ai không muốn trở thành một người đàn ông giàu có?

Nhưng hâm mộ cũng vô dụng.

Kiều An vẫn chưa quên những rắc rối của mình. Đèn giao thông chuyển đỏ cậu băng qua con phố thương mại đến dưới tập đoàn Hoắc Thị.

Bán điện thoại liên tục, Kiều An nhìn cái máy cũ của mình, ánh mắt có chút khát vọng: "Thật sự rất muốn mua một cái điện thoại di động 2000 tệ, nhưng tiền tiết kiệm chỉ có 1200 tệ. "Cửa hàng điện thoại di động trước đây là một quán cà phê, bên trong phong cách trang trí thiên trầm, vừa nhìn đã thấy rất yên tĩnh.

Đối với địa điểm kiểu này Kiều An e ngại không dám đi vào. Một tách cà phê vài trăm tệ, cậu thực sự không dám nghĩ.

Bên cạnh quán cà phê là một cửa hàng tái chế hàng hóa xa xỉ.

Tiếp theo là KFC, sau đó là McDonald's, cửa hàng trà sữa, cửa hàng đồ ăn nhẹ trái cây nhập khẩu... không nhìn thấy tin tức tuyển dụng nên cứ thế đi thẳng qua, đột nhiên! Kiều An dừng bước.

【Kiểm tra đo lường phát hiện cửa hàng bán sợi len cashmere cao cấp, Trò chơi "Bà nội trợ",khởi động nhiệm vụ đan len... Khởi động thành công. Qùa lớn cho người chơi mới... Tặng thành công. 】

【Gói quà tặng người mới "Kỹ năng đan len cấp truyền thuyết" đã được kích hoạt, thu được từ người khác 100 điểm nhận dạng sẽ mở ra mảng trò chơi tiếp theo. Mời người chơi cố lên ~】

Kiều An lắc đầu, cảm thấy mình chắc chắn là ảo giác.

Nhưng lại lắc đầu, cậu liền cảm thấy trong đầu mình tất cả đều là đủ loại sợi len.

Kiều An: "..."

Cậu là một người đàn ông đó!

Hơn nữa, cậu mở tay mình nhìn một chút, thô ráp, phủ đầy vết chai, vết thương loang lổ. Một bàn tay như vậy có thể đan len? 

Thật sự là... Kiều An không ngần ngại vào cửa hàng và hỏi: "Oử đây ó loại len nào vậy?" "

Đây là một cửa hàng len cashmere cao cấp, cửa hàng còn bán thành phẩm. Chủ cửa hàng là một người phụ nữ,đang khéo léo dệt khăn quàng cổ.

Chiếc khăn quàng cổ trên tay cô dệt hình dạng lúa mạch bình thường, trắng tinh, cảm giác vừa nhìn đã cực kì thoải mái.

Bà chủ mỉm cười nói với Kiều An: "Bốn năm sáu bảy tám mươi đều có có, màu sắc cũng có rất nhiều, cậu có thể xem trước ở đây. Nguồn gốc len của nhà tôi là nước O, cậu xem đi, có mẫu nguyên liệu lông dê làm len, cậu có thể chạm vào. "

Lông dê mềm mại, chất lượng thượng thừa có chiều dài đồng đều và trắng sáng, độ đàn hồi cũng lớn không kém.

"Phòng cháy chống tĩnh điện, cách nhiệt cách ồn, muốn mua bao nhiêu cuộn? Mùa đông đang đến gần, dệt khăn quàng cổ để tặng bạn gái, bạn gái chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. " Bà chủ cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ.

Kiều An mỉm cười, sau đó đi xem một số mặt hàng có logo.

Giá cả đắt đến nỗi Kiều An Tâm (**), giá đều từ hơn mười mấy vạn đến hơn mười vạn.

(**)Kinh hồn bạt vía: Quá sợ hãi đến không còn cả hồn vía.

Bà chủ cũng không tiến lên bán hàng, chỉ mỉm cười, cô biết Kiều An không mua nổi.

Kiều An Tử cẩn thận nhìn một chiếc khăn quàng cổ trị giá sáu mươi tám vạn của hãng A, logo che bị giấu trong chiếc khăn quàng cổ cực kỳ bí ẩn, cũng không dám đưa tay sờ, sau đó lại đi chọn sợi len. Cậu đã suy nghĩ về việc lựa chọn một số sợi len tơ, thanh toán xong liền xách túi ra khỏi cửa hàng,

Sợi len đắt tiền này, trái tim thực sự đang nhỏ máu, cũng may bà chủ đã cho cậu tám cây kim móc len. Nếu không Cậu ngay cả cây móc len cũng sắp không mua nổi.

Kiều An đến phòng vệ sinh trung tâm thương mại, dùng nước rửa tay nhiều lần, sau đó mới đến quảng trường tìm một chỗ sạch sẽ yên tĩnh ngồi xuống, lấy sợi len ra bắt đầu dệt lên.

Sơ cấp

Trung cấp

Cao cấp

Cấp chuyên gia

Cấp giáo sư

Cấp điện phủ (***)

Cấp truyền thuyết

Kỹ năng đan len truyền thuyết này rất mạnh mẽ, Kiều An tập trung tinh thần đan len, một chiếc khăn quàng cổ trị giá 680.000 đồng giống cửa hàng bắt đầu thành hình trên tay cậu.

Ba giờ sau.

Không thể nói không có gì khác biệt, chỉ có thể nói giống nhau như đúc.

Kiều An bỏ cây gậy đan vào túi đựng âu phục, đi về phía cửa hàng vừa rồi. Cậu nhớ rằng cậu đã nhìn thấy một cửa hàng tái chế sang trọng.

Nếu không bán được, vì kiếm sống, Kiều An đành phải đi sức lực, tiếp tục tìm một công trường xây dựng để bê gạch.

Sau khi Kiều An vào cửa, một người đàn ông mặc âu phục giày da tại quầy nói với Kiều An: "Chào mừng đến với của hàng, xin hỏi có thể giúp được gì cho cậu? " Kiều An đưa túi lên.

Chuyên gia giám định nhìn thoáng qua khăn quàng cổ bên trong, cười nói: "Làm phiền cậu chờ một chút. "

Chuyên gia giám định đeo bao tay trắng như tuyết, sau đó lấy khăn quàng cổ ra. Cẩn thận nhìn kỹ lại một lần nữa, sau đó sử dụng kính lúp để xem một lúc lâu, cuối cùng ông mỉm cười và hỏi: "Cậu thực sự muốn bán chiếc khăn này?" Kiều An gật đầu.

Chuyên gia giám định: "Cậu có hóa đơn không?"

Kiều An liếc trái liếc phải, có chút giật mình lo sợ, cậu tiến lại gần thì thầm nói: "Hàng nhái. "

Ông chỉ muốn kiếm ít tiền thôi, không thể không có lương tâm như vậy, đến lúc đó đem cái khăn này bán đi, bị phát hiện ra rồi tìm đến gây phiền toái, ông tìm ai khóc đây?

Chuyên gia giám định đồng tử chấn động.

Chuyên gia giám định bắt đầu nghi ngờ năng lực chuyên môn của mình, lại cầm kính lúp nhìn rất lâu, khóc không ra nước mắt, thật sự không nhìn ra là hàng nhái.

Kiều An khụ khụ hai tiếng, Chuyên gia giám ngừng suy nghĩ, ngượng ngùng nói: "Để cậu chờ lâu, cậu định bán bao nhiêu tiền? "

Nếu là hàng giả, vậy thì không đáng giá.

Nhưng bọn họ có đường chuyên môn đi bán loại hàng giả cao cấp này, giá cả cũng sẽ không thấp.

Làm bằng nguyên liệu giống hệt nhau, chỉ có một chút khác biệt nhỏ, không phải là người mua hàng cao cấp trên thực tế, không thể nhìn ra.

Rất nhiều người không có tiền, nhưng tự ái cao, liền sử dụng ít độ vật để trở nên hào nhoáng.

Kiều An nghiêm túc ho khan một tiếng, sau đó nói với chuyên gia giám định: "Chú ra giá đi. "

Chuyên gia giám định rất có ấn tượng tốt đối với Kiều An, ôngcũng không nhìn ra là hàng giả, nhưng cậu lại khai thật ra, Chuyên gia giám định quyết định cho cậu giá cao một chút.

Giơ 8 ngon tay lên.

Trong đầu Kiều An nói: "Được rồi, tám ngàn thì tám ngàn, kiếm được mấy ngàn rồi. "Kiều An gật gật đầu với chuyên gia giám định

Kiều An lấy máy dành cho người già của mình ra, mở mã QR ra, chuyên gia giám định quét mã trả tiền.

Tài khoản tám vạn nhân dân tệ.

Kiều An: "!!! "

Cả người đều đình trệ.

Chuyên gia giám định đưa biên bản chuyển tiền điện tử, bảo Kiều An ký tên vào trên.

Chuyên gia giám định: "Vui lòng ký tên. Cậu có chắc chắn rằng cậu đã nhận được tám vạn?

Sau khi Kiều An ký tên, hỏi: "Thật sự là tám vạn không phải tám ngàn?"

Chuyên gia giám định: "..."

Con tim đột nhiên đau đớn.

Thì ra là một tên ngố, cho nên không có biết giá.

Giám định sư phụ mỉm cười, trong lòng đều sắp khóc, "Đúng vậy. Là vạn. "

Sau khi Kiều An rời khỏi cửa hàng này, cậu còn có chút choáng váng, lần đầu tiên kiếm được nhiều tiền như vậy, làm việc ba tiếng, kiếm được tám vạn.

Tuyệt vời!

Cậu cảm thấy cậu sắp giàu rồi.

Nhưng không có bản quyền còn làm hảng giả có vi phạm pháp luật không? Đến lú đó bị bắt phải buồi thường tiền không? Kiều An lúc này mới nhận ra, nhưng lại lắc đầu, cậu là sẽ không bị bắt được. Dù sao vi phạm bản quyền cũng không bị ngăn cản quá.

Cậu chạy nhanh đến sợi tóc cung không thấy, nếu không có gì bất ngờ, hoắc Đình Minh và Hoắc Đình Đức hiện tại khẳng định đang phái người tìm cậu. Mà hiện tại cậu ngay cả tiền thuê phòng cũng không có, công việc cũng không có, kiếm được số tiền này cũng coi như là giải quyết vấn đề cấp bách.

Chỉ một lần này, không có lần sau.

Nếu không lương tâm sẽ không chịu nổi.

Vẫn phải làm công dân tốt tuân thủ pháp luật.

Kiều An đi cửa hàng mua mười cái bánh bao, lại mua một chai nước khoáng, sau đó ngồi ở chỗ vừa rồi dệt khăn quàng cổ ăn. Buổi sáng chỉ ăn một cái bánh bao làm cậu đói lả.

Sau khi nuốt chửng bánh bao và vài ngụm nước khoáng, trong lòng Kiều An cân nhắc chuyện tìm việc làm.

Mình bây giờ có kỹ năng dệt len, nếu như đi mở cửa hàng chắc chắn còn kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng cậu làm gì có nhiều tiền đi mở cửa hàng như vậy, phí chuyển nhượng cửa hàng, phí trang trí, tiền thuê nhà, điện nước, giấy phép kinh doanh... Sẽ rất rắc rối.

Hơn nữa một khi bị bắt, cửa hàng vẫn còn, chẳng phải là hòa thượng chạy được miếu đứng yên à?

Kiều An lắc đầu.

Trực tiếp loại bỏ lựa chọn mở cửa hàng.

Sau đó, ánh mắt cậu nhắm đến một nơi.

HẾT CHƯƠNG 3

(***) Cấp điện phủ: Mình không hiểu ai giải thích giúp mình với.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!