Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Nhờ Vào Bộ Phim Máu Chó

Chương 4



Trần Nghiêu và Chiêm Bưu ngầm thừa nhận<<Hào môn dạ yến>>sẽ bị quần chúng giễu cợt, hai người trốn ở hoang đảo ghi hình tiết mục, đánh chết cũng không muốn biết bất cứ tin tức gì về nó.

Thật ra thì Chiêm Nhạc Lâm cũng không lấy<<Hào môn dạ yến>> góp đủ số như Chiêm Bưu nói, hắn không ngờ bộ phim do cháu trai quay lại hài hước như vậy, ngay ngày đầu tiên xem phim, hắn đã quyết định chiếu trước. Nếu như hiệu quả không tốt thì bộ phim phía sau đính lên, cam đoan cẩu huyết bay đầy trời.

Bởi vì Châu Đài rất ít người xem, đều là các cô các dì địa phương theo thói quen mở Châu Đài ra, nội dung thế nào cũng xem được cả, ngày đầu tiên<<Hào môn dạ yến>>phát sóng, họ đã ngửi thấy mùi khác với phim truyền hình cẩu huyết.

Nam nữ chính lần đầu tiên gặp mặt thì nữ chính liền cầm trà sữa liều mạng chạy tới, nam chính còn ngã vào trong lòng nàng, bị nàng ôm quay mấy vòng, cái này tạm chấp nhận đi, dựa theo kịch bản hẳn là nam nữ chính phải nhìn nhau âu yếm, nhưng không, nữ chính trước mặt mọi người đánh rắm, hun nam chính bất tỉnh...

Các bác gái ở Châu Đài lần đầu tiên tiếp xúc với loại phim vừa nghiêm túc lại vừa khôi hài này, thiếu chút nữa không phun cơm, vui vẻ kéo ông bà con mình cùng xem, lúc nhảy quảng trường còn thường xuyên cùng các chị em tâm sự nội dung phim, các cô rất chờ mong bước ngoặt thần kỳ kế tiếp,<<Hào môn dạ yến>>được các bác gái truyền miệng mà trở nên nổi tiếng.

Điểm nổi bật thực sự của<<Hào môn dạ yến>>là một tuần sau khi nó được phát sóng, một blogger lý luận trên Weibo đã đăng một bài châm chọc<< Phim truyền hình máu chó: Mỗi lần là một bước ngoặt thần kỳ>>, đột nhiên thu hút vô số người xem, chủ weibo mỗi lần xem một tập<<Hào môn dạ yến>> đều note lại rất nhiều, nhưng cô chưa từng đoán đúng nội dung vở kịch lần nào.

Mọi người đều khinh bỉ, phim cẩu huyết mà còn cần dùng não suy đoán á? Bộ sách không phải chỉ có mấy cái kia, chủ topic thế mà đoán sai hết, vì thế để chứng minh mình giỏi hơn chủ topic, tất cả mọi người đều nghiên cứu cốt truyện.

Sau một đêm, người hâm mộ khóc lóc bò dậy bình luận.

Lầu một: Hiện tôi đang xem tập năm. Lúc xem phim truyền hình tôi thường thích tua nhanh hoặc nhảy đoạn, chưa từng nghĩ bị<<Hào môn dạ yến>>dạy làm người, tôi phân tâm một giây liền không tiếp được nội dung phim một giây trước, tôi cũng không hiểu nổi nữ chính cùng nữ hai trở thành bạn thân, rõ ràng một giây trước còn đang chiến nhau. Không nói nữa, tôi xem lại lần hai đây.

Lầu hai: Phim này có độc! Mọi người có thể cho tôi biết tại sao nam chính của bộ phim này khác với những bộ phim ngốc nghếch khác không? Anh ta yếu đuối, bất lực và đáng thương, trong khi nữ chính thì mạnh mẽ, đẹp trai còn biết nấu ăn nữa. Rõ ràng mẹ nam chính tới ném chi phiếu, cuối cùng lại phát hiện bố nữ chính là mối tình đầu của mình...

Lầu ba: Lầu trên đã xem tập mới nhất chưa? Tôi còn đang chậm rãi xem hai tập đầu, tôi chỉ tò mò rằng họ đã đến bệnh viện mười lần trong hai tập, tại sao tất cả đều vào cùng một bệnh viện và cùng một phòng, ở đó chỉ có một bệnh viện á?

Lầu 4: Ha ha ha ha ha, tôi cảm thấy rất khôi hài. Vốn là cảnh yến hội kia, tôi tưởng rằng bọn họ nói xong thì là khiêu vũ như thường lệ thôi, ai ngờ bọn họ lại nhảy thể dục trên đài phát thanh, biểu cảm của tôi ngay lúc đó tan vỡ.

Lầu năm: Đây là thao tác tán tỉnh bình thường thôi, làm cho tôi không tưởng tượng được chính là, đã nói ăn cơm ở nhà hàng Pháp cao cấp, hoàn cảnh không nói tới, đang ăn cơm chiên trứng thì quản lý đô thị tới, ông chủ chạy tới lấy chén trong tay bọn họ đi, để xiêu vẹo trong gió.

Lầu sáu: Bên trên sắp lạc đề rồi, chúng ta đang thảo luận cốt truyện, phim cẩu huyết không cần bàn về logic,lúc bọn họ có thể lấy xe đạp nói Mercedes - Benz thì tôi đã buông bỏ cái logic này đi rồi, mẹ nó chứ, tôi chỉ muốn biết mẹ Nam Cung Ngạo Hiên làm cái gì.

Lầu bảy: Cùng câu hỏi, cảm giác mẹ cậu ấy thật thần bí, cùng ba nữ chính nói chuyện yêu đương, một giây trước còn là tiểu thư khuê các, một giây sau xách súng ra trận, rõ ràng tập trước quánh lộn với mẹ nữ chính, tập sau đã tay trong tay đi siêu thị, dù sao tôi cũng là một vị Phật.

......

Lý Tô Tô là một học sinh lớp 10, cô bé luôn thờ ơ với những bộ phim truyền hình máu chó, thứ sáu tuần này, cô ấy về nhà trong kỳ nghỉ, sau bữa tối, cô ở trong phòng và làm bài tập, khoảng chừng tám giờ tối, ba mẹ cô bé đột nhiên cười như lợn kêu, cô bé vờ ra ngoài uống nước, thấy người đàn ông trên ti vi khóc bù lu bù loa, còn bố mẹ thì cười như nắc nẻ.

"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Lý Tô Tô hoài nghi bọn họ nửa điên nửa cười, "Người ta khổ sở như vậy, mẹ còn có thể cười sao?"

"Pfft, không phải... hahahahaha."

Mẹ Lý muốn giải thích, nhưng buồn cười quá, bà hít sâu vài cái, đưa tay lau đi nước mắt, "Nhân vật chính này đi du lịch ở nông thôn, sau đó nữ chính bị kéo đi cho heo ăn, còn bị mẹ nam chính đá vào trong hố phân, hai người đánh nhau, nam chính ở bên cạnh khóc lóc bảo bọn họ đừng đánh nữa, nhưng thực ra là không muốn lại gần họ thôi."

Ba Lý lấy đầu gối đẩy cô một cái, "Buồn cười nhất chính là ở phía trước, nữ chính nói đêm thật đẹp, nam chính trả lời cô ấy, đúng vậy, thích hợp châm cứu."

"..." Phim cẩu huyết bây giờ kích thích như vậy sao? Nam nữ chính đổi vai cho nhau à?

"Chưa kể, bộ phim này hương vị mới mẻ tinh tế, nam chính phụ trách khóc lóc, nữ chính phụ trách đánh giết. Rõ ràng là con trai cả của đệ nhất hào môn gia tộc Nam Cung, thế mà bị người ta xem thường, luôn là nữ chính ra mặt giúp hắn."

Ba Lý cực kỳ đồng tình, "Đúng là buồn cười, điều khiến ba ấn tượng nhất là màn thể dục dụng cụ trên đài phát thanh do nam chính biểu diễn trong bữa tiệc. Chỉ là đôi khi ba không theo kịp sự phát triển của cốt truyện, một tập ít nhất cãi nhau đến làm hòa ba lần."

Lý Tô Tô nghe bố mẹ nói đến nỗi động tâm, cô bưng ly nước ngồi xuống, đã lâu cả nhà không cùng nhau xem phim lúc tám giờ. Điều cũng xảy ra ở nhiều gia đình.

Không có gì để nghi ngờ nữa,<<Hào môn dạ yến>>bùng nổ, rất nhiều phóng viên chạy đến Trạm thị phỏng vấn diễn viên chính, mẹ nó chứ, ai có thể nói cho bọn họ biết, cả bộ phim ngoại trừ nam chính, nghề nghiệp của những người khác cũng không phải diễn viên, bọn họ còn phát hiện rất nhiều nội dung vở kịch đều là sự kiện chân thật, ví dụ như quản lý đô thị đến tuần tra là thật, nữ chính có thể ôm lấy hai trăm cân đồ vật cũng là thật, không hề là làm bộ giả dối.

Họ cũng muốn phỏng vấn nam chính và đạo diễn, nhưng sau khi tìm kiếm tất cả những người quen của họ, cũng chẳng biết họ đã chạy trốn ở đâu, chỉ đành tiếc nuối bỏ cuộc.

Anh Lý cũng rất tiếc nuối, cơ hội nổi tiếng đây rồi, thế mà Trần Nghiêu lại không lo đi phỏng vấn để tăng độ nhận diện, công ty bảo anh trở về tìm Trần Nghiêu để tiếp tục hợp đồng mà cũng chẳng thấy người đâu, điện thoại thì gọi không được, nhắn tin thì không trả lời, cứ như biến mất khỏi thế giới vậy.

Hai tháng sau,<<Hào môn dạ yến>> kết thúc, mà Trần Nghiêu cùng Chiêm Bưu trao đổi thông tin liên lạc với các đối tác của họ, những người đã ở cùng nhau hai tháng rồi lên đường về nhà. Lúc đó da Trần Nghiêu đen đi ba tông, hắn sờ sờ râu ria hỏi Chiêm Bưu, "Tôi như vậy có phải càng đẹp trai hơn không?"

Chiêm Bưu liếc mắt nhìn về phía Trần Nghiêu, anh ta ngồi ở trên ghế, hốc mắt trũng xuống, vành mắt thâm đen, đầu bù tóc rối râu ria xồm xoàm, hoàn toàn tương phản với hình tượng anh tuấn lúc trước, anh ta thật sự không có cách nào vứt lương tâm khen hắn, chỉ có thể hàm hồ nói, "Không sao, trở về tỉa tót một chút sẽ đẹp trai hơn."

"Tôi rất thích, không biết đối tượng của tôi có thích không nhỉ?" Hơn hai tháng, Trần Nghiêu cuối cùng cũng dành chút thời gian để nghĩ về Mạnh Đình Thâm bị anh ném ra sau đầu, đột nhiên chột dạ," Anh nói tôi có nên mang chút quà về cho anh ấy không?"

"Đậu má! Cậu có bạn gái á? Sao tôi chưa từng xem qua tin tức liên quan trên mạng." Chiêm Bưu bị Trần Nghiêu dọa hết hồn, bình thường không thấy Trần Nghiêu gọi điện thoại, hơn nữa anh ta cũng chưa từng lướt tin tức scandal của Trần Nghiêu, "Cậu tới đây ghi hình nói cho cô ấy biết chưa?"

"Đối tượng của tôi rất đẹp, lần sau tới Hải thị giới thiệu cho anh." Mạnh Đình Thâm đẹp là điều không thể nghi ngờ, bỗng nhiên nhớ tới điện thoại di động hết pin sập nguồn đã lâu, Trần Nghiêu đưa tay đặt ở giữa lông mày, cúi đầu trốn tránh, thấp thỏm bất an hỏi, "Cái này cũng cần báo cáo hả?"

Chiêm Bưu đỡ trán, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giọng nói tràn đầy cảm thông, "Nén bi thương! Từ nay về sau cậu lại trở thành cẩu độc thân hoàng kim."

"Anh ấy sẽ không, tôi chỉ sợ anh ấy tức giận. Lần trước quay<<Hào môn dạ yến>>bị anh ấy đấm cho phát, lần này chắc phải vào viện." Trần Nghiêu chắc chắn Mạnh Đình Thâm sẽ rời khỏi hắn, chỉ lo Mạnh Đình Thâm sẽ xách dao chém hắn.

"Cậu vào hay cô ấy vào, hai tháng nay cơ bắp cậu cứng như đá, đánh cậu không phải là làm tổn thương chính mình sao?"Chiêm Bưu liếc mắt nhìn cơ bắp trên tay Trần Nghiêu, chua xót nói, "Rõ ràng mọi người ăn uống như nhau, vì sao cậu còn có thể phát triển cơ bắp mà tôi tăng thêm mấy cân mỡ."

Trần Nghiêu cũng rất hài lòng với cơ bắp của mình, không uổng công hắn luyện hai tháng, "Tôi vẫn luôn vận động, các anh đi theo phía sau nhặt nhạnh, muốn rắn chắc là không thể nào."

Hai người trò chuyện suốt quãng đường, tới sân bay mới tách ra, Chiêm Bưu phải về Trạm thị mà hắn phải về Hải thị, sau khi mua vé máy bay xong Trần Nghiêu thấy vẫn còn hai giờ nữa, liền lôi kéo Chiêm Bưu chạy đến trung tâm thương mại cạnh đó, một người tự nhận là đang yêu cộng thêm một cẩu độc thân bàn bạc rồi chạy lung tung mua cho Mạnh Đình Thâm một đống đồ, thấy sắp đến giờ mới miễn cưỡng chạy về sân bay.

Trở lại Hải thị, Trần Nghiêu vác một túi đồ lớn lên tàu điện ngầm, dọc đường đi mọi người lấy điện thoại di động ra không biết đang chụp cái gì, thân là tiểu minh tinh tuyến 36 trong làng giải trí, Trần Nghiêu đương nhiên sẽ không cho rằng mọi người chụp ảnh hắn, hắn nhìn quanh, cũng không thấy vị minh tinh nổi tiếng nào.

Hiện tại, chủ đề thịnh hành số một trên Weibo là: Trần Nghiêu, nam chính của "Hào môn dạ yến" xuất hiện.

Mạnh Đình Thâm nhấp vào, trong ảnh chính là Trần Nghiêu, mặc áo ba lỗ màu đen cùng một cái quần công nhân, da đen ba tông, tóc rối bù, trong tay thon dài xách theo một cái bao tải, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ống kính.

Nếu là người bình thường khẳng định hold không nổi bộ trang phục này, nhưng Trần Nghiêu giống như quý tộc tham gia tiệc tối, dáng người cao gầy khoẻ khoắn, chân thon dài hơi chẻ ra, dưới đôi mắt đen là cái mũi cao thẳng tắp, đường nét khuôn mặt rõ ràng, bình tĩnh để người khác chụp lén.

Khí thế sắc bén bá đạo làm cho người khác không dám tiến tới, nhìn ảnh chụp, tim Mạnh Đình Thâm đột nhiên đập dữ dội, anh giơ tay vỗ vỗ hai má, lấy điện thoại di động ra mở văn chương của tổng tài bá đạo, trong lòng nảy sinh ác độc nghĩ: Ta mới là tổng tài bá đạo, chờ sau khi ta học tập khí chất ngạo mạn của bá tổng, sẽ trừng phạt thật nặng con chim hoàng yến bỏ trốn.

Trên đường lái xe đến ký túc xá Trần Nghiêu, Mạnh Đình Thâm đã vạch ra hơn chục kế hoạch trong đầu, nhưng thật không may, cuối cùng phương án của anh không thể thực thi.

Gõ cửa xong, đứng ở cửa ký túc xá Trần Nghiêu, trong đầu Mạnh Đình Thâm đã nghĩ kỹ, đợi lát nữa Trần Nghiêu vừa mở cửa anh liền đẩy người vào tường, tiên phát chế nhân, lại nâng cằm hắn, từ trên cao nhìn xuống nói, "Đồ ngốc, cậu cho rằng cậu có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi sao, bây giờ còn không phải ngoan ngoãn chạy trở về sao."

Lúc này cửa mở ra, nhưng Mạnh Đình Thâm bị người trước mắt phá vỡ kế hoạchcủa mình.