Sau Khi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Mỗi Ngày Đều Bị Lật Xe

Chương 11



Lòng bàn tay lạnh lẽo dán lên mặt y, Trần Trừng lại như chim sợ cành cong, vội vàng nắm lấy tay hắn, nói: “Ca, không biết được không? Đệ lớn lên…….thật ra cũng rất bình thường.”

Bạc Dận tựa như đang cách băng gạc trên mắt nhìn chăm chú y, hai tay hắn bao lấy khuôn mặt ấm áp của Trần Trừng, chậm rãi nói: “Nghe lời.”

Trần Trừng nếu nghe lời vậy là gặp quỷ rồi!

Y lại một lần nữa đẩy ra, xoay người muốn rời khỏi Bạc Dận, cánh tay bên hông lại đột nhiên thu lại như gọng kìm siết chặt lấy y.

Trần Trừng ngừng thở, không xác định có phải dây thần kinh nào của hắn đáp sai đột nhiên thức tỉnh ký ức không nên nào hay không, phát hiện y là Trần Châu Cơ.

Sờ mặt một người, thật sự có thể nhận diện khuôn mặt được sao? Trần Trừng hoảng loạn nóng nảy.

Ngón tay Bạc Dận bá đạo sờ trên mặt y, hơi ngứa, chậm rãi từ trán y đi tới hàng lông mày, đôi mắt, cái mũi, môi……

Trần Trừng ngồi không yên, y vặn vẹo lung tung, giãy giụa, nỗ lực phân tán lực chú ý của hắn trên mặt y: “Chân đệ đau, ca……”

Môi bị ngón tay hắn đè lại, ngón tay Bạc Dận mơn trớn trên đôi môi mỏng của y, sau đó, lại vuốt ve.

Động tác rất nhẹ, nhưng khi mơn trớn qua, môi Trần Trừng vẫn phát ra tiếng ‘boa’.

Xúc cảm kia ấm áp mềm mại, còn có một chút ướt át nhàn nhạt.

Người trên đùi không an phận chút nào.

Hầu kết Bạc Dận lăn lộn, trong thân thể dâng lên cảm giác xưa nay chưa từng có.

Trần Trừng chú ý tới sắc mặt hắn càng ngày càng trầm, không khỏi vặn vẹo càng thêm lợi hại, liều mạng muốn kéo ra khoảng cách với hắn: “Được rồi, đừng có sờ, những người đó do không có kiến thức, nếu bọn họ nhìn thấy dung mạo thật của huynh, tuyệt đối sẽ vì huynh làm thơ……”

Y còn chưa nói xong, cả người đã bị Bạc Dận từ trên đùi ôm ra, một lần nữa ném trở về trên giường.

Cằm Bạc Dận căng chặt, hô hấp tăng thêm, đột nhiên đứng lên sải bước đi tới bên cửa.

Hắn đưa lưng về phía Trần Trừng, bóng lưng cao đến mức khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng ngày thường luôn là khí chất thanh thanh đạm đạm, lại bỗng nhiên trở nên nghiêm túc lên.

Trần Trừng sờ sờ khuôn mặt mình, tim đập bay nhanh, hoài nghi có phải hắn phát hiện mình cùng Trần Châu Cơ lớn lên có khuôn mặt giống nhau hay không.

Lại nói, khuôn mặt có thể dùng tay sờ ra sao?

Bạc Dận kéo cửa đi ra ngoài.

Trần Trừng ở trên giường yên tĩnh trong chốc lát, cảm thấy chuyện này không thể ngồi chờ chết, đã có manh mối bị bại lộ vậy phải đi trước.

Y nhanh chóng lấy dao găm từ trong tay nải ra, một lần nữa cất ở trong tay áo, sau đó nhảy một chân kéo cửa phòng ra.

Hành lang không có một bóng người.

Không thấy bóng dáng Bạc Dận.

Lúc này không đi còn đợi khi nào? Trần Trừng khập khiễng đi về phía cầu thang.

Đại sảnh khách điếm lúc này rất náo nhiệt, một bàn tay Trần Trừng chống lan can cầu thang, một bàn tay nâng tay áo rộng lên che mặt, một chân vụng về nhảy xuống.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Trần Trừng theo bản năng né tránh, lại ngửi được một mùi hương nhàn nhạt mà tươi mát, có người tri kỷ đỡ cánh tay y: “Công tử cẩn thận, ta giúp ngươi đi.”

Tiếng nói này…… đó là một đức tính tuyệt vời khiến người ta rơi nước mắt……

Cả người Trần Trừng chấn động, trong lòng có quỷ nháo nhào cả lên.

Tay áo y nâng đến càng cao hầu như che khuất toàn bộ khuôn mặt, dùng sức muốn hất người ra, Bạc Hi lại không chút sứt mẻ: “Ta chỉ là đỡ ngươi xuống lầu mà thôi, không có ý khác.”

Đỡ thì đỡ đi, Trần Trừng che mặt nhanh chóng nhảy xuống lầu, thầm nghĩ nhanh phối hợp với niềm vui giúp người khác thành công của hắn, sau đó rời đi.

Mắt thấy tới bậc thang cuối cùng rồi, y bỗng nhiên lại nhảy không lên.

Cả người Trần Trừng không chịu khống chế nhoáng lên, đột nhiên nhào về phía trước.

Trần Trừng không có buông tay áo che mặt ra, cho dù ngã đập đầu chết, y cũng tuyệt đối không thể cho Bạc Hi nhìn thấy mặt mình!

Y quên mất Bạc Hi bên cạnh là người tốt cỡ nào.

Bạc Hi sao có thể trơ mắt nhìn y ngã chết được?

Hắn đi xuống cầu thang trước Trần Trừng một bước, đôi tay mở ra chặt chẽ tiếp y ở trong lòng ngực.

“Đa tạ.” Hô hấp Trần Trừng dồn dập mà đứng vững gót chân, không chút do dự lần nữa đẩy hắn ra, sau đó khập khiễng đi ra ngoài, bất chấp chân mình đau đớn, y đi cực nhanh.

Bạc Hi nhìn theo y rời đi, cau mày, thẳng đến người bên người nhắc nhở: “Công tử, ngài xem.”

Bạc Hi cúi đầu, nhìn thấy một đôi giày lam thêu hoa văn.

Gần đây chân Trần Trừng sưng lợi hại, giày cũng không mang được, cho nên phần lớn thời gian chỉ mang vớ, hoặc đơn giản đi chân trần.

Bạc Hi nhặt đôi giày kia lên, vẻ mặt như suy tư điều gì.

Trần Trừng điên cuồng đi một đường, lúc này mới quay đầu lại nhìn, xác định Bạc Hi không có đuổi theo mới đỡ vách tường thở hổn hển.

Chân lại bắt đầu đau lên.

Sắc mặt y bởi vì chạy nhanh mà đỏ lên, lại rất nhanh bởi vì đau đớn mà trắng bệch, mồ hôi trên trán lăn xuống lại bị y giơ tay lau đi.

Y ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt có chút khó coi.

Bạc Hi không phải đi về hướng tây đi sao? Làm sao đột nhiên cũng xuất hiện ở chỗ này?

Trần Trừng quả thực trở tay không kịp.

Y nhìn về phía chân mình, huyệt Thái Dương nhăn lại vì đau. Xem ra thật sự phải tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, về phần Bạc Dận, chỉ sợ hắn cùng Bạc Hi gặp mặt đã không cách nào ngăn cản, trong khoảng thời gian này cũng không cần liên hệ hắn.

Kế tiếp, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Y dựa vào tường, chợp mắt nghỉ ngơi một chút.

Thẳng đến một loạt tiếng bước chân nhẹ truyền đến, y chim sợ cành cong đột nhiên mở to mắt.

Bạc Hi đang đứng ở một bên, trong tay cầm chiếc giày ban nảy của Trần Trừng, lẳng lặng nhìn y.

Trần Trừng: “……”

Y lại cứng đờ.

Huynh đệ Bạc gia rốt cuộc muốn thế nào? Rốt cuộc thế giới này là cái dạng gì? Sao cảm giác cốt truyện giống như buộc y từng bước một đi chết?

Vai chính bị thương nhất định trốn không thoát sao?

Trần Trừng bỗng nhiên chống đỡ vách tường, cố hết sức đứng lên, mặt không cảm xúc nhìn về phía hắn.

Nếu Bạc Hi ra tay với y, như vậy y cũng sẽ không niệm tình cũ. Dù sao y cùng Bạc Hi cũng không có gì là tình cũ, hai người thật sự muốn đánh nhau, Trần Trừng cũng không cảm thấy sẽ rơi xuống thế hạ phong.

Y sờ dao găm trong tay, đã chuẩn bị tốt nhất cá chết lưới rách.

Bạc Hi chậm rãi đi tới gần y, dừng lại cách ba thước, ánh mắt dừng ở chân bị thương của y, nói: “Ta vẫn luôn tìm ngươi, còn có, Đại Hoàng huynh.”

Con ngươi Trần Trừng hiện lên vẻ hoang mang.

Cho đến khi Bạc Hi lại lần nữa mở miệng: “Đại hoàng huynh có phải ở cùng một chỗ với ngươi không?”

Từ từ, hai huynh đệ này còn chưa gặp mặt?!

Trần Trừng bỗng nhiên cảm giác mình có thể gỡ lại một chút, cả người y mềm nhũn, lại một lần nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Bạc Hi vội vàng tiến lên, duỗi tay đỡ lấy y, Trần Trừng thuận thế dựa vào trên vai hắn, lông mi khẽ run, nói: “Đúng, y cùng ta ở bên nhau.”

“Ngươi bị thương.”

“Ta…… chỉ là không cẩn thận bị trật chân.”

“Các ngươi đi nơi nào? Đại Hoàng huynh thế nào rồi? Có tin tức Đà La Kiếm hay không?”

Trần Trừng dừng một chút, nói: “Ngươi hỏi ta nhiều vấn đề như vậy, muốn ta trả lời cái nào trước?”

Bạc Hi cũng phản ứng, hắn nhíu mày lau mồ hôi trên trán Trần Trừng, nói: “Là ta sơ ý, trước ta mang ngươi đi gặp đại phu.”

Hắn chặn ngang bế Trần Trừng lên, bước nhanh đi ra ngoài.

Trần Trừng: “……”

Quả nhiên tình cảm Bạc Hi đối với Trần Châu Cơ không giống nhau, rõ ràng có thể cõng một hai phải ôm công chúa.

Y chịu đựng sự không thoải mái dựa vào trước ngực Bạc Hi, bắt đầu suy tư kế tiếp phải làm thế nào.

Cũng may phụ cận này có một y quán, Bạc Hi rất nhanh đặt y ở trên ghế, lão đại phu nhìn một chút, nói: “Thời gian bị thương cũng không ngắn? Sao lại không tĩnh dưỡng cho tốt?”

Trần Trừng rũ lông mi an tĩnh ngồi ở chỗ kia, cả người đều tràn ngập hơi thở nhu nhược dễ vỡ, Bạc Hi thấy y không muốn nhiều lời, liền chủ động đáp lại đại phu: “Ngài nhìn rồi cho chút thuốc đi.”

“Chỉ uống thuốc cũng vô dụng, vết thương này phải tĩnh dưỡng, không thể động.”

“Ta sẽ nhìn y.” Bạc Hi hứa hẹn.

Phỏng chừng do thấy thái độ của hắn rất tốt, lão đại phu cũng không tiếp tục răn dạy Trần Trừng, hòa khí nói với Bạc Hi: “Để ta kê cho ngươi phương thuốc, lấy chút dầu thuốc trở về đúng giờ thoa.”

“Đa tạ đại phu.”

Kế tiếp, mặc kệ đại phu nói cái gì, Bạc Hi đều kiên nhẫn mười phần lắng nghe, thái độ vô cùng ôn hòa hiền hậu thành khẩn.

Trần Trừng nâng mí mắt nhìn hắn một cái, lại lúc hắn nhìn qua dường như không có việc gì rũ mắt xuống.

Bạc Hi rất nhanh cầm thuốc, đi tới ngồi xổm trước mặt y, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Trần Trừng ngoan ngoãn ghé vào trên người hắn.

Khi hai người đi ra y quán, trời cũng đã ngã về tây, bầu trời bao phủ từng tầng sắc cam.

Bạc Hi cõng y chậm rãi đi về phía khách điếm, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn y một chút, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy khóe môi chóp mũi y.

“Châu Cơ.” Hắn châm chước mở miệng, tiếng nói nhẹ như sợ dọa đến Trần Trừng: “Ngươi làm sao vậy?”

Trần Trừng trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên lạnh giọng mở miệng: “Ngươi quan tâm ta như vậy, Hoàng huynh ngươi có biết không?”

Bạc Hi ngây ra một lúc.

Trước nay hắn chưa từng nghe Trần Châu Cơ nói chuyện như vậy, ngữ khí lạnh lẽo mà bén nhọn, phảng phất như đâm về phía kẻ địch.

Nhất thời không thích ứng lắm.

“Lời này có ý gì?”

“Ngươi có biết đôi mắt Hoàng huynh ngươi bị móc, gân chân bị cắt, võ công bị phế?”

Cả người Bạc Hi chấn động, bước chân ngừng lại, một hồi lâu hắn mới nói: “Ngươi đang nói bậy gì đó? Lấy tu vi của Hoàng huynh……”

“Là ta làm.” Trần Trừng nhếch khóe miệng, thấp giọng nói: “Ngươi muốn báo thù cho hắn sao?”

Sắc mặt Bạc Hi trở nên khó coi, hắn đè nén tức giận trong ngực, trên tay nhẹ nhàng khép chân Trần Trừng lại, nâng người lên trên, nói: “Chúng ta trở về gặp Hoàng huynh trước.”

“Nếu ta không quay về thì sao?”

Bạc Hi hơi quay đầu, nghiêng mặt hiện lên hàn ý: “Ta trói cũng phải trói ngươi mang về.”

Trần Trừng cười nhẹ một tiếng, tiếng nói có chút lười biếng: “Huynh đệ các ngươi thật đúng là một lòng.”

Bước chân Bạc Hi nhanh hơn, Trần Trừng lại bỗng nhiên nắm bờ vai của hắn, Bạc Hi lập tức sửng sốt, nhanh đè lại tay trên vai mình, nói: “Ngươi lại làm cái gì?”

Trần Trừng đột nhiên nghiêng người, từ trên người hắn lật xuống, chân bị thương lại lần nữa chạm đất, đau nhức lan tràn khắp toàn thân, cả người y run lên, sắc mặt lại bắt đầu trở nên trắng bệch, Bạc Hi đứng ở một bên, cau mày: “Trần Châu Cơ……”

Trần Trừng không thèm để ý, trắng mặt xoay người rời đi, quả nhiên Bạc Hi đuổi theo, tâm tình hắn phức tạp khôn kể, sau khi đi theo y nửa chén trà, không thể nhịn được nữa đi nhanh hai bước, một tay giữ chặt bả vai Trần Trừng, ném người tới vách tường kế bên.

Quát: “Ngươi giải thích rõ ràng cho ta!”

Bạc Hi xuống tay thật ra không nặng, lực đẩy y cũng rất nhẹ, nhưng Trần Trừng cố tình không phòng bị, bả vai đâm qua nên có chút đau.

Y giơ tay đỡ lấy bả vai, lông mi không dễ phát hiện khẽ run, vốn mặt đã trắng bệch càng thêm trắng hơn, tóc dài che khuất, có chút nhu nhược đáng thương.

Trái tim Bạc Hi lập tức mễm nhũn, hắn tiến lên một bước: “Châu Cơ……”

“Đừng tới đây.” Giọng nói của Trần Trừng suy yếu, lộ ra vài phần quật cường, y khép đôi mắt lại, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh: “Ca ca ngươi nói, hắn muốn gậy ông đập lưng ông, ngươi dẫn ta trở về, hắn sẽ đối với ta như ta đối hắn vậy…… Bạc Hi, ngươi giết ta đi, ta tình nguyện chết cũng không muốn trở thành phế nhân.”

“Vậy lúc ngươi đả thương huynh ấy có nghĩ tới cảm thụ của huynh ấy hay không?!”

Trần Trừng chỉ chừa cho hắn một bên sườn mặt yếu ớt vô cùng, ánh mắt nhìn vách tường bên cạnh, y suy yếu cười cười: “Không cần nhiều lời, tóm lại ta không phải đối thủ của ngươi, muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được.”

Mày Bạc Hi đột nhiên nhíu lại.

Nhìn thanh niên yếu ớt trước mặt, môi hắn mím lại, nói: “Ngươi ngay cả ta cũng không phải đối thủ, làm sao có thể đả thương Hoàng huynh?”

Rốt cuộc cũng hỏi đến điểm mấu chốt! Trần Trừng nói cho mình đừng vui vẻ quá sớm, y nhấc mi lên, con ngươi như tranh nhìn về Bạc Hi, đôi mắt kia câu hồn đoạt phách, có thể nhẹ nhàng khiến cho nam nhân nổi lên dục vọng xâm lược.

Trái tim Bạc Hi điên cuồng đập loạn.



Tác giả có lời muốn nói:

Quả cam: Chuẩn bị tốt, ta sẽ bắt đầu diễn.

Thái Tử: Bắt đầu khó chịu