Sau Khi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Mỗi Ngày Đều Bị Lật Xe

Chương 13



Lời Bạc Dận dường như có ẩn ý.

Chân Trần Trừng bị hắn nắm trong tay, trong lòng sợ hãi nghi ngờ không yên.

“Vừa rồi đệ đệ của huynh nói hắn với Trần Châu Cơ tách ra…… Vậy theo lý thuyết Trần Châu Cơ hẳn là tiếp tục đi về phía đông tìm huynh nhỉ?”

“Đệ không cảm thấy kỳ quái sao?” Bạc Dận xoa chân y, nhẹ giọng nói: “Tam đệ vì sao đi ra ngoài tìm ta? Là ai thả tin tức này ra? Mục đích của hắn là gì?”

“Không phải bởi vì Trần Châu Cơ muốn hại tam đệ huynh cho nên mới cố ý mang hắn ra ngoài sao?”

“Hiện tại tam đệ bình yên vô sự, chứng tỏ ngay từ đầu chúng ta đã đoán sai.”

Trần Trừng bất an hơi liếm môi, “Vậy, vậy bây giờ huynh muốn thế nào?”

Bạc Dận không nói nữa.

Cho đến khi vang lên tiếng gõ cửa, tiếng Bạc Hi truyền đến: “Vừa rồi đại phu kê thuốc cho A Trừng uống, đệ sắc xong rồi.”

Động tác của Bạc Dận hơi dừng lại, nói: “Vào đi.”

Bạc Hi đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn đang ngồi xổm trên mặt đất giúp Trần Trừng xoa chân, trong lòng càng thêm quái dị.

Hắn đi tới đặt khay ở một bên trên bàn nhỏ, bưng chén thuốc lên thổi thổi, Bạc Dận lại mở miệng: “Đưa cho y là được rồi.”

Bạc Hi nở nụ cười, cầm chén đưa tới tay Trần Trừng, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận một chút, có chút nóng.”

Bạc Dận thì sờ qua băng gạc giúp Trần Trừng quấn chân, lập tức lại đứng dậy rửa tay, nói với Bạc Hi: “Đi ra.”

Hai người bọn họ đơn độc đi ra ngoài còn không biết sẽ nói cái gì, Trần Trừng nhìn theo Bạc Hi đi theo đến cạnh cửa, bỗng nhiên giả đò tay run lên, “A!”

Toàn bộ thuốc đổ lên người, y bị nóng không nhẹ, lập tức liền kéo quần áo quạt gió, Bạc Hi muốn ra cửa cũng hai bước lui trở về, “Làm sao vậy? Không phải nói ngươi cẩn thận một chút sao? Có bị bỏng hay không, ta nhìn xem.”

Toàn bộ thuốc kia đổ vào ngực, Trần Trừng nhe răng trợn mắt kéo cổ áo ra, trước ngực quả nhiên đỏ lên một mảng, Bạc Hi nhìn thoáng qua vội vàng rũ mắt xuống, nói: “Đỏ lên rồi, ta đi lấy chút thuốc trị bỏng.”

Hắn đứng dậy, Bạc Dận đang đứng ở sau hỏi: “Nóng ở chỗ nào?”

“…… Không sao đâu, đệ đi lấy chút thuốc thoa cho y.” Bạc Hi bước nhanh đi ra ngoài, Bạc Dận đi về phía Trần Trừng, duỗi tay tới sờ, Trần Trừng vội vàng né một chút, nói: “Không cẩn thận đổ vào ngực, cũng không quá nghiêm trọng.”

Bạc Dận lẳng lặng đứng ở một bên.

Bạc Hi rất nhanh trở về, “Đây là thuốc mỡ trị bỏng tốt nhất, A Trừng……”

“Đưa ta được rồi.” Bạc Dận nửa đường duỗi tay ngăn cản Bạc Hi, ngón tay thon dài mở ra ở trước mặt hắn, Bạc Hi dừng lại, nhìn vẻ mặt lãnh đạm trước sau như một của huynh trưởng, quái dị trong lòng dần dần biến thành không thoải mái: “Chỉ sợ Hoàng huynh nhìn không thấy, không bằng vẫn là đệ……”

“Không cần.” Bạc Dận thản nhiên đánh gãy hắn: “Để ta.”

Trần Trừng ngồi ở phía sau bắt đầu cảm thấy không thích hợp lắm, y có chút xấu hổ từ phía sau Bạc Dận thò đầu ra nói: “Cái kia vẫn là để tự ta thoa đi.”

“Cũng được.” Bạc Dận nói: “Đệ tự mình thoa thuốc, ta có chuyện muốn nói với tam đệ.”

“……” Nếu suy cho cùng vẫn là muốn đơn độc nói chuyện, vậy còn không phải công toi việc y bị nóng sao?

Trần Trừng tiếp nhận thuốc Bạc Hi đưa qua, hơi cúi đầu, nói: “Hình như nhìn không được… vị trí nóng ở trên một chút.”

Bạc Dận nói: “Lấy gương.”

Trần Trừng lập tức cắn môi nhìn Bạc Hi, người sau lộ vẻ không đành lòng, “Huynh trưởng có chuyện muốn nói chờ lát nữa nói cũng không muộn, đệ vẫn nên giúp y bôi thuốc trước.”

Trần Trừng điên cuồng gật đầu: “Một mình đệ thật sự không tiện, tay, tay cũng bị nóng luôn rồi.”

“Tam đệ đối với một người mới quen biết mấy canh giờ lại để ý như vậy.” Bạc Dận nói: “Chẳng lẽ trước đây các ngươi đã từng gặp mặt?”

Không đợi Bạc Hi mở miệng, Trần Trừng liền nói: “Làm sao có thể? Đệ nghĩ Tam điện hạ đối với đệ cũng là yêu ai yêu cả đường đi thôi, dù sao huynh với đệ đã kết bái huynh đệ, đệ ít nhiều cũng coi như nửa huynh đệ với Tam điện hạ, đúng không?”

Bạc Hi chỉ có thể cam chịu.

Bạc Dận hỏi: “Đệ muốn ai giúp đệ thoa thuốc?”

“…… Huynh giúp đệ đi.” Trần Trừng lấy lòng đưa thuốc tới trong tay hắn.

Bạc Hi mím môi, xoay người đi ra ngoài.

Trần Trừng cởi quần áo ra, Bạc Dận thì chấm lấy thuốc mỡ, hắn nhìn không thấy, Trần Trừng chỉ có thể cầm tay hắn tay ấn vào vết thương của mình: “Nơi này, nơi này đau.”

Thuốc thì lạnh, ngón tay Bạc Dận cũng lạnh, cảm giác đau đớn nóng rát trên da dần dần biến mất, Trần Trừng thả lỏng một chút, nói: “Ca muốn cùng hắn nói chuyện riêng gì?”

“Đệ cảm thấy ta muốn nói chuyện gì với hắn?”

“…… Làm sao đệ biết được?”

“Đệ không muốn ta nói chuyện riêng cùng với hắn?”

Vậy cũng có thể nhìn ra? Trần Trừng ngừng thở, bỗng nhiên cảm giác ngực chợt lạnh. Bạc Dận vốn chỉ dùng ngón tay bôi thuốc mỡ, lúc này bỗng nhiên toàn bộ bàn tay bao phủ lên, Trần Trừng sửng sốt, liền nghe hắn nói: “Nhịp tim của đệ lại nhanh lên.”

“Đó, đó là bởi vì……” Trần Trừng nói: “Huynh nói đúng, đệ không muốn hai người đơn độc nói chuyện, bởi vì, bởi vì…… đệ, đệ ghen tị, các huynh có huyết thống, đệ lại không có, giấu đệ nói chuyện riêng giống như muốn cô lập đệ.”

Bạc Dận hình như lại hơi nở nụ cười, nhưng nụ cười kia quá nhạt, Trần Trừng không thấy rõ ý tứ ẩn chứa bên trong.

Bạc Dận nói: “Quần áo ướt rồi thay đi.”

Trần Trừng nghe lời lấy quần áo ra thay, Bạc Dận thì đem thuốc đặt ở một bên đầu giường: “Ta chỉ cùng hắn đàm luận chuyện của Trần Châu Cơ, đệ không cần nghĩ nhiều.”

Chính là bởi vì các ngươi muốn nói chuyện của Trần Châu Cơ ta mới phải suy nghĩ nhiều đấy!

Trần Trừng rầu rĩ nói: “Đệ muốn biết toàn bộ chuyện của huynh, đệ muốn biết huynh tính toán thế nào, đệ còn muốn biết Trần Châu Cơ sẽ có kết cục gì.”

“Như đệ mong muốn.”

Trần Trừng không phản ứng kịp: “Cái gì?”

“Vậy thì ở trong phòng nói chuyện đi.” Bạc Dận gọi Bạc Hi tiến vào. Người sau vào cửa, trước tiên nhìn Trần Trừng một cái, đối phương vừa mới thay đổi một bộ trường sam màu xanh nhạt, bộ dáng ngoan ngoãn ngồi trên giường chọc người động lòng, hắn gian nan dời tầm mắt, nói: “Huynh trưởng muốn nói gì?”

“Lúc đệ và Trần Châu Cơ ở cùng một chỗ có phát hiện hắn có điều gì khác thường không?”

“Không có.”

“Trần Châu Cơ đào hai mắt ta, cắt gân chân ta, phế tu vi của ta, đem ta ném vào vực sâu, lại còn có thể ở trước mặt đệ trước sau như một, có thể thấy được lòng dạ người này thâm sâu.”

“…… Hoàng huynh, có phải hiểu lầm cái gì hay không?” Bạc Hi nhìn Trần Trừng một cái, ánh mắt đối phương vô tội nhìn thẳng hắn, còn hơi cười khổ, hắn nói: “Châu Cơ tuyệt đối không phải loại người như huynh nói, y đơn thuần thiện lương, mềm mại vô hại, sao lại làm ra loại chuyện này? Huynh trưởng có nên suy nghĩ thật kỹ hay không, người hại huynh đến tột cùng là ai?”

Nếu Bạc Dận có mắt, lúc này hắn nhất định đang quan sát Bạc Hi.

Bạc Hi cho rằng thái độ nói chuyện của mình chọc hắn không vui, lại kìm lại dùng thái độ mềm mỏng: “Không phải đệ không tin hoàng huynh, chỉ là, chỉ là……”

“Chỉ là đệ càng tin tưởng Trần Châu Cơ.” Thái độ Bạc Dận bình tĩnh không gợn sóng, không có châm chọc, cũng không có thất vọng, hắn lẳng lặng nói: “Đệ bị ma quỷ ám ảnh rồi.”

Bạc Hi lại nhìn tới Trần Trừng, người sau rũ mi mắt, phảng phất đã tiếp nhận sự thật mình là kẻ ác, trong lòng hắn như bị siết lại, nói: “Dám hỏi huynh trưởng, vực sâu lệ quỷ hoành hành huynh làm sao sống sót?”

“A Trừng đã cứu ta.”

Bạc Hi cười một chút, “Xem ra A Trừng là người tốt?”

“Đúng vậy.”

“Huynh trưởng xác định?”

Bạc Dận hoàn toàn không do dự: “Tất nhiên xác định.”

“Được.” Bạc Hi nói: “Nếu huynh trưởng xác định A Trừng là người tốt, như vậy đệ cũng xác định Châu Cơ tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, huynh trưởng và y nhất định có hiểu lầm.”

Bạc Dận không có khuyên bảo vô vị, hắn nhấp một ngụm trà trước mặt, thản nhiên nói: “Không đi Thái Cực Cổ Đạo, chúng ta hồi cung.”

Bạc Hi không có dị nghị: “Được.”

Trần Trừng: “????”

Các ngươi đang nói cái rắm gì vậy?!

Y nhịn không được: “Không được! Chúng ta phải đi tìm Âm Dương Bảo Châu!”

Bạc Dận: “Giết Trần Châu Cơ, lại đi tìm bảo châu.”

Bạc Hi: “Chờ Châu Cơ rửa sạch hiềm nghi, lại đi tìm bảo châu.”

Trần Trừng muốn điên rồi: “Các ngươi đừng xúc động chứ, ta cảm thấy chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, nếu không như vầy đi Tam hoàng tử ngươi hồi cung đi tìm Trần Châu Cơ, Thái tử…..ca ca cùng ta vẫn đi tìm bảo châu thì tốt hơn.”

Bạc Hi không có dị nghị, Bạc Dận lại trực tiếp bác bỏ: “Để cho đệ ấy trở về, đệ ấy chỉ biết bảo vệ Trần Châu Cơ, những huynh đệ khác càng khó phân rõ chân tướng.”

“Nhưng mắt của huynh thì sao bây giờ?” Trần Trừng nhìn về phía Bạc Hi, nói: “Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn Hoàng huynh ngươi cả đời mù lòa như vậy sao?”

Bạc Hi tức khắc hổ thẹn, nói: “Là ta sơ sót, đây chỉ sợ là phương pháp duy nhất có thể trợ giúp huynh trưởng khôi phục thị lực.”

“Đúng vậy!” Trần Trừng vội vàng nói: “Ca, chúng ta vẫn nên đi tìm bảo châu trước đi, về phần chuyện của Trần Châu Cơ, chờ lấy được bảo châu lúc đó cũng không muộn.”

“Không được.” Bạc Dận nói: “Trần Châu Cơ âm hiểm xảo trá, có thể làm tam đệ thị phi bất phân, liền có thể khiến Tứ đệ, Ngũ đệ, thậm chí Nhị đệ, phụ hoàng…… Ta nhất định phải tự tay loại trừ hắn ta.”

Trong lòng Trần Trừng phát lạnh, sắc mặt trắng bệch. Bạc Hi đau lòng không thôi, vẻ mặt nổi lên tức giận: “Huynh trưởng không tin thì cứ không tin, hà tất phải buôn điều hãm hại? Y, y trong sạch thuần khiết không nhiễm một hạt bụi nhỏ…… Sao lại như trong miệng huynh xấu xa kinh khủng như thế?!”

“Y chính là người như vậy.” Có lẽ là bởi vì Bạc Hi không phân đúng sai, Bạc Dận bắt đầu không kiên nhẫn: “Đệ tin cũng được, không tin cũng được, Trần Châu Cơ, ta nhất định phải bắt hắn chết không toàn thây.”

Trần Trừng: “……”

Nghĩ đến kết cục của mình, y rùng mình một cái thật mạnh.

Sắc mặt Bạc Hi khó coi: “Đến tột cùng là ai không phân biệt đúng sai? Huynh dựa vào cái gì kết luận chính Trần Châu Cơ đả thương huynh, huynh lại dựa vào cái gì kết luận y sẽ làm ra loại chuyện này……”

“Bằng hiện giờ hai mắt ta mù, bằng đệ hiện giờ ngu xuẩn mê muội.” Bạc Dận không nói nhiều với hắn nữa, trực tiếp nói: “Đi ra ngoài.”

“Còn Trần Trừng thì sao? Trần Trừng……”

“Tam điện hạ!” Trần Trừng sợ tới mức căng cả người, nói: “Ngươi, các ngươi, đừng cãi nhau nữa.”

Bạc Dận nói: “Trần Trừng như thế nào?”

“……” Bạc Hi mím môi nghĩ đến thủ phạm “thật sự”, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói xuống, nói: “Trần Trừng lai lịch không rõ…… như thế nào huynh tin tưởng y chính là người tốt trong miệng huynh?”

Vẻ mặt Bạc Dận lạnh băng trong nháy mắt, hắn nặng nề nói từng câu từng chữ: “Hiện tại vì đệ vô cớ gây rối nghi ngờ, nói xin lỗi A Trừng.”

Vẻ mặt Trần Trừng xấu hổ: “Coi như là……”

“Xin lỗi.” Bạc Hi mở miệng nói: “Ta thất lễ.”

“Không không……” Trần Trừng cắn đầu lưỡi mình một cái, chỉ có trong lòng y rõ ràng hai người này nói đều không sai, y chột dạ vô cùng hèn mọn nói: “Không sao, ta không để trong lòng.”

Điều này trong mắt Bạc Dận quả thực chính là thiện lương cam chịu bị bắt nạt.

“Đã nghe được chưa?” Bạc Dận nói: “Đây chính là sự khác biệt giữa Trần Trừng và Trần Châu Cơ.”

Bạc Hi: “……”

Hắn mỉm cười cực kỳ miễn cưỡng.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Quả cam: Ha ha, ngây thơ.

Thái tử:.