Sau Khi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Mỗi Ngày Đều Bị Lật Xe

Chương 27



Mỗi một câu, mỗi một chữ của Bạc Dận đều không có một chút phập phồng.

Dường như hắn đang kể một câu chuyện về người khác.

Giống như Trần Trừng có phải Trần Châu Cơ hay không với hắn chẳng có chút liên quan nào.

Hắn không quan tâm Trần Trừng có phải lừa gạt hắn hay không, cũng không quan tâm thậm chí Trần Trừng, hoặc là nói Trần Châu Cơ lừa gạt tình cảm của hắn……

Đúng, Trần Trừng thiếu chút nữa quên mất Bạc Dận căn bản không có tình cảm.

Cho nên, Trần Trừng cũng được, Trần Châu Cơ cũng được, hai người này đối với hắn mà nói không có nửa phần khác nhau.

Vừa mới đóng cửa sổ, bàn tay Trần Trừng vốn được ủ ấm lại bị gió thổi đến lạnh lẽo.

Bạc Dận nghiêng đầu, hỏi y: “A Trừng, đệ đúng như vậy sao?”

Hắn còn biết hỏi mình.

Trần Trừng nghĩ, nếu Bạc Dận vì mình bộc lộ một chút dao động, khả năng y sẽ trực tiếp thừa nhận, bởi vì điều này đại biểu cho nỗ lực của y trong khoảng thời gian này cũng không uổng phí.

Nhưng Bạc Dận không có.

Trần Trừng nghe được bản thân mình nói: “Ta không phải.”

Cửa sổ vừa bị đóng lại lần nữa bị gió thổi mở ra, Trần Trừng vừa vặn hướng về phía cửa sổ kia, bị thổi một đầu gió tuyết.

Bông tuyết lạnh lẽo tiếp xúc với gương mặt rất nhanh bị tan chảy bởi độ ấm làn da.

Trần Trừng nghiêng đầu đóng cửa sổ lại lần nữa.

Y không nhìn Bạc Dận nhưng ý niệm kia trong đầu lại dâng lên.

Giết hắn.

Trước khi có được Bảo Châu, giết hắn đi, dù sao trên tay Trần Châu Cơ sớm đã có mạng người. Một mạng hay vô số cũng không có gì khác nhau.

Cho dù Bạc Dận chết, y cũng không cần áy náy, con người sẽ không bởi vì tháo rời một cỗ máy mà sinh ra tình cảm không cần thiết.

Y xoay mặt nhìn về phía Bạc Dận, lại thấy sắc mặt hắn nhu hòa, khóe miệng cong lên độ cong thậm chí có thể nói là dịu dàng.

“Ta cũng nghĩ như vậy.”

Trần Trừng không nói gì, y không biết Bạc Dận lại có chủ ý gì.

Nam nhân đưa tay ra ôm y một lần nữa.

Cái trán Trần Trừng bị gió thổi đến lạnh lẽo bị hắn cọ qua, đây là một loại hành động vô cùng thân mật, có lẽ thường xuyên phát sinh giữa các đôi tình nhân, nhưng tuyệt đối không nên phát sinh trên người Bạc Dận.

“Nếu như là Trần Châu Cơ thì sớm đã giết ta, sao có thể làm bạn với ta cả một đường, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc ta?” Bạc Dận nói: “Theo Trần Châu Cơ hẳn là không hy vọng ta thấy ánh mặt trời lần nữa, nhưng A Trừng thì luôn thúc giục ta nhanh chóng tìm được Âm Dương Bảo Châu.”

“Trần Châu Cơ sẽ không thờ ơ với viên lưu ly ta nhặt được, nhưng ta đặt lưu ly ở nơi dễ thấy trong xe, A Trừng lại chưa bao giờ nảy sinh lòng hiếu kỳ.”

Đôi môi mềm mại của hắn rơi trên trán Trần Trừng, đó là một nụ hôn rất quý trọng, lòng Trần Trừng tràn đầy hoang mang ngẩng mặt lên liền môi chạm môi với hắn.

Trần Trừng nâng cánh tay lên tạo khoảng cách với hắn, nói: “Huynh…… Tin ta?”

“Đệ nói không phải, nếu ta dây dưa không phải đệ lại muốn tức giận sao?”

Trần Trừng nhìn không thấu hắn.

Y muốn lấy tấm lụa trắng trên đôi mắt hắn xuống, để thẳng thừng nhìn rõ hắn.

Nhưng y lại rõ ràng, đôi mắt kia sớm bị chính tay Trần Châu Cơ moi ra.

Y nhíu mày, không được tự nhiên giật giật, Bạc Dận nới lỏng tay ôm y, không ôm chặt, nhưng cũng không dễ tránh thoát.

“A Trừng, lại tức giận sao?” Giọng điệu Bạc Dận mang theo cảm giác không xác định, bàn tay hắn che lên sườn mặt lạnh lẽo của Trần Trừng, nói: “Ta lại chọc đệ tức giận?”

“Không có.”

“Không muốn ta ôm đệ?”

Trần Trừng không nhúc nhích nữa, y tùy ý bàn tay Bạc Dận dán lên má mình, nói: “Huynh cũng không thích ta, sao lại muốn ôm ta?”

“Ta thích đệ.”

“Huynh căn bản không hiểu.”

“Đệ sẽ dạy ta.”

“Ta chỉ sợ không dạy được huynh.”

“Ta biết…… A Trừng thích ta, sợ ta không vui, lúc nào cũng muốn ôm ta, không muốn ta ở bên người khác, ta cũng như vậy, sợ đệ không vui, sẽ muốn ôm đệ, không muốn đệ ở bên người khác, cho nên ta cũng thích A Trừng.”

Khuỷu tay hắn cong lên kề đầu Trần Trừng ở trước ngực, nói: “Đệ dạy ta như thế nào đệ cũng làm như vậy, ta không phải người ngu muội sao lại không hiểu?”

Lỗ tai Trần Trừng dán vào trước ngực hắn, có thể nghe được nhịp tim trầm ổn của hắn, y thoáng nhắm mắt lại có chút buồn cười.

Có lẽ đầu óc hắn hiểu, thân thể hắn hiểu, nhưng lòng hắn lại vĩnh viễn sẽ không hiểu.

Trên đời sao có thể có một người như vậy chứ? Trần Trừng nghĩ, y không nhịn được ngẩng mặt lên cắn lên cằm Bạc Dận, Bạc Dận nghiêng đầu né tránh bị y nâng mặt quay lại, Trần Trừng ở trên môi hắn cắn đến bật máu, Bạc Dận chịu đau nhíu mày: “A Trừng?”

“Đau sao?”

“Đau.”

“Bởi vì thích huynh mới cắn huynh.” Trần Trừng nghiêm trang nói: “Thích huynh, muốn độc chiếm ăn sạch huynh.”

Bạc Dận liếm liếm môi, đầu lưỡi nếm mùi máu tươi, hắn không có cách gì lý giải: “Ta bị thương.”

“Đây không phải bị thương.” Trần Trừng nói cho hắn: “Đây là đánh dấu, điều này đại biểu huynh thuộc về ta.”

Y lại tiến đến gần, cắn một cái lên yết hầu Bạc Dận, nam nhân lập tức nhíu mày, đưa tay đè bả vai y lại, khàn giọng nói: “Đừng cắn nữa.”

“Ta như vậy mới gọi là thích.” Trần Trừng nói: “Sẽ bởi vì đối phương vui vẻ, khổ sở, tức giận, sợ hãi, thậm chí cầm lòng không được, mới gọi là thích, từng thứ từng thứ huynh học được chỉ là bắt chước.”

“Huynh thật ngốc.” Trần Trừng ôm lấy cổ hắn, thở dài: “Chưa từng gặp qua học sinh ngốc như huynh vậy, yêu thích, chán ghét, mỗi người đều biết, nhưng dạy huynh thế nào cũng không học được.”

“…… Ta không cảm nhận được một chút nào huynh thích ta.”

Bạc Dận không phản bác. Cho dù hắn cảm thấy Trần Trừng nói không đúng, nhưng hắn ở lĩnh vực này hoàn toàn không biết gì, cho nên hắn không biết biện giải hay thuyết phục như thế nào.

Trần Trừng không tiếp tục đề tài này nữa, có lẽ bởi vì trời quá lạnh, y dựa sát vào Bạc Dận, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau, tuyết vẫn không nhỏ lại, nhưng gió không lạnh thấu xương như đêm qua. Trần Trừng thò người ra từ trong xe, bầu trời đầy nắng có chút chói mắt, y hơi nhắm mắt lại đôi chút, lui về nói với Bạc Dận: “Gió quá lớn, ta đi đằng trước dò đường trước, lát nữa trở về đón huynh.”

Bạc Dận đề nghị: “Ta đi cùng đệ.”

“Không cần, mắt huynh không tiện ngoan ngoãn ngồi ở trong xe đi, cước trình ta rất nhanh, nhiều nhất một canh giờ sẽ trở về.”

Bạc Dận liền gật đầu: “Cũng được.”

Trần Trừng quấn áo khoác, mang mũ cùng khăn quàng cổ, sau khi bước ra ngoài quay đầu lại phát giác dấu chân của mình rất nhanh bị tuyết chôn vùi, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Y suy nghĩ một lúc, bẻ cành cây cắm vào tuyết để đánh dấu phòng ngừa trở về không tìm được đường.

Xe ngựa ngừng ở nơi tránh gió nhưng không cách nào ngăn trở tuyết rơi dày đặc.

Lấy xe ngựa làm trung tâm, khắp đất trời một vùng trắng xóa, bỗng nhiên từ ngọn đồi tuyết phía trước một người thở hổn hển nhảy ra.

Đó là một nam nhân nhìn qua thập phần thận trọng, môi hắn ta hơi tái xanh hẳn là bị đông lạnh không nhẹ.

Bị đuổi giết một đường đến tận đây, Mạc Quân vừa lạnh vừa đói, hắn ta lảo đảo từ trên gò đất đi xuống, hô hấp ở trong không khí tản thành sương trắng, hắn thật cẩn thận đến gần xe ngựa, khàn giọng nói: “Xin hỏi, có người không?”

Bạc Dận nghiêng tai, sau đó duỗi tay tới nhẹ nhàng kéo mở cửa xe.

Mạc Quân nhìn bộ dáng của hắn, hơi sửng sốt một chút: “Thật ngại quá, trời thật sự quá lạnh, ta có thể lên xe sưởi ấm được không?”

Mắt hắn ta thèm thuồng nhìn thoáng qua lò sưởi nhỏ trong xe ngựa.

Bạc Dận lui về phía sau một chút, làm ra tư thái tùy ý.

Mạc Quân vội vàng cảm ơn, khom lưng chui vào, xoa xoa tay thấp thỏm dò hỏi thức ăn từ hắn. Bạc Dận từ một bên lấy lương khô ra đưa cho hắn ta, Mạc Quân lần nữa liên tục nói cảm ơn, vừa ăn, vừa nói: “Ta thấy đôi mắt huynh đài không tiện, một mình tới đây?”

“Bằng hữu đi trước dò đường.”

“Cũng đi Thái Cực cổ đạo?”

“Ừ.”

“Vừa vặn, ta cũng vậy, chẳng qua trên đường gặp phải chút chuyện, cùng đồng bạn tách ra.” Hắn ta dứt lời, nghĩ nếu đã là người trong giang hồ, đối phương đương nhiên sẽ chủ động yêu cầu kết bạn với nhau, nhưng đợi nửa ngày Bạc Dận cũng không nói gì.

Cũng không biết là không coi hắn ta là người, hay là không coi hắn là người.

Hắn ta khụ khụ, nói: “Huynh đài nếu không chê, chờ lát nữa cùng đi Thái Cực cổ đạo?”

“Bằng hữu ta không thích người ngoài.”

“À, đã quên giới thiệu.” Mạc Quân vội nói: “Tại hạ Mạc Quân, dám hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?”

Thần sắc Bạc Dận không thay đổi: “Mạc gia trang?”

“Đúng vậy…… Gần đây, có lẽ có một chút danh tiếng trong giang hồ.”

“Nghe nói, ngươi tổ chức một vài người đang đuổi giết Trần Châu Cơ?”

“Đúng thế.” Mạc Quân thản nhiên nói: “Cũng không phải là tổ chức của ta, chẳng qua là con cháu giang hồ dũng cảm hào hiệp, nghe nói Mạc gia trang ta xảy ra chuyện bất bình đều sôi nổi không phục giúp ta thôi.”

“Trần Châu Cơ vì sao tàn sát cả nhà ngươi?”

“Chuyện này…… Tất nhiên là bởi vì hắn tàn nhẫn độc ác, thích giết chóc thành tính.”

“Dù sao cũng nên có một lý do.”

Mạc Quân không nghĩ tới còn có thể gặp được loại người này, ai nghe xong nhà mình bị tàn sát cả nhà không thể báo thù đều lên tiếng bất bình, gia hỏa này có bệnh à, lại có thể hỏi người bị hại hung thủ vì sao tàn sát?

Trần Trừng rất nhanh dò đường trở về, cũng liếc mắt nhìn thấy dấu chân kéo dài trước xe.

Dấu chân của y nên bị tuyết bao phủ, này còn mới.

Có người lên xe ngựa bọn họ.

Trần Trừng dừng bước thật xa, sau đó rút cành cây ra bẻ xuống một đoạn, đánh một cái vào cửa sổ xe.

Đôi mắt Bạc Dận không tiện, người nọ ở bên trong nghe thấy động tĩnh nhất định sẽ thăm dò ngó xem.

Quả nhiên, cửa xe nhanh chóng bị mở ra, Mạc Quân lẩm bẩm: “Thứ gì vậy?”

Dò đầu ra.

Hắn ta liếc mắt một cái thấy thanh niên khoác áo khoác quấn khăn cổ cách đó không xa. Đối phương mặc rất dày nhưng không ngăn được dáng người thon dài, cơn gió lạnh dữ dội thổi tung chiếc áo choàng dày sau lưng, tóc mái trên trán phủ đầy tuyết, Mạc Quân đang nghi hoặc đã thấy đối phương giơ tay lên cởi mũ xuống.

Mất đi sự che đậy của mũ, mái tóc đen bị gió thổi tung bay, tuyết vụn xen lẫn giữa những sợi tóc đen, lấy khung cảnh núi tuyết vô biên, trên dung nhan tuyệt đỉnh kia, con ngươi đen nhánh hơi nheo lại, đôi môi đỏ nhạt chậm rãi kéo ra một chút độ cong.

Là châm chọc và khiêu khích.

Vẻ đẹp tuyệt đối, không một khuyết điểm.

Da đầu Mạc Quân nổ tung.

Nhưng người nọ cũng đã xoay người không quay đầu lại, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của hắn ta.

“Trần Châu Cơ……” Mạc Quân cầm trường kiếm trong tay: “Ngươi đứng lại!!”

Hắn ta từ trên xe nhảy xuống, Bạc Dận cũng lập tức đi theo.

“Trần Châu Cơ!!” Mạc Quân xuyên qua gió tuyết, ánh mắt đuổi theo dấu chân tứ tán, một đường đến trên núi, người nọ đã biến mất không thấy tung tích: “Ngươi đi ra cho ta!”

Chỉ có chút công lực này, còn đuổi theo người khác.

Trần Trừng cười nhạo một tiếng, đi xuống một hướng hoàn toàn trái ngược với hắn ta, vừa đến giữa sườn núi đã nhìn thấy Bạc Dận đi hướng lên trên.

Đôi mắt hắn nhìn không thấy, cũng không người dẫn theo, rất dễ dàng bị người khác bỏ rơi.

Trần Trừng lập tức chạy vài bước về phía hắn, giọng hoảng loạn: “Ca ca! Sao huynh ra ngoài vậy?”

“Mới vừa rồi ta nghe có người gọi Trần Châu Cơ.”

“Ta cũng nghe thấy.” Trần Trừng nói: “Nhưng mà hình như tiếng kêu đi về phía bên kia, chúng ta đi Thái Cực cổ đạo trước đi, ta lo lắng chúng ta tới quá muộn sẽ bị người khác giành trước.”

“Một ngày không giết hắn, thêm một ngày ta không được yên lòng.”

“Bây giờ? Mắt huynh như vậy sao là đối thủ của hắn?”

“Ta……”

“Trần Châu Cơ!” Tiếng Mạc Quân từ xa truyền tới, hiển nhiên do trước đó không tìm được Trần Châu Cơ, hắn ta lại quay trở về.

Trần Trừng một tay giữ chặt tay Bạc Dận, nói: “Đi.”

“Đệ có nghe thấy không? Tiếng của Mạc Quân, hắn ta đang đuổi theo Trần Châu Cơ, Trần Châu Cơ hẳn đi về phía này.” Bạc Dận xoay người, bỗng nhiên cả người mềm nhũn, Trần Trừng đánh ngất hắn.

Bạc Dận nửa điểm giãy giụa cũng không có đã bị y cõng trên lưng, Trần Trừng vận công chạy nhanh ở trong tuyết, nhưng tiếng Mạc Quân lại thủy chung không xa không gần đi theo cứ như gọi hồn.

“Ngươi có bản lĩnh ra đây! Trần Châu Cơ!!”

“Ngươi tàn sát cả nhà ta, chừa lại một mình ta, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta phải băm vằm ngươi thành trăm nghìn mảnh!!”

Trần Trừng mắt điếc tai ngơ đi thẳng về phía trước, có lẽ bởi vì đi nhanh hơn Mạc Quân, cuối cùng nửa canh giờ sau tiếng kêu kia dần dần biến mất.

Từ trên núi đi xuống, nhìn từ xa một cổ đạo hẹp phía trước kẹp giữa vách núi đúng là Thái Cực cổ đạo.

Trần Trừng cõng hắn đi xuống, lúc dần đến nơi bỗng nhiên nghe được truyền âm của Cừu Thâm Tú.

“Chủ nhân, trên núi chính là ngài?”

Trần Trừng không cách nào đáp lại, Cừu Thâm Tú lại truyền: “Mạc Quân dẫn người đến Thái Cực cổ đạo, Nhị điện hạ lo lắng ngài ứng phó không được cho nên vẫn luôn tự mình canh giữ ở cửa cổ đạo, hình như ta thấy bóng dáng của ngài.”

Trần Trừng không đi xuống nữa mà theo bên trái rẽ vào, từ bên hông vòng xuống sườn núi, đặt Bạc Dận ở nơi cản gió.

Y giúp Bạc Dận bọc áo khoác, đưa tay sờ lên hai má lạnh lẽo của hắn, lại lấy áo khoác trên người mình khoác lên người hắn, y nhìn Bạc Dận trong chốc lát xác định hắn sẽ không tỉnh lại liền nhảy thẳng từ đỉnh núi xuống.

edit: Búp Bê (https://reinedestenebres.wordpress.com)

Trên đường đi, y lấy dao găm ra, ở trên cánh tay mình cắt xuống một đường thật sâu, máu tươi theo ngón tay chảy xuống uốn lượn ra một đường ở trên nền tuyết.

Y đi thẳng xuống, rất nhanh ở lối vào nhìn thấy Cừu Thâm Tú, ánh mắt người kia rơi trên người y, đột nhiên đồng tử co rụt lại.

Trần Trừng cho hắn một ánh mắt, Cừu Thâm Tú đã quay đầu gọi người: “Điện hạ!”

Bạc Trạch ngược lại biết hưởng thụ, còn dẫn người dựng lều trại, Trần Trừng được Cừu Thâm Tú đỡ đi qua, Bạc Trạch đã vén màn trướng dày đi ra, hắn nhìn khuôn mặt tái xanh vì lạnh của Trần Trừng, sắc mặt hơi ngưng trọng, tiến lên đẩy Cừu Thâm Tú ra tự mình đỡ Trần Trừng đi vào.

Hắn làm việc không dài dòng, trực tiếp kéo ống tay áo Trần Trừng lên, giúp y bôi thuốc băng bó, nói: “Sao ngươi lại bị thương? Đại Hoàng huynh đâu?”

“Hắn muốn giết ta.”

Bạc Trạch hơi ngừng lại, nói: “Các ngươi không gặp A Kính sao? Lão tứ đâu? Hắn không giải thích rõ ràng với Đại Hoàng huynh?”

“Không có, ta chưa từng gặp bọn họ.” Trần Trừng rũ mi, nói: “Vừa rồi ta cùng Thái Tử ở dưới chân núi Thương Sơn, lúc chuẩn bị bỏ xe đi bộ đột nhiên gặp Mạc Quân, hắn ta liếc mắt một cái nhận ra ta, vạch trần ta trước mặt Thái Tử…… Hắn muốn giết ta, ta chỉ có thể chạy thoát một đường tới đây.”

Con ngươi đen nhánh của Bạc Trạch xẹt qua một tia không vui: “Vì sao không giải thích với huynh ấy?”

Vẻ mặt Trần Trừng nhẫn nhục cúi đầu, giọng nói khàn khàn: “Ta không muốn phá hỏng……”

“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về sai lầm của mình.” Bạc Trạch nói: “Ngươi không có khả năng vẫn luôn che chở cho nó.”

“Ngũ hoàng tử…… Tuổi còn nhỏ.”

“Nó cũng nên biết mình đã làm cái gì.” Giọng điệu Bạc Trạch không cho phép cự tuyệt: “Ta phái người đi tìm Đại Hoàng huynh, hôm nay ngươi và huynh ấy cứ nói rõ ràng.”

“Hắn sẽ không tin ta……” Trần Trừng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nói: “Hơn nữa, bây giờ hắn rất đáng sợ, hắn ở vực sâu…… luyện hóa uy lực của vạn quỷ, vừa rồi khi hắn đả thương ta, cả người hắc khí bốn phía, ta lo lắng……”

Sắc mặt Bạc Trạch thay đổi: “Ngươi nói, huynh ấy luyện hóa uy lực vạn quỷ?”

Trần Trừng lập tức gật đầu, ngẩng mặt nói: “Trong khoảng thời gian này hắn trở nên rất kỳ quái, hoàn toàn bất đồng với hắn trước kia, mới vừa rồi nói đả thương ta liền đả thương ta ngay, một chút cơ hội giải thích cũng không cho…… Hay ngươi tự mình đi xem đi.”

Bạc Trạch giúp y bôi thuốc xong, mang áo khoác bao lấy y lại, nói: “Được, ta tự mình đi xem, ngươi thành thật ở chỗ này không được chạy khắp nơi.”

Trần Trừng vội vàng gật đầu.

Bạc Trạch lại nói: “Để Thâm Tú cùng ngươi.”

“Đa tạ điện hạ.” Bạc Trạch nhìn y trong chốc lát, bỗng nhiên tiến lại gần, một nụ hôn rơi trên trán y.

Trần Trừng rụt cổ lại.

Bạc Trạch đã giơ tay cầm áo lông khoác lên người, đón gió tuyết bước ra ngoài.

Hắn gọi mấy người đi theo hẳn là lo lắng Bạc Dận sẽ không khống chế được sức mạnh.

Hoàng thất đúng là có người đã từng luyện hóa sức mạnh ác quỷ, bởi vì tổ tiên đầu tiên của bọn họ chính là chủ nhân của Sâm La Quỷ Vực. Nhưng rất nhiều người đều rất khó khống chế sức mạnh, từ đó tẩu hỏa nhập ma, như Bạc Kính vậy, sinh ra tâm ma vẫn còn may mắn, đa số người khác khả năng sẽ bị hồn lực cắn trả, trở thành cái xác không hồn chỉ biết giết chốc.

Bạc Trạch là phái hành động, làm cái gì cũng sạch sẽ lưu loát, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong sắc trắng của tuyết.

Đợi sau khi hắn đi, Trần Trừng chậm rãi bước ra khỏi lều trại, nhìn về phía trước, hỏi Cừu Thâm Tú: “Bạc Hi đâu?”

“Nhị điện hạ tính toán hai ngày nay các ngài hẳn có thể tới, để Tam điện hạ thả đạn khói nói đã phát hiện dấu vết Âm Dương Bảo Châu ở cổ đạo, thuận tiện lừa những người cản đường đi rồi.”

Hai tay Trần Trừng kéo cổ áo khoác, chậm rãi thắt chặt dây đeo trước cổ, ngón tay duỗi về phía đầu vai, lấy mũ trùm lên đầu, nói: “Ngươi cũng mang những người còn lại đi qua đi, đi theo hắn nói ta sợ Bạc Dận làm hắn bị thương.”

Cừu Thâm Tú muốn hỏi gì đó, cuối cùng vẫn nuốt lời xuống, nói: “Vâng.”

Toàn bộ doanh trại thoáng chốc chỉ còn lại một mình Trần Trừng.

Ánh mắt của y hướng về cổ đạo.

Nhìn từ trên núi, đường này chật hẹp nhưng sau khi chân chính đi xuống mới phát hiện bên trong có động thiên khác.

Cũng không biết, Bạc Dận đến cùng là không cẩn thận rơi xuống cái động nào.

Y lần nữa đi tới trước núi đá, cõng Bạc Dận lên, dễ dàng tiến vào cổ đạo không người trông coi.

Bạc Trạch mang theo người đi thẳng về phía trước, nhanh chóng gặp Mạc Quân ở gần đỉnh núi, hắn dừng bước chân lại, nhẹ nhàng nâng tay lên, thị vệ đi theo xung quanh lập tức vây quanh.

Mạc Quân kêu đến đau họng, hắn ta xoa yết hầu, thở hổn hển đi tới, đột nhiên nhìn thấy trận thế này tức khắc cả người cứng đờ.

Tiếng gió gào thét.

Hắn nhìn nam nhân vẻ mặt lạnh lùng, đối phương khoác áo lông màu đen nhìn qua cũng không phải kẻ tốt lành gì. Hắn theo bản năng cười một cái, nói: “Vị huynh đệ này…… Đây là ý gì?”

“Người nọ đi cùng ngươi đâu?”

“Cùng ta……” Mạc Quân nghĩ nghĩ, thăm dò nói: “Ý ngươi là, người có đôi mắt bịt băng gạc kia?”

“Đúng vậy.”

“Hắn à, hắn hẳn là còn ở xe ngựa dưới chân núi đó……”

“Rẹt ——”

Hắn nói chưa nói xong, người vây quanh hắn đồng loạt rút kiếm, ánh mắt nam nhân nhìn hắn bễ nghễ, thản nhiên nhắc nhở: “Đừng nói dối.”

Mạc Quân: “……”

Hắn lui về phía sau một bước, tròng mắt nhìn mũi kiếm bên cạnh, nói: “Huynh đài khí độ bất phàm như vậy, chẳng lẽ, cũng là người của Trần Châu Cơ?”

“Y là người của ta.” Bạc Trạch lặp lại, nói: “Nói cho ta biết, người mù làm Trần Châu Cơ bị thương, huynh ấy ở đâu?”

“Trần Châu Cơ……bị thương?” Trong đầu Mạc Quân tràn đầy dấu chấm hỏi: “Ý ngươi là, người mù kia, làm Trần Châu Cơ bị thương? Không, hắn căn bản chưa gặp Trần Châu Cơ.”

Bạc Trạch không kiên nhẫn thoáng nhắm mắt lại, mấy thanh kiếm thủ hạ lập tức đặt lên cổ Mạ Quân, chỉ cần hắn ta tùy tiện động một chút lập tức sẽ mất mạng ngay.

Gió lạnh, thanh kiếm trên cổ lạnh hơn.

Mạc Quân ngừng thở, nói: “…… Người mù đó, ta nhìn thấy hắn ở trong xe, sau đó Trần Châu Cơ xuất hiện ta liền đuổi theo, nhưng thoáng chốc không thấy tăm hơi hắn ta, ta không có tìm được hắn ta, giọng của ta chính là do kêu hắn ta đến khàn. Mà người mù kia, trước đó hình như đi theo ta đuổi theo Trần Châu Cơ, lúc sau hắn cũng biến mất, ta thề, lời ta nói đều là sự thật.”

Bạc Trạch rốt cục nhìn hắn ta lần nữa, hắn tiến lên một bước, nói: “Trần Châu Cơ vẫn luôn mai danh ẩn tích ở bên cạnh huynh ấy, mà ngươi, vạch trần Trần Châu Cơ, người mù kia với Trần Châu Cơ có thù oán, huynh ấy ra tay làm Trần Châu Cơ bị thương. Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, người mù kia ở đâu?”

Mạc Quân cũng không phải kẻ ngốc, sắc mặt hắn biến đổi vài lần, nói: “Ta không biết đến cùng là ai nói với ngươi những chuyện này, nhưng ta thề sự tình tuyệt đối không phải như vậy, ta căn bản không biết Trần Châu Cơ cùng người mù kia chung đường…… Nhưng ngươi nói như vậy, ta gần như có thể kết luận là Trần Châu Cơ cố ý lộ diện dẫn ta rời đi, hắn nhất định lo lắng ta vạch trần hắn trước mặt người mù, cho nên sau đó hắn lại vòng trở về tìm người mù kia.”

Bạc Trạch nhìn kỹ hắn ta.

Cừu Thâm Tú từ phía sau chạy tới, hắn rốt cục ngắn ngủi thu hồi tầm mắt lại, hỏi: “Không phải để ngươi ở cùng y sao?”

“Y nói lo lắng Thái tử làm điện hạ bị thương.”

Vừa dứt lời, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng giày giẫm lên tuyết, Bạc Diễm cùng Bạc Kính chậm rãi đi đến, liếc mắt một cái nhìn thấy tư thế này còn sửng sốt một chút.

Bạc Kính chạy chậm lại đây: “Nhị hoàng huynh? Các huynh có thấy Đại Hoàng huynh không?”

Bạc Trạch tiếp tục nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Quân, như có điều suy nghĩ, nói: “Chưa.”

Bạc Diễm nhíu mày, nói: “Sao có thể, vừa rồi ta phát hiện túi tiền của Đại Hoàng huynh ở trong xe dưới chân núi, người không ở đó hẳn là đã tới mới đúng.”

“Ta chỉ gặp Trần Châu Cơ.” Bạc Trạch nói: “Còn các đệ?”

“Chúng ta……” Bạc Kính cùng Bạc Diễm nhìn nhau liếc mắt một cái, nói: “Chúng ta cũng chỉ gặp được Châu Cơ, không có nhìn thấy Đại Hoàng huynh.”

Bạc Trạch nhướng mày: “Y nói với ta, chưa bao giờ gặp được các đệ.”

“Sao có thể?” Bạc Diễm nói: “Y không chỉ gặp chúng ta, còn đem ta…… Tóm lại, ta cùng A Kính đều bị y bố trí cả một đường. Nhưng mà việc cấp bách bây giờ chính là tìm được y, còn có Đại Hoàng huynh, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi y.”

“Y ở trong trướng……” Bạc Trạch nhìn thoáng qua Cừu Thâm Tú, đột nhiên đồng tử co rụt lại: “Nơi đóng quân còn có người không?”

“…… Chỉ có một mình Trần Châu Cơ.”

Bạc Trạch xoay người, áo lông màu đen tung bay trong gió tuyết, lấy hắn cầm đầu, người phía sau đồng loạt đuổi theo, một đường đi vào doanh trại trước cổ đạo.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng, nói: “Tìm.”

Hạ nhân nhao nhao hành động.

“Lều trại bên này không có ai.”

“Bên này cũng không có.”

“…… Xem ra, Trần Châu Cơ đã không còn ở doanh trại.”

Mạc Quân ý thức được điều gì: “Hắn lừa gạt tất cả các ngươi?”

Một tầm mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía hắn ta.

Bạc Trạch nói: “Ngươi biết quá nhiều rồi.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Quả cam: Ha, không nghĩ tới chứ gì?