Sau Khi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Mỗi Ngày Đều Bị Lật Xe

Chương 3



Bốn chữ cuối cùng nguyên tác vẫn chưa nói rõ, nhưng mỗi một chi tiết nhỏ đều như ngụ ý trong đó.

Dựa theo phân tích của một vài độc giả có thâm niên, mỗi lần Trần Châu Cơ xuất hiện, chỉ cần nhìn đến hắn, người người đều tỏ ra tôn kính, bằng không rất có lỗi với thiết lập đặt ra nha.

Trần Châu Cơ, một nhân vật phản diện nắm giữ sức mạnh thần kỳ bẻ cong toàn bộ quyển sách.

Mà, vai chính nhất định đặc biệt, không bị ảnh hưởng mới đúng, Bạc Dận… đến cùng khát khao cái gì nhỉ?

Nói đi nói lại, cái tên này bị thương nặng như vậy, nếu cũng phản ứng với thiết lập này thì cũng không hợp lí lắm.

Ánh mắt Trần Trừng từ trước ngực hắn một đường đi xuống, thầm nghĩ vừa rồi lúc thay quần áo cho hắn cũng không thấy…

Bạc Dận bỗng nhiên mở miệng: “Nước…”

Hóa ra chỉ là khát nước.

Trần Trừng lập tức dừng ánh mắt quan sát lại, nhanh chóng trượt xuống giường đá: “Chờ một chút.”

Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

May là Bạc Dận không có cảm giác với Trần Châu Cơ, rốt cuộc cũng là vai chính, thiết lập nhân vật phản diện đặt ra nghịch thiên như thế nào cũng nhất định sẽ bị hào quang của nhân vật chính áp chế thôi.

Tuy rằng Trần Trừng rất muốn giữ tính mạng mình, nhưng cũng không có chuẩn bị cùng hắn làm gay đâu, lại không cần phải nói vốn dĩ người ta là trai thẳng, coi như không thẳng đi, chỉ bằng thù riêng của nguyên thân cùng Bạc Dận, y thật sự không dám lấy loại chuyện này ra trêu chọc hắn.

Dù sao Bạc Dận cũng là một tên không có tình cảm, người như hắn chỉ có thể từ tiếp thu giáo dục để phán đoán đúng sai, chắc chắn sẽ không bị tình cảm ràng buộc.

Người bình thường cùng hắn nói chuyện yêu đương chỉ có thể hại người hại mình.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân Trần Châu Cơ muốn diệt trừ hắn đầu tiên, bởi vì hắn không có cách nào xác định được Bạc Dận sẽ nghe lời, không thể dùng sắc đẹp khống chế Bạc Dận, sẽ là trở ngại lớn nhất của hắn trong việc thay thế hoàng thất.

Đôi môi Bạc Dận khô nứt, ngay cả động một chút cũng rất khó khăn, Trần Trừng đành phải một tay nâng bờ vai hắn lên, đút nước vào, “Thế nào? Còn muốn nữa không?”

Bạc Dận khẽ ừ một tiếng, Trần Trừng liền đút cho hắn thêm hai lần nữa, chờ uống xong ba chén nước, Bạc Dận cuối cùng cũng coi như yên tĩnh lại tiếp tục ngủ say.

Xác định Thái tử sẽ không bị chính mình mê hoặc, Trần Trừng liền yên tâm thoải mái lần thứ hai bò lên trên giường đá, không có tiếp tục nghiên cứu Bạc Dận, y rất nhanh liền ngủ.

Nhưng nửa đêm, y lại bị nhiệt độ quá cao của người bên cạnh làm tỉnh giấc.

Bạc Dận ngủ rất say, Trần Trừng mở mắt ra, đưa tay dò xét, xác định hắn phát sốt rồi.

Trần Trừng rất muốn mặc kệ hắn, dù sao nhân vật chính cũng sẽ không chết, nhưng nghĩ tới cái mạng nhỏ của mình, y vẫn chống đỡ cơn buồn ngủ bò dậy, dụi mắt đi tới bên suối âm.

Suối âm nước lạnh thấu xương, Trần Trừng vung lên trên mặt lập tức tỉnh táo lại.

Lại múc một chậu nước ấm chạy đến bên giường đá.

“Thật xin lỗi, ta phải cởi y phục của ngươi ra.”

Trên người Bạc Dận thực sự nóng đến lợi hại, ở nơi này Trần Trừng cũng không có thuốc hạ sốt, chỉ có thể dùng phương pháp vật lý để hạ nhiệt trước.

Trước tiên y cầm khăn ấm giúp Bạc Dận lau từ đầu đến chân, sau đó sửa sang lại y phục cho hắn, liền chạy đi lấy nước lạnh, gấp khăn lại đắp lên trán cho hắn.

Liên tục thay đổi mười mấy lần, trời đã sáng, Trần Trừng cũng buồn ngủ đến lê lếch, y ngồi dưới đất hai tay gối lên giường đá, nằm úp sấp liền thiếp đi.

Bạc Dận tỉnh dậy.

Hắn có thể nghe được tiếng hô hấp rất nhẹ của người bên cạnh, cánh tay khẽ động liền đoán được tư thế của người nọ.

Bên trong động có thể nghe được tiếng nước suối ào ào ở trong góc, mà giường đá lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.

Bạc Dận thật lâu cũng không nhúc nhích.

Nhưng sốt cả đêm hắn thực sự có chút khát, liền đưa tay lục lọi phía đầu giường muốn thử xem có thể tìm được cốc hay không.

Động tác của hắn rất nhẹ, nhưng không ngờ lúc Trần Trừng ngủ không cẩn thận đè lên góc áo của hắn, động đậy như vậy Trần Trừng liền bị đánh thức.

Y mở mắt ra, đầu óc có chút hoảng hốt: “Ngươi đang tìm gì vậy?”

“Khát.”

Sao giọng nói tên này khàn vậy?

Trần Trừng nhận mệnh chống đỡ cơ thể ngồi dậy, nhưng do y bảo trì tư thế ngồi xổm nằm úp sấp ngủ quá lâu, làm máu không tuần hoàn được ngay trong nháy mắt xông lên não, Trần Trừng ngủ không đủ giấc mắt lập tức tối sầm lại, nhào về phía Bạc Dận đập xuống.

Đôi môi Trần Trừng chạm vào má Bạc Dận, cằm chôn ở vai hắn.

Bạc Dận: “… Ân nhân?”

“… Này, đợi đã đợi đã.” Hô hấp Trần Trừng dồn dập phả vào lỗ tai hắn, ngữ khí cũng vô cùng sốt ruột: “Ta bị tê, cánh tay, chân, toàn bộ, toàn bộ đều bị tê, ngươi chờ ta thêm một chút, một chút là được rồi.”

Bạc Dận nhẹ nhàng nghiêng đầu: “Không ngại.”

Đột nhiên đập vào người Bạc Dận, Trần Trừng cũng dọa cho phát sợ, y giãy giụa đứng lên khập khễnh đi lấy chén nước, quay lại giường đá, Bạc Dận đã ngồi dậy.

Trần Trừng lập tức đem nước đưa tới trong tay hắn, sau đó đặt mông ngồi dưới đất bắt đầu dùng sức xoa chân mình, thuận miệng nói: “Không đập ngươi bị thương chứ? Vừa rồi không phải ta cố ý đâu.”

“Không sao.” Giọng điệu Bạc Dận nhàn nhạt: “Ân nhân canh ta cả một đêm, ta nên cảm tạ người mới phải.”

Cái tên này cũng không hiểu cảm kích là loại tâm tình gì, vì vậy cho dù lúc nói cảm tạ cũng khiến người ta cảm thấy không có chút nào thành ý nào.

Mà Trần Trừng vẫn có chút chột dạ, liền khách khí nói: “Có câu cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, ta coi như tích đức cho chính mình, ngươi không cần để tâm.”

Bạc Dận cũng không tiếp lời.

Bầu không khí yên tĩnh có chút lúng túng, Trần Trừng ho khan một tiếng, bắt đầu kiếm chuyện để nói: “Có đủ nước không?”

“Ừm.”

“… Kia.” Trần Trừng suy nghĩ một chút, nói: “Ta đi tìm chút đồ ăn đã?”

“Làm phiền.”

Trước khi rời đi, Trần Trừng đem bình gốm để ở đầu giường, đồng thời đem cốc đặt bên cạnh bình, nói: “Ta để nước ở đây, ngươi cần thì tự mình lấy nha.”

Bạc Dận nghiêng đầu, tay chậm rãi nhấc lên sờ soạng mò tới.

Mò lệch rồi.

Trần Trừng đành phải nắm tay hắn, cầm tay chạm vào bình gốm: “Đưa tay về hướng nam, hiện tại thân bình cũng không nóng lắm, ngươi chỉ cần cẩn thận không đổ lên người là được.”

Bàn tay Trần Trừng rất ấm áp, tay Bạc Dận lại lạnh lẽo như băng. Hắn khẽ gật đầu một cái, Trần Trừng lại cầm tay hắn mò cốc: “Cốc ở chỗ này, ngay dưới tay cầm, bên cạnh ngươi là cái bể đá vuông vức ba thước, cẩn thận đừng để đánh rơi.”

(*) 1 thước (1 xích) = 33 cm (theo đơn vị đo Trung Quốc)

3 thước = 99 cm

Chờ hắn lần thứ hai gật đầu, Trần Trừng liền thu tay về, nói: “Ta rất nhanh sẽ trở về.”

Mưa lớn đêm qua đã dừng, trong vực sâu thỉnh thoảng thổi lên từng cơn gió mạnh, dưới vách núi sâu như vậy ánh mặt trời cũng khó chiếu xuống, muốn bay thẳng lên trên đúng là suy nghĩ viễn vong.

Nhưng Trần Châu Cơ có thể, một tháng sau Bạc Dận luyện hóa xong vạn quỷ cũng có thể.

Giá trị vũ lực của Trần Châu Cơ trong sách đặt ra ngay từ đầu đã phi thường cao, bởi vì hắn giả heo ăn thịt hổ, từ trong tay tam hoàng tử Bạc Hi lừa gạt bí tịch tu luyện của hoàng thất, bí tịch kia cũng là thượng cổ truyền thừa để lại, uy lực phi phàm, thêm vào Trần Châu Cơ tự nghĩ ra một bộ công pháp bàng môn tà đạo, trước khi Thái tử triệt để luyện hóa âm dương bảo châu, có thể xem là vô địch thiên hạ.

Trần Trừng một hơi bay ra vực sâu, cảm giác hơi kiệt sức, quả nhiên nơi này vẫn quá cao.

Y điều tức trong chốc lát, chợt nghe phía trước có động tĩnh truyền đến.

“Vẫn không có một chút tin tức nào của chủ nhân.” Là tiếng của một nam nhân, Trần Trừng trốn ở phía sau tảng đá trên vách núi cheo leo, lặng lẽ thăm dò, phát hiện đứng nơi đó một người hết sức quen thuộc.

Cừu Thâm Tú.

Một trong những thuộc hạ thân cận bên người Trần Châu Cơ, bây giờ là cận vệ nằm vùng trong hoàng thất, quan hệ rất tốt với Bạc Hi. Kể cả việc Trần Châu Cơ tiến cung đều là một tay hắn an bài, nguyên tác tuy rằng không nói rõ mà lại mơ hồ để lộ ra một ít ——

Cừu Thâm Tú ái mộ Trần Châu Cơ.

Nói đến Bạc Hi cũng là người thảm nhất trong sách, sở dĩ nói hắn thảm bởi vì hắn xem Cừu Thâm Tú là huynh đệ, Cừu Thâm Tú lại coi hắn là tình địch, hắn cẩn thận để Trần Châu Cơ ở bên người, cuối cùng Trần Châu Cơ giết cả nhà của hắn.

Trần Châu Cơ là Cừu Thâm Tú giới thiệu với Bạc Hi, Bạc Hi vừa nhìn thấy hắn liền kinh động như gặp thần tiên, lại cẩn thận nghe Trần Châu Cơ kể về thân thế bi thảm của bản thân, liền giữ người lưu tại bên cạnh, sau đó Trần Châu Cơ gặp Đại Càn Hoàng đế, bởi vì viết chữ đẹp lại cực thông minh biết lấy lòng, Hoàng đế liền mang hắn từ bên Bạc Hi đi.

Trần Châu Cơ cứ như vậy trở thành tâm phúc bên cạnh Hoàng đế.

Bạc Hi đối với Trần Châu Cơ không giống những người khác, hắn ôn nhu lễ độ, săn sóc tỉ mỉ, hắn luôn là người đầu tiên có thể phát hiện Trần Châu Cơ có một chút không vui dù rất nhỏ, cũng như có thể chọc cho hắn vui vẻ hớn hở, hơn nữa, hắn đối Trần Châu Cơ yêu thích cực kì ẩn nhẫn cùng khắc chế, chưa bao giờ nói trên miệng, nhưng vẫn luôn đặt ở trong lòng.

Về sau khi Trần Châu Cơ quyết định sẽ ra tay đối với hoàng thất, còn đặc biệt đẩy hắn đi, chờ khi Bạc Hi trở về, Trần Châu Cơ đã leo lên ngôi vị Hoàng đế, hắn không thể nào tiếp thu được toàn bộ người thân của mình bỏ mình, không thể nào tiếp thu được huynh đệ bất hòa, phụ tử bất hòa toàn bộ đều do một tay Trần Châu Cơ sắp đặt, hắn muốn giết Trần Châu Cơ nhưng lại không xuống tay được, xấu hổ cùng hối hận đan xen, lúc này liền tức giận công tâm, bệnh không gượng nổi.

Trần Châu Cơ truyền Thái y viện vì hắn chữa bệnh, ngữ khí lạnh lùng: “Không trị hết, trẫm liền giết hết toàn bộ các ngươi.”

Cừu Thâm Tú phát hiện Trần Châu Cơ có tình cảm với Bạc Hi, liền ghen tuông căm ghét, nói những lời nói chết tâm với Bạc Hi, những câu nói này càng khiến bệnh tình Bạc Hi thêm trầm trọng, rất nhanh Bạc Hi đã chết.

Theo lý thuyết Trần Châu Cơ hẳn là có tình với Bạc Hi, nhưng sợ không phải tình yêu, thì cũng ít nhiều sẽ có chút tình huynh đệ, nhưng sau khi biết Bạc Hi chết rồi, Trần Châu Cơ chỉ lẳng lặng thăm dò hơi thở của hắn, nhẹ nhàng giúp hắn khép lại hai mắt, liền sai người đem thi thể hắn cùng con cháu hoàng thất bỏ lại vực sâu.

Ngay cả một cái bia mộ cũng không có.

Nhưng nếu nói hắn vô tình, sau khi Bạc Hi đi rồi, hắn cũng không cần uống rượu một mình, thậm chí lưu lại một giọt nước mắt.

Có độc giả phân tích đó là nước mắt cá sấu, đạo đức giả mà thôi, nhưng có độc giả cảm thấy đó là thật tâm thực lòng, Trần Châu Cơ đối Bạc Hi khẳng định có tình yêu.

Nhưng sau đó Trần Châu Cơ liền như không có chuyện gì, dường như chưa bao giờ gặp qua Bạc Hi.

Thậm chí khi Cừu Thâm Tú chủ động nói rõ chân tướng, hắn bình tĩnh nhìn đối phương trong chốc lát, nói một câu: “Ngươi so với hắn quan trọng hơn.”

Làm Cừu Thâm Tú kích động nước mắt giàn giụa ngay tại chỗ.

Cừu Thâm Tú đối Trần Châu Cơ thực sự không còn gì để nói, cố chấp lại thâm tình, sau đó Trần Châu Cơ dụ dỗ hắn đi ngăn cản Bạc Dận, người kia đem hắn vứt vào trong nước thực cốt, lúc máu thịt từng chút từng chút bốc hơi, Bạc Dận ép hỏi: “Trần Châu Cơ ở nơi nào?”

Cừu Thâm Tú nghiêng khuôn mặt trắng bệnh gượng cười: “Có lẽ ngươi rồi sẽ tìm được y, nhưng tuyệt đối sẽ không phải thông qua ta tìm tới y.”

Cuối cùng Cừu Thâm Tú bị nước thực cốt hòa tan trở thành một vũng máu.

Cũng chính vào thời khắc cuối cùng đó, hắn mới hiểu được câu nói kia của Trần Châu Cơ ‘Ngươi so với hắn quan trọng hơn’ là có ý gì.

Người sống đương nhiên so với người chết quan trọng hơn, bởi vì người sống còn có giá trị lợi dụng.

Ngàn nhớ vạn mong chỉ trong nháy mắt, Cừu Thâm Tú trầm giọng nói: “Tiếp tục tìm.”

Sau khi thủ hạ rời đi, Cừu Thâm Tú đi tới bên cạnh vách núi, nhìn về phía vực sâu.

Không phải chứ, cái tên này nếu muốn đi xuống, vậy chẳng phải mình sẽ bị bại lộ trước mặt Bạc Dận sao?

Áo bào Cừu Thâm Tú bay phần phật, hơi ngưng mắt, đột nhiên vận khí muốn nhảy xuống ngay ——

Đệch!

Trần Trừng dưới tình thế cấp bách vội vàng hô lên: “Huynh đài không được!”

Cừu Thâm Tú khẽ run lên, thân ảnh nhanh như chớp hướng về phía Trần Trừng đang nấp.