Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Sảng Văn Ta Bạo Hồng

Chương 7



Thầy giáo số học Châu Vân Hiền * đối với Thích Du mặc dù không quen, nhưng cũng biết, đây chính là học sinh mới đến trong nhà có bối cảnh lớn, đã góp một tòa nhà dạy học cho trường.

* Trong bản cv thì họ của thầy được dịch là Trâu nhưng mình cảm thấy Châu hay hơn nên đã sửa lại.

Đối với các học sinh ban quốc tế về gia thế hay thành tích thầy Châu đều hiểu rõ, ấn tượng với Thích Du cũng dừng lại tại học sinh ban quốc tế lực học thấp hơn các ban khác, sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp ra nước ngoài du học.

Nghe được có người nói cô làm được bài này, hắn rất là kinh ngạc.

Thấy Thích Du cúi thấp đầu không nói lời nào, thầy Châu đem cuốn sách đề thi gõ lên trên mặt bàn mấy cái, thanh âm hơi nặng: "Thích Du."

"Câu này em làm được thật à?"

Thích Du đang an ủi hệ thống, đột nhiên nghe được thầy giáo gọi tên cô, lúc này mới ngẩng đầu.

Một đôi mắt đào hoa lộ ra mờ mịt, buột miệng nói:

"Cái đề gì mà em làm không được?"

Thích Du biểu cảm khiếp sợ, lớp mười một có thể có cái đề toán học khó giải gì, mà cô không làm được.

Châu lão sư nhìn thấy biểu cảm này của Thích Du, còn có cái gì không hiểu, sắc mặt trầm xuống: "Không nghe giảng bài, ngủ trong lớp hả?"

Lúc nói chuyện, còn từ trên bục giảng đi xuống.

Giày da giẫm lên sàn nhà, mỗi một bước đều phát ra tiếng vang rõ ràng.

Giống như giẫm vào lòng của mọi người.

Những bạn học khác đều chú ý đến Thích Du, đương nhiên biết vẻ mặt này của cô thể hiện cái gì.

Bài tập không làm được thì thôi, thế mà ngay lúc thầy Châu lên lớp còn dám ngủ.

Má ơi, thật sự là nghé con mới đẻ không sợ cọp.

Ánh mắt mọi người nhìn Thích Du, từ tiểu tiên nữ biến thành tiểu hổ nữ!

Đây không phải hổ thì là cái gì!

Thích Du nhướng mày, thầy nói đùa cái gì vậy, trong khoá học lớp mười một, còn có đề toán nào mà cô không làm được?

Xem thường ai đây!

Hệ thống lần này xem như đáng tin cậy một lần: 【 Kí chủ, là Sở Điềm hại cô đó, cô ta nói với thầy là cô làm được những bài mà mọi người không giải được! 】

Thích Du được hệ thống nhắc nhở, cuối cùng cũng hiểu.

Khó trách ánh mắt mọi người kỳ quái như thế.

Thích Du ngẩng đầu quét mắt lên bảng đen...

Thầy giáo đến gần về phía cô, Thích Du phi thường thản nhiên đứng lên, nhìn thầy nói: "Thầy à, cái câu này em sẽ làm."

Châu Vân Hiền bước chân dừng lại, ngoài ý muốn nhìn cô: "Em sẽ làm thật à?"

Thích Du không thích nói nhiều, là thật hay giả, dùng thực lực nói chuyện.

Cô ngay cả bài thi đều không mang theo, trực tiếp đi lên trên bục giảng, cầm bút cảm ứng không nhanh không chậm viết xuống từng chữ.

Lúc đầu mọi người thấy bộ dáng chắc chắn của Thích Du, còn cảm thấy cô có lẽ là cao thủ.

Sau khi nhìn quá trình Thích Du viết từng dòng lời giải, xì xào bàn tán.

"Cái quỷ gì vậy, cái này cùng đề bài không hề liên quan mà."

"Thích Du đây là bị mù chữ sao?"

"Cậu ấy ngay cả đề cũng viết sai..."

"Nhìn thì tưởng vương giả, thực tế rank đồng cũng không bằng."

Sở Điềm cười vui vẻ: "Suýt chút nữa tớ thật sự cho rằng cậu ta biết làm, không nghĩ tới đi lên liền viết linh tinh một trận."

Toàn bộ phòng học, chỉ có thầy Châu, nét mặt càng ngày càng nghiêm túc.

Những học sinh khác nhìn không ra, không có nghĩa là hắn cũng nhìn không ra, câu này rõ ràng là câu cuối cùng trong một bài thi rất khó, cả khối có thể giải được chẳng có mấy người.

Đề này ra sai, nếu như nhất định phải giải được, cần dùng kiến thức của toán cao cấp ở đại học, đã vượt ra khỏi phạm vi toán cao trung.

Hiện tại, Thích Du chẳng những giải ra, mà lời giải so với đáp án tiêu chuẩn còn ngắn gọn hơn.

Cuối cùng ánh mắt thầy Châu bắt đầu hưng phấn.

Thích Du làm xong, đem bút cảm ứng để xuống, có chút không yên lòng nghĩ, không hổ là trường quý tộc, không cần dùng phấn viết mà dùng loại đồ chơi cao cấp như vậy.

Thiếu chút cũng bởi vì không biết dùng cái đồ chơi này mà mất mặt.

Thích Du khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ trấn định chuẩn bị đi xuống dưới: "Thưa thầy, em làm xong rồi."

Lại phát hiện biểu cảm của các bạn học có chút quái dị.

"Thích Du, cậu làm sai rồi."

Có người tốt bụng nhắc nhở.

Làm sai rồi?

Thích Du lần này cảm thấy thật sự như đang nằm mộng.

Quay đầu nhìn bài giải trên bảng đen, Thích Du bình tĩnh: "Không có mà."

"Thích Du, đề này đáp án là 2." Sở Điềm nhìn đáp án của Từ Mạn Oanh, lập tức nói, "Cậu sẽ không phải là chép nhầm đáp án đi ha ha ha."

Có rất nhiều học tra lên mạng để tìm đáp án nhưng không để ý là chỉ cần sai một số thôi là cả bài sai hết, trở thành trò cười.

Lời này của Sở Điềm trực tiếp đè chết sự thật Thích Du là học tra.

Không ít người cười theo.

Nhưng mà --

Châu Vân Hiền xem hết quá trình Thích Du làm bài, từ trước đến nay thần sắc nghiêm túc lại nhiễm chút ý cười: "Thích Du làm rất chính xác, trở về chỗ ngồi đi."

Các bạn học: "??!"

Cái quỷ gì?

Rõ ràng ghi sai đề, vì sao thầy giáo còn khen?

Thích Du nghe các bạn học kinh sợ đến mức hít khí lạnh, cảm thấy hơi cường điệu quá.

Cần thiết hay không.

Chẳng phải chỉ là một tờ đề đơn giản thôi mà.

Cả tờ bài thi, chỉ có bài cuối Thích Du còn cảm thấy có thể là bài tập điền vào chỗ trống, những câu khác đối với cô mà nói, đơn giản như 1+1=2 vậy, lướt qua là biết đáp án.

Cho nên lúc thầy bảo cô đi lên làm bài khó, Thích Du mới không chút do dự lựa chọn câu này.

Hoàn toàn không có ý thức được chọn sai câu rồi.

Có ít bạn học học không tệ mở miệng: "Thưa thầy, bài giải của Thích Du cùng đề bài không hề liên quan, tại sao lại đúng ạ?"

Châu Vân Hiền càng xem bảng càng hài lòng, thái độ không keo kiệt thay Thích Du giải thích: "Quả thật không liên quan, bởi vì bài Thích Du giải chính là câu cuối cùng trong đề."

Toàn lớp khiếp sợ: "Mịa nó?!"

Hôm qua lúc thầy giáo giao bài đã nói, câu cuối cùng trong đề độ khó quá cao, trình độ này của bọn họ không thể làm được nên không cần làm.

Thì ra Thích Du không phải lên đi viết linh tinh!

Má ơi.

Thật giỏi!

Ánh mắt các bạn học nhìn Thích Du trong nháy mắt thay đổi.

Bạn học mới giấu tài nha.

Sở Điềm không thể tin được, giọng nói vừa chua vừa tức hô một tiếng: "Không có khả năng."

Chị họ Thích Du - Tống Viện Viện cùng với Sở Điềm là bạn tốt, cho nên Sở Điềm tin tưởng Tống Viện Viện không cần thiết phải lừa cô.

Tống Viện Viện nói đứa em họ chuyển trường này thành tích trước kia rõ ràng rất kém cỏi, làm sao có thể lập tức liền giải ra được câu hỏi có độ khó cao như vậy.

Từ Mạn Oanh nhìn ra Sở Điềm đang muốn gây chuyện, lập tức đè cánh tay của cô xuống: "Điềm Điềm, xuỵt."

Vừa lúc thầy giáo cũng nhìn thấy Sở Điềm, mắt sáng như đuốc, mang theo nghiêm túc: "Tất cả đừng nói chuyện, ngoan ngoãn nghe giảng bài."

Sở Điềm biết người lão sư nói chính là cô, mặt đỏ lên, uể oải ngậm miệng.

Nhỏ giọng lẩm bẩm: "Khẳng định là trùng hợp, chờ đến thi giữa kì, liền lộ ra chân tướng."

Đề kia tuyệt đối không phải Thích Du tự mình làm, khẳng định là cô ta đã sớm đọc thuộc.

Nghĩ muốn mạo danh là học thần sao, Thích Du cũng không nhìn mình xem có bao nhiêu cân lượng.

Thích Du trở lại chỗ ngồi, trong lúc đó nghe được các bạn học nhỏ giọng nói chuyện, rốt cuộc biết nơi nào xảy ra vấn đề.

Thì ra phải làm chính là câu thứ hai đếm ngược trong đề.

Đôi mắt nhìn lên trên bàn bài thi, Thích Du có chút phiền não, ban này đối với khái niệm đề khó dường như có chút... qua loa.

Là do cô khôi phục ký ức nên trí thông minh trở nên quá cao rồi?

Hay là học sinh lớp này, trí thông minh -- ừm, bình thường?