Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức

Chương 14: Cầu nguyện



Mới đây mà đã vào đông, Ngô Ưu nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ, trong lòng lại nhớ đến Triệu Thanh Tử. Không biết vai ác đại lão hiện tại như thế nào? Thân thể nàng ấy cũng không được khỏe cho lắm.

Kể từ lần trước ca ca nàng phát hiện hai người gặp gỡ, hai người liền ít gặp nhau rất nhiều, chuyện này cũng không có biện pháp, ai bảo thanh danh của nguyên chủ quá xấu làm chi.

Ngô Ưu thở dài một hơi, trong lòng dâng lên vài phần tiếc nuối, nàng lại nghĩ tới sinh nhật của nàng cũng sắp tới rồi. Tuy nàng kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng lại không có kế thừa tình cảm của nguyên chủ, đến lúc đó nên đối mặt với phụ thân của nguyên chủ như thế nào đây?

Lục lọi ký ức của nguyên chủ, Ngô Ưu phát hiện nguyên chủ rất ít nói chuyện với phụ thân nàng. Có thể nói, người phụ thân này giống như lãng quên mất nữ nhi. Nói như vậy, nàng vẫn có thể lừa dối trót lọt đi?

Cảm thấy có chút lạnh, Ngô Ưu duỗi tay đóng cửa sổ lại, nhịn không được chà xát tay. Trong lòng nàng có chút oán giận, có chút tưởng niệm cuộc sống xã hội hiện đại, có lò sưởi có di động, còn có rất nhiều hoạt động giải trí. Còn có bằng hữu thân nhân mà nàng quen thuộc, khi ở bên nhau cũng không cảm thấy có bao nhiêu trân quý, hiện giờ thì lại vô cùng nhớ bọn họ.

Không sai, Ngô Ưu sắp chết vì chán rồi. Nàng cũng không cần làm cái gì, cũng không cần vì đường sống mà phát sầu, hiện giờ nàng chắc chắn Triệu Thanh Tử không có sát ý, cho nên cũng không cần lo lắng hãi hùng. Vì vậy, khi nàng yên tĩnh ở một mình, lại mạc danh cảm thấy thực cô độc.

Ở trong phòng được một thời gian, Ngô Ưu lại càng thêm phiền muộn, vì thế nàng quyết định phi ngựa đi ra ngoài.

Ngô Ưu cưỡi trên đại hắc mã, phủ thêm chiếc áo khoác màu đỏ có viền trắng rồi chạy ra khỏi thành. Tuy rằng, nàng cảm thấy bản thân đi ra ngoài để tuyết lớn thổi gió lạnh như vậy thì rất là ngốc, nhưng chạy như thế có thể khiến sự cô độc trong lòng nàng vơi đi phần nào.

Ngô Ưu dắt ngựa đi bên bờ sông, trên mặt sông đã đóng thành một lớp băng hơi mỏng, gió lạnh thổi qua khuôn mặt nàng, bí mật mang theo những bông tuyết vươn trên má nàng, trong nháy mắt đều bị hòa tan.

Cảm thấy cổ hơi lạnh, Ngô Ưu ôm lấy áo khoác trên người, buộc ngựa ở một cái cây khô ở bên bờ sông, sau đó tiếp tục chậm rãi đi dọc theo bờ sông.

Vạn vật trên thế gian đều bị đại tuyết bao trùm biến thành một vùng trắng xoá, Ngô Ưu lại là người mang đến màu sắc nhiệt liệt duy nhất cho phiến thiên địa này.

Đột nhiên, Ngô Ưu nghe thấy ở nơi xa có tiếng đập quần áo, nàng có chút ngạc nhiên, còn có người tới bờ sông giặt quần áo ở tiết trời lạnh như vậy sao? Bởi vì hiếu kỳ, Ngô Ưu đi đến nơi phát ra âm thanh.

Xa xa có bóng dáng của một phụ nhân, nàng ăn mặc y phục đầy mảnh vá mà ngồi xổm bên bờ sông, trong tay cầm thanh gỗ một chút lại một chút đánh vào y phục. Nhìn kỹ lại mới thấy bàn tay nàng cầm thanh gỗ đã đỏ bừng và phát sưng, Ngô Ưu nghĩ hẳn là đã nứt da.

Nàng nhíu mày, cảm thấy người này thật sự không chú ý thân thể của mình. Tuy nói là có chút tọc mạch, nhưng Ngô Ưu không thể nhịn được.

Đi về phía trước, Ngô Ưu cũng không có cố tình che giấu bản thân, giày nàng đạp lên nền tuyết, bởi vì tuyết đọng dày nên phát ra tiếng vang kẽo kẹt, không khó để người khác chú ý tới.

Phụ nhân quay đầu lại, nhìn thấy một tiểu cô nương lớn lên rất là đẹp, nội tâm kinh diễm một phen: "Đây là tiểu cô nương nhà ai, lớn lên lại xinh đẹp giống như tiểu yêu tinh."

Tuy rằng, nàng cảm thấy hình dung như vậy là không thỏa đáng, nhưng lại cảm thấy chỉ có từ này mới chuẩn xác nhất.

Ngô Ưu nhìn phụ nhân kia nhìn chằm chằm chính mình không chớp mắt, nội tâm lại có chút quẫn bách. Nhưng nàng vẫn đi đến bên người phụ nhân rồi ngồi xổm xuống.

Nàng tựa như rất quen thuộc, sau đó nói: "Đại thẩm, trời lạnh như vậy, sao người lại đến nơi này giặt y phục a?"

Dường như có chút kinh ngạc vì tiểu cô nương gia đình phú quý thế nhưng sẽ chủ động phản ứng nàng, nàng trấn định rồi nở nụ cười: "Đến nơi này để bớt một ít việc, nhà ta khá gần đây, cô nương ngươi là tiểu thư nhà ai, sao lại một mình tới đây?"

Ra vậy, bản thân nàng cũng người ra ngoài khi trời lạnh, Ngô Ưu sờ sờ cái mũi, cười cười: "Ta tên là Ngô Ưu."

Phụ nhân nghe xong tên này, thanh gỗ cầm trong tay tức khắc rơi trên mặt đất. Nhìn thấy đôi mắt phụ nhân hơi trợn to, trong lòng Ngô Ưu nói một tiếng hỏng bét, nàng quên mất nguyên chủ chính là tiểu bá vương, cho nên đại thẫm này hẳn là đã bị dọa sợ đi!

Nàng đang muốn chứng minh bản thân đang hối cải để làm người tốt, phụ nhân đột nhiên bình tĩnh lại, ý cười trên khuôn mặt dường như gia tăng thêm một chút: "Thì ra là ái nữ nhà Ngô tướng quân, quả nhiên lớn lên cực kỳ xinh đẹp."

Thì ra trọng điểm là lớn lên đẹp sao... Đúng rồi, nàng tới là để khuyên đại thẩm này trở về, tay đều đã đông lạnh thành như vậy, người này đều không cảm thấy khó chịu sao.

"Đại thẩm, tay ngươi đều đã đông lạnh thành như vậy, ngươi mau mau trở về đi."

Phụ nhân dường như có chút cao hứng khi được người quan tâm: "Không quan trọng, cảm ơn tiểu thư quan tâm." Sau đó, phụ nhân lại hơi thấp thỏm, hỏi: "Tiểu thư có rảnh hay không? Nhà ta ở gần đây, cách dưới chân Triều Quang tự không xa, nếu như ngươi không phiền thì có thể đến ngồi trong chốc lát."

Triều Quang tự? Tên này có chút quen thuộc, nàng cẩn thận hồi tưởng lại thì mới nhớ ra, đây là nơi khởi đầu bi kịch của phụ mẫu Triệu Thanh Tử. Nàng cũng không có việc gì làm, đi xem cũng hảo.

Dường như đại thẩm rất hưng phấn, Ngô Ưu dắt hắc mã đi theo nàng suốt quãng đường, ước chừng có mười phút lộ trình, từ rất xa đã nhìn thấy một căn nhà cũ nát, quả nhiên đây là nhà của đại thẩm.

Đi vào thì có thể thấy được, trong phòng bày biện đơn giản, dường như trên nóc nhà còn có gió lọt vào, vừa nhìn cũng thấy vô cùng nghèo túng, người này dường như cũng không có con cái hay thân nhân.

Ngô Ưu nhíu mày, nhìn phụ nhân quá mức nhiệt tình bận lên bận xuống, hết giúp nàng nấu nước ấm lại lau ghế, trong lòng nàng cảm thấy kỳ quái, tình huống này thật sự là quá mức xấu hổ.

Ngô Ưu liền muốn cáo từ rồi trực tiếp đi đến Triều Quang tự, không ngờ phụ nhân lại tích cực dẫn đường. Nội tâm nàng cũng bất đắc dĩ, nhưng mà nàng lại không quen thuộc nơi này, vì vậy liền đồng ý để đại thẩm dẫn đường.

Dọc theo đường đi, phụ nhân không ngừng hỏi thăm thông tin của nàng, Ngô Ưu trả lời câu được câu không.

Con đường dẫn đến chùa cũng bị phủ đầy tuyết, đường núi dốc nên hơi khó leo lên, nhưng phụ nhân dường như cực kì quen thuộc nơi này, luôn có thể tìm được đường tắt. Ngô Ưu cảm thấy thật may mắn, nếu là một mình nàng leo lên, hẳn là sẽ rất phiền toái.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy mái ngói của ngôi chùa, Ngô Ưu có chút cao hứng, vì thế mà cũng bước đi nhanh hơn. Rất xa liền có thể nghe được tiếng chuông chùa. Vào đông, khách hành hương lui tới ít hơn bình thường, nhưng trên đời này luôn không thiếu người thành kính.

Nàng vừa định bảo đại thẩm mau cùng đi, nhưng quay đầu thì lại phát hiện đã không có bóng người, nhìn dấu chân còn hằn trên tuyết, tựa hồ nàng đã xoay người về nhà.

Ngô Ưu không nghĩ quá nhiều, nàng ném việc này ra sau đầu, xoay người đi đến Triều Quang tự.

Ngô Ưu vốn không tin mấy thứ thần tiên ma quái này, nhưng đến khi bản thân nàng tao ngộ như hiện giờ, khiến cho nàng không thể không cẩn thận đối đãi, nghiêm túc bái lạy đại Phật ba lạy, lại cảm thấy bản thân nên cầu nguyện một chút.

Vậy thì cầu thân nhân hiện thế bình an trôi chảy, nàng nghĩ xem còn muốn cầu cái gì nữa không, không biết vì sao trong lòng lại hiện ra khuôn mặt của Triệu Thanh Tử. Khuôn mặt xinh đẹp của người nọ luôn mang theo ý cười, nhưng lại không có tức giận.

Ngô Ưu nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực. Nàng nghiêm túc cầu nguyện, cầu Bồ Tát phù hộ Triệu Thanh Tử cả đời này vô ưu, có thể thoát khỏi những tổn thương trong lòng, có thể dũng cảm sống vì chính mình.

Sau khi cầu nguyện xong, Ngô Ưu bắt đầu tham quan chùa miếu, kỳ thật nàng chính là muốn tìm cây đa mà phụ mẫu của Triệu Thanh Tử tương ngộ. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, không biết cây đa đó còn ở đây hay không.

Sau khi tìm kiếm một vòng, Ngô Ưu trợn tròn mắt, nơi này có rất nhiều cây đa, căn bản không thể biết cái cây có ý nghĩa kỷ niệm nằm ở nơi nào. Sau khi tìm kiếm mấy lần, Ngô Ưu liền muốn hồi phủ.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy hình bóng quen thuộc dưới một gốc đa lớn, Ngô Ưu xoa xoa đôi mắt xác nhận một lần nữa, người nọ ngồi trên xe lăn xác thật là Triệu Thanh Tử. Nàng cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện trên đầu nàng ấy dường như mang kim trâm con bướm mà nàng đã tặng.

Hôm nay hình như Triệu Thanh Thư không có tới, chỉ có một tiểu nha hoàn cầm ô cho nàng ấy. Trong lòng nàng không biết vì sao lại có vài phần vui sướng, trên mặt nhiễm ý cười, lớn giọng gọi một tiếng A Tử.

Thiếu nữ dường như bị thanh âm này làm cho kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy giữa một mảnh tuyết trắng, Ngô Ưu mặc hồng trang, dường như đang tô điểm phiến thiên địa quá mức đơn giản này thêm phần diễm lệ.

Lúc này tuyết vẫn không ngừng rơi, nhưng người này cũng không biết căng dù ra. Trong lòng nàng có chút oán trách, người này sao lại luôn không chiếu cố tốt bản thân như vậy. Nhưng nàng cũng cảm thấy, bông tuyết rơi xuống áo khoác màu đỏ của nàng ấy, thậm chí cả mái tóc dài đen nhánh cũng nhiễm lấy bông tuyết, trông thật là đẹp.

Triệu Thanh Tử đột nhiên thèm muốn vẻ đẹp của người này, lại nghĩ đến nàng hẳn là vì mình mà đến đây, trong lòng liền nổi lên vài phần thỏa mãn.

Ngô Ưu chạy đến trước mặt Triệu Thanh Tử, ý cười trên mặt càng sâu: "Sao hôm nay A Tử lại ra ngoài? Ngươi đã bái Bồ Tát rồi sao? Ngươi có cầu nguyện gì hay không?"

Nàng cũng không vội vàng trả lời mấy câu hỏi liên tiếp của nàng ấy, nàng vẫy tay xuống phía dưới ý bảo nàng ấy ngồi xổm xuống, Ngô Ưu hiểu ý Triệu Thanh Tử, lập tức ngồi xổm xuống.

Triệu Thanh Tử nhẹ nhàng vỗ rơi bông tuyết trên người nàng, nhìn nàng cười ngây ngốc. Đáng tiếc người này lớn lên xinh đẹp, cười ngốc cũng chỉ làm người cảm thấy có chút hồn nhiên lại xinh đẹp.

Bông tuyết tan ở trong tay nên có chút lạnh. Triệu Thanh Tử đang muốn thu tay vào trong tay áo, nhưng đột nhiên lại bị người nắm lấy, người này vẫn cứ như lúc trước, nhẹ nhàng xoa xoa tay cho nàng.

Ngô Ưu vừa xoa vừa cằn nhằn: "A Tử ngươi phải chú ý một chút, ta đông lạnh thì không có việc gì, ngươi cũng không thể như vậy được. Đúng rồi! Ngươi còn không có trả lời câu hỏi của ta đâu. Ngươi có ước nguyện gì hay không?"

Trong mắt hiện ra ý cười, hiện tại như vậy cũng không phải là Triệu Thanh Tử ngụy trang ra: "Có cầu, nhưng mà ta phải bảo mật. Còn ngươi thì sao? Ngươi có cầu nguyện gì không?"

Ngô Ưu học theo ngữ khí mới vừa rồi của Triệu Thanh Tử: "Có cầu, nhưng mà phải bảo mật."

Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu giảo hoạt như vậy thì chỉ cảm thấy nàng ấy hết sức đáng yêu, trong lòng nàng ngứa ngáy, chẳng lẽ nàng ấy đang câu dẫn nàng...

Ngô Ưu luôn cảm giác ánh mắt Triệu Thanh Tử nhìn nàng hơi nguy hiểm, vì thế vội vàng nói sang chuyện khác để hấp dẫn lực chú ý nàng ấy: "Cây đa năm đó đây sao?"

Triệu Thanh Tử phục hồi tinh thần, nàng ngẩng đầu nhìn cây đa này, trong mắt xuất hiện vẻ hoài niệm: "Phải, là nơi bắt đầu một đoạn nghiệt duyên mà thôi, mỗi năm ta đều sẽ tới chỗ này nhìn một cái."

Ngô Ưu cũng ngẩng đầu, hơn hai mươi năm qua đi, người và vật đều đã hoàn toàn thay đổi, cành lá của thân cây này vẫn còn tươi tốt, nàng không khỏi ở trong lòng thở dài một hơi.

Bên tai lại vang lên giọng nói ôn nhu của Triệu Thanh Tử: "Khi còn nhỏ, người mà ta muốn trở thành nhất chính là mẫu thân. Mà nay, ta lại muốn nói cho mẫu thân, ta khác với nàng."

Ngô Ưu quay đầu nhìn nàng, nàng từ đầu đến cuối đều thực bình tĩnh, nhưng Ngô Ưu lại cảm giác có chút lo lắng. Ngay khi Ngô Ưu muốn mở miệng đánh vỡ bầu không khí an tĩnh, Triệu Thanh Tử lại chủ động nói: "A Ưu, chúng ta đi thôi, nơi này không có gì để xem."

Hai người cùng nhau đi xuống núi. Trên đường, Triệu Thanh Tử hỏi nàng hôm nay sao lại nghĩ đến chuyện tới nơi này, Ngô Ưu liền nói cho nàng nghe chuyện của phụ nhân kia. Triệu Thanh Tử nhíu nhíu mày, ý bảo Ngô Ưu không cần nói thông tin của mình cho người lạ nghe.

Ngô Ưu cười, trả lời đã biết.

Nhưng sau khi hai người rời đi không lâu, có một người cũng đi đến dưới gốc cây đa, nhìn kỹ lại cũng không phải là ai khác, mà dúng là phụ nhân đã dẫn Ngô Ưu lên núi.