Sau Khi Yêu Thầm Bị Lật Xe

Chương 32: Vào nhà



Sáng hôm sau, Bách Tây thừa dịp trước 7 giờ, bảo Thích Tầm chở cậu về nhà. 

Cũng không phải cậu hiếm khi cần mẫn dậy sớm, mà là bố mẹ cậu bình thường 8 giờ sẽ rời giường, vì để không bị phát hiện nửa đêm hôm qua cậu chuồn ra ngoài, cậu cần phải về nhà trước khi bố mẹ rời giường thì tốt hơn. 

Ngồi vào xe, Bách Tây còn đang ngáp. 

Trên người cậu vẫn mặc bộ đồ ngủ ngày hôm qua, chỉ thay đổi áo lót bên trong, tóc cong vểnh khắp nơi, trên mặt thậm chí còn có vết hằn sau khi ngủ dậy. 

Cậu nói với Thích Tầm: “Lúc em còn đi học cũng chưa có lén lút như vầy đâu, hồi đó em với Lương Tụng nửa đêm chạy ra ngoài chơi, ngày hôm sau cũng là hơn 10 giờ mới về, bố mẹ em cũng không có ý kiến.” 

Nhưng ai có thể nghĩ đến, giờ đã 25, ngược lại được thể nghiệm cảm giác lén lút vụng trộm một phen. 

Thích Tầm nói: “Anh đã bảo em cứ ngủ thêm một lát, đến lúc đó anh đưa em về rồi sẽ giúp em giải thích với bố mẹ.” 

Bách Tây dụi dụi hai mắt: “Anh thôi bỏ đi, giải thích cái gì đây, giải thích là anh nửa đêm làm tặc như thế nào sao? Không chừng lại bị bố mẹ em đánh bay đó.” 

Thích Tầm cong cong khóe miệng. 

Lời này thật cũng không oan, chỉ với hành động ngày hôm qua của hắn, phán một câu hái hoa tặc cũng không quá đáng. 

Lúc nói chuyện, cũng đã đến ngoài cổng nhà Bách Tây rồi. 

Ngày đông trời muộn sáng, đến giờ bầu trời vẫn chưa sáng lên. 

Bách Tây lại ngồi ở trên xe Thích Tầm một lát. 

Giờ này, mọi thanh âm đều tĩnh tại, bốn bề vắng lặng, ngay cả những người dậy sớm chạy bộ cũng chưa, xe của bọn họ ngừng lại bên ngoài hoa viên, bóng cây sum suê, tuyết đọng trắng muốt, mà hai người ngồi ở trong xe trò chuyện, cùng nhau nhìn chân trời chậm rãi sáng lên, cũng có loại bình yên khác. 

Mắt thấy sắp qua 7 giờ, Bách Tây mới chậm rãi tháo dây an toàn. 

“Em đi vào trước, anh ở trên đường chú ý an toàn.” Cậu nói với Thích Tầm. 

“Ừ.”

Thích Tầm nhìn Bách Tây vào hoa viên, lại đi đến trước cổng lớn vẫy tay với hắn, hắn mới lái xe rời đi. 

Bách Tây rón ra rón rén bấm mật mã, bước vào nhà, lòng tự tin cho rằng trong nhà bây giờ hẳn là còn đang say ngủ. 

Kết quả, vừa mới bước vào cửa, cậu đã cùng với bố cậu đang ở trong phòng khách, mắt to trừng mắt nhỏ. 

Bách Tử Hoa cũng đang mặc đồ ngủ, ngồi ở bên cửa sổ, trong tầm tay là ly trà và điểm tâm, trông cũng đã rời giường được chốc lát rồi. 

Bách Tây: “……”

Hôm nay cậu ra cửa có phải nên xem hoàng lịch trước không. 

Toi đời, bố cậu không phải không hay dậy sớm sao, thế nào mà cố tình hôm nay lại ngồi ở đây chứ. 

Mà Bách Tử Hoa cũng vẻ mặt u buồn. 

Ông là trơ mắt nhìn Bách Tây vào cửa. 

Hôm nay, ông khó được dậy sớm, ngồi uống trà bên cửa sổ, vốn dĩ tâm tình đang rất tốt, lại đột nhiên trông thấy một chiếc xe màu đen hơi quen mắt đỗ lại trước cổng lớn nhà ông, không có động tĩnh, cũng không thấy ai bước ra, trong lòng ông còn buồn bực. 

Nhưng hơn mười phút sau, ngay lúc ông mất kiên nhẫn muốn đi ra cửa xem thử thì ông lại tận mắt nhìn thấy con trai mình từ trong xe bước xuống. 

Bách Tây mặc đồ ngủ đứng ngoài cửa xe, còn cười khanh khách mà nói với trong xe câu gì đó, xong mới chịu bước vào nhà. 

Bách Tử Hoa thấy mà trợn mắt há mồm. 

Ông dùng đầu ngón chân cũng đoán được ngồi trong xe là ai. 

Mắt thấy trong phòng khách một mảnh tĩnh mịch, Bách Tử Hoa thở dài, nghĩ chính ông dù sao cũng là gia trưởng, nên lên tiếng trước, đưa cho con trai cái bậc thang: “Con đây là làm gì, mới sáng sớm không lo ở nhà ngủ, chạy đi đâu?” 

Bách Tây lập tức theo bậc thang bước xuống. 

Cậu cúi đầu nhìn sàn nhà, tròn mắt nói bậy: “Con ngủ không được…… nên ra cửa tản bộ chút.” 

Bách Tử Hoa suýt thì muốn hỏi cậu, con tản bộ có thể tản lên xe Thích Tầm luôn sao? 

Nhưng Bách Tây lại không cho ông cơ hội để hỏi câu sau: “Bố, con thấy hơi mệt, con đi lên ngủ trước đây.” 

Bách Tây như bôi dầu vào lòng bàn chân, hai ba bước đã chạy tới chỗ cầu thang, nhanh như chớp lủi lên lầu hai. 

Để mặc bố già của cậu một mình ở lại phòng khách. 

Bách Tử Hoa tiếp tục u buồn mà nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Ông nhớ lại hồi ông hai mươi tuổi, cũng hay bị người ta ngại phiền, mới sáng sớm đã trèo lên cửa sổ phòng Ngô Mạt, cách lan can, ông tặng hoa cho Ngô Mạt, tặng kẹp tóc, cũng từng tặng thư tình. 

Riết làm cho bố vợ ông tức giận mà thổi râu trừng mắt. 

Cho nên, khi ông đã có trai có gái, ông cũng biết phong thuỷ phiên chuyển, gậy ông đập lưng ông, một ngày nào đó, đứa con gái bảo bối của ông cũng sẽ mang theo một tiểu tử thúi trở về chọc tức ông thôi. 

Nhưng ông có nằm mơ cũng không nghĩ tới, con trai ông cũng sẽ có ngày này. 

Thật là, nhi nữ đều là nợ.

Bởi vì bị bố già bắt gặp hiện trường hẹn hò, Bách Tây rất là thành thật mà ở nhà mấy ngày, đến mùng sáu mới cùng Thích Tầm ra cửa xem triển lãm nghệ thuật. 

Thích Tầm lái xe tới đón cậu, vẫn như trước mà vào cửa chào hỏi bố mẹ Bách gia, nhưng không biết có phải hắn bị hay ảo giác không mà cứ cảm thấy lúc Bách Tử Hoa đang nói chuyện lại trừng mắt nhìn hắn vài lần. 

Mùng sáu, đường phố đã nhộn nhịp hơn. 

Xem xong triển lãm nghệ thuật, Bách Tây và Thích Tầm lại đi dạo quanh phố, chỗ này có rất nhiều cửa hàng độc đáo, cái gì cũng có bán. 

Bách Tây mua cây kem ốc quế, vừa đi vừa ăn, đông lạnh mà răng run lạch cạch, nhưng vẫn cảm thấy sảng. 

Thích Tầm bồi cậu đi ngắm từng cửa hàng một. 

Thật ra hắn không phải là người thích dạo phố, cũng không có nhiều kiên nhẫn, lúc trước ngẫu nhiên bồi mẹ với mấy chị em họ đi dạo phố, hắn đều thà rằng ra ngoài cửa tìm chỗ ngồi uống cà phê hơn. 

Nhưng khi Bách Tây cầm một chiếc đèn hình nụ hoa với kiểu dáng phục cổ, quay đầu lại hỏi hắn: “Anh thấy đặt cái này ở thư phòng thì thế nào?” 

Hắn lại rất nghiêm túc mà ngắm nhìn.

Bách Tây nói thư phòng, tất nhiên là ở biệt thự mà hai người đang sống cùng nhau. 

Trước kia, hắn chỉ cảm thấy nơi đó chỉ là một trong những khu bất động sản hắn có, nhưng từ khi Bách Tây dọn đến sống chung, ngược lại lại có bầu không khí gia đình. 

“Màu sắc rất thích hợp.” Hắn nói.

“Vậy mua cái này.” Bách Tây cũng không có hội chứng khó lựa chọn, nhanh chóng trả tiền. 

Nhưng trong tay cậu vẫn còn nửa cây kem ốc quế, cầm đồ vật có chút lao lực, Thích Tầm thuận tay giúp cậu nhận lấy, xếp hàng trả tiền. 

Vẻ ngoài của hai người họ thật sự quá bắt mắt, lúc đứng xếp hàng, đứng trước hai người là mấy cô gái trẻ, liên tục quay đầu nhìn qua, chạm phải tầm mắt của  Thích Tầm và Bách Tây lại thấy hơi ngại ngùng mà nở nụ cười. 

Một lát sau, có một cô gái can đảm bước tới gần, thoải mái hào phóng hỏi Thích Tầm: “Xin chào, hiện tại chúng tôi muốn chơi trò Mưu Sát Bí Ẩn, còn thiếu hai người, xin hỏi hai anh có muốn đi cùng không?” 

Vừa nghe là biết vụng về lấy cớ.

Bách Tây ngẩn người, khi không lại có chút muốn cười. 

Cô gái này cũng thật không tinh mắt, vừa tìm đã tìm trúng một cặp gay. 

Nhưng cậu vẫn chưa nghĩ xong nên nói cái gì thì đã nghe thấy Thích Tầm dứt khoát mở miệng từ chối. 

“Xin lỗi, không được.” Trên mặt Thích Tầm không có biểu tình gì, tay lại cùng Bách Tây mười ngón đan xen, giơ lên trước mặt cô gái kia: “Tôi còn phải bồi bạn trai tôi đi dạo phố.” 

Cô gái kia lập tức trợn tròn mắt, nhìn tay hai người, lại nhìn mặt hai người, lúc phản ứng lại liền liên tục nói xin lỗi. 

Nhưng lúc cô gái chạy về chỗ nhóm bạn của mình, cũng không có vẻ là thất vọng, chỉ là lại quay đầu nhìn bọn họ vài lần. 

Bách Tây lại cảm thấy hơi ngại, xoay người, chôn mặt trên vai Thích Tầm. 

Thích Tầm một bàn tay ôm lấy cậu, bình tĩnh nói: “Lão công cũng gọi rồi, giờ còn thẹn thùng cái gì.” 

Bách Tây đánh hắn một cái: “Anh im đi.” 

Chờ mua đèn xong, rời khỏi cửa hàng, Bách Tây cũng không muốn dạo phố nữa, hai người liền đến tiệm cà phê quen thuộc. 

Trên bậc cửa sổ của tiệm cà phê được trang trí một loạt tượng mèo béo nhỏ. 

Bách Tây đang cầm một cái ở trong tay thưởng thức, liền nghe thấy Thích Tầm hỏi cậu: “Mùng tám em có rảnh không?” 

Mùng tám vừa lúc là ngày nghỉ phép cuối cùng của Bách Tây. 

“Có a, làm sao vậy?” Bách Tây quay đầu lại. 

Thích Tầm uống một ngụm cà phê, như là không mấy để ý: “Cũng không có gì, chính là bố mẹ anh muốn hỏi em xem, ngày đó có thể đến nhà anh ăn một bữa cơm không?” 

Tượng mèo béo trong tay Bách Tây suýt nữa thì rơi xuống đất. 

Cậu luống cuống đặt lại nó lên cửa sổ. 

Cậu quên mất, Thích Tầm cũng đã nói với người trong nhà rồi. 

Cậu cũng cầm cà phê lên uống mấy ngụm, một lát sau, mới ra vẻ bình tĩnh đáp: “Cũng, cũng được ạ.” 

**********