Sau Lũy Tre Làng

Quyển 1 - Chương 16



Nghe bác Mộc giải thích cho mình mọi chuyện, tôi mới hiểu ra, hóa ra câu nói: " Thần cây Đa, ma cây Gạo, cú cáo cây Đề " của cha ông ta bao đời để lại không phải là không có căn cứ.

Làng tôi đã dính phải 2 vế đầu rồi, không biết đến vế cuối cùng, thì sẽ có chuyện gì xảy ra đây.

Thôi, chẳng nghĩ nữa, đau hết cả đầu, việc gì đến rồi nó sẽ đến vậy.Ông Lân đi chuẩn bị đồ rất nhanh, tầm 30 phút sau ông đã bê một mâm đầy những thứ đồ vật như yêu cầu của bác Mộc.

Thấy ông Lân bê lỉnh kỉnh như vậy, có mấy người tính nhảy vào bê phụ, thì bị bác Mộc nạt, đuổi hết ra, không cho ai giúp ông Lân cả.

Bác Mộc tiến lại gần rì rầm vào tai ông Lân, ông Lân cau mày rồi gật đầu.

Trước tiên, ông Lân chuẩn bị giấy tiền vàng bạc chất lên mâm, kế bên đó là ít đồ chơi của trẻ con.

Ông Lân hướng về phía cây Đa mà bước tới, cứ đi 3 bước lại quỳ xuống lạy một lần, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến gần gốc Đa.

Anh Kỳ đang quỳ cúi đầu hai tay che đôi tai cười ở gốc Đa và chị vợ đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, hai tay lại che mặt khóc, khi thấy ông Lân lại gần thì bỗng im bặt.

Khi ông Lân tiến đến sát gốc Đa thì quỳ xuống, vái ba vái rồi đốt nắm nhang to, cắm dưới gốc cây, quỳ lạy rồi lầm rầm khấn vái gì đó.

Xong xuôi ông Lân lấy ở bên mâm ra một cái lục lạc, một tay cầm lục lạc, một tay cầm 2 nén nhang, ông khẽ lắc, tiếng lục lạc vang lên thanh thúy:- Đinh đinh, đang đang, đinh đinh, đang đang,..Dưới con mắt chứng kiến của mọi người, tiếng lục lạc vừa vang lên thì anh Kỳ đang quỳ dưới đất bỗng bật dậy, quay ngoắt người ra phía ông Lân, còn chị con dâu đang ở trên cành cây thì cũng không còn ngồi nữa, mà thoăn thoắn bò bằng tứ chi từ trên cành cây, theo thân cây tuột xuống mặt đất.Trời vừa tản sáng, bóng tối vẫn còn chưa lui dần, dưới cái ánh sáng nhập nhoạng, nhá nhem, có một đám người đang đứng xung quanh một gốc Đa.

Ở dưới gốc Đa lại là một người đàn ông tay trái cầm 2 nén nhang, tay phải giữ một chiếc lục lạc, đang lắc lư thân ảnh qua lại, phía xa có hai bóng người một nam, một nữ, đang dùng cả tay lẫn chân mà bò về phía này, đám người vây xung quanh không dám nhúc nhích, cũng chẳng dám cựa quậy, cứ thế đứng xung quanh mà quan sát.

Mọi thứ tĩnh lặng hẳn đi, điều mà người ta nghe được rõ nhất ngay lúc này, là tiếng lục lạc vang vọng trong không gian:- Đinh Đinh Đinh, Đang Đang Đang.Kèm theo đó là tiếng tay chân của hai thân ảnh, ma sát vào lá cây dưới đất tạo ra tiếng:- Soàn soạt, soàn soạt.Hai bóng người bò đến trước ông Lân, cách ông Lân tầm 1 mét thì dừng lại.

Hai người ngồi bệt xuống đất, rướn cái cổ lên, mặt hướng về phía tiếng lục lạc, như bị hiếu kỳ bởi tiếng chuông.

Anh Kỳ vẫn trong tư thế tay bịt hai tai, đôi mắt nhắm hờ, miệng mỉm cười vui vẻ.

Chị vợ thì cũng giống y chang, chỉ khác ở chỗ hai tay thì che mắt.

Ông Kỳ thấy cảnh này thì sợ quá, run tay, ngưng không dám lắc chuông nữa.

Nét mặt của cả anh Kỳ lẫn chị vợ bỗng trở lên cau có, rồi dần dần tỏ vẻ giận dữ, người ta còn nghe được cả tiếng gầm gừ trong cổ họng của 2 người.

Thấy sự việc diễn ra như vậy, bác Mộc liền nhắc ông Lân, nhưng không dám nói to, sợ kinh động đến hai người kia:- Này ông Lân, lắc đi, lắc tiếp đi, đừng đứng đỡ người ra như vậy.May sao vì đứng cũng không quá xa ông Lân, nên lời nhắc nhở của bác Mộc vẫn đến được tai ông ấy.

Ông Lân giật mình, tay lại cử động đưa qua đưa lại, tiếng chuông lục lạc lại vang lên thanh thuý:- Đinh đinh đinh, đang đang đang.Lúc này nét mặt của hai người kia mới dần giãn ra, rồi miệng mỉm cười, khẽ lắc lư qua lại theo tiếng lục lạc.

Vừa lắc, ông Lân từ từ ngồi dậy, rồi tiến tới phía con trai và con dâu mình.

Ở trước mặt hai người đang ngồi bệt, ông Lân chầm chậm cúi xuống, lần lượt cắm 2 cây nhang trong tay vào khoảng trống đất, trước mặt hai người.

Hai người này vẫn không có hành động gì bất thường, chỉ lắc lư người qua lại.

Sau đó ông Lân lùi lại, lấy ở mâm ra mấy thứ đồ chơi của trẻ con, nào là bi sứ, nào là ô tô rồi búp bê,....!Để trước mặt của anh Kỳ và chị con dâu.

Một cảnh tượng kì lạ bắt đầu diễn ra, ngay khi vừa thấy nhũng thứ đồ đó để trước mặt mình, thì lập tức anh Kỳ và chị vợ nhào tới, tóm lấy những thứ đồ đó, và bắt đầu ngồi chơi, hai người lớn, ngồi chơi đồ chơi của trẻ con, nhưng lại rất vui vẻ, lâu lâu lại cười lên như nắc nẻ:- Hi hi hi, ha ha ha ha,...Khiến mọi người xung quanh phải mắt tròn mắt dẹt mà nhìn.

Ông Lân vẫn lắc lục lạc liên hồi, không dám ngơi tay, tiếng lục lạc, rồi tiếng cười đùa vẫn vang lên trong không khí.

Mãi đến khi 2 cây nhang cắm dưới mặt đất đến lúc lụi tàn, thì tiếng động mới ngớt.

Hai người đang chơi đồ chơi ở dưới đất, bỗng có giật vài cái, rồi lăn ra bất tỉnh.

Lúc này bác Mộc và cả ông Lân mới thở phào ra một hơi vì biết được sự việc đã thành công.

Bác Mộc khẽ vẫy tay với mấy anh trai làng, mấy anh thanh niên liền lại gần, đỡ hai người kia dậy.

Ông Lân rối rít cảm ơn bác Mộc định nhờ người làng đưa con trai và con dâu về nhà.

Thì bác Mộc cản lại, nói rằng:- Thằng Kỳ thì ông đưa nó về nhà ông như bình thường.

Còn con bé kia,...Bác Mộc nhìn về hướng con dâu của ông Lân đang được mấy thím đỡ lấy, rồi nói tiếp:- Con bé kia đưa nó về nhà thông gia ông.

Mặc dù nói là con dâu, nhưng còn chưa làm lễ cưới đàng hoàng, gia tiên chưa chứng, nên tổ tiên nhà ông sẽ không bảo hộ cho nó.

Tạm thời nhà ai lấy về.

Nhớ kỹ ông phải nói cho bên phía thông gia, hoãn việc đám cưới lại vài hôm, vì bây giờ làng ta đang gặp chuyện không may.

À mà đừng quên khi về, phải thắp hương cho tổ tiên đấy.

Nếu có lòng thành kính thì ngày rằm hàng tháng, đến làm lễ tạ ơn cho thần cây Đa, biết đâu,...Nói đến đây thì bác Mộc hơi chần chừ, nhưng cuối cùng cũng thốt ra:- Biết đâu thần cây phù hộ, độ trì cho 2 đứa bé trong bụng con dâu ông tai qua nạn khỏi.Nghe lời bác Mộc căn dặn xong, ông Lân gật đầu lia lịa, tiếp tục cảm ơn bác Mộc, sau đó còn đến phía gốc Đa, quỳ xuống vái thêm vài vái, rồi mới đưa hai đứa con nhà mình đi.

Hết việc bác Mộc lại quay lại dân làng mà nói lớn:- Mấy ông, mấy bà thấy gì không? Hai hôm tôi nhắc mỏi mồm, nước bọt rơi chưa xuống đất, mà vẫn có hai vụ tà quái diễn ra, hôm qua là nhà ông Hậu, đến nay lại nhà ông Lân.

Thôi tôi chẳng buồn nói nữa, mọi người cứ nhìn 2 sự việc trên mà liệu làm gì thì làm.Nói xong bác Mộc lắc đầu thở dài, ngao ngán mà rời đi, tôi lại lễ đẽo theo sau, để lại mọi người, ai nấy đều rất hoang mang và sợ hãi, rồi chẳng ai bảo ai, đám đông tự giải tán.

Bác Mộc về đến nhà cậu, đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, tôi cũng làm theo y chang.

Đến lúc bác ngồi uống nước chè, đang châm mồi lửa tính hút thuốc Lào thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Bác bắt máy, thì ra là ông tôi gọi, cuối cùng thì cũng có tin vui, ông nói thầy Long đã làm xong lễ ở trên đền đức thánh Tản Viên, thầy đang quay về, chắc hai hôm nữa sẽ về tới.

Còn sáng mai thì ông tôi và thầy Quân, đệ tử thầy Long sẽ về làng trước để chuẩn bị.Nghe bác Mộc nói sáng mai ông sẽ về tôi mừng nhảy cả lên.

Cuối cùng ông cũng sắp về, lại có cả thầy Quân về theo.

Phen này cái nạn của làng ta sắp được trừ rồi.

Thấy tôi nhảy loi choi khắp nhà, bác Mộc cũng chỉ biết cười lắc đầu.

Bác bảo tôi đi báo cho tất cả các cụ bô lão, hương sắc trong làng biết chuyện vui này.

Tôi chạy biến đi ngay, sau một khoảng thời gian, khi chạy hết làng trên xóm dưới báo cho các cụ, tôi quay về nhà ông.

Đang nhảy chân sáo tính khoe công với bác Mộc, thì tôi thấy bác đang ngồi cạnh bàn nước, vẻ mặt đăm chiêu, nét lo âu hiển hiện trên khuôn mặt bác.

Tôi về khoe đã xong việc, cứ nghĩ sẽ được bác khen.

Ai ngờ bác chỉ ậm ừ, thấy bác lạ quá, tôi đành hỏi:- Bác ơi, bác làm sao thế? Sao bác cứ nhăn mặt lại vậy?Thấy tôi hỏi bác mới thở dài, rồi cười khổ nói:- Ông cháu sắp về thì cả làng ai cũng vui, nhưng đến tận sáng mai chú Tuấn mới về, thế còn đêm nay thì sao? Ta lo lắm, đã hai hôm liên tiếp xảy ra chuyện rồi.

Chẳng biết đêm nay sẽ như thế nào đây?Lời của bác Mộc vang bên tai như một hòn đá rơi vào mặt nước tĩnh lặng, bác đang cảnh tỉnh tôi hay cũng đang cảnh tỉnh chính bản thân mình.

Tôi run run suy nghĩ, đúng rồi hai hôm liên tục, hôm qua là nhà ông Hậu, hôm nay lại là nhà ông Lân.

Không biết tối nay có xảy ra việc gì quái lạ nữa hay không? Bác Mộc thấy sắc mặt tôi xấu đi, người thì run lên, bác an ủi:- Chắc không có gì đâu, ta cũng suy nghĩ vẩn vơ thôi, đã có cái gương hai nhà trước.

Thì dân làng họ cũng hiểu mà tránh, biết sợ mà lui.

Mà từ giờ đến lúc ông cháu về, ta cấm cháu ra ngoài chơi đấy.

Cháu mà có việc gì, chắc chú Tuấn lột da ta mất.Tôi không còn cách nào khác phải ngoan ngoãn gật đầu, biết thân biết phận mà chỉ lẩn quẩn trong nhà, ra ngoài sân, chán thì lại ra vườn.

Cả ngày buồn chán như vậy, nhạt nhẽo trôi qua, cho đến khi mặt trời bắt đầu khuất dần, nắng cũng chợt tắt.

Lúc này đám Quạ ở cây Đề lại bắt đầu dáo dác kêu lên inh ỏi:- Quạ, Quạ, Quạ,..Tôi đang ngồi bắn bi ở sân mà giật mình, theo quán tính nhìn về phía đình.

Bác Mộc đi từ trong nhà ra ngoài hiên, cũng đứng ngó về phía đấy.

Nghe tiếng quạ kêu gào, bác bực mình chửi:- Mẹ nó, đúng là ám ảnh mà, toàn lựa giờ thiêng mà kêu.

Thằng Đức, vào nhà, cấm bén bảng ra ngoài cổng..