Sau Lũy Tre Làng

Quyển 1 - Chương 23



Đoàng một tiếng, như tia sét rạch ngang trong đầu mọi người.

Ai nấy đều quay ngoắt ra phía cổng mà nhìn xuống đôi chân của bóng đen, đúng như lời lão Bàng nói, hai chân của bóng đen đang kiễng lên, đây là một chi tiết rất nhỏ, thường khi gặp nhau người ta sẽ nhìn mặt mà nói chuyện, chứ ai lại đi nhìn xuống chân.

Có lẽ lão Bàng thấy cái bóng đen tự nhận là ông tôi rất kì lạ, nên mới tập trung, chăm chú mà quan sát kỹ lưỡng.

Bác Mộc thấy đúng như lời lão Bàng nói, thì quát lớn:_ Nhanh, nhanh, con mẹ nó, nhanh đóng cửa, nhanh lên.Đến những lời cuối, bác Mộc còn rối rít gấp gáp vô cùng.

Cậu Cải thấy bác Mộc như vậ, mặt trắng bệch mà nhanh chóng đóng cửa nhà lại, cài then chặt, miệng vẫn mếu máo:_ Ối, ối, ối sao thế bác, đóng đây, đóng đây, đừng làm cháu sợ.Lúc này lão Bàng lại đột ngột chen vào:_ Sợ quá, mẹ nó ra, đáng sợ quá, hồi nãy cái đám ngồi xổm ngoài cổng, nó cũng kiễng chân, bây giờ thứ ở ngoài kia, nó cũng kiễng chân nữa.

Ôi mẹ ơi.Lão Bàng sợ đến mức nói xong, ngồi bệt xuống đất, tay chân run đến độ không đứng dậy được.

Tôi mếu máo mà nhảy vào ôm ghì lấy bác Mộc, sợ không dám buông ra.

Bác Mộc cũng rất kinh hãi, nhưng bác biết mình là người lớn tuổi nhất, đứng đầu mọi ngươi, bây giờ bác chỉ cân tỏ ra sợ hãi, hoảng hốt mà mất bĩnh tĩnh.

Là coi như mọi việc hỏng hết, bác như là một thành lũ cuối cùng vậy, bác mà sụp đổ là mọi thứ sẽ tan vỡ ngay.

Do vậy bác Mộc cố gắng hít sâu, đưa đôi bàn tay run run mà vỗ vào vai người mọi người, rồi trấn an:_ Không sao, không sao đâu, nó không vào được đây đâu.

Mọi người bình tĩnh, bình tĩnh, được không?Những lời mà bác Mộc nói lúc này chính là than hồng giữa đông lạnh.

Mọi người sợ hãi một hồi rồi cũng từ từ lấy lại được bình tĩnh.

Thấy mọi người bình tĩnh trở lại, bác Mộc mới thở ra một hơi, nhưng vẫn dáng điệu lo âu mà nói:_ Thầy Quân nói quả không sai, chúng vô cùng quỷ quyệt, đến cả chú Tuấn mà cũng giả dạng được điệu bộ lại giống vô cùng, may mà lão Bàng tỉ mỉ nhanh trí mà nhận ra được vào phút mấu chốt.

Không thì hỏng cả rồi.Khi mà bác Mộc vẫn đang còn nói thì một tiếng cười lớn vô cùng man rợ vang lên, phát ra từ phía cổng nhà:-É hé hé hé, é hé hé hé,...Tiếng cười đầy man dại như của người điên, tất cả mọi người đều giật mình, run sợ mà nhìn về phía cổng.

Cái bóng đen ở bên ngoài dường như đã phát hiện được mọi người nhận ra nó không phải ông, nên nó bắt đầu dở trò ma quái.

Cái bóng cao tầm một mét sáu giống ông đấy, nó dần dần, dần dần cao lên, như cây nấm mà mọc sau mưa, như cây cối mà đâm chồi nảy lộc, màu sắc của nó cũng biến đổi, từ ban đầu đang đen thui lại bỗng hóa màu đỏ rực như máu.

Nó cứ cao lên, cao lên, đến khi mọi người tưởng rằng nó cứ cao lên mãi như thế thì cuối cùng nó cũng dừng lại.

Đến khi mọi người nhận ra rõ ràng được mọi việc, thì ai cũng hít sâu một hơi, cảm thấy mồ hôi đổ trên mặt mình bỗng lạnh toát.

Cái bóng nay đã đỏ rực, cái đầu nó còn cao hơn cả cái cổng nhà ông.

Màu đen của đêm tối càng tô thêm vẻ quỷ dị của đôi mắt nó.

Hai con mắt màu xanh lục, ánh lên những sắc thái quỷ dị, chằm chằm nhìn vào nhà trong mà không hề chớp lấy một lần, hoặc do có thể nó không có mi mắt.

Nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm đến những điều đó.

Nó cười lên man dại một tràng thì huýt một tiếng sáo vô cùng vang vọng, tiếng sáo được cất lên trong đêm thanh tĩnh, vô cùng chói tai, nhưng khi người ta nghe được lại có cảm nhận được đó như là một thứ âm thanh trầm thấp đến kinh khủng.

Sau khi tiếng sáo được nó huýt lên, thì từ phía ao Nghè trước đình, nghe thấy đánh ào một tiếng, như có vật gì ngoi lên từ đáy ao.

Rồi chẳng ai có thể nhìn rõ ràng được điều gì, chỉ thấy từ đằng xa vang lại tiếng chân người, rồi chân ngựa rầm rập, rầm rập, lộc cộc, lộc cộc đánh xuống mặt đất.Chẳng hiểu tự bao giờ đám bóng trắng hồi nãy đã quay trở lại, lần này chúng lại còn đông hơn gấp bội, vẫn trong tư thế ngồi xổm, chân kiễng lên, hai tay ôm gối, đầu gục xuống mà lăn qua lăn lại trước cổng nhà.

Trên bức tường bao quanh vườn gần đấy, lại thấp thoáng bắt đầu xuất hiện những cái đầu người, chúng chen chúc túm tụm lại, khi đã cảm thấy không có chỗ mà chen, thì chúng lại bắt đầu nhấp nhô lên xuống như sóng biển vậy, dập dà dập dìu, lên xuống theo từng đợt gió mùa Đông Bắc lạnh căm.

Bóng một con ngựa không đầu hí lên dữ dội:-Hí, hí, hí,...Lộc cà lộc cộc mà chạy đến bên cái bóng đỏ đó, chẳng biết đây là loại ngựa gì, mà to lớn đến như vậy, còn to hơn cả con trâu mộng nữa.

Cái bóng màu đỏ đã to lớn sẵn, nay thấy con ngựa cụt đầu đến, hắn leo lên lưng ngựa, khiến cho hắn lại cao hơn cái cổng phải đến gấp rưỡi.

Từ đằng xa, tiếng rầm rập, rầm rập vang lên đều đặn ngày một dồn dập, nghe như hối thúc, nghe như kêu gọi, khiến tâm trí con người ta chìm vào trong nỗi tuyệt vọng mà không thể nào thoát được ra.

Dần dần sau những âm thanh kinh dị đó là một hình ảnh còn kinh dị gấp vạn lần.

Một đoàn quân, không chính xác hơn là một đoàn âm binh, có kẻ cưỡi ngựa, có kẻ đi bộ, nhưng đặc điểm chung của bọn chúng, là không kẻ nào còn đầy đủ cơ thể.

Có tên mất một chân, thì nhảy lò cò mà đi đến, có tên cụt cả hai chân thì dùng tay bò dưới đất mà trườn tới, có đứa mất đầu, ngồi trên lưng ngựa chỉ thấy được thân hình.Đoàn âm binh này vô cùng đông, chúng chẳng nói câu nào như người câm, chỉ lẳng lặng, lê lết từng chút một tiến về nơi mà kẻ cưỡi ngựa to lớn kia đang đứng.

Đột nhiên, tiếng Qụa kêu lên inh ỏi trên nền trời, mọi người lại một lần nữa.

Giương đôi mắt sợ hãi mà nhìn lên trời, bầy quạ, là bầy quạ ở cây Đề, chẳng biết từ khi nào, chúng đã bay lườm lượp ở trên bầu trời, trong đêm đen, bóng dáng của bọn chúng chao đi liệng lại, đông nghìn nghịt.

Cứ thế chúng bay thành vòng tròn quanh nhà ông, bay không ngừng nghỉ, như một vòng xoáy, như muốn cuốn chết mọi người vào trong đó.

Trong vòng xoáy của đàn Qụa, là hàng trăm, hàng nghìn đôi mắt đỏ quạnh, hướng tới nơi mà những người sống, chằm chằm nhìn vào, như theo dõi cử động của những người trong nhà từng li từng chút một.

Mọi người ai nấy đều há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác được như có thứ gì đó càng ngày, càng đè lấy lồng ngực của mình, đè đến nỗi không thở nổi.

Trái tim như bị vật gì bóp lấy, lồng ngực cảm thấy đau đớn vô cùng.

Việc trên trời chưa xong, việc dưới đất lại có biến.

Chỉ thấy trong đám đông lũ âm binh hàng nghìn hàng vạn đứa đó, tách ra một đám nhỏ, đám này cơ thể tương đối nguyên vẹn.

Chúng khệ nệ vác trên vai một đồ vật gì đó, nhìn kỹ thì hình như đó là một thanh trường đao vô cùng to lớn.

Chúng lê lết từng bước chân, khó khăn vác thanh đao đó lại gần kẻ mà cưỡi ngựa kia.

Hình như cây đao rất nặng, vì có thể nhìn rõ được những 4 đứa vác mà điệu bộ vô cùng chật vật.

Lúc này dường như bác Mộc nhận ra điều gì đó, mồm vẫn há hốc, mà thốt ra ba từ:-Qủy...tướng...quân.Tên tướng quân cao lớn, cưỡi một con ngựa cũng cao lớn không kém, cả người lẫn ngựa đều đỏ thẫm như máu, gật gù ra vẻ rất thích thú.

Đám âm bình vác đao đến nơi thì quỳ xuống, mà dâng thanh đao lên cho hắn, hắn không thèm nghiêng người bắt lấy, chỉ đưa một cánh tay ra, hút thanh đao lên, thanh đao lơ lửng trong không khí, rồi bay vào tay hắn..