Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 11: Không quen anh Phó



Du Ân đúng là đang ăn cơm cùng một cậu trai non to, cậu trai nhỏ non tơ tên là Chu Dật.

Còn về phần tại sao cô và Chu Dật gặp nhau, nói đến thì cũng rất có duyên.

Trước đây Tô Ngưng diễn chính trong một bộ phim đô thị, kịch bản nói về tình chị em công sở giữa một người phụ nữ và một chàng trai nhỏ tuổi, cho nên nam chính cần chọn một cậu trai nhỏ tuổi.

Nhưng mà nghệ sĩ nam có thể chọn để làm nam chính thật sự có rất nhiều, đôi mắt vô dụng của Tô Ngưng đã xin nhờ Du Ân ở nước ngoài hỗ trợ tuyển chọn.

Du Ân là biên kịch, có hiểu biết nhất định đối với chuyện tuyển diễn viên này.

Cuối cùng Du Ân tuyển Chu Dật, mà Chu Dật cũng không phụ sự mong chờ và lựa chọn của mọi người, bộ phim kia vừa phát ra, tỉ lệ người xem đã tăng vọt.

Lần này Du Ân về nước, Chu Dật nói phải mời cô ăn cơm, thể hiện sự biết ơn đối với cô.

Chẳng qua Du Ân không biết khi mình lên lầu đã bị Dịch Thận Chi nhìn thấy, cô và Chu Dật cơm ăn được một lúc thì nhân viên phục vụ gõ cửa tiến vào, trong tay bưng một phần bò bít tết được trang trí tinh tế.

Chu Dật không hiểu nhìn nhân viên phục vụ, nói: "Không phải đồ ăn chúng tôi gọi đều đã đưa lên hết rồi sao?"

Nhân viên phục vụ cười giải thích: "Phần bò bít tết này là đồ ăn làm nên tên tuổi của chúng tôi, là một anh họ Phó đưa cho cô gái này."

"Anh Phó?" Du Ân nghe xong cái họ này thì cả người lập tức cảm thấy không tốt.

Cô mím môi liếc qua phần bò bít tết kia, cái này chắc không phải là Phó Đình Viễn tặng đấy chứ?

Cô với anh oan gia ngõ hẹp đến mức đó à?

Ban ngày đụng phải một lần ở công ty giải trí Chung Đỉnh rồi, ban đêm ăn một bữa cơm mà cũng đụng phải nữa à?

Còn có, bọn họ đã ly hôn một năm rồi, cô tự nhận một năm khoảng cách giữa cô và Phó Đình Viễn vô cùng xa xôi, sao đột nhiên Phó Đình Viễn lại đưa cô một phần bò bít tết chứ?

Nhưng mà mặc kệ Phó Đình Viễn có ý gì, phần bò bít tết này cô là sẽ không nhận.

Cho nên cô ra vẻ xin lỗi nhìn nhân viên phục vụ, cười cười sau đó nói: "Thật ngại quá, phần bò bít tết này tôi không thể nhận được, thứ nhất là do tôi không quen anh Phó kia, thứ hai là tôi bị dị ứng với thịt bò."

Nhân viên phục vụ nghe cô nói dị ứng với thịt bò xong thì đành phải bưng mâm đồ ăn kia ra ngoài.

Dị ứng với đồ ăn cũng không phải chuyện nhỏ, nhà hàng của bọn họ không gánh nổi trách nhiệm này.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Du Ân nhẹ nhàng rũ mắt xuống, che dấu sự tự giễu và châm chọc nơi đáy mắt kia.

Cô và Phó Đình Viễn làm vợ chồng ba năm, nhưng ngay cả chuyện cô dị ứng với thịt bò mà Phó Đình Viễn cũng không biết, có thể thấy được trong ba năm kia anh lạnh lùng hờ hững với cô như thế nào.

Từ nhỏ cô đã không ăn được mấy loại đồ ăn mẫn cảm như thịt bò thịt dê, nếu ăn phải thì cả người đều sẽ nổi mẩn đỏ.

Khi ở bên Phó Đình Viễn, trên bàn ăn của bọn họ thường xuyên xuất hiện mấy loại đồ ăn như thịt bò, thịt dê,… nhưng cô chưa từng ăn một miếng nào cả, đều là bởi vì Phó Đình Viễn thích nên mới cố ý làm.

Chu Dật ở đối diện tò mò nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô, cuối cùng cậu cũng nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Chị, anh Phó này là ai vậy?"

Chuyện giữa Du Ân và Phó Đình Viễn, người bên ngoài cũng không biết quá nhiều, cộng thêm cô chỉ công khai lộ diện duy nhất một lần trong bữa tiệc ăn mừng một năm thành lập đó, đã thế còn đã trang điểm kỹ càng, cho nên có rất ít người liên tưởng mợ chủ Phó rực rỡ cao quý đó là cô.

Còn Chu Dật, cậu chỉ biết Du Ân là một biên kịch mà thôi.

"Tôi cũng không rõ lắm, có thể là đưa sai rồi." Du Ân dùng dăm ba câu nói cho qua cái đề tài này.

Du Ân một chút cũng không muốn nói đến Phó Đình Viễn, cô cũng không ngờ cô chỉ vừa về nước có một ngày thôi mà đã đụng phải Phó Đình Viễn đến hai lần.

Thật là xui xẻo!

Đây là cảm xúc duy nhất của Du Ân lúc này.

Trong căn phòng bao của Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi, nhân viên phục vụ bưng phần bò bít tết không được nhận kia đi vào, cũng thuật lại lời nói của Du Ân cho Phó Đình Viễn.

Sau khi Dịch Thận Chi nghe xong thì phun ra một ngụm rượu: "Không quen ư?"

Sau khi anh ta nói xong thì hả hê cười, chọc cho Phó Đình Viễn lạnh lẽo liếc anh ta một cái.