Sau Ly Hôn, Tôi Được Nam Chính Cưng Chiều

Chương 35: Tôi là con một!!



Tối hôm sau, Hoàng Minh đến đón Bạch Anh, nhìn cô ấy dịu dàng trong bộ váy trắng tinh khôi, anh ta lại không kiềm lòng được mà lạc đi một nhịp tim.

Bạch Anh từ trong đi ra, nhìn Hoàng Minh đang chăm chú nhìn mình, không chịu được ánh mắt của anh ta, cô ấy ho nhẹ, bảo:

_ Hoàng thiếu, ba tôi trong phòng khách, muốn gặp anh!

Hoàng Minh lúc nãy vẫn đang tự nhiên, vừa nghe câu nói của Bạch Anh đã mất đi sự tự nhiên kia!

Anh ta không trả lời, vừa lúng ta lúng túng đi vào phòng khách. Thấy nhạc phụ đại nhân tương lai đang nhâm nhi tách trà, anh ta đi đến lễ phép chào!

_ Chào bác Bạch, con đón Bạch Anh về Hoàng gia dùng cơm tối! Bác Bạch không ý kiến chứ ạ?

_ Tất nhiên là không! Dù sao thì hai gia đình cũng có quan hệ thân thiết, nếu như ba mẹ con đã mời thì ta không thể không đồng ý! Về sớm chút là được, giúp ta gửi lời thăm bà nội con!

_ Vâng ạ! Chào bác Bạch, cháu về!

Hoàng Minh mỉm cười thân thiện rồi rời đi! Anh ta thật không thể nghĩ, thường ngày lại hay cười, còn hoà đồng với mọi người. Bây giờ gặp mặt ba vợ tương lai lại như đi thi đại học.

Vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng hiểu câu nói vừa rồi của ông là ý gì! Là anh ta tìm đại người để về đối phó với ba mẹ và bà nội, lại thành ba mẹ anh mời cô ấy qua đó!

Không nghĩ ngợi nữa, đi đến mở cửa xe cho Bạch Anh, rồi vòng qua ghế lái. Thấy Hoàng Minh đã an phận trên ghế, Bạch Anh thắc mắc hỏi:

_ Ba tôi tìm anh làm gì vậy? Không gây khó dễ gì chứ?

_ Em lo cho tôi sao?

Bạch Anh nào thèm quan tâm đến sự tự luyến kia của anh ta chứ! Không thấy cô ấy trả lời, anh ta lại vừa đùa cợt vừa thăm dò ý kiến!

_ Ba vợ bảo về sớm một chút, con gái của ông ấy, người khác sắp cướp mất rồi!

_ Hửm? Ba vợ? Tôi là con một mà, đâu còn em gái hay chị gái gì đâu!

Hoàng Minh đen mặt, khó thế mà cô ấy cũng nghĩ ra, thật bái phục! Bạch Anh không quan tâm, ánh mắt hướng ra cửa, nhìn dòng người đi đi lại lại!

Rất nhanh xe đã đến Hoàng gia, nơi mà anh mỗi năm về chưa đến năm lần!

Nếu như nói Khương gia lớn mạnh và nổi trội hơn các gia tộc khác thì Hoàng gia cũng lớn mạnh không kém. Chỉ là Hoàng gia sống theo lối cổ xưa, vừa kín tiếng vừa giữ được nét truyền thống nhưng không lỗi thời.

Hoàng Minh xuống xe, vòng qua mở cửa xe cho Bạch Anh còn dịu dàng đặt tay lên trên để cô ấy không bị đụng vào nóc xe.

Bạch Anh rất biết cách phối hợp, khoác tay Hoàng Minh đi vào trong! Ông bà Hoàng vừa nghe tiếng xe đã đi ra ngay, bà nội cũng rất chi là hóng chuyện cũng đi theo sau!

Vừa thấy Hoàng Minh cùng Bạch Anh đi vào, bà Hoàng đã đi đến đẩy nhẹ đứa con trai vô tâm kia ra, rồi vui vẻ nhìn Bạch Anh nói:

_ Con là Bạch Anh sao? Thật sự rất xinh đẹp, rất giống với mẹ con!

_ Dì biết mẹ con hả?

_ Ta và mẹ con là bạn thân!

Bạch Anh gật nhẹ đầu, rồi nhớ đến mình vẫn chưa chào hỏi, vội cúi người với bà nội trước!

_ Cháu chào bà nội! Chào chú và dì ạ!

_ Aida, Tiểu Bạch, con mau vào nhà với bà nội, chúng ta trò chuyện một chút rồi dùng bữa tối!

_ Đi thôi!

Ông Hoàng theo sau vợ mình, lại chú ý đến đứa con trai mỗi năm về chưa đến năm lần đang đứng dựa lưng vào cột mà nhìn! Ông không đủ kiên nhẫn, liền đi đến đánh vào vai anh, nói lớn:

_ Thằng nghịch tử, mày về mà không biết chào ai à?

_ Chào ba con mới về!

Nói xong liền đi vào trong, chào bà nội và mẹ rồi ngang nhiên ngồi xuống ghế! Bạch Anh vừa nãy cũng nghe thấy ông Hoàng lớn tiếng, nhưng lại chẳng hiểu gia đình này là hoà thuận ấm êm hay là...

_ Là hòa thuận ấm êm!

Bạch Anh giật mình khi Hoàng Minh nói như vậy, bất ngờ khi anh đoán được suy nghĩ của mình! Bà Hoàng nghe anh ta nói vậy, lên tiếng nói như cầm ly nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh ta!

_ Cái gì mà hòa thuận ấm êm? Không có con mới hoà thuận ấm êm đấy!

_ Vậy con liền rời đi!

_ Ê, anh không được cãi lời mẹ mình!

Hoàng Minh quay đầu nhìn Bạch Anh, cũng hiểu được từ nhỏ cô ấy sống chung với ba! Mẹ cô ấy thì vừa sinh cô ấy ra đã không thể qua khỏi mà mất!

Hoàng Minh nhẹ nhàng quay lại ghế ngồi, ông bà Hoàng và bà nội lại vui như được mùa, khi có người có thể trị được cái tính ngang ngược của Hoàng Minh.

Bà nội nhìn Hoàng Minh nói, vừa giáo huấn lại vừa nhắc nhở:

_ Tiểu Minh, con cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã có bạn gái rồi, đừng như đứa trẻ con nữa! Tiểu Bạch lại ngoan ngoãn lễ phép như vậy, thế khi nào hai đứa cưới đây?

Bạch Anh tròn mắt nhìn anh, anh ta lại chẳng để tâm mà nghe theo lời bà nội mình! Mẹ anh ta lại bồi thêm một câu:

_ Vậy ông à, chọn ngày tốt, mời ba Tiểu Bạch họp mặt bàn chuyện cưới sinh của tụi nhỏ đi!

_ Tất nhiên, chuyện này không thể để lâu nữa!

Cả nhà cùng cười vui vẻ, Bạch Anh lại chẳng thể chen miệng vào nồi câu gì! Cầu cứu từ Hoàng Minh cũng không được, thì thôi tự mình cứu mình!

_ Bà nội, dì và chú, con chỉ mới hai mươi hai tuổi, vẫn chưa muốn cưới sớm! Nếu như cưới thì đợi hai năm nữa, khi đó mình làm đám cưới cũng không muộn!

Hoàng Minh im lặng quan sát, nhìn thấy cách nói khéo léo che đậy của Bạch Anh thì hứng thú muốn trêu chọc! Anh đặt ly nước xuống bàn, nhìn Bạch Anh nói:

_ Tiểu Bạch, em còn trẻ nhưng anh đã già rồi! Quân Nhi bằng tuổi em cũng đã lấy chồng, em không thể đem tuổi của mình ra để che đậy!

_ À đúng rồi, lâu rồi không gặp Quân Nhi, vậy khi nào lễ cưới của con bé qua thì chúng ta chọn ngày lành rồi cưới luôn! Mẹ, thế được chứ ạ?

_ Tất nhiên là được, ta để con và chồng con lo liệu, ta già rồi, chỉ mong tụi nhỏ sớm thành đôi!

Bạch Anh bên ngoài cười vui vẻ thế thôi, chứ bên trong đã tức giận cứ như là núi lửa trực chờ để phun trào!!