Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 201



Tôi điên cuồng cắn xé đấm đá anh ta, rồi hô cứu mạng. Anh ta giống như báo săn điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, miệng phát ra tiếng cười khiến người khác sợ phát khiếp: “Hóa ra cô không phải là người như vậy...”

“... Anh mau buông tôi ra, Tân Hạo Đình...” Tôi gần như tuyệt vọng, cơn buồn nôn như dời núi lấp biển lại ập tới. Bây giờ tôi thà chết cũng không muốn anh ta chạm vào người mình.

Anh ta lại tát tôi lần nữa, tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mũi hơi nóng nóng.

“Đúng là không biết tốt xấu... Em hãy ngoan ngoãn chút đi... Hoa Dao, tôi cũng không muốn như vậy, tôi không muốn đánh em, mà tôi chỉ muốn yêu thương em... Xa em lâu như vậy nên tôi rất nhớ em...”

“Rầm!” một tiếng động lớn vang lên, là tiếng cánh cửa bên ngoài bị đá văng ra, thế là tôi lớn tiếng hô: “Cứu tôi với... cứu tôi với... Anh mau thả tôi ra...”

Bản năng mưu cầu sự sống càng khiến tôi ra sức hét lên, rồi đột nhiên, cơ thể tôi nhẹ bẫng, tôi chỉ nghe thấy một tiếng vang nặng nề, giống như một ngọn núi lớn đổ sụp xuống, sau đó là tiếng quát đầy giận dữ.

“Tên cặn bã! Không ngờ mày lại dám động vào cô ấy. Mày chán sống rồi đúng không?” Tôi nghe thấy giọng nói đầy tàn bạo của Bùi Thiên Vũ.

Thế là tôi vội vàng túm lấy chiếc chăn phủ đầy bụi để che người mình, đến bây giờ tôi mới phát ra tiếng khóc.

Tôi quay đầu nhìn qua đó, chỉ thấy Bùi Thiên Vu đang liên tục vung nắm đấm, còn Tân Hạo Đình thì đang gào khóc thảm thiết.

Tôi vùi mình vào trong chăn, sự chật vật, tủi thân, nhục nhã, bi ai lần lượt kéo tới khiến trái tim tôi đau đến mức không thể nào khôi phục lại. Cả cuộc đời tôi đã bị người đàn ông này giẫm đạp đến mức rối tinh rối mù. Cho dù đã ly hôn rồi cũng không thể thoát khỏi sự giày vò chồng chất mà anh ta đã dành cho tôi.

Bên tai, tiếng gào thét thảm thiết của Tân Hạo Đình ngày càng yếu ớt, tôi khẽ lên tiếng: “Anh mau ngừng tay lại đi!”

Tôi là sợ anh đánh chết tên cặn bã này, nếu đền mạng cho anh ta thì thật sự không đáng.

Anh liền ngừng tay lại, rồi đứng dậy nhìn về phía tôi. Lúc này, gương mặt điển trai đang u ám đến mức đáng sợ, giống như Diêm Vương bước ra từ địa ngục, trán còn hiện lên gân xanh dữ tợn, đôi mắt hẹp dài thâm thúy kia hiện lên tia sáng u ám lạnh lẽo.

Tân Hạo Đình vùng vẫy định bò dậy, anh bỗng giơ chân lên đá một phát, Tân Hạo Đình gào lên rồi ngất xỉu, nằm im bất động.

Anh cởi áo khoác của mình ra, rồi kéo chăn trên người tôi ra, khoác lên người tôi, sau đó ôm tôi vào lòng. Anh vươn tay lau vết máu dưới mũi tôi, còn tôi đã sớm hoàn toàn suy sụp rồi.

“Em muốn về nhà!” Tôi nghiến răng nghẹn ngào không nói rõ.

Anh bế tôi đứng dậy, rồi sải bước đi ra ngoài. Bây giờ tôi mới phát hiện ra, một đám người mặc đồ đen đang đứng trong phòng khách nhỏ hẹp.

“Lộc Minh! Hãy xử lí đi!” Bùi Thiên Vũ căn dặn một tiếng, rồi bế tôi xuống lầu, trong hành lang vang lên tiếng đóng cửa nối tiếp nhau.

Tôi nhắm mắt lại, tôi cũng chẳng muốn quay về đây nữa.

Anh bế tôi lên xe, rồi chiếc xe nghênh ngang rời đi.

Chúng tôi quay về Kim Địa Hoa Phủ, nhà của tôi. Anh bế thẳng tôi đến trước cửa phòng tắm, rồi dịu dàng nói: “Em cứ đi tắm trước đi. Anh sẽ ở bên ngoài.”

Tôi gật đầu, rồi nhìn thấy anh xoay người đi ra ngoài. Tôi đóng cửa phòng tắm lại, rồi mở vòi sen giội thẳng xuống.

Đợi đến khi tôi ra ngoài, anh đã chờ đợi ở bên ngoài. Anh dứt khoát bế tôi đặt xuống giường, rồi cầm một túi đá, đắp lên mặt tôi, dịu dàng hỏi: “Em còn đau không?”

Tôi không nói gì, thật ra sự bực bội về anh ở trong lòng tôi đã sớm tan thành mây khói, ngay từ giây phút anh xông vào phòng.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy tuyệt vọng không thể diễn tả, tôi cảm ơn anh đã tới cứu tôi, nhưng anh có thể bảo vệ tôi đến chừng nào chứ?

“Xin lỗi! Là do anh không tốt.” Ánh mắt của anh hiện lên tia áy náy.

Tôi ngơ ngác ngước nhìn trần nhà, không nói gì, bởi vì tôi thật sự không biết tôi nên nói gì, rồi nói như thế nào?

“Em đang trách anh à? Anh không nên để em rời đi một mình.” Ánh mắt anh tràn ngập sự áy náy và ngấm ngầm chịu đựng.

“Anh đã làm rất nhiều chuyện rồi, nên em không có lý do gì để trách anh cả.” Giọng điệu của tôi hơi xa cách, không hề có chút tình cảm dao động: “Anh quay về đi. Em phải đi đón con gái rồi.”