Sau Ngàn Hoa Là Ngọc Thụ

Chương 3



Khi ta từ từ tỉnh lại, Vụ Châu đang trông coi bên cạnh ta, dường như mang theo vẻ mừng rỡ. Không đợi ta nghi hoặc, nàng vội nói: “Nương nương, vừa rồi thái y tới, nói người đang mang thai. Nương nương, trong bụng người đã mang long chủng!”

Trong lòng ta không gợn một tia sóng, lại cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu, cổ họng đắng ngắt, liền phân phó Vụ Châu dìu ta đứng dậy rót một ly nước.

Vụ Châu vẫn như một con chim khách báo hỉ sự lải nhải không ngớt miệng: “Nô tì đã báo tin đến Từ An cung, Thái hậu sẽ lập tức đến thăm người, phân phó nô tì phải chăm sóc nương nương thật tốt.”

Ừ, ta cười khổ đáp lời.

Cũng tốt, chờ đến lúc hạ sinh long tử, khi quyền thế ngập trời của Thôi gia trở nên vững chắc, thì những thứ mà ta mất đi mới coi như không uổng phí.

Ta nhẹ nhàng xoa lên bụng mình, đứa bé này, ta nhất định phải dốc hết sức lực để nó bình an chào đời.

Đến buổi chiều Hoàng đế mới khoan thai đi tới, không rõ cảm xúc ngồi xuống. Ta miễn cưỡng xốc lại tinh thần, bày ra khuôn mặt tươi cười tiếp đón: “Hoàng thượng, người đã tới!”

Hắn ừ một tiếng xem như đáp lời.

Ta thấy hắn như không phải đặc biệt vui vẻ, trong lòng chợt hiểu ra nhiều điều. Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, ai mà không phải sinh con đẻ cái?

Đang lúc thầm oán trách lại nghe thấy Hoàng đế đột nhiên hỏi mình: “Hôm nay thái y nói nàng bị ngất, đã xảy ra chuyện gì?”

Tim ta run lên, hắn đang nhìn ta, đáy mắt nặng nề, cũng không có lấy một ý cười. Dưới con mắt âm trầm của hắn, bí mật cất sâu trong tim ta tựa như tan thành từng mảnh nhỏ, căn bản là không có cách nào che giấu được.

Kỳ thật, chuyện này không tính là bí mật, chuyện cũ giữa ta và Trữ Vương mọi người đều biết, chỉ là không ai nhắc lại mà thôi.

Ta đành phải giả bộ thẹn thùng, mập mờ nhắc tới: “Mấy ngày gần đây thân thể mệt mỏi, không chịu được nhiều việc. Nhất định là tiểu hoàng tử ở đây làm ầm ĩ cả lên.” Vừa nói vừa chủ động nắm lấy tay hắn đặt lên phần bụng mềm mại.

Hắn không nói gì, cũng không biết là tin hay không.

Nửa ngày trầm mặc khiến ta vô cùng căng thẳng, may mà hắn rút tay về, thản nhiên nói: “Nàng dưỡng thai cho thật tốt, trẫm còn chút chính vụ phải xử lí.”

Ta quỳ tiễn hắn lên long liễn, nhìn long liễn đong đưa đi xa dần.

Một sinh mạng nhỏ bé đang lớn dần trong thân thể khiến ta phải ưỡn cao bụng, đi tập tễnh, mới hoạt động chút thôi đã phải thở hồng hộc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tuy mệt mỏi nhưng lại hoàn toàn cam tâm tình nguyện, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Thuốc an thai được đưa vào Vị Ương cung ùn ùn như nước chảy, mà mẫu thân cũng phụng theo ý chỉ của Thái hậu tiến cung theo hầu.

Đã lâu không gặp mẫu thân, tất nhiên là ta vô cùng vui mừng. Bà cúi người áp vào bụng ta nghe một hồi, sau đó ngẩng đầu lên cười, nói: “Không thể sai được, bên trong chính là Thái tử!”

Ta lắc đầu: “Nói không chừng lại là một công chúa.”

Bà lại khẽ cười: “Cho dù là công chúa đi chăng nữa, đó cũng là tỷ tỷ ruột của tiểu Thái tử nhà chúng ta.”

Vệ Tần không lâu nữa cũng sẽ đến lúc lâm bồn.

Bất cứ việc lớn nhỏ nào ta cũng đều an bài thỏa đáng, cứ tưởng rằng sẽ không xảy ra bất trắc gì. Nào ngờ thái y lại đến, báo Vệ Tần sinh ra một cái thai chết.

Ta vô cùng đau xót, cớ sao lại như vậy?

Thái y nói, đại khái là Vệ phu nhân thể chất âm hàn, khí hư không đủ, vốn không dễ thụ thai. Hiện giờ e rằng không còn khả năng sinh nở nữa.

Ta không để ý lời khuyên can của mẫu thân, bãi giá tới Hàm Dương cung. Màn trướng trùng trùng điệp điệp, tấm màn lụa trong cung in lên hai chiếc bóng, chính là Vệ Tần dựa vào vai Hoàng đế khóc nức nở. Nước mắt mỹ nhân khó lòng chống cự, Hoàng đế ôm chặt lấy nàng, vừa thương tiếc vừa yêu thương không ngớt.

Vừa trông thấy cảnh này, ta buông mành xuống, xoay người rời đi.

Lại đến mùa trăm hoa đua nở, bụng ta càng lúc càng lớn, thậm chí đến đi bộ cũng trở nên khó nhọc.

Trong ngự hoa viên có một ngôi đình bỏ hoang, bình thường rất ít người qua lại. Ta thích khung cảnh thanh tĩnh, thường dừng chân lại nơi đây, có khi lại lười nhác tựa trên ghế phượng đắm chìm vào xuân sắc, lãng phí thời gian…

Chợt nghe âm thanh của nữ tử và một đứa trẻ từ xa vọng lại, là tiếng cười ngập tràn hạnh phúc. Ta ngồi dậy, hỏi: “Ai đang ở bên đó?”

Vụ Châu phái cung nữ đi nghe ngóng, rất nhanh đã quay trở lại. Hóa ra là Trữ Vương phi dẫn theo Thế tử tiến cung thăm Thái hậu và Thái phi.

Trữ Vương phi nghe nói ta ở đây nên ôm tiểu thế tử đến thỉnh an. Trước đây ta đã gặp qua nàng tại gia yến trong cung, khi đó mới chỉ nhìn lướt qua, nói đúng hơn là ta không muốn nhìn kĩ. Hiện tại mới nhìn rõ dáng dấp nàng, trông cực kì xinh đẹp, là tiểu thư khuê các xuất thân từ gia đình nề nếp, dịu dàng khéo léo, trên người mang khí chất thanh nhã của người có học. Tiểu thế tử nằm trong lòng xinh như tạc ngọc, trắng trẻo đáng yêu.

Ta miễn cho Trữ Vương phi khỏi cần đại lễ, để nàng tiến gần đến, cầm bàn tay nhỏ nhắn của thế tử khen một tiếng ngoan. Thế tử dường như đã quen mặt ta, đưa tay muốn nắm lấy dải lụa phất phơ buộc trên eo ta.

Dung mạo đẹp đẽ của Trữ Vương phi bỗng thất sắc, đưa tay ngăn cậu bé lại. Ta cười cười tháo dây lụa xuống đưa tới: “Ngươi thích cái này thì ta cho ngươi.”

Một thân ngọc cao lớn đi tới, ta đang đùa giỡn vui vẻ cùng vợ con hắn, khẽ liếc mắt chợt nhìn thấy hắn, hắn cũng kinh ngạc nhìn ta. Trong nháy mắt đó, vẫn là dáng vẻ của Trữ Vương mà ta quen, tựa như những gì giữa ta và hắn chưa hề thay đổi.

Thế nhưng, dù thế nào vẫn không thể giống như ngày trước.

Hắn khẽ kéo vợ con lại che chắn sau lưng, xa cách thi lễ với ta: “Hoàng hậu nương nương.”

Trong miệng ta chợt thấy đắng ngắt: “Trữ Vương không cần đa lễ.”

Thấy bọn họ rất nhanh đã cáo lui, ta không nhịn được nói: “Xin chờ một chút.”

Trước kia là ta từ chối hắn, đã qua nhiều năm như vậy, ta biết hắn oán hận ta, chưa từng muốn nói với ta nhiều hơn một lời. Thôi, ta vẫn nên mở miệng trước thì hơn.

Thế nên ta khẽ run môi, chủ động hỏi hắn: “Ngươi, ngươi có khỏe hay không?”

Ta thấy trong mắt hắn hiện lên ngàn vạn cảm xúc, cuối cùng đón lấy tiếng cười lạnh của hắn: “Ta trước nay khỏe hay không không phải Hoàng hậu đã thấy hết rồi sao?”

Phải, ta thấy hết rồi, còn điều gì không buông xuống được nữa đâu?

Đại Tuần khai võ năm thứ ba, cuối xuân.

Ngự sử đại phu Vương Thông thượng thư gây ra án kiện tham ô long trời lở đất ở Dự Châu.

Ba năm trước sau trận lũ lụt ở Hoàng Hà, ngân lượng triều đình cung cấp để tu sửa đê đập trên thực tế không đủ một phần ba, hai phần còn lại bị cắt xén sạch sẽ, tất cả đều rót vào túi đám quan lại tham ô. Mặt rồng giận dữ, hạ lệnh tra rõ án này. Chỉ trong vòng hơn một tháng ngắn ngủi đã có bảy vị đại thần chức quan từ tứ phẩm trở lên bị đưa vào lao ngục, các tiểu quan lại bị liên lụy nhiều vô số kể. Ngay cả người toàn quyền quyết định chuyện này – Trữ vương cũng khó tránh khỏi bị vạ lây.

Suốt ba năm tân đế đăng cơ, hắn vẫn luôn coi trọng thanh liêm chính trực, cần kiệm trị quốc, nên càng không thể tha thứ cho tội danh tham ô, đã nghiêm lại càng thêm nghiêm. Vì vậy, nặng thì chặt đầu, nhẹ tịch biên tài sản xét phủ. Cả kinh thành xôn xao bàn tán, ai nấy đều cảm thấy bồn chồn bất an.

Mang thai mười tháng, đã gần đến ngày lâm bồn.

Dưới cái nắng oi bức của mùa hè, vậy mà mây đen đằng Tây vẫn nặng đề che rợp cả một khoảng trời. Khí trời dường như đọng lại trong không trung, hoa và cây cảnh trong vườn ngự uyển không chút biến đổi, thế nhưng lại siết lòng này đến không thở nổi.

“Nương nương, người vẫn còn đang mang thai, người không thể đi được.” Hai mắt Vụ Châu đẫm lệ, khó nhọc ngăn cản ta.

Ta vung tay đẩy em ấy ra, trong đầu không nghĩ được gì, chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.

Ta không tin. Hắn còn trẻ như vậy, thế tử của hắn còn chưa đầy một tuổi, sao hắn có thể chết được đây?

Ta thở hổn hển, đột nhiên bụng dưới đau đớn vô cùng, ta gắng gượng chống đỡ nói: “Người đâu, bãi giá Càn Khôn Cung.”

Rào rào, rào rào. Mưa rơi xối xả.

Vài sợi tóc của ta bị mưa quất vào mặt, gió to thổi tung chiếc ô Vụ Châu che trên đỉnh đầu, nàng vội vàng chạy đi nhặt về. Đến trước cửa Càn Khôn Cung, y phục của ta đã nhăn nhúm, nhìn nhếch nhác không thể tả.

Nhưng ta không còn để ý được gì, gấp gáp nói với ngự tiền thái giám: “Ta muốn gặp hoàng thượng.”

Hai tên thái giám không hiểu chuyện gì đưa mắt nhìn nhau, một tên trong số đó rất nhanh chạy vào điện thông báo.

Trong Càn Khôn Cung, tứ phía đốt đèn, sáng sủa ấm áp, huân hương dịu nhẹ.

Hoàng thượng ngồi ngay ngắn trên long án, ngẩng đầu lên từ đống tấu chương chồng chất như núi, không hề ngạc nhiên liếc mắt nhìn ta: “Hoàng hậu đội mưa đến đây có chuyện gì?”

Ta đột nhiên tỉnh táo lại, mềm giọng nói: “Cũng không có chuyện gì, thần thiếp chỉ muốn đến thăm hoàng thượng chút thôi.”

“À.” Hắn gật đầu, bình tĩnh nói: “Nhắc mới nhớ, lâu rồi không thấy hoàng hậu đến lấy lòng trẫm, lâu đến nỗi suýt nữa khiến trẫm tưởng, hoàng hậu mang long chủng rồi, thì trong mắt hoàng hậu, trẫm đã không còn giá trị lợi dụng nữa.”

Lòng ta run lên, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Hoàng thượng nói đùa, A Giảo vẫn luôn ở cung tĩnh tâm dưỡng thai, vậy nên mới có chút lơ là. Hoàng thượng cũng không thể so đo với nhi tử của mình được.”

Hắn yên lặng nhìn ta, nhếch khóe miệng, cười như không cười.

Ta ra vẻ ung dung tự tại, không chút hoang mang nói tiếp: “Nghe nói hoàng thượng vì án tham ô Dự Châu nên đã ban chết cho Trữ vương. Dù thế nào đi nữa Trữ vương cũng là cốt nhục của tiên hoàng, là đệ đệ ruột của người, hoàng thượng làm như vậy có phải là quá đáng rồi không?”

Dường như hắn hơi tán đồng: “Không sai, Trữ vương là tay chân của trẫm, trẫm cũng không nỡ nhẫn tâm. Không biết hoàng hậu có cao kiến gì?”

Ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta, đôi mắt thâm trầm nhìn không ra một tia tình cảm. Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ ban chết cho Trữ vương chỉ là lớp vỏ bọc thôi sao? Đến cùng hắn muốn làm gì?

Nghĩ vậy ta lại mỉm cười: “Theo thần thiếp thấy, án tham ô Dự Châu có rất nhiều điểm đáng ngờ. Thứ nhất, tu sửa đê đập Hoàng Hà đã là chuyện của ba năm trước đây, nếu có người nắm rõ bằng chứng chính xác của vụ tham ô đó, tại sao phải đợi đến tận bây giờ mới có lòng nói ra? Thứ hai, những đại thần dính líu đến chuyện này đều là những mệnh quan ngày thường vẫn có quan hệ rất tốt với Trữ vương. Người khác không nhắc cũng được, nhưng nhạc phụ của Trữ vương – Lục Tu Minh hai triều làm tướng, đức cao vọng trọng, tiên đế lúc còn sống vẫn hay khen ông ấy ngay thẳng cương trực, thanh bạch công minh, sao lại đột nhiên tham gia vào loại chuyện ăn hối lộ này được? Cho nên, thần thiếp khẩn cầu hoàng thượng không thể xem nhẹ vụ việc, không biết chừng trong chuyện này có oan ức.”

Lại là một khoảng trầm lặng.

Ta cúi đầu đợi hắn trả lời, trái tim như bị treo lên, sau lưng là lớp lớp mồ hôi lạnh.

Ầm ầm, một tia sét xé rách trời đêm, mưa gió ầm ầm như thác đổ.

Cuồng phong gào thét xuyên qua khe cửa, ánh nến trong điện ngả nghiêng, chiếu lên khuôn mặt bình tĩnh của hắn lúc sáng lúc tối, không thể nhìn ra tâm tình.

Bỗng nhiên hắn yên lặng, không nói câu nào cười nhẹ một tiếng, dường như cảm thấy rất nực cười, sau đó mới chậm rãi nói: “Người có lòng hoàng hậu nhắc đến kia là ai? Là ai hết lần này đến lần khác muốn gây khó dễ cho Trữ vương?”

Ta càng ngày càng không thể tin nổi, đến nỗi quên mất hắn là thiên tử: “Ngươi có ý gì?”

Hắn đột nhiên đứng dậy từ long án, mặt lạnh như băng, từng bước từng bước đi tới chỗ ta: “Trẫm có ý gì, chẳng lẽ nàng không biết?”

“Ta… ta không biết.”

Ta sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cất giấu hận thù của hắn. Hắn đến gần một bước, ta lại lùi về sau một bước.

Mưa dền gió giật, sấm chớt đùng đùng, khuôn mặt lạnh lẽo của hắn bị những tia chớp nhỏ vụn chia năm xẻ bảy, hắn cười nhạt: “Nàng không biết? Là ai đưa nàng ra khỏi thành cả đêm không về? Là ai cùng nàng một nơi một phòng trong ngự hoa viên?”

Những gì hắn biết nhiều hơn tưởng tượng của ta rất nhiều. Ta chẳng bao giờ phát hiện, thì ra hắn đáng sợ đến vậy. Đáng sợ đến nỗi bất kể là chuyện gì cũng không thể qua được mắt hắn, chuyện gì cũng không gạt được hắn.

Ta lo sợ nói ra nỗi ngờ vực không căn cứ từ sâu tận đáy lòng: “Là ngươi, ngươi muốn diệt trừ Trữ vương?”

Nghe ta hỏi vậy, hắn túm lấy ta, lòng bàn tay bóp chặt cổ họng ta, gần trong gang tấc từng câu từng chữ ép bức: “Hắn dám mơ tưởng tới hoàng hậu của trẫm, nàng nói xem hắn có đáng chết hay không?”

Giọng nói của hắn lạnh đến nỗi giống như một cây đao, cây đao ấy cứa vào lòng ta, khiến ta sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Nhưng bất kể thế nào, ta cũng không thể liên lụy đến người kia.

Ta bị hắn bóp đến mặt mũi tái xanh, nhưng vẫn gắng gượng giải thích: “Người hiểu lầm Trữ vương rồi, hắn và thần thiếp không có gì hết, cho đến nay chỉ có một mình thần thiếp vấn vương tình cũ, quấn quít không buông Trữ vương.”

Hắn kinh ngạc nhìn ta chằm chằm, tựa như không nghe rõ ta vừa nói gì, một lúc lâu sau giận quá hóa cười nói: “À, vậy sao?”