Sau Ngàn Hoa Là Ngọc Thụ

Chương 4



Ta giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay của hắn, hắn thật sự buông lỏng tay đang nắm chặt cổ ta. Ta vội hít thở lấy lại không khí, lồng ngực như bị tảng đá lớn đè nặng lên, khom lưng không ngừng ho khan.

Ta nói tiếp: “Trữ vương và thần thiếp là thanh mai trúc mã, nhưng hai người chúng ta vẫn luôn tuân thủ lễ tiết, hắn chưa từng có bất kì hành động quá phận nào với thần thiếp. Chàng là người rõ chuyện này nhất, ngày thần thiếp gả vào Đông Cung vẫn còn là tấm thân xử nữ…”

Cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, vung tay giáng cho ta một cái bạt tai thật nặng: “Tiện nhân!”

Cái bạt tai này đến quá nhanh, má trái của ta như thanh sắt bị nung nóng sưng lên đỏ tấy.

Một vệt máu chảy xuống từ khóe miệng, ta cười khổ: “Đúng, thần thiếp là tiện nhân, chỉ xin bệ hạ tha cho Trữ vương một mạng, chớ vì tiện thiếp mà tàn sát chính huynh đệ ruột của mình, không biết nói với tiên đế ra sao.”

“Cút!” Hắn lớn tiếng quát, tàn nhẫn trừng mắt nhìn ta, giống như muốn giết chết ta vậy.

Đoàng! Một tiếng sét rền vang xẹt qua chiếu thẳng vào khuôn mặt tàn độc của hắn, ta chỉ thấy rõ nửa mặt, còn nửa bên kia u ám tối tăm.

Ta vẫn tuân theo cung quy, hành lễ với hắn rồi mới lảo đảo ra khỏi đại điện.

Cửa cung đen mịt sau lưng im ắng khép lại, người nãy giờ vẫn luôn mạnh mẽ chịu đau cuối cùng cũng kiệt sức ngã nhào trên nền đất lạnh, cố gắng đến đâu cũng không động đậy được.

Đũng quần thấm ướt mảng máu lớn, ánh đỏ cả hai mắt ta.

“Nương nương, người hãy dùng sức đi!”

A! Ta hét đến lạc giọng, đau đớn đến nỗi tưởng chừng như có gì đó chui từ trong người ra, những giọt mồ hôi như những hạt đậu từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền đất, thấm ướt cả tấm tẩm y.

“Nương nương, nô tì thấy tiểu hoàng tử rồi, người cố gắng dùng thêm chút sức nữa!”

Nhưng ta thật sự không làm được, mơ mơ màng màng, mí mặt nặng đến nỗi không mở ra được, rất muốn cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Thanh âm của ma ma vẫn văng vẳng bên tai: “Nương nương, người tuyệt đối không được ngủ, nếu người ngủ rồi, có thể sẽ không tỉnh lại được nữa.”

Ta ích kỉ nghĩ, nếu mình không tỉnh lại nữa thì cứ vậy đi. Mang trên lưng cả nhà Thôi gia mà sống, ta thật sự quá mệt mỏi rồi. Ta vẫn còn một muội muội, muội ấy vừa hay cũng đến tuổi cập kê, chẳng may ta chết đi rồi, muội ấy có thể dễ dàng ngồi vào vị trí của ta.

Nghĩ tới chuyện lại một nữ nhi Thôi gia nữa bị cô mẫu ép gả, ta không nhịn được bật cười, càng cười lại càng đau, cũng chẳng biết tại sao tỉnh táo đến lạ thường.

Không biết đau đớn thêm bao lâu, cuối cùng tiếng khóc cũng vang lên, tứ phía rộn lên tiếng chúc mừng không ngớt, các cung nữ vui mừng rối rít: “Hoàng tử! Hoàng hậu nương nương sinh được tiểu hoàng tử!”

Chỉ có ma ma đỡ đẻ hét lên một tiếng: “Không xong rồi, nương nương thiếu máu!”

Máu từ trong cơ thể cứ tuôn ra không ngừng, ta cảm giác thân thể ngày càng lạnh, giống như bước vào đáy vực băng, cả người không giũa giụa được, cũng không trốn thoát được.

Chỉ sợ lần này phải chết thật rồi. May mà tiểu hoàng tử bình an vô sự, ta chết cũng coi như không uổng phí.

Trong tiếng người hỗn độn, ta lại nghe được một giọng nói lạnh lẽo ghé sát tai ta: “Nghe đây. Trẫm có thể tha cho Trữ vương một mạng, nhưng nàng phải tỉnh lại. Nếu nàng chết, trẫm lập tức ban chết cho hắn!”

Trữ vương!

Đầu ta đột nhiên nảy lên.

Ta từng có lỗi với hắn, ngàn lần vạn lần không thể hại hắn chết được thêm một lần nào nữa.

Ta liều mạng hít thở, giãy giụa trong cái ranh giới giữa sự sống và cái chết, cảm giác như có dòng nước ấm áp đến bên môi, như nước mùa xuân chậm rãi chảy xuống cổ họng.

Khi ta tỉnh lại, trời đã sáng.

Cung điện nguy nga vắng vẻ tịch mịch.

“Người đâu!” Thanh âm của ta yếu ớt thốt lên, nhưng vẫn có người nghe thấy. Vụ Châu từ bên ngoài hưng phấn chạy vào: “Nương nương, người tỉnh rồi!”

Ta khẽ gật đầu, mệt đến mức không muốn nói nhiều thêm một câu, chỉ hỏi nàng: “Tiểu hoàng tử đâu?”

Vụ Châu cười nói: “Tiểu hoàng tử đang ngủ ở chỗ ma ma, nô tì đi bế tới cho người!”

Ta nhận lấy một bọc nho nhỏ, đứa bé được ăn uống no nê không biết đang mơ thấy gì, khóe miệng vểnh lên mỉm cười.

Thoáng như đã qua một đời, vậy mà ta đã làm mẫu thân.

Sau khi ta tỉnh lại mới biết nó đã được hoàng đế ban tên, Vọng.

Vọng, tức là quên.

Dường như hắn đang dùng tên đứa bé để cảnh cáo ta điều gì.

Ngày ấy ta hấp tấp, quả thật không giữ được miệng, làm càn quá mức, bây giờ nhớ lại đã có chút sợ, sợ hắn nhớ ra, nhịn không được giết chết ta. Làm gì có nam nhân nào chịu được cái nón xanh, huống gì đây còn là thiên tử.

Trữ vương không bị ban chết mà bị giáng chức, mang theo Vương phi và cả nhà đến nơi Ký Châu giá lạnh, nếu không có chỉ thì cả đời không được hồi kinh.

Sợ bóng sợ gió một trận, cuối cùng hắn cũng bình an, vợ con của hắn cũng bình an.

Cuộc sống trong thâm cung vẫn như cũ, tựa như nước chảy, cũng bình thản như nước. Chuyện gì cũng như cũ, ngoại trừ hoàng đế không hề bước chân vào cung ta qua đêm lấy một lần. Cho dù là ngày mười lăm.

Vọng Nhi đã tròn một tuổi.

Sinh thần đầu tiên của Vọng Nhi được cô mẫu tổ chức rất long trọng. Tất cả người trong Thôi gia đều tiến cung chúc mừng Vọng Nhi. Bá phụ, bá mẫu, phụ thân,,mẫu thân, còn có vài huynh đệ tỷ muội họ hàng gần xa.

Trong Vị Ương cung ca múa khắp nơi, y cẩm gấm hoa.

Ngay cả Hoàng đế cũng được cô mẫu mời đến dự tiệc, lúc hắn tiến vào ta đang chọc Vọng Nhi cười, thấy hắn vội vàng nghênh đón: “Hoàng Thượng, người đã tới.”

Ừm, hắn liếc ta một cái, không mặn không nhạt đáp.

Nụ cười trên môi ta cứng đờ, đưa đứa bé trong lòng ôm cho hắn xem: “Hoàng thượng, Vọng Nhi biết nói rồi này.” Nói xong quay sang dỗ dành: “Vọng Nhi, phụ hoàng con tới rồi, mau gọi phụ hoàng đi!”

Hắn không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hai chúng ta, giống như không hề quen biết.

Vọng Nhi bị khí thế uy nghiêm của hắn dọa đến nỗi hoảng sợ khóc toáng lên. Ta đành để nhũ mẫu bế đứa bé đi.

Ta sửa sang lại áo bào bị nhăn, nở nụ cười méo xệch: “Nhiều tháng rồi thần thiếp không gặp bệ hạ, bệ hạ có khỏe không?”

Sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi: “Đúng là trẫm đã rất lâu rồi không tới đây, bên trong không có hơi người, lạnh lẽo như băng. Không bằng chỗ Quý phi khiến trẫm thư thái.”

Nghe vậy ta không cười nổi nữa. Hắn cũng không muốn nhiều lời, phất tay áo rời đi.

Ta không còn tâm trí thưởng thức ca múa trên đài, gắp một miếng thức ăn cũng nhạt như nước ốc.

Vị hoàng đế ngồi cạnh ta khoan thai hỏi: “Ngươi có phải là Thôi Diệu?”

Đường muội ngồi dưới được sủng mà lo sợ đứng dậy: “Bẩm Hoàng thượng, thần là Thôi Diệu.”

Hoàng đế khẽ gật đầu: “Ngươi là muội muội ruột của A Chước à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Đường muội không giấu nổi vui mừng nói: “Hoàng thượng vẫn còn nhớ rõ thần, năm nay thần đã mười sáu.”

Hoàng đế ôn hòa cười: “Sao trẫm lại không nhớ rõ? Dù sao cũng là muội muội ruột của A Chước, so với người khác cách biệt một tầng.”

Ai cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn, khuôn mặt phụ mẫu biến sắc rõ rệt, cả nhà bá phụ lại mang vô vàn cảm xúc, hình như đang nhớ tới con gái lớn đoản mệnh mất sớm.

Ta khó chịu đến mức ngón tay run bần bật, ngay cả chén rượu cũng cầm không xong. Toàn bộ tiếng ồn ào xung quanh tựa như biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại âm thanh ù ù cạc cạc cứ ong ong trong đầu.

Điều này vô hình lại là một cái tát hung ác, đánh cho ta đến gấp gáp không kịp chuẩn bị gì, khiến ta tê tâm liệt phế.

Hoàng đế nặng nhẹ một phen, chẳng phải hắn đang biểu thị hắn vừa ý A Chước, nhưng lại chán ghét ta sao?

Ta có thể nói gì? Ta còn có thể làm gì?

May mà có cô mẫu bên cạnh mở miệng nói: “Đều là nữ nhi Thôi gia, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nào có phân biệt xa gần gì? Để mà nói, vẫn là A Giảo sàn tuổi nhất với A Chước, tình cảm cũng tốt nhất.”

Ta thấy có người giải vây lập tức nắm bắt cơ hội, gật đầu nói phải: “Bổn cung cũng thường xuyên nhớ đến đường tỷ, chuyện hôm qua mà như mới trước mắt.”

Hoàng đế trở nên âm trầm, chẳng nói chẳng rằng quăng đôi đũa đi, thoái thác còn có chuyện quan trọng rồi rời tiệc giữa chừng.

Ta chán nản nghĩ, hỏng rồi, đã sớm lan truyền tin đồn quan hệ Đế Hậu không hòa thuận, bây giờ ngay cả thể diện bên ngoài hắn cũng không cần nữa, chẳng lẽ không để ý mặt mũi của ta sẽ để đi đâu à?

Một bữa tiệc chúc mừng giải tán trong sự buồn bực.

Nhà bá phụ vội vàng cáo lui, mẫu thân muốn an ủi ta lại cứ chần chừ, ta đau đầu thở dài một hơi, nói với bà: “Mẫu thân, người hồi phủ đi!”

Bà hối hận cắn môi nói: “A Giảo, con không nên trách ta, nếu ta biết hắn đối đãi với con không tốt như thế, cho dù ngày trước có phải đối nghịch với Thái hậu nương nương ta cũng quyết không gả con vào cung.”

Ta chua xót cười một tiếng: “Bây giờ nói thì có ích gì? Trách thân con mà thôi.”

Nếu như hắn không oán ta, không hận ta, ta đã vui đến nỗi mỗi ngày thắp ba nén hương rồi, sao lại không biết tự lượng sức mình đi so đo với A Chước cơ chứ?

Gió mát thổi qua, tiết trời càng thêm giá lạnh. Tường ngói trong điện phủ lên một lớp sương thu mỏng. Như chút mỏng nhẹ mơ hồ làm loãng đi khung cảnh cung đình phồn hoa.

Cô mẫu ngã bệnh.

Bệnh của bà trở nên phức tạp, dường như chỉ trong một đêm đã tiều tụy đi không ít.

Thái y nói, Thái hậu nương nương vẫn luôn tích tụ ưu phiền trong lòng, đã nén nhiều năm như vậy, đến cuối cùng đèn dầu vẫn cạn.

Ta thân hầu chén thuốc, một tấc không rời, nhưng vẫn không thấy đỡ hơn. Cô mẫu yếu ớt nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như một người giấy.

“A Giảo.” Bà ho khan gọi tên ta.

Ta vội vã tiến lại gần, giúp bà thuận khí: “Vâng, con ở đây.”

Bà ngớt ho, bất đắc dĩ nhìn ta nói: “A Giảo, cô mẫu rất muốn sống thêm vài tuổi giúp đỡ con, nhưng bây giờ thực sự không chịu được nữa.”

Trong vài năm kể từ khi tiên đế băng hà, bà rất nhanh già thêm vài phần, một năm rồi lại một năm.

Trong lòng ta đau khổ, nghẹn ngào nói: “Cô mẫu chớ nói lời bi quan như vậy.”

Bà lại nghiêm nghị nói: “Ta nhớ con đã đồng ý với ta, nếu có một ngày ta không còn nữa, con nên như thế nào?”

Ta rốt cuộc cũng không cầm nổi nước mắt, nắm lấy tay bà van xin: “Không, cô mẫu, người đừng đi. A Giảo vô dụng, con…. con làm không nổi.”

Bà yếu ớt thở dài một hơi: “Bây giờ con là hoàng hậu, lại có Hoàng trưởng tử, sao lại làm không nổi? Nếu như con thực sự cảm thấy gian nan, hãy để A Diệu vào cung phù trợ.”

Nữ nhân hắn yêu là A Chước, nếu không cần thiết, ta thật không đành lòng. Để đường muội bị giày vò là sự đau khổ của ta.

Cô mẫu ngơ ngác nhìn lên trần nhà, đôi mắt trống rỗng: “Đêm qua ta mơ thấy tiên đế, người đã lâu không còn xuất hiện trong giấc mơ của ta. Người nói, người đợi ta quá lâu rồi, không muốn đợi thêm nữa.”

Đại Chu bốn năm sau, đầu đông.

Thái hậu băng hà, truy phong thụy hào Hiếu Hiền Hoàng hậu, an táng cùng Thừa Văn Đế tại Phong Lăng.

Đông đi xuân tới, lại một năm nữa đến.

Ngự hoa viên vẫn trăm hoa đua nở, vạn vật tranh xuân, ta lại không có tâm tình ngắm cảnh.

Trong cái hoàng cung lạnh lẽo này, một hoàng hậu thất sủng như ta ngoại trừ hoàng trưởng tử thì không còn gì cả, giống một cô hồn dã quỷ bị vây khốn trong bức tường cao.

Thôi gia liên hợp lại một vài Thượng thư đại thần, khuyên Hoàng đế nhanh chóng lập trưởng tử làm Thái tử, Hoàng đế lại lấy lí do hoàng tử nhỏ từ chối mấy lần.

Đích trưởng tử kế nhiệm Đại Thống là điều bất di bất dịch.

Ta ngày càng không hiểu hắn đang muốn làm gì.

Thôi gia gửi thư tới kêu khổ, ta mới hiểu ra từ khi cô mẫu qua đời, Hoàng đế bắt đầu quyết đoán, mạnh mẽ chèn ép Thôi gia. Cùng lúc dó, thế lực của Thượng Quan gia lên như diều gặp gió, trên triều đình dần dần có thể cân sức ngang tài.

Trong thư còn đề cập tới chuyện để giúp ta tranh sủng, bọn họ còn có ý để Thôi Diệu vào cung hầu vua, hy vọng ta có thể đáp cầu dắt mối, tạo thuận lợi. Ta có chút khó xử, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Suy cho cùng Thôi Diệu vẫn là muội muội ruột của A Chước, có thể nàng ấy sẽ có cách tiến gần hơn đến trái tim Hoàng đế.

Nhạt nhòa ảm đạm trước gương đồng là ánh nến đỏ lập lòe, sáp nến chảy dần xuống như màu máu, đọng lại trên giá nến sơn vàng chạm khắc hoa văn.

Ta dùng lược mộc đào chải tóc cho A Diệu, ngàn sợi tóc mỏng manh của nàng đen nhánh như màu mực. Tay ta hòa vào làn tóc nàng, chỉ thấy lấp ló phản quang của chiếc hộ giáp dài.

Cứ chải cho đến đuôi tóc, ta hỏi nàng: “A Diệu, muội cảm thấy Hoàng Thượng thế nào?”

Tiểu nha đầu khó hiểu hỏi: “Đường tỷ, sao tỷ lại hỏi ta câu này?”

Biểu cảm của ta vẫn như thường: “Nếu có người muốn gả muội cho hắn, muội có nguyện ý không?”

Nàng tức giận hỏi ngược: “Bây giờ không phải hắn là phu quân của tỷ sao? Huống chi thời điểm hắn lần đầu làm tỷ phu của ta, ta mới có bảy tuổi, gây sự khắp nơi, có lần còn cố ý lau nước mũi vào tay áo hắn. Sao hắn có thể để ý đến ta?”

Ta không nhịn được bật cười: “Ta nhớ hôm đó muội bị đại bá đánh, khóc đến mức toàn bộ người trong phủ phải ra khuyên can.”

Nàng tựa như cũng nhớ lại cảnh này: “Đúng vậy đó, lúc ta bị cha đánh, duy chỉ có mình đường tỷ chẳng quan tâm, cười vui vẻ nhất. Người như tỷ cười trên nỗi đau của người khác, lòng lang dạ sói. Khó trách trước kia chỉ có Ngũ hoàng tử thích tỷ, ngày ngày tới gọi tỷ đi chơi.”

Ta đột nhiên trở nên trầm mặc, tiểu nha đầu len lén liếc nhìn ta, sợ mình đã lỡ lời: “Đường tỷ, tỷ đừng giận. Ta không nên nói xấu tỷ. Thế nhưng tỷ tỷ của ta mất vì bệnh không được bao lâu mà tỷ đã vội gả cho hắn. Khi đó ta còn cảm thấy tức giận thay A Chước.”

Ta dịu dàng giúp nàng búi tóc, cười khổ: “Muội nói không sai, là đường tỷ không tốt. Ta là người lòng lang dạ sói, không phải là người tốt.”

Tiểu nha đầu thở dài thương tâm: “Kỳ thật ta biết đường tỷ không cố ý. Có điều, nếu A Chước vẫn còn sống thì thật tốt biết bao.”

Đúng vậy, nếu A Chước không mất, thế cục của Thôi gia tuyệt đối sẽ không thành bộ dạng như ngày hôm nay.

Ta đưa Thôi Diệu xuất cung. Sai lầm của bản thân phải để tự mình ta sửa chữa mới phải.

Bởi vì có cái gọi là, núi không đến chỗ ta, vậy ta tự mình đi lên núi.

Ta bắt đầu không quản mưa gió đến Càn Khôn cung hỏi han ân cần Hoàng đế, quan tâm đầy đủ. Hôm nay nấu bát canh sâm, ngày mai lại đưa đến một chiếc túi thơm, mỗi ngày chưa từng lơ là bỏ dở.

Đầu tiên Hoàng đế đối diện với sự ân cần của ta thì vờ như không thấy. Thời gian dần trôi, khuôn mặt lạnh như tảng băng của hắn cuối cùng cũng bị sự kiên trì (mặt dày vô sỉ) của ta làm cho rung động, tình nguyện cùng ta trò chuyện vài câu.

Vừa có chút hiệu quả, ta lại càng lấn lướt.

Hắn muốn tĩnh tâm phê duyệt tấu chương, ta nặn giọng nũng nịu quấn lấy vai hắn, quấy nhiễu muốn hắn đi thăm Vọng Nhi. Hắn không nói một lời, chăm chú làm việc một mình, ta được đà lấn tới, uy hiếp bắt hắn phải tranh cãi cho đến khi hắn chịu trả lời mới thôi.

Sau cùng, giày vò nhau qua lại như vậy hóa ra ta mới là người kiệt sức, mệt mỏi nằm thiếp đi bên người hắn. Đợi đến khi ta tỉnh lại, ước chừng khoảng nửa canh giờ, trên người đã được đắp một tấm chăn màu lông quạ thật dày của Ba Tư cống nạp, còn hắn ngồi ngay ngắn trước long án, đang chắp bút viết gì đó.

Giờ ta mới hiểu được làm Hoàng đế vất vả như vậy! Không giống mấy phi tần hậu cung, nhàn rỗi vô lo, cả ngày cắn hạt dưa lảm nhảm vài lời ghen tuông.

Ta không đành lòng quấy rầy nữa, rón rén muốn rời đi.

Hắn lại nhanh chóng phát hiện động tĩnh của ta, nhàn nhạt hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Ta bày ra bộ mặt tươi cười: “Hoàng thượng, thần thiếp hồi cung trước, ngày mai sẽ trở lại thăm người.”

Hắn hừ một tiếng, đặt bút xuống rồi đi về phía ta, lại làm như vô ý kéo lấy tay ta, nắm chặt trong lòng bàn tay hắn.

Ta giật mình: “Hoàng thượng?”

Hắn khẽ cười: “Không phải nàng muốn trẫm đi thăm Vọng Nhi một chút sao?”

Ta mừng suýt khóc, lâu như vậy rồi, Vọng Nhi đã dần biết đi, cuối cùng hắn cũng….